Khi Quân Nhân Yêu

Chương 10

Bao nhiêu ngày nhớ nhung đến phát điên mà chạy theo cô đến tận nhà thì đâu chỉ một cái ôm là đủ, anh siết chặt vật mềm mại trong lòng thêm một chút chỉ hận rằng không thể nào đem cô liền lập tức trói buộc ngay với anh. 

Cô gái nhỏ trong lòng cũng là một tâm trạng nhớ nhung ngoài miệng thì hay lắm nhưng khi được người ta ôm rồi thì lại mềm lòng đến lợi hại, trước đó mấy ngày liền suy nghĩ về mối quan hệ của anh và cô nhìn thế nào nghĩ thế nào cũng không thể chấp nhận được vậy mà chỉ trong một cái ôm thế này thôi lòng cô gái nhỏ mới lớn này đã bị anh chiếm hết rồi. 

Giờ phút này trong tâm trạng của cô khẳng định rằng cô đã thật sự yêu anh rồi. 

Tuy rồi nói tuổi tác hai người khá chênh lệch nhưng mà cô lại cảm thấy anh mang cho cô một sự an toàn mà không có một người con trai nào có thể mang đến được. 

Ngay từ đầu anh không dùng cách yêu như mọi người, anh táo bạo, anh áp bức, anh cưỡng chế mọi việc của cô làm cho cô không biết bao nhiêu lần tức đến muốn hộc hết máu ra ngoài, nhưng mà bây giờ cô lại cảm thấy cách yêu này của anh thật dễ thương làm sao. 

_ Y Nhi, anh nhớ em! 

Ôm chặt vật nhỏ trong lòng một lúc rất lâu, anh hít lấy mùi hương của cô anh hít thật sâu cứ như muốn mùi hương này sẽ in mãi trong cơ thể của anh. Hôn nhẹ lên trán của cô.

Y Nhi bị tấn công bất ngờ cô đỏ hết cả mặt, nào có ai lại đi tấn công bất ngờ như vậy được cơ chứ, cô gái nhỏ của chúng ta thẹn thùng đến không dám mở mắt ra kịch liệt rút vào ngực cứng rắn kia mà trốn. 

_ Y Nhi, có nhớ anh không? 

Đây là câu hỏi mà anh rất muốn hỏi khi vừa gặp được cô, có thể cuộc đời làm lính của anh chưa bao giờ phải suy nghĩ hay bận tâm quá nhiều về một người nào đó nhưng ngoại trừ cô gái nhỏ trong lòng ngực mình lúc này. 

Khốn khiếp, anh mặt dày thì cũng vừa phải thôi chứ ai lại đi hỏi thẳng như thế nói chi cô với anh chỉ là vừa mới tìm hiểu độ thân mật đến hôm nay mới phát triển thành cái ôm siết như bây giờ, mà anh lại đi hỏi như vậy con gái người ta làm sao có thể trả lời được cơ chứ.

Anh từ trên nhìn xuống thấy vật nhỏ này không động đậy, cứ một động tác là chôn cái mặt vào trong ngực của anh lôi mãi không chịu ra, anh biết rõ cô đang thẹn. 

Được rồi anh sẽ không chọc cô nữa bữa tiệc chưa kết thúc hai người cần nhanh chống quay trở lại nếu không bị nghi ngờ thì không tốt, cái này cũng là vì cô còn nhỏ của anh rất nhúc nhát làm sao lúc này cô có thể chịu ra mặt bạn trai được chứ. 

Nếu đã như vậy rồi thì anh.... nhịn.... phải nhịn. 

_ Được rồi, em không cần trả lời chúng ta vào thôi. 

Anh vỗ vỗ lưng của cô an ủi một chút giọng nói cưng chiều vô cùng. 

Y Nhi lúc này mặt còn đỏ như trái gất, cô là bị anh tấn công hai lần tuy rất muốn trả lời nhưng mà..... nhưng nhưng mà.... ai nha vẫn là ngượng chết người ta a. 

Lấy lại tâm trạng bình tĩnh cô mới từ từ rời khỏi ngực của anh vút vút lấy mái tóc một chút rồi cuối đầu chuẩn bị đi vào. 

_ Anh, em vào trước lát nữa anh hãy vào. 

Quả thật cô là chưa muốn công khai cô có bạn trai đâu a, cô chỉ mới là sinh viên năm nhất chặn đường tới còn 2 năm phải mài mò học tập ba mẹ cũng hi vọng cô đỗ đạt thành tài cho nên lúc này không phải là lúc có bạn trai đâu a. 

Nhìn thấy cô gái nhỏ ngượng ngùng không dám nhìn mình, không lương tâm vứt cho anh một câu nói rồi muốn chạy mất tiêu. 

Anh là nhìn bộ dáng của cô mà lòng ngứa ngáy, chỉ được hôn cô có một lần cái môi mềm như bông kia khiến anh ngày nhớ đêm thao thức không biết bao nhiêu lần mà bây giờ nó lại cái mím mím lại, đàn hồi linh hoạt, căn mộng như vậy. 

Ngay khi cô vừa quay lưng thì bị anh nắm lấy cánh tay quay người trở lại, vừa quay lưng cô theo bản năng muốn la lên thì âm thanh chưa kịp ra khỏi miệng đã bị anh muốn vào bụng rồi. 

Anh không thể kềm chế được nữa anh ra sức mút lấy đôi môi mềm mại của cô, đầu lưỡi liếm lấy cánh môi dưới cuộn nó vào rồi mút lấy, anh dùng lực rất nhẹ nhàng không hề một chút hành động thô bạo nào ở đây, anh cứ mút lấy rồi cuốn lấy, từng chút một vị ngọt trên môi cô đều bị anh nuốt hết vào bụng không chừa một chút nào. 

Cô lúc đầu bị anh làm cho hoảng lên, trong đầu cô đầu tiên nghĩ đến đó là đây là trước cửa nhà, người ra vào rất nhiều anh như vậy thật rất bạo gan a.

Lúc đầu cô dùng sức đẩy ra anh nhưng rồi lực bất đồng tâm cho đến khi bị cái hôn của anh dẫn dắt đến điên cuồng bấn loạn, cô đi theo sự dẫn dắt của anh mê đấm trong cái hôn ngọt ngào kia. 

Thật ngọt, cái hôn này thật ngọt. 

_ Ngoan mở miệng ra. 

Anh giọng nói đã khàn đi lúc nào không hay, mị hoặc dụ dỗ cô gái nhỏ này theo anh vào vị ngọt của tình yêu anh dành cho cô. 

Y Nhi không còn kiểm soát được mình nhất nhất nghe theo từng câu nói của anh, mở miệng mình ra ngay vừa lúc đôi môi cô mở ra thì đầu lưỡi ấm nóng của anh đã xông thẳng vào chiếm lấy khoang miệng của cô. Lúc này không còn là nhẹ nhàng mềm mại như lúc nãy nữa mà là cuồng nhiệt chiếm hữu. 

Anh chưa bao giờ bị mất kiểm soát đến như vậy, lúc này đây anh chỉ muốn chiếm hết mọi thứ của cô làm của riêng mình, ra sức mút lấy, ra sức cuốn lấy, ra sức hút lấy từng cái ngọt ngào trong miệng nhỏ của cô. 

Đôi tay kia của anh bắt đầu không an phận, lúc đầu nó chỉ nằm ở lưng sau đó thì bắt đầu chạy xuống eo đem cô siết chặt vào người rồi thì chạy loạn khắp nơi và khi tình nồng đã hòa nhịp thì nơi an phận của nó đó là nơi tròn trịa mềm mại đến mê người của cô. 

Cô có thân hình phát triển khá tốt, cặp ngực no tròn mềm mại của cô thiếu nữ đang dậy thì bàn tay to lớn của anh bắt đầu xoa nắn từ nhẹ nhàng đến từ từ mạnh hơn một chút, bàn tay hư hỏng này của anh dường như cảm thấy chưa đủ.

Một lớp áo, một lớp áo lót đối với bàn tay hư hỏng này nó không thể thỏa mãn, bắt đầu bạo gan cởi lấy cúc áo của cô sau đó luồn vào bên trong qua khỏi lớp áo ngực trực tiếp nắm lấy cái tròn trịa mềm mại đó thì mới thỏa mãn, sự thỏa mãn này hiện rõ bằng một tiếng rên của chính thầy phó doanh của chúng ta.

Cho đến khi Y Nhi định thần lại cảm thấy sự không đúng ở đây, nơi tròn trịa kia của cô đang bị chiếm lấy thì hiện trường rõ ràng, một người đồng chí lãnh đạo phó doanh mặt lạnh truyền thuyết, thầy giáo hà khắc đến rợn người đang để một tay vào trong áo của cô học trò nhỏ của mình còn không biết xấu hổ mà xoa nắn không ngừng tay. 

_ Anh.... lưu manh.... 

Y Nhi giận đến mặt đỏ lợi hại, nắm tay anh kéo ra cài nút áo lại quay lưng bỏ đi. 

Nhưng mặt dày của thầy phó doanh làm sao thả cô đi được cơ chứ, cô thật rất ngon, ngon đến anh phát nghiện lên rồi lần đầu tiên được nắm lấy nơi đẫy đà kia anh thật muốn nổ tung lên rồi. 

Ôm cô từ đằng sau, cô gái nhỏ này đang giận làm sao để yên cho anh ôm vùng vằng, đánh đấm thục cùi ra sau anh bị trúng mấy nhát nhưng chẳng hề hứng gì, một lúc yên lặng anh mới thỏ thẻ bên tai của cô. 

_ Y Nhi, làm sao đây anh thật bại dưới tay em rồi. 

Anh biết cô giận anh vì hành động quá trớn vừa rồi nhưng anh biết nếu lúc này để cô chạy mất thì sau này anh có muốn nói muốn giải thích thì chẳng có đâu mà giải thích, cô gái nhỏ này kiên cường đến lợi hại anh phải ngay lúc này nắm cô lại thì sau này mới không sợ chạy khắp nơi kiếm người. 

Y Nhi vẫn còn giận rất giận, cô cho anh ôm, cô cho anh hôn, cô thừa nhận rằng cô yêu anh nhưng không phải có nghĩa là cô liền chấp nhận cho anh như vậy, anh sẽ nghĩ cô thế nào là một cô gái tùy tiện ư. 

Lúc này đây cô cảm thấy mình bị bắt nạt một cách dã man, uất ức kinh khủng trên đôi mắt long lanh của cô đã sớm có một tầng sương và giờ nó đang biến thành từng giọt nước mắt chạy xuống. 

_ Y Nhi, anh xin lỗi anh biết anh không kềm chế được mình anh xin lỗi, anh sẽ đợi, anh sẽ cố gắng đợi đến khi anh chấp nhận là của anh, đời lính tụi anh chỉ yêu một lần thôi Y Nhi à, anh sẽ chịu trách nhiệm tất cả, chỉ cần em ở bên anh, mạng sống này của anh liền nằm trong tay em. Y Nhi, anh yêu em. 

Ngô Thần càng nói càng siết chặt, ngày thường cô gái nhỏ này anh nói gì cũng không thèm hiểu, chẳng thèm hiểu thì bây giờ anh phải nói cho dù cô không hiểu anh cũng phải nói để cô có thể hiểu rõ anh đối với cô là thật lòng. 

Dù rằng hành động ngày hôm nay của anh quá trớn nhưng mà vì anh yêu cô quá mức cho nên sự chiếm hữu của người đàn ông nhất thời không thể nào dừng lại, kèm với 26 năm làm hòa thượng vật mềm trên tay làm sao có thể nào kềm cho bằng được đây. 

Y Nhi giận thì vẫn còn nhưng cơn giận cũng đã bị anh đánh tan đi hơn phân nữa, cô hiểu chứ tiếp xúc nam nữ anh yêu cô hay không thì mọi việc đã rất rõ ràng ngay những ngày đầu cho nên với tuổi tác của anh thì hành động ngày hôm nay cũng được coi là bình thường, nhưng mà cô còn rất nhỏ a, anh sao lại không cố nhịn thêm chút nữa a, chỉ một chút thôi. 

_ Ngô Thần, em hiểu, em đồng ý cho anh ôm và hôn nhưng không có nghĩ sẽ đồng ý tất cả vì em còn nhỏ, em chưa thể nghĩ đến vấn đề sâu xa vừa rồi, nếu anh thật sự yêu em thì có thể chờ em được hay không? 

Cô là một cô gái kiên cường, khi bình tĩnh lại cô không oán giận anh mà lại rất thông cảm cho anh cho nên cô cho anh một cơ hội. 

_ Được, anh hứa... nhưng mà... lâu lâu có thể chạm nhẹ được không? Nó thật sự rất tuyệt 

Ánh mắt của Ngô Thần sáng lên thấy rõ, anh biết cô là đang dần chấp nhận anh điều anh cần bây giờ là thời gian nhưng mà vật tròn trịa đó thật sự là rất tuyệt. Anh lúc này không thể rời mắt. 

_ Ngô Thần, anh là phó doanh là quân nhân sao anh lại có thể lưu manh như vậy? 

Cô vừa nguôi giận thì liền bị cái giọng gian manh kia của anh chọc cho giận lên nữa. 

_ Anh chỉ lưu manh với một mình em. 

Miệng vừa nói anh mắt vẫn không rời cái nơi tròn trịa mê người nhô lên bên trong áo của cô.

_ Không để ý đến anh nữa. 

Cô là giận lắm rồi, sao trước đó anh một người thân sĩ vô cùng mà bây giờ trong phút chốc lại hóa thành một con sói lưu manh đến vậy được cơ chứ. 

Ngô Thần lúc này không giữ cô lại nữa, anh biết là cô gái nhỏ của anh đã hết giận rồi bây giờ ngoài việc được hôn được ôm thì anh có thể ăn chút đậu hủ non của cô mặc dù chỉ là lâu lâu nhưng có còn hơn không ha ha. 

Đợi thân hình cô gái nhỏ biến mất sau cánh cửa lớn thì phải một lúc sau anh mới đi vào không mặt bình tĩnh đến kì cục, còn ngược lại Y Nhi tâm tình vẫn không thể nào ổn định lại mà đứng một gốc xa dùng dao với mã tấu chém liên nhát vào lưng của anh cho hả giận. 
Bình Luận (0)
Comment