Khi Quân Nhân Yêu

Chương 6

Sau đêm hôm đó mọi việc cứ diễn ra như những ngày vừa qua. 

Ngày đầu tiên sau đêm tỏ tình, sáng sớm ra Y Nhi của chúng ta đã dậy rất sớm cô cố tình thêm một lớp son môi nhẹ làm đỏ cánh môi của cô thêm một chút, nhưng mà ai biết được một chút phản ứng của anh cũng không có ngược lại là hành hạ cả lớp đến nổi người trang điểm đậm như Sa Sa còn bị trôi gần hết nói chi cô chỉ một lớp son mỏng manh. 

Ngày thứ hai, cô chải tóc thật cao để lộ cái ót trắng tinh mềm mại mê người, anh lại chẳng một chút phản ứng nào mà tiếp tục hành hạ cả tập thể chạy đường dài đến khi quay về đầu tóc của ai cũng rối hết cả lên, lúc đó chẳng còn ai quan tâm mình có đẹp hay không chỉ lo mà thở lấy lại oxy.

Và những ngày sau đó tình trạng càng tệ hơn rất nhiều, cô muốn đẹp trong mắt anh nhưng rồi cuối cùng lại như con ma lem sau buổi huấn luyện. 

Hôm nay là ngày thứ 7 rồi, mọi người đã sức cùng lực kiệt ai ai cũng đặt câu hỏi 

_ Thầy phó doanh bị ăn nhầm thuốc nổ a? Hay là Y Nhi đã chọc giận thầy ấy a? 

Lớp trưởng lúc đầu còn kiên cường hết mực, cho đến hôm nay cũng chịu hết nổi rồi nên sau giờ học hẹn Y Nhi ra phía bên kia sân huấn luyện. 

_ Bạn học Lưu, câu nói xem thầy phó doanh của chúng ta cả một tuần nay bị gì a? - Vừa lấy hơi, lớp trưởng vừa nói, gương mặt nhăn nhó đến khó coi. 

_ Làm sao mình biết.... - Cô thật không hiểu chuyện thầy bực tức thì có gì mà liên quan đến cô cơ chứ. 

Sau đêm đó thì hai người hoàn toàn không hề nói chuyện với nhau cho đến bây giờ, cô còn đang hoài nghi rằng có phải buổi tối hôm đó là cô mộng du hay không. 

Lớp trưởng nhìn mặt của bạn học Lưu rất thành thật cho nên những suy đoán lung tung kia liền tan ngay. 

_ Có lẽ trong doanh trại có việc nên thầy ấy căng thẳng. - Y Nhi không biết giải vây cho mình thế nào, xét tới xét lui thì cô cũng đâu có làm gì chọc tức anh đâu cho nên khẳng định nhất đó là thầy ấy có việc trong quân doanh. 

Lớp trưởng cảm thấy cái này rất có lý, nhiều lúc giận cá chém thớt là chuyện thường thôi huống chi thầy của lớp cậu ta là ai, là phó doanh đó a, dưới một người mà trên vạn người đó công việc chắc chắn rất nhiều không thể nào không nổi quạo được. 

_ Được rồi bạn học Lưu, mình xin lỗi vì hiểu lầm bạn nhưng mà bạn có thể thương lượng với thầy ấy có được hay không? chúng ta còn 5 tuần nữa mới kết thúc, nếu trong 5 tuần tới đều như vậy mình quả thật không thể hứa rằng sau khi trở về mọi người sẽ còn tinh thần mà học tập đâu a. - Lớp trưởng nhìn sắc mặt của từng học viên trong lớp, ai nấy cũng đều không còn một chút sức sống nào ngay cả cậu ta cũng vậy. 

_ Ạch... cái này cậu là lớp trưởng nên nói thì tốt nhất - Y Nhi có chút ngỡ ngàng, anh và cô thật sự là còn mơ mơ hồ hồ câu hứa lúc đó cô cũng không phân biệt thật hay giả, huống chi nếu nói là thật đi thì hai người chỉ mới quen được bảy ngày, anh là quân đội lời nói của cô thì tính ra hạt cát nào cơ chứ. 

_ Không không, nếu là bạn học Lưu chắc chắn được. - Lớp trưởng nhìn cô lùi hai bước liền bước đến tay khoát lên vai của cô vui vẻ vỗ vỗ. 

Y Nhi bị đưa vào một thế là tiến không được, lùi không xong, ngay cả cô cũng mệt chết đi rồi, cả tuần nay công sức khó khăn lắm mới chưng diện một chút vậy mà bị anh làm cho hổng bét nên cũng đang mang một bụng tức đây. 

_ Không thì, tôi và cậu cùng với Sa Sa ngày mai cùng gặp thầy? - Nghĩ nghĩ một hồi, nếu quả thật tâm trạng anh không tốt thì cô đến một mình là chuốc họa vào thân, tốt nhất nên cùng 2-3 người đến có gì cùng nhau gánh sẽ tốt hơn. 

Lớp trưởng nghe ý kiến này cũng không tồi liền đồng ý, cậu ta từ đầu đến cuối vẫn không để ý đến toàn bộ cánh tay của mình đều đặt trên vai của Y Nhi, mà Y Nhi thì lại vô tư bạn bè kề vai sát cánh là chuyện bình thường, nói chi thời nay nam nữ là bạn bè thì chuyện thường thôi. 

Hai người vui vẻ với tư thế như vậy đi đến chỗ Sa Sa đứng, cả ba cùng nhau bàn luận về việc ngày mai phải nói chuyện với anh thầy soái ca khó tính khó ăn khó ở của bọn họ ra sao. 

Ngày hôm nay, đúng là anh thầy soái ca khó tính khó ăn khó ở của bọn họ nhìn như không phải chỉ ăn một trái thuốc nổ mà là một thùng, thầy ấy chẳng phân biệt nam nữ gì cả đem cả lớp vào vũng bùn ôm súng lếch hết cả vũng bùn, chạy tiếp sức 1000m. 

Cho đến khi buổi học kết thúc thì mọi người chẳng khác gì một con ma, cả một lớp đều rất là khó chịu với cái việc này họ nhìn qua 3 người kia với ánh mắt khát khao, chờ mong. 

Áp lực dồn lên người của cả 3, sau khi tan học cả một lớp chèn ép 3 người vào tường hung hăng dọa nạt nếu như không thương lượng được với thầy thì ngày mai đừng có mà xuất hiện nếu không bọn họ sẽ được treo ngược ở kí túc xá đó. 

Thời điểm họ bình tĩnh lại thì cả ba đã đứng trước cửa của thầy phó doanh rồi, trong đầu họ bây giờ còn vang vang những tiếng dọa nạt kia lớp trưởng lúc này căng thẳng cực độ, bình thường cậu là người tiên phong trong mọi việc nhưng mà lúc này thì tình hình bắt đầu khác đi rồi.

Bên trong cánh cửa chắc chắn là một kho thuốc nổ, nếu nhưng mà không biết thức thời mà bật lửa châm ngòi là nổ banh xác. 

Cậu thúc thúc tay của Sa Sa ra hiệu cho cô ấy, ngày thường Sa Sa là một cô bạn rất dạng dĩ, năng động không có ai mà cô không bắt chuyện được cho nên Sa Sa là tốt nhất. 

Nhưng mà Sa Sa chỉ bắt chuyện với những người con trai bên ngoài thôi họ cũng dạng người dễ ăn dễ nói còn trong kia thì là quân nhân đó a, cái mặt của thầy ấy cả tuần nay chả ai dám nhìn thẳng, cô chưa bao giờ bắt chuyện với một quân nhân. 

Sa Sa liền thúc thúc khủy tay của Y Nhi, ánh mắt ra hiệu cô gõ cửa đi a. 

Y Nhi lúc này đang mong lung, cô không biết là sẽ nói gì, không lẽ nói thẳng ra.

_ Thầy à, cái mặt thầy dạo này thúi lắm, thầy thúi thì thúi với ai chứ sao lại đè đầu lớp em ra mà chém tới tấp như vậy hả? 

Ạch không lẽ cô lại nói như vậy a. 

Không được, cái thùng thuốc nổ ấy không thể nào xem thường được. 

Chờ cả nữa ngày, lớp trưởng và Sa Sa không thấy bạn học Y Nhi này có động tĩnh, liền thúc tay cô một cái nữa ra hiệu. 

Y Nhi ảo não vô cùng, dù sao cô cũng là người từ đầu đến cuối đều bị đem ra làm bia đỡ đạn cho nên cứ kệ đi, vô đến nơi rồi mọi việc cứ để cho hai người kia giải quyết còn mình thì cứ an phận im lặng chờ xong việc rồi rút lui. 

Sau đó bàn tay của Y Nhi nắm chặt lại, mắt nhắm thật chặt liều mạng gõ hai tiếng. 

Sau tiếng gõ đó thì tim cả ba đều thắt lại, cả ba cùng lúc hít một ngụm khí vào người. 

_ Mời vào. - Bên trong truyền ra tiếng nói rất ấm. 

Lúc này đến cửa môn quan rồi, lui không được thì liều mạng tiến vào vậy. Lớp trưởng đưa tay vặn chốt đẩy cửa vào. 

Đập vào mắt của 3 người là 4 vị quân nhân đang ngồi trên ghế sofa hình như là bàn chuyện quan trọng gì đó. Lớp trưởng liền biết mình là đến không đúng lúc rồi a. 

_ Chúng... chúng em sẽ quay lại sau. - Lớp trưởng cười cười dùng tay đẩy đẩy hai cô gái kế bên mình ra ngoài. 

_ Vào đi, chúng tôi đã xong. - Ngô Thần nhìn một lượt ba con ma lem kia, không chịu thay đồ rửa mặt sạch sẽ mà mang cả người đầy bùn đất đến gặp anh, con ngươi của anh nhìn đến cô gái nhỏ nhỏ phía sau chàng trai trẻ kia ẩn ẩn núp núp. 

_ Ngô phó doanh, tôi nói cậu đó dù sao lũ trẻ này cũng chỉ là ăn và học dù gì cũng là đi làm văn phòng chân yếu tay mềm, đâu phải quân nhân mình đồng da sắt như mấy tên đầu gỗ các cậu mà hành hạ bọn trẻ như vậy a, xem xem kìa, xem cậu hành chúng ra bộ dạng gì? - Trưởng doanh cả tuần nay cũng nghe đám lính của ông kể lại, không biết thằng nhóc phó doanh ăn trúng thuốc nổ gì mà lại hành hạ bọn trẻ kia như vậy. 

Anh không trả lời, phớt lờ ông, ông nhìn về phía anh, lấy từ ánh mắt của anh nhìn thẳng về phía cậu con trai kia, da mặt cậu ta thật đẹp lại trắng, thân hình cũng chỉ là loại bình thường cậu ta dùng ánh mắt ngại ngùng nhìn về phía Ngô Thần. 

Ạch, hai cặp mắt như vậy, không phải chứ cái bệnh thế kỉ kia nghe nói nhiều rồi nhưng mà ông chưa thấy tận mắt bao giờ. Ngô Thần trước nay nữ sắc lại khinh miệt, không lẽ cậu ta là loại này a. 

Nghĩ một phen ngày khiến cho Trưởng doanh có chút rung rung, không phải chứ ba mẹ của Ngô Thần ngày đêm gọi điện giao con trai bọn họ cho ông, cứ bảo mai mối hết lần này đến lần khác mà toàn bị cậu ta làm đổ bể. 

Không lẽ, cậu ta thích tiểu Cương a? 

* Tiểu Cương: Nam x Nam. 

Ngô Thần cảm nhận có người nhìn mình với ánh mắt không đúng, nên quay đầu lại nhìn chầm chầm vào trưởng doanh. 

_ A ha ha, chúng ta đã bàn xong, Thần Thần cậu cứ thế mà làm tôi đi về đây, ha ha, thầy trò các người từ từ giải quyết a - Ông nhìn ánh mắt hù dọa người của Ngô Thần liền vội thu liễm lại, trực tiếp rút quân nhanh gọn tránh sát thương nghiêm trọng. 

Lách qua ba người, ông cười cười ôm văn kiện đi ra, còn rất biết điều đóng cửa giùm bọn họ, cửa vừa đóng. 

_ Xong xong rồi, anh Ngô chị Ngô không xong rồi, không xong rồi. Từ đường nhà anh chị sau này có vấn đề..... - Vừa đi, Trưởng doanh vừa lấy điện thoại ra gọi ngay lập tức cho ba mẹ Ngô Thần. 

Bên trong này có ba bức tượng bùn đang đứng ở đó nhìn con người đang nghiêm nghị nhìn lại họ, nói chung là 8 mắt nhìn nhau không chớp. 

_ Có việc gì? - Anh là người phá vỡ bầu không khí này trước. 

_ Thầy.... thầy... chúng em muốn... muốn....! - Lớp trưởng lấp bấp nói không biết là nói ra có bị giết chết hay không thôi. 

_ Là nam nhân, nói cho rõ ràng. - Anh chán ghét cái loại con trai rụt rè như vậy, không thể kiên nhẫn quát lên. 

_ Thấy, chúng em một tuần nay rất mệt mong thầy cho chúng em nghỉ 1 ngày! - Sa Sa lúc này nhìn anh với cặp mắt không thể chịu nổi rồi, mục đích cũng chỉ là xin nghỉ ngơi. 

_ Ý em là gì? - Anh mang một hơi nặng nề nói ra 

Câu nói này đúng là kích ngòi lửa, ánh mắt của thầy phó doanh biến đổi, cả Y Nhi và lớp trưởng thật sự muốn quay qua đập cho cô gái này một trận.

Cái gì chứ ngày thường biết ăn biết nói, gặp ngay lúc cần nói lại nói ra chuyện không cần, cái gì mà xin nghỉ ở đây là đến xin thầy nhẹ tay thôi mà. 

Sắc mặt của anh đúng là không tốt lên nổi, lửa giận trong lòng liền muốn nổi dậy nhưng mà nó chỉ mới nhóm lên thì một giọng nói nhỏ nhẹ quen thuộc vang lên. 

_ Thầy, thầy đừng giận chúng em quả thật như doanh trưởng nói chúng em cả một tuần nay rất mệt, mong thầy đừng giận cá chém thớt như vậy. Chúng em thật rất mệt cho nên muốn xin thầy nghỉ 1 ngày - trước khi nói câu này Y Nhi đã suy nghĩ rất kỹ dù sao câu này của Sa Sa cũng đúng. Cho nên quyết định nói cho đầy đủ câu hơn thôi

_ Được. - Chẳng hiểu làm sao, chỉ mới vài giây trước anh muốn bùng nổ, quả thật là đang rất giận cô mấy ngày liên tiếp làm lơ anh nhìn anh một cái cũng không nhìn, mà còn tô son, làm tóc đẹp lúc nào cũng cười nói với mấy người bạn trai cùng lớp chưa kể hồi nãy còn để cho tên lớp trưởng kia kề vai bá vai nữa chứ. 

Cho nên việc khiến anh hành hạ lớp như vậy cũng là xuất phát từ cách thay đổi của cô mà ra. 

Quay lại hiện trường, Sa Sa bị một phen này làm tròn cả con mắt, cô xưa nay luôn tự tin về mặt ngoại hình lẫn cách ăn nói, tiếng nói của cô luôn dễ nghe ai nghe cũng thích, ai nghe cũng phải mềm lòng làm theo vậy mà hôm nay lời nói của cô không là một giá trị gì, ngược lại cái người luôn câm như hết kia nói ra liền được đáp ứng. Cái này khiến cho lòng của cô ta thật sự tức giận. 

_ Ngày mai các em có thể nghỉ 1 ngày, giờ thì các em về đi! - Anh từ đầu đến cuối tầm mắt không rời khỏi con người của cô gái nhỏ kia, cái người mà suốt một tuần nay làm anh tức giận vô cùng. 

Cả ba người nhìn nhau cuối chào rồi đi ra, nhưng lưng vừa quay đi thì đằng sau lại nghe thấy âm thanh vang lên. 

_ Hai em có thể đi, riêng bạn học Y Nhi em ở lại đây tôi có việc cần - Anh vẫn giữ nguyên một tư thế từ đầu đến cuối nhìn thẳng vào cô. 

Hai người kia nhìn cô một cái, sau đó gật đầu ý an ủi cô ở lại thật tốt rồi cả hai cùng chạy chối chết. 

Đến khi cửa đóng lại trong phòng chỉ còn hai người, lúc này anh mới đứng dậy, đi đến bên người cô nhìn từ đầu đến cuối. 

_ Bộ dạng thật kinh khủng. - Anh đánh giá cô một cái sau đó tiến lại gần hơn. 

_ Anh chê em bẩn. - Cô trừng mắt nhìn anh, suốt cả tuần hai người không nói với nhau câu nào, đến khi gặp mặt thì lại chê cô như vậy sao thật quá đáng. 

_ Em đi tắm đi, đồ để sẵn trong đó - Anh không trả lời cô, cái gì mà bẩn chứ cô chỉ có để bộ dạng này được vài tiếng, còn anh có khi cả mấy tháng nằm trong vũng bùn không tắm kìa. 

Cô nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, để sẵn đồ anh là có tình nhân sao mà để sẵn như vậy chứ?
Bình Luận (0)
Comment