Khi Rừng Cam Nở Rộ

Chương 97

Khách hàng đó đang muốn tống tiền thật sao?

Dù sao giá trị một thùng cam cũng không lớn, gọi là tống tiền có lẽ là quá lời.

"Chúng ta không buộc tội anh ta, chỉ đang đưa ra bằng chứng rằng anh ta quả thật đang đòi hỏi vô lý, điều này sẽ giúp nền tảng mở lại tài khoản của em sớm hơn."

Bây giờ đang là mùa cao điểm, mỗi ngày có rất nhiều đơn hàng, nếu tài khoản bị khoá vài ngày, tất cả khách hàng sẽ rời đi.

"Ừ, hiểu rồi, em sẽ đi gọi ngay."

Nhiễm Anh biết cách duy nhất lúc này là tự mình đấu tranh, không thể chờ người khác đến giúp.

"Đừng lo lắng, chuyện này chúng ta cũng không sai, vả lại cửa hàng của em ngày càng mở rộng, sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều đánh giá tiêu cực hoặc không như chúng ta mong muốn, cách duy nhất là phải học cách chấp nhận nó."

Nhiễm Anh sửng sốt, cô chưa từng nghĩ tới điều này: “Anh có phải từng gặp chuyện như vậy?”

"Ừ." Thương Diễn Chi gật đầu: "Ở trong giới kinh doanh lâu sẽ gặp phải rất nhiều chuyện. Đôi khi thủ đoạn của đối thủ sẽ khiến mình không thể đề phòng. Việc chúng ta có thể làm là cố gắng hết sức, còn lại đành phải chờ vào may mắn."

Thấy Nhiễm Anh chăm chú lắng nghe, Thương Diễn Chi mỉm cười: “Em không cần quá lo lắng, miễn là có lòng tin vào chất lượng cam của chúng ta."

"Tất nhiên là em có lòng tin."

Đúng vậy, cô có lòng tin, dù sao quãng thời gian khó khăn nhất đã qua rồi, cô không thể vì vậy mà nản lòng hay phân tâm.

"Giúp em việc ở ngoài vườn, em sẽ đi gọi điện cho nền tảng."

"Được."

Thấy tâm trạng của Nhiễm Anh đã bình tĩnh trở lại, Thương Diễn Chi nhếch khóe môi, đây chính là điểm anh khâm phục nhất ở Nhiễm Anh, chỉ cần hiểu rõ sự tình, cô sẽ không bao giờ để mình chịu thua thiệt.

Tính tình này của cô khiến người xung quanh phải ngước nhìn.

Mọi chuyện tiến triển thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng của Nhiễm Anh. Sau khi cô đưa “bằng chứng” cho bộ phận chăm sóc khách hàng, họ bảo cô nên khiếu nại lên bộ phận quản lý đòi giải quyết càng sớm càng tốt.

Một giờ sau, cửa hàng trực tuyến của Nhiễm Anh cuối cùng cũng trở lại bình thường. Cô thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, sự việc lần này cũng là bài học, cô cần thông báo cho những cửa hàng trái cây khác, tránh trường hợp bị ăn vạ như cô gặp phải. Đến tối, cô tập trung những gia đình trồng cam lại, nói sơ qua về sự việc, cũng nhắc nhở mọi người phải cẩn trọng.

Tiêu Khắc Gian không ngờ trên đời lại có kẻ vô liêm sỉ như vậy: "Quá đáng, chỉ vì một thùng cam mà lại làm những trò đê tiện như vậy."

"Khi mở cửa làm ăn, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng tâm thế gặp đủ mọi loại người tốt xấu."

Sau sự việc này, Nhiễm Anh cũng tự mình rút ra bài học.

"Nhưng hiện tại chúng ta không thể khống chế người khác làm gì, chuyện này nghe có vẻ không lớn nhưng thực sự là một sự cố đáng lưu ý."

“Trước đây, chú Tiêu và chú Thúc từng nói, để đỡ phiền phức, thuận tiện cho việc quản lý, chúng ta sẽ bán hàng đồng bộ, nhưng sau việc lần này, tôi muốn mọi người càng phải chú ý, chỉ cần một tai nạn xảy ra sẽ ảnh hưởng đến tất cả các hộ trồng cam khác."

"Vì vậy, cách tốt nhất là tất cả chúng ta nên học cách mở một cửa hàng trực tuyến. Trong trường hợp này, mọi người không chỉ có thể tự mình bán cam rốn mà nếu gặp lại sự cố tương tự, chúng ta có thể chia sẻ rủi ro mà không ảnh hưởng đến doanh số bán hàng."

"Mở cửa hàng trực tuyến có phức tạp lắm không?"

Dì Giang đã ngoài năm mươi, chưa bao giờ tiếp xúc với Internet mắ dù các thiết bị điện tử đã trở nên rất phổ biến nhưng bà ấy ngại mình lớn tuổi nên không có ý định học sử dụng. Bà đã quen với việc hỏi ý kiến chồng, hỏi ý kiến các con, hoặc việc làm ăn thì chạy đi tìm Nhiễm Anh.

"Dì, không có gì là không học được. Đừng lo lắng, nếu ngại hỏi thì có thể hỏi Trần Chân, em ấy rất giỏi."

Thực tế, mấy năm nay dân làng đã quá ỷ lại vào cô. Họ có thói quen hỏi ý kiến của cô về mọi việc lớn nhỏ.

Nhiễm Anh nhận ra, nếu muốn mọi người cùng tiến bộ thì cô phải để họ tự bước đi trên đôi chân của chính mình, không thể để họ dựa vào cô mãi được.

Giống như dì Giang, dì Chu cũng cảm thấy mình không thể làm được, nhưng Nhiễm Anh đã quyết nên họ chỉ đành làm theo.

"Mỹ Hoa, con biết làm mấy cái này đúng không? Mẹ để con làm hết nhé."

Tiêu Mỹ Hoa nắm lấy tay mẹ: “Mẹ, chị A Anh nói đúng đấy, mở cửa hàng trực tuyến cũng không khó. Con đã từng tiếp xúc ở bên ngoài rồi, việc này đòi hỏi thời gian làm quen, chúng ta cứ vừa làm vừa học."

"Vậy à?"

“Thử nghĩ xem, chúng ta không chỉ bán cam rốn năm nay mà còn bán cả năm sau và năm sau nữa. Việc tự mở cửa hàng trực tuyến sẽ giúp chúng ta chủ động hơn nhiều."

Đây là sự thật, cây cam rốn có tuổi đời khá cao, họ sẽ còn rất nhiều năm phía trước, cuối cùng vẫn phải tự chủ động.

Tiêu Khắc Gian và Trần Chính Tiên là những người đầu tiên theo Nhiễm Anh rồng cam rốn, vì vậy đồng lòng với ý kiến của Nhiễm Anh. Những người khác cũng không còn lý do phản đối.

Nhiễm Anh hài lòng với việc này.

"Tôi sẽ chuẩn bị một số tài liệu giảng dạy, ngày mai mọi người hẹn giờ tập trung ở nhà tôi, tôi sẽ dạy bà con cách đăng ký, cách mở cửa hàng và cách liên lạc với khách hàng."

“Tôi mới nhớ ra.” Lúc này gia đình Tiêu Cường mới phản ứng: “Chúng ta có nên mua thêm máy tính không?”

"Đúng vậy, nhưng mọi người có thể mua một chiếc có cấu hình trung bình là được rồi, vả lại việc phổ cập tin học đang được hỗ trợ, nếu mọi người mang theo hộ khẩu đi mua máy tính thì sẽ được giảm giá, tính ra chỉ khoảng ba ngàn tệ một cái."

Những năm gần đây, cuộc sống của mọi người dần dần được cải thiện, ba nghìn tệ không phải là số tiền quá đắt.

Đây là lần đầu tiên dì Chu nghe đến chuyện như vậy: “Máy tính không phải là thứ thiết yếu trong cuộc sống, vậy tại sao nhà nước vẫn đồng ý trợ cấp?”

“Tại sao máy tính không phải là vật dụng cần thiết trong cuộc sống ạ? Trong tương lai, chúng ta sẽ có nhiều kết nối và giao tiếp với thế giới bên ngoài hơn. Máy tính cũng như điện thoại di động sẽ trở thành thứ không thể thiếu. Còn nữa, nếu mọi người mua máy tính theo nhóm thì còn được khuyến mãi thêm đấy.

"Được rồi, vậy A Anh, lát nữa cháu ghi lại những thứ cần thiết, mấy gia đình chúng tôi cùng nhau đi mua."

Tiêu Mỹ Hoa cũng rất tin tưởng Nhiễm Anh, thuận theo ý của cô.

“Mọi người không cần nghe theo cháu, cứ mua ở cửa hàng nào mọi người thấy thích hợp. Chỉ cần ngày mai bà con đến nhà cháu học cách mở cửa hàng trực tuyến là được."

Thực ra cô nên hướng dẫn bọn họ từ lâu, nhưng bây giờ cũng chưa muộn. Sau khi tiễn Tiêu Khắc Gian và những người khác, Nhiễm Anh thở phào nhẹ nhõm, xoay người chuẩn bị trở về phòng thì có một đôi tay khẽ giữ vai cô.

Thương Diễn Chi siết chặt vai cô, giọng điệu nhẹ nhàng, có chút xót xa.

"Cảm ơn anh."

"Có gì mà cảm ơn."

"Một khi bọn họ thành thạo, việc của em cũng sẽ nhẹ hơn."

Thương Diễn Chi xoa xoa bả vai cô, biết cô thật sự nghĩ như vậy: "Không sợ khi bọn họ thành thạo rồi sẽ cạnh tranh trực tiếp với cửa hàng của em à?"

“Điều đó chứng tỏ năng lực em quá kém.” Nhiễm Anh không quan tâm: “Nhưng em tin vào chính mình, anh có tin em không?"

“Đương nhiên.” Thương Diễn Chi cười: “A Anh của anh là tốt nhất.”

"Được rồi, nghỉ ngơi thôi, mai em còn phải làm cô giáo cho cả làng đấy."

"Vâng, cô giáo Nhiễm nghỉ ngơi nhé."

Phản ứng của Nhiễm Anh là đấm thật mạnh vào tay Thương Diễn Chi.

......

Nhiễm Anh đã chuẩn bị một số tài liệu đơn giản, in ra một bài hướng dẫn dựa trên tài liệu cô đã học ở trường, sau đó in thêm các hướng dẫn về cách kinh doanh trực tuyến.Biết trong làng có nhiều người lớn tuổi, cô còn cố tình in chữ to hơn để họ đọc dễ dàng hơn.

Sau khi chuẩn bị xong, sáng hôm sau Nhiễm Anh dậy sớm, mọi người lục tục kéo đến nhà cô, đều là những người chưa từng sử dụng máy tính.

“Trên này có thể bán được mọi thứ à?”

Dì Giang đã lớn tuổi, cảm thấy rất lạ lẫm với công nghệ thông tin.

"Máy tính là thiết bị gia dụng thiết yếu trong thế kỷ 21. Chúng ta có thể biết mọi thứ ở cách xa hàng ngàn dặm, đọc tin tức trực tuyến, kết bạn và tìm kiếm thông tin, tất nhiên, cũng có thể mở một cửa hàng trực tuyến."

Trong lúc nói chuyện, cô bật máy tính lên và giải thích tác dụng của mấy nút bấm trên đó.

Sau khi giải thích, cô bắt đầu nói về các chức năng cơ bản của máy tính, cách tắt mở, cách nhập dữ liệu.

“Chờ một chút, chờ một chút.” Dì Giang xua tay, lần đầu tiên cảm thấy choáng váng: “A Anh, cháu nói nhanh quá, tôi nhớ không hết được, để tôi ghi chép lại."

“Không cần, tôi in ra cho mọi người rồi.” Nhiễm Anh lấy tài liệu đã chuẩn bị ngày hôm qua ra, phát cho dì Giang và những người khác.

"Các biểu tượng trên đều tương ứng với nhau, chức năng của chúng đều được giải thích ở trên."

“Vậy cái thứ chúng ta vừa làm chỉ đơn giản là tắt máy thôi đấy."

Dì Khương cảm thấy mình không nhớ được nhiều nội dung như vậy.

"Không sao đâu dì, cứ đọc theo hướng dẫn trên đó, tôi có ghi chi tiết cho mọi người."

“Được.” Dì Giang ngừng nói, cúi đầu đọc thông tin phía trên.

Những người lớn tuổi không có nền tảng nên cô cần nói chi tiết hơn. Nhiễm Anh sợ người trẻ thiếu kiên nhẫn nên cho phép họ về trước, dù sao thì người trẻ cũng có khả năng tiếp thu mạnh mẽ, có thể tự học.

“Không sao.” Tiêu Mỹ Hoa không suy nghĩ mà lắc đầu: “A Anh, em cảm thấy chị nói rất thú vị, em sẽ ở lại nghe chị giảng giải thêm."

Nhiễm Anh cười, vốn dĩ cô sợ mấy bạn trẻ sẽ thiếu kiên nhẫn, vì vậy chủ yếu mở lớp này cho người lớn tuổi là chủ yếu, ai ngờ mấy bạn trẻ rất tích cực học hỏi.

Cả buổi sáng trôi qua nhanh chóng, Nhiễm Anh cũng chỉ đủ thời gian hướng dẫn mọi người mở và tắt máy, cùng các thao tác nhập dữ liệu đơn giản. May thay, những người lớn tuổi cũng bắt đầu quen với máy tính.

"Cái này gõ như thế nào?"

Nhiễm Anh nhìn vào màn hình, cảm thấy hơi nhức đầu, quả thật người mới sử dụng sẽ gặp khó khăn trong việc gõ bính âm.

"Dì, không phải vậy đâu."

Nhiễm Anh không biết giải thích thế nào, chợt cảm thấy đây là một công việc rất khó khăn.

Nhắc mới nhớ, do giọng nói của mình nên nhiều người miền Nam không thể phân biệt được âm mũi trước và âm mũi sau, đặc biệt với người ở nông thôn, học không cao, ít có cơ hội tiếp xúc với người đô thị, vì vậy họ đã quen sử dụng phương ngữ.

Nhiễm Anh bắt đầu cảm thấy bất lực, khối lượng công việc thực sự quá nhiều.
Bình Luận (0)
Comment