Khi Ta 17

Chương 2

Sáng, Cà Chua kéo tôi đang còn ngái ngủ ra khỏi chăn.

“ Dậy đi cái con kia.”

“ Năm phút nữa thôi….”

“ Năm phút nữa là muộn học rồi.”

“ Ứ…”

“ Dậy ngay…”

Cơn lạnh đột ngột khiến tôi bừng tỉnh. Cà Chua giật chăn của tôi, ôi nó bạo lực quá T.T

“ Đây, đây, tao dậy là được chứ gì?”

Trừ Chủ Nhật, sáng nào nhà tôi cũng đầy tiếng hò hét thế này đây. Trường tôi vào học lúc 7h thì 6h15 nó đã có mặt ở nhà tôi, giằng co 15p đánh thức tôi, chờ tôi xử lí việc cá nhân xong thì đã 6h45, vừa kịp đi nhà tôi đến trường. Tôi thật sự bái phục việc căn thời gian của Cà Chua.

“ Ôi trời, mày lại viết tới mấy giờ thế?”

Nó hỏi khi thấy tôi lờ đờ ra khỏi phòng tắm.

“ Hơn 2h mày ạ.”

“ Trời ạ, có biết là hại sức khỏe lắm không?”

“ Tao biết, nhưng mà bản thảo…”

“ Tao biết bản thảo quan trọng nhưng sức khỏe cũng quan trọng mà, phải chia việc ra mà làm chứ.”

Cà Chua là thế, nó hay mạnh miệng nhưng luôn là đứa chu đáo nhất. Ôi, nó làm tôi cảm động muốn khóc quá đi mất.

“ Mày còn đứng đờ ra đó à? Thay đồ đi chứ?”

Nhưng chỉ được có 1p và…. nó lại trở về với bản chất ác quỷ của nó rồi các bạn ạ, tụt hết cả cảm xúc T.T

Khi tôi và nó đến trường thì phòng hiệu trưởng đang bị các bạn nữ bu kín một cách đáng sợ. Tôi loáng thoáng thấy Củ Cải gầy nhom đang chen chúc trong đám đông. Khi tôi và Cà Chua lôi được cậu ấy ra khỏi đám đông thì quần áo cậu ấy đã cực kì lộn xộn và trên mặt còn có một hai vết cào. Ôi khuôn mặt điển trai của Củ Cải nhà chúng ta bị hủy hoại mất rồi T.T

“ Chuyện gì xảy ra thế Củ Cải?”

Cậu ấy vuốt vuốt quần áo, xoa xoa mái tóc rối khiến nó càng rối hơn, nhíu nhíu mày. Tôi thấy tim hồng trên đầu Cà Chua -_-

“ Có nam sinh mới chuyển tới”

Chỉ là một nam sinh bình thường, có nhất thiết phải chào đón mạnh mẽ vậy không? Sau khi vào lớp tôi mới biết, một quả BOMM vừa mới được chuyển tới và nó sẵn sàng làm một cú BIG BANG với tâm hồn của mọi nữ sinh trường tôi.

“Quả bom” này ấy vậy mà lại chui vào lớp tôi học. Tôi ngáp một cái thật to,ối giời trai đẹp thì sao kia chứ, có ăn được không? Không chứ gì? Thế thì không phải đối tượng đáng quan tâm rồi.

Trong đời Bảo Bình tôi chỉ có bốn cái khiến tôi phải chú ý đến mà thôi. Một là gia đình, hai là bạn bè, ba là thức ăn ngon và bốn là xuất bản sách. Còn những cái không liên quan thì chỉ là phù du thôi ^^.

“ Em có thể giới thiệu một chút về bản thân em với các bạn không?”

“ Vâng. Tôi tên là Hoàng Thiên Ân, chuyển đến lớp 11B ngày hôm nay. Mong các bạn giúp đỡ.”

Tụi Nấm xấu tính hét ầm lên, mắt bắn trái tim như mưa. Không hiểu ngày trước đứa nào thề thốt “Tao chỉ có mình Khả Ngân thôi.” nhỉ.

“ Trật tự. Thiên Ân, em tự chọn chỗ ngồi nhé.”

Thế rồi một chuyện cực bựa đã xảy ra, hắn thản nhiên kéo ghế bên cạnh tôi và ngồi xuống. Mọi người há hốc miệng kinh ngạc, trong đó mồm tôi và Nấm là to nhất, tôi đoán thế.

“ Xin chào, Bảo Bình.”

Amen, hắn biết tôi sao?

“ Chúng…chúng ta quen nhau sao?”

Đôi mắt đen của hắn hơi sáng lên.

“ Không nhớ tôi sao?”

Tôi lắc lắc đầu.

“ Không nhớ cũng tốt, khoảng thời gian đó cũng không nên nhớ."

Tên này nhìn hơi quen mắt nhé, có điều tôi lại hẳng thể nào nhớ ra hắn.

Sống lưng tôi giật đùng đùng mang theo cảm giác chẳng lành. Lạy hồn, có khi nào tên hot boy này đang rủa thầm tôi không????
Bình Luận (0)
Comment