Khi Tâm Thần Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 60

Tác giả: Hỏa Lại

Chuyển ngữ: La Luna Rosa

Giang Nhan không có bằng chứng nào nhưng cô đã nghi ngờ từ khi Hàng Án xuất hiện cùng phòng với cô, nếu người đó là Triệu Cầm hoặc Lý Giai Giai thì cô sẽ gác bỏ nghi ngờ với cậu.

Không nhất định Hàng Án có liên quan đến bệnh viện tâm thần này, nhưng chắc chắn bản chất của cậu không phải nhu nhược đáng thương như hiện tại.

Thời điểm trên giường cả hai không nhìn vào mắt nhau, bây giờ mới chính thức đối mặt với nhau, nhưng chỉ có mình Giang Nhan là thẩm phán, ánh mắt cô đầy áp bách.

Hai mắt Hàng Án đỏ hoe, trong mắt dâng lên rất nhiều cảm xúc như khó tin, uất ức, áy náy,.. Cậu dời mắt đi trước, yên lặng giơ cánh tay đang giấu sau lưng ra, lộ một vết thương ghê người.

Vừa rồi cậu dùng người mình che vết thương, lúc tìm thấy Giang Nhan cậu cũng không dám lại gần nen cô cũng không phát hiện trên người cậu có gì khác thường.

Máu tươi chảy đầy cánh tay cậu, đang chảy nhỏ giọt xuống đất.

Hàng Án hạ tay xuống, cười khổ nói: "Khi bị bắt bọn họ có mấy người nên em đánh không lại nhưng nếu đánh 1- 1 thì em có ưu thế hơn, trận vừa rồi em cũng bị thương, nhưng có lẽ chị sẽ không quan tâm."

Yết hầu cậu lăn lên lăn xuống, khó khăn nói ra một câu: "Em chỉ muốn sống sót ra ngoài được thôi."

Cậu ngồi sụp trên mặt đất, thổng khổ ôm lấy đầu gối giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, tâm trạng đang cố kìm nén của cậu đã sụp đổ và bùng nổ trước sự nghi ngờ và khiển trách của Giang Nhan.

Tâm tình Giang Nhan hỗn độn, cô im lặng hồi lâu bước tới bậc thang chỗ cậu: "Bệnh nhân mà em đánh giờ ở đâu?"


Hàng Án gục đầu xuống, không nói gì.

Giang Nhan cũng im lặng.

Rõ ràng trong chuyện này cô mới là người nên tức giận vì chịu uất ức, sao khung cảnh này lại giống như cô bắt nạt Hàng Án?

Một lúc sau, Giang Nhan đi về phía cậu, nhỏ giọng hỏi: "Em có manh mối nào khác không? Hiện Triệu Cần và Lý Giai Giai đang gặp nguy hiểm."

Sự nghi ngờ của cô với Hàng Án không những chưa biến mất mà còn đạt đến đỉnh điểm, nhưng cô cũng biết bây giờ không nên xảy ra xung đột với cậu là quyết định sáng suốt.

Nếu đúng như cô suy đoán thì chìa khóa thoát ra ngoài hẵng là nằm ở chỗ Hàng Án.

Hàng Án chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt lại nhìn nơi khác, trên cổ áo còn dính nước mắt: "Lúc nãy em đến đó chỉ thấy tên bệnh nhân bị em bắt đổi nhân vật."

Tâm trạng Giang Nhan đã bình tĩnh lại: "Đưa chị lên đó."

Hàng Án chậm rãi đứng dậy, không nhìn cô, bóng dáng cô đơn đi về phía trước.

Giang Nhan đi theo sau, nhìn bóng lưng cậu gầy gốm đơn bạc, miệng vết thương không được xử lý kịp thời, máu không ngừng chảy, quần và áo cậu đều nhuộm đỏ, cô nhìn thấy mà tâm tình phức tạp.

Sự chú ý vào Hàng Án nhanh chóng được dời đi vì Giang Nhan nghe thấy một giọng nói khác, được truyền đến từ cách vách bên kia.

Cô dừng lại, dán tai vào tường để nghe, không phải ảo giác, có người đang đục tường ở phòng bên.

Cũng có thể là âm thanh khác.

Tóm lại đây không phải là một điềm tốt.

Tầng này còn có người.

"Hàng Án..." Giang Ngạn ngước mắt lên, lúc này mới phát hiện Hàng Án đã đi rất xa, không nhìn đường, đụng phải một bức tường mới dừng lại, cậu dừng một chút, quay người tiếp tục đi.

"Hàng Án......" Giang Nhan nâng cao giọng gọi cậu, "Quay lại."

Hàng Án nghe được, dừng tại chỗ.

Giang Nhan lười để ý phản ứng của cậu, cô đi vòng quanh bức tường để tìm cửa.


Trong phòng đúng là có người, bên trong phát ra tiếng ném đồ vật, tiếng đánh nhau ầm ĩ, Giang Nhan thử vặn nắm cửa, nhưng cửa đã bị khóa. Người bên trong nghe được động tĩnh, dừng một chút tiếng vang lại xuất hiện, lớn hơn cả vừa rồi.

Giang Nhan cách ra chỗ đó, chờ bên trong kết thúc.

Cô ấy tin rằng những bệnh nhân đó sẽ đến tìm cô ngay cả khi cô ấy không làm gì, nhưng cô cần kiểm soát chỉ đối đầu với một người, trước đó cũng cần bảo đảm mình được an toàn.

Một lúc sau, bên trong yên tĩnh trở lại, Giang Nhab không dám liều lĩnh tiến vào, yên lặng chờ đợi, nghĩ đến động tĩnh lúc nãy tim bất giác đập nhanh hơn.

Cô hy vọng sau khi mở cửa, người đi ra không phải là Triệu Cầm hay Lý Giai Giai.

Giang Nhan nắm chặt tay, hô hấp nhanh hơn.

Chờ đợi là một quá trình dày vò tâm lý, nhưng may mắn thay sự dày vò không kéo dài lâu vì cánh cửa đã được mở ra, Giang Nhan lùi lại, nhìn thấy một bệnh nhân bê bết máu chạy ra khỏi đó, đi được vài phút đã loạng choạng, ngã xuống đất.

Có một tên khác đi phía sau, gã dùng dao nhắm vào lưng người đi trước chém hết nhát này đến nhát khác.

Máu bắn tung tóe khắp mặt người đó, tim Giang Nhan gần như muốn ngừng đập khi nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này, ngay cảnh người kia ngã xuống chết, bụng cô quặn lại, chân cô không thể di chuyển dù chỉ một chút vì nỗi sợ hãi tột độ, lông tơ dựng đứng.

Cô buộc mình phải bình tĩnh lại, nhìn vào phòng, máu vương vãi khắp sàn, mùi tanh nồng nặc.

Dựa vào lượng máu cho thấy không phải chỉ của một người.

Trái tim Giang Nhan đập thình thịch, cô có một linh cảm không lành.

Ngay lúc này tay cô bị nắm lấy, cô sợ đến mức khẽ kêu lên.

"Chị... Là em, đi mau." Hàng Án nắm chặt tay cô, kéo cô đi.


Âm thanh của Giang Nhan đã thu hút sự chú ý của gã cầm dao, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén ác độc nhìn họ.

Đôi mắt hắn hằn tơ máu, giơ dao lên.

Hàng Án hoảng sợ tái mặt: "Chú... Chú Lâm?"

Máu tươi từ lông mi của gã nhỏ xuống, tầm nhìn trở nên rõ ràng, lệ khí trong mắt tiêu tán một chút, gã đứng lên.

Hàng Án phản ứng nhanh: "Chị, đi mau."

Giang Nhan không di chuyển vì cô không nhìn thấy sự nguy hiểm trong mắt gã, thậm chí ánh mắt của người đàn ông đó dần chuyển từ oán giận, nghi ngờ sang hiền lành một cách kỳ lạ.

Mặc dù không thể tin được, nhưng Giang Nhan chắc chắn rằng suy đoán của mình sẽ không sai.

Ông ta giết người ở trạng thái ý thức thanh tỉnh.

Quả nhiên, mới chạy được hai bước ông ta đã gọi họ lại: "Hàng Án..."

Hàng Án không quay đầu lại, kéo Giang Nhan tiếp tục chạy.

Hắn không đuổi theo, chỉ hướng về họ chạy mà hét lên: "Tôi biết hai nữ sinh kia ở đâu, tôi sẽ giúp các người."

Bình Luận (0)
Comment