Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi)

Chương 16

Chuyện của Quý Trạch khiến Quý Ngôn mấy ngày nay cứ luôn thấp thỏm bất an, biết nhất định sẽ có chuyện gì xảy ra mà Quý Ngôn không thể ngăn cản, chỉ có thể ngày ngày ra khỏi nhà theo Tần Vị, xem tình hình diễn ra xung quanh.

Quý Ngôn không dám cứ ở nhà không hay biết gì như vậy, anh sợ một ngày nào đó Tần Vị sẽ biết hết mọi chuyện, mà Quý Ngôn chỉ có thể ngơ ngác luống cuống đứng yên tại chỗ.

Hạng mục cao cấp trong tay Tần Vị đã bắt đầu mở phiên giao dịch, rất náo nhiệt, tình hình giao dịch ngày đầu tiên tuy chưa đạt đến mục tiêu mà Tần Vị đưa ra, nhưng mục tiêu luôn cao hơn mức bình thường, thế nên Tần Vị khá thoả mãn với số liệu tiêu thụ này.

Mà Quý Ngôn mấy ngày nay vẫn nơm nớp lo sợ sẽ xảy ra chuyện rốt cuộc cũng có thể thở phào, không thấy Tương Phàm, không thấy Quý Trạch, cũng không có người nào khác Quý Ngôn quen biết. Quý Ngôn còn sợ Quý Trạch sẽ nhân dịp lớn thế này mà tìm đến Tần Vị, nhưng may mà Quý Trạch không làm như vậy.

Sau đó, mãi đến ngày tổ chức triển lãm vũ khí, Quý Ngôn rốt cuộc trông thấy Tương Phàm cũng ở đó.

Tương Phàm mặc quần jean áo phông trắng, đầu húi cua, cầm vé vào triển lãm. Thế nhưng Tương Phàm cũng không đi xem vũ khí quốc phòng mà mọi người đang vây quanh ngắm nghía, anh ta đi thẳng đến phòng giao dịch.

Không đợi chuyên gia tư vấn nói gì, Tương Phàm đã cười hỏi cô gái kia: “Giám đốc Tần của các cô đâu, tôi là bạn thời đại học của cậu ấy. Lâu rồi không gặp, rốt cuộc hôm nay mới có cơ hội đến thăm.”

“Giám đốc Tần ạ.” Cô gái kia vội cười gật đầu, dù sao cũng là bạn của sếp, đương nhiên là phải tiếp đãi chu đáo hơn chủ đầu tư: “Để tôi đưa anh đi.”

“Cám ơn cô nhiều.” Tương Phàm cười cười đi theo, lập tức trông thấy Mạc Ngạn Thành và Tần Vị đang đứng nói chuyện cạnh một tấm áp phích trong triển lãm. Ngay khi Tương Phàm trông thấy Tần Vị, Quý Ngôn nhìn thấy rõ ràng ánh mắt Tương Phàm chợt lạnh xuống.

Đến lúc này, Quý Ngôn mới thực sự cảm thấy mình chính là một người xem. Anh không là gì cả, cũng không thể làm gì, anh chỉ có thể đứng ngơ ngác bên cạnh Tương Phàm, trông Tần Vị. Quý Ngôn muốn kéo Tương Phàm đi, muốn nói rõ cho Tương Phàm, muốn Tương Phàm hãy giấu kỹ mọi chuyện về mình, đừng để Tần Vị biết.

Thế nhưng, vào giây phút Tương Phàm xuất hiện ở đây, Quý Ngôn biết tất cả đều sắp bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo.

Sau đó Tương Phàm nở nụ cười, cười vô cùng rực rỡ mà xông đến. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Quý Ngôn, Tương Phàm ôm chầm lấy Tần Vị, ôm rất chặt, nhưng cũng rất vội vã. Không đợi Tần Vị kịp phản ứng, Tương Phàm đã buông lỏng tay, sau đó đấm một phát vào ngực Tần Vị: “Tần Vị, thằng nhóc mày đúng là vô tâm! Giờ làm sếp Tần rồi, sao không về tụ tập với bạn học cũ một chút chứ!”

Tần Vị không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Mạc Ngạn Thành cũng thế, ngay cả Quý Ngôn cũng không biết rốt cuộc Tương Phàm muốn làm gì. Tần Vị và Mạc Ngạn Thành đều ngơ ngác nhìn Tương Phàm bất chợt xông đến, sau đó rốt cuộc vẫn là Mạc Ngạn Thành lên tiếng hỏi trước: “Anh là bạn học của Tần Vị?”

“Đúng vậy, bạn thời đại học, mà nói như vậy hình như cũng sáu, bảy năm rồi không gặp nhỉ.” Tương Phàm gật đầu, sau đó hơi trách móc mà nhìn Tần Vị: “Trước đây chúng ta còn chung một đội bóng rổ đấy, mày thì hay rồi, năm tư đại học đã biến mất chẳng thấy tăm hơi. Nhưng mà nghe người ta nói mày bị tai nạn mất trí nhớ, không biết có thật không?”

“Xin lỗi, tôi không có ấn tượng gì về cậu cả, tên cậu là?” Tần Vị gật gật đầu, nghĩ người trước mặt này là bạn thời đại học, cảm thấy trông thân thiết quen thuộc hơn rất nhiều.

“Mày nói khách khí quá, tao nghe chẳng quen tẹo nào. Tương Phàm, tên tao.” Tương Phàm hơi nhíu mày, dùng vẻ mặt khoa trương nhìn Tần Vị một chút, như thể cảm thấy không quen khi Tần Vị lại hỏi mình một câu lạ lẫm như vậy.

“Ồ, đúng rồi, tôi nghe cô nàng xinh đẹp đứng ngoài cửa nói, vị này chính là Mạc Ngạn Thành đúng không, trước đây tôi cũng từng nghe Quý Ngôn nhắc đến anh.” Sau đó Tương Phàm đưa mắt nhìn về phía Mạc Ngạn Thành, như đột nhiên chợt nhớ ra chuyện trước kia mà chỉ chỉ Mạc Ngạn Thành.

“Quý Ngôn?” Tần Vị sửng sốt, sao vợ cũ và bạn thời đại học của hắn lại quen nhau, lại còn biết Mạc Ngạn Thành từ miệng vợ cũ.

“Tương Phàm…” Mạc Ngạn Thành hơi nhíu mày, không ngờ người bạn thời đại học này của Tần Vị lại nhắc đến chuyện về Quý Ngôn mà anh ta vẫn luôn giấu giếm, vội vã kêu tên Tương Phàm, định ngắt lời anh.

“Đúng vậy, Quý Ngôn. À, đúng rồi, chắc mày cũng đã quên Quý Ngôn rồi, đúng là… Dù thế nào thì mày với nó đã yêu nhau suốt ngần ấy năm rồi mà.” Tương Phàm bỗng chợt nhớ ra chuyện Tần Vị mất trí nhớ, làm bộ như không phát hiện Mạc Ngạn Thành đang gọi mình, thản nhiên nói tiếp: “Mặc dù trước đây khi biết hai thằng con trai bọn mày yêu nhau tao cũng bất ngờ lắm, nhưng mà đều là anh em với nhau, tao vẫn luôn ủng hộ bọn mày.”

Tần Vị sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn về phía Mạc Ngạn Thành. Mà vẻ mặt Mạc Ngạn Thành không được tốt lắm, trốn tránh ánh mắt Tần Vị, không nói gì.

Đến lúc này Tần Vị mới biết, chàng bạn trai trước kia của hắn mà Mạc Ngạn Thành từng nhắc đến tên là Quý Ngôn.

Mà hắn rốt cuộc đã biết, vì sao khi nghe thấy tên Quý Ngôn trong hộp đêm, hắn lại lập tức bị hấp dẫn như vậy.

“Quý Ngôn đâu? Cậu ấy có đến không?” Không biết vì sao, Tần Vị đột nhiên cảm thấy miệng mình khô khốc, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác căng thẳng, sau đó tầm mắt lướt ra sau lưng Tương Phàm.

“Quý Ngôn à…” Tương Phàm híp mắt cười nhìn Tần Vị, sau đó cố ý kéo dài giọng.

Vào giây phút đó, Quý Ngôn cứ thế đứng ngây ra bên cạnh Tương Phàm, luống cuống cúi đầu chờ đợi phán quyết cuối cùng.

“Nó không đến, nó vẫn còn ở tỉnh X kìa.”

Quý Ngôn ngẩng mạnh đầu, không thể tin mà nhìn Tương Phàm. Tần Vị cau mày hơi thất vọng, mà sắc mặt Mạc Ngạn Thành cũng bình thường trở lại.

“Cậu ấy có khoẻ không?” Rõ ràng Tần Vị chưa từng trông thấy hay có bất cứ ấn tượng gì về Quý Ngôn này, nhưng không hiểu sao Tần Vị không thể nào không chú ý đến người mang tên này. Tần Vị muốn biết người này rốt cuộc đã từng quan trọng với mình đến thế nào, mà sao hắn không hay biết gì.

“Ừm, vẫn khoẻ.” Tương Phàm gật đầu: “Thằng nhóc kia biết mày sắp kết hôn cũng khó chịu một khoảng thời gian, nhưng mà sau đấy cũng nghĩ thông rồi. Quý Ngôn ấy à, đã sĩ diện còn hay ngại, biết mày sắp kết hôn lên chức ba, nó cũng không muốn mất mặt mà đến chúc mừng mày.”

“Nhưng mà, Quý Ngôn cũng cao ráo đẹp trai, tuy rằng tính tình lúc nào cũng lạnh như băng, nhưng mà con gái lại thích kiểu thế, huống gì Quý Ngôn còn vẽ đẹp nữa. Chẳng bấy lâu sau Quý Ngôn cũng có bạn gái, được hơn một năm đã kết hôn rồi, hiện giờ con gái cũng đã ba tuổi.” Tương Phàm tươi cười rực rỡ, cuối cùng còn lắc đầu, tự giễu cợt bản thân: “Chẳng như tao, bọn mày đều thành gia lập nghiệp cả rồi, chỉ còn mỗi tao là cô đơn chiếc bóng.”

Tần Vị vẫn hơi nhíu mày, rõ ràng điều Tương Phàm nói đều là chuyện tốt, vậy mà trong lòng Tần Vị vẫn cứ cảm thấy không thoải mái.

Mà vẻ mặt vốn cứng ngắc của Mạc Ngạn Thành đã hoàn toàn bình thản lại. Anh ta giơ tay lên vỗ mạnh lưng Tần Vị, cười nói: “Vĩ Tử, nhất định là con cậu ấy cũng sẽ rất đẹp, không chừng một ngày nào đó còn có thể đưa đến gặp con trai cậu, biết đâu còn có thể kết duyên cho chúng nữa.”

Mà Quý Ngôn, anh cứ thế đứng ngơ ngác trước mặt Tương Phàm.

Tương Phàm đang nói gì, vì sao Quý Ngôn hoàn toàn không hiểu. Tương Phàm nói rất lưu loát, rất chắc chắn, Quý Ngôn suýt nữa cũng cho rằng trí nhớ của mình xảy ra sai sót. Rất có thể đây là sự thực, Quý Ngôn đúng là đã quên Tần Vị, đúng là đã lấy vợ sinh con như Tần Vị, không có Tần Vị, Quý Ngôn vẫn có thể sống tốt.

Thế nhưng, đó không phải là Quý Ngôn này, hơn nữa anh đã chết.

“Được rồi, thật ra tôi chỉ đùa thôi.” Sau đó Tương Phàm đột nhiên cười phá lên, xua xua tay.

“Hở?” Mạc Ngạn Thành khó hiểu nhìn Tương Phàm, mà Tần Vị cũng hướng mắt về phía Tương Phàm lần nữa.

Tương Phàm cười, nhưng ánh mắt lại đột nhiên lạnh xuống. Khi tất cả mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, Tương Phàm nắm chặt tay phải đập mạnh vào mặt Tần Vị, mà Tần Vị chợt cảm thấy mặt mình đau nhức, lảo đảo lui về sau mấy bước, lưng đập vào tường.

“Anh làm gì thế!” Bị biến cố bất thình lình làm cho hoảng sợ, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng giao dịch đều lập tức tập trung về nơi này. Mạc Ngạn Thành lập tức đỡ lấy Tần Vị, sau đó tức giận quát Tương Phàm.

“Tao đang làm chuyện mà tao đã muốn làm từ năm năm trước!” Tương Phàm cũng không cười nữa, dường như rốt cuộc xé rách lớp nguỵ trang, nét mặt tràn đầy giận dữ và căm hận. Anh bước nhanh đến gần Tần Vị, vươn tay nắm lấy cổ áo Tần Vị, nắm tay phải lại chuẩn bị đấm về phía trước.

“Anh bị điên à!” Động tác của Mạc Ngạn Thành hiển nhiên nhanh hơn Tương Phàm, anh ta lập tức bắt lấy nắm tay Tương Phàm, không cho anh tiếp tục đánh Tần Vị.

“Quý Ngôn đã chết.” Tương Phàm lạnh lùng nhìn Mạc Ngạn Thành, sau đó nói ra bốn chữ. Mạc Ngạn Thành ngây ngẩn, con ngươi Tần Vị cũng co lại, không thể tin mà nhìn Tương Phàm. Mà trong giây lát Mạc Ngạn Thành ngây người này, Tương Phàm lập tức vùng khỏi tay Mạc Ngạn Thành, đấm một cú thật mạnh vào bụng Tần Vị. Tần Vị cũng không phản kháng, chỉ ôm bụng từ từ trượt xuống đất, hoang mang sợ hãi nhìn Tương Phàm.

“Tần Vị, mày nghe rõ cho tao, bốn tháng trước, Quý Ngôn đã cứa cổ tay tự sát trong ngôi nhà mà mày và cậu ấy đã chung sống suốt ba năm.”

Tương Phàm cúi đầu nhìn Tần Vị, sau đó lạnh lùng tàn nhẫn nói ra từng chữ.

“Quý Ngôn đã chết.”
Bình Luận (0)
Comment