Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi)

Chương 22

Quý Ngôn không biết Tần Vị rốt cuộc có nghe thấy lời anh nói hay không, nhưng Tần Vị đã một đêm chưa ngủ.

Người đàn ông kia chỉ ngồi ngây ra đó, lẳng lặng nhìn tranh.

Dường như Tần Vị muốn cố gắng chắp nối lại trí nhớ từ trong những bức tranh, chậm rãi chắp nối ra một Quý Ngôn.

Khoảng trống vẫn không thể lấp đầy trong sinh mệnh hắn bắt đầu được bổ khuyết, nhưng một khoảng trống khác lớn hơn lại bắt đầu nát vỡ.

Mà Quý Ngôn, chỉ có thể bất lực xem tiếp, tiếp tục ở lại bên cạnh Tần Vị.



Người đến không phải mẹ Tần Vị, cũng không phải Mạc Ngạn Thành, mà ngoài dự đoán của Quý Ngôn, chính là Thẩm Đình Thiên. Tần Vị mở cửa, cứ thế để cửa đó, cũng không nói chuyện với Thẩm Đình Thiên, chỉ tiếp tục ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo tiếp tục nhìn tranh, không có lấy một chút biểu cảm và phản ứng dư thừa.

“Ban đầu Mạc Ngạn Thành nói với tôi, tôi còn không tin, nhưng giờ thì tôi tin thật rồi.” Thẩm Đình Thiên đi vào phòng, nhìn những bức tranh trải đầy dưới đất, vẻ mặt cậu ta vô cùng kinh ngạc, sau đó tự lẩm bẩm.

“Chậc chậc, mấy bức tranh này đúng là trông rất sống động, không thể không nói người tên Quý Ngôn này thực sự rất yêu cậu.” Thẩm Đình Thiên ngồi xổm xuống, nghiêm túc quan sát tranh, sau đó còn bắt đầu thoải mái bình luận.

“Nhưng mà, rốt cuộc tôi cũng biết vì sao Tần Vị cậu vẫn luôn không kiếm được người yêu.” Thẩm Đình Thiên nhìn tranh, bất chợt nở nụ cười, sau đó quay đầu nhìn về phía Tần Vị: “Thì ra đã có người trong lòng từ lâu, chỉ là cậu không nhớ ra mà thôi.”

Đôi mắt đen kịt trống rỗng của Tần Vị rốt cuộc cũng có một chút gợn sóng. Hắn cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Thẩm Đình Thiên, sau đó lại nhíu mày nhìn chăm chú vào tranh lần nữa.

Rốt cuộc thì Quý Ngôn đã hiểu, vì sao Mạc Ngạn Thành lại để Thẩm Đình Thiên đến. Bởi vì Mạc Ngạn Thành yêu Tần Vị, anh ta sợ mình sẽ không khống chế được cảm xúc mà cãi vã với Tần Vị, sợ anh ta nói ra những lời không tốt về Quý Ngôn, khiến Tần Vị càng lạnh lùng xa cách anh ta. Hoặc anh ta càng sợ bầu không khí lạnh lẽo và xa cách giữa anh ta và Tần Vị, giống như hoàn toàn rời khỏi thế giới của Tần Vị.

Nhưng Thẩm Đình Thiên thì khác, cậu ta hoàn toàn là người đứng xem. Mặc dù họ thường lấy Thẩm Đình Thiên làm trò cười, nhưng người này thực sự sống tự tại hơn, nhìn rõ hơn bất kỳ ai.

“Tần Vị, cậu có muốn trở về thăm Quý Ngôn không?” Thẩm Đình Thiên cũng ngồi xuống đất, hất hàm nhìn Tần Vị.

Thẩm Đình Thiên nói, trở về, về nơi ban đầu của Tần Vị, về nơi đã từng có Quý Ngôn.

“Cậu ngồi đơ ra ở đây cũng chẳng làm được gì, trở về thăm đi. Chẳng phải cậu đã hứa với Quý Ngôn là sẽ trở về hay sao?” Giọng Thẩm Đình Thiên rất tự nhiên, như thể đang nói một chuyện đương nhiên.

“Không đi.” Tần Vị trầm mặc một hồi mới trả lời: “Tôi còn chưa nhớ lại được cậu ấy.”

Không biết Tần Vị đang cố chấp điều gì, dường như là muốn mang một Tần Vị hoàn chỉnh thuộc về Quý Ngôn kia trở về.

“Cũng đúng. Nhưng mà Tần Vị à, cậu đúng là khốn nạn mà.” Thẩm Đình Thiên nhướn mày gật đầu, sau đó giơ tay vỗ vỗ lưng Tần Vị, thở dài: “Cậu cứ thế mà quên người ta, bỏ rơi người ta suốt bảy năm không quan tâm. Nếu như tôi là Quý Ngôn, nhất định sẽ hận cậu đến chết, trước khi chết nhất định sẽ nghĩ, thề kiếp sau không gặp lại Tần Vị nữa, cả đời không qua lại với nhau, tốt nhất là để Tần Vị yêu một người chẳng ra gì, phải chịu hết dằn vặt bãi bể nương dâu.”

Quý Ngôn lẳng lặng đứng bên cạnh nghe, không biết nên khóc hay nên cười. Rõ ràng Thẩm Đình Thiên được cử đến để an ủi Tần Vị, nhưng cậu ta lại nói ra những lời như vậy.

Nhưng mặc dù thế, giọng Thẩm Đình Thiên vừa nhẹ nhàng vừa thong thả, dù nói ra những lời kia Tần Vị cũng không có phản ứng bài xích là bao, mà Quý Ngôn cũng không cảm thấy khó chịu gì.

“Nhưng mà này, cậu xem, người yêu bé nhỏ của cậu vẽ nhiều tranh cho cậu như vậy, tranh nào cậu cũng cười rõ ngu, chắc chắn người kia rất thích xem cậu cười.” Thẩm Đình Thiên nhìn từng Tần Vị khác nhau rồi lại giống nhau trên các bức tranh, cuối cùng ánh mắt toát ra một chút cảm khái: “Thực sự muốn xem xem cái cậu Quý Ngôn yêu cậu kia rốt cuộc là người thế nào, mà lại có thể chịu được một người nóng tính như cậu, chịu bỏ ra nhiều thời gian như vậy để vẽ cậu, dù biết cậu đã kết hôn sinh con rồi còn chờ cậu bảy năm.”

“Quý Ngôn ấy à, chắc chắn là rất yêu cậu, cho dù có quay lại lần nữa, cậu ta nhất định vẫn sẽ lựa chọn được gặp cậu.”

“Nói thế nào nhỉ, tôi luôn cảm thấy hâm mộ cậu, Tần Vị.” Thẩm Đình Thiên bật cười, sau đó quay đầu nhìn Tần Vị với ánh mắt hâm mộ, sự nghiêm túc ấy khiến người khác khó có thể chối từ.

Nghe Thẩm Đình Thiên nói xong, Tần Vị hơi ngẩn người, sau đó nét mặt dần dần thả lỏng, khoé môi hiện lên một nét cười nhàn nhạt.

“Không nói nữa, tôi phải đi tìm anh nhà tôi đây, tự dưng lại đến xem cái bộ dạng thâm tình này của cậu, ê hết cả răng.” Thẩm Đình Thiên hơi nhíu mày, vẫy vẫy tay, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi.

“À, đúng rồi, tôi gọi đồ ăn nhanh cho cậu đấy, sắp đến rồi.” Thẩm Đình Thiên đột nhiên nhớ ra gì đó, dừng chân quay đầu lại nhìn về phía Tần Vị: “Cậu cũng đừng quên mấy ngày nữa có triển lãm tranh của Quý Ngôn. Nếu như hôm đó cậu đói lăn quay không lên sân khấu được, huỷ hoại tiếng tăm cả đời của Quý Ngôn, cái cậu Quý Trạch cuồng anh trai kia chắc chắn sẽ càng thù cậu.”

Tần Vị nghe thấy tên Quý Ngôn, hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu một cái.

Thẩm Đình Thiên vẫn cười thản nhiên tự tại như vậy, sau đó không để tâm đến Tần Vị mà ra khỏi cửa. Cậu ta giống như một người qua đường, cười mà đến rồi cười mà đi, không để lại bất cứ thứ gì, nhưng cũng thực sự tồn tại trong khoảng thời gian nhất định.

Sau khi bước ra cửa, nụ cười trên mặt Thẩm Đình Thiên biến mất, cậu ta khẽ thở dài. Tốt nhất là Tần Vị đừng nhớ ra gì cả, mất trí nhớ đã đau khổ đến vậy, vậy nếu thực sự nhớ lại chẳng phải sẽ áy náy căm hận đến chết đi sống lại hay sao? Nếu đến lúc đó, Tần Vị thực sự muốn làm gì, ai có thể cản được hắn?

Có lẽ trên thế giới này chỉ có một người tên là Quý Ngôn có thể quản lý được Tần Vị. Nhưng đáng tiếc, người kia lại chết quá sớm.

Ra khỏi khách sạn, Thẩm Đình Thiên lập tức trông thấy Nguỵ Nguy đang ngồi trong xe, vẻ mặt lo âu nhìn về phía mình. Thẩm Đình Thiên bước nhanh, chạy về phía Nguỵ Nguy, mở mạnh cửa xe nhào vào người Nguỵ Nguy đang ngồi trên ghế lái.

“Sao thế? Tần Vị mắng em? Chẳng lẽ cậu ta đánh em?” Nguỵ Nguy bị tập kích trở tay không kịp, vội vã ôm lấy Thẩm Đình Thiên. Thấy vẻ mặt uất ức của Thẩm Đình Thiên, Nguỵ Nguy hơi nóng nảy, cau mày quan sát Thẩm Đình Thiên, chỉ lo người này bị Tần Vị giận cá chém thớt.

“Cái tên Mạc Ngạn Thành kia, cứ nhất định phải bắt em làm cái chuyện bán rẻ tiếng cười này. Em bị Tần Vị làm sợ đến nỗi giờ vẫn còn run đây.” Thẩm Đình Thiên hừ hừ, vẻ mặt khinh bỉ mà nhắc đến Mạc Ngạn Thành, sau đó ấm ức nhìn Nguỵ Nguy: “Phải bắt Mạc Ngạn Thành ký một hợp đồng không bình đẳng, để công ty họ cứ có hoạt động gì cũng đều giao hết cho chúng ta làm!”

Nguỵ Nguy cong miệng cười cười. Thấy Thẩm Đình Thiên không có việc gì, anh ta cũng thở phào một hơi, giơ tay xoa xoa đầu Thẩm Đình Thiên, cúi người đặt một nụ hôn lên trán cậu ta: “Chúng ta gì chứ, chẳng phải em tốt nghiệp chuyên ngành phiên dịch tiếng Trung ở Mỹ sao?”

“Đậu! Nguỵ Nguy, anh cũng khinh bỉ tôi à!” Thẩm Đình Thiên cáu, hất tay Nguỵ Nguy ra, khiêu khích trừng mắt với Nguỵ Nguy: “Anh có tin đêm nay tôi sẽ làm cho anh dục tiên dục tử, chết đi sống lại không!”

“Cứ việc.” Nguỵ Nguy thản nhiên nhướn mày, tỏ vẻ rất chờ mong.

“Thôi bỏ đi, em không đùa với anh.” Thẩm Đình Thiên nhíu nhíu mày, sau đó hơi nhụt chí mà ngồi xuống ghế, tay trái nắm lấy tay phải của Nguỵ Nguy, mười ngón đan xen, hơi ấm quẩn quanh: “Em đột nhiên cảm thấy, chúng ta cứ sống bình yên bên nhau như thế này… cũng rất tốt.”

“Tần Vị…” Nguỵ Nguy cau mày, trên mặt cũng toát lên vẻ lo lắng.

“Cậu ta vẫn đang xem tranh, tranh Quý Ngôn vẽ.” Thẩm Đình Thiên đột nhiên nghĩ ra gì đó, ánh mắt hơi gợn sóng nhìn Nguỵ Nguy: “Em đột nhiên nhớ đến hai thành ngữ, rất chính xác.”

“Ừm?” Nguỵ Nguy ngẩn người, cuối cùng bất đắc dĩ cười cười, vẻ mặt vừa dịu dàng vừa cưng chiều.

Thẩm Đình Thiên rũ mắt, nhìn lướt qua đôi tay nắm lấy nhau của mình và Nguỵ Nguy, sau đó ngước mắt, nở nụ cười che giấu những cảm xúc dư thừa.

“Thấy vật nhớ người, cảnh còn người mất.”
Bình Luận (0)
Comment