Khi Thế Giới Trở Thành Trò Chơi Búp Bê

Chương 111

Khoảng cách lối ra càng ngày càng gần, búp bê phía sau càng ngày càng nhiều.

Mấy trăm Thẩm Mặc, mấy trăm Bạch Ấu Vi, mấy trăm Đàm Tiếu, Thừa Úy Tài, Trương Thiên Dương, Trần Huệ, Dương Nghị……

Sau khi xé xuống một tờ poster, trong gương phản chiếu con búp bê mang mặt mình. Trương Thiên Dương nhanh nhẹn xé xong poster, xoa thành một cục, ném xuống, anh đã làm được với vẻ mặt chết lặng.

Làm xong cái này, anh quay đầu lại xem phía sau.

Bị nhiều…… nhiều búp bê như vậy đi theo, có thể nói đồ sộ.

Trần Huệ hỏi Bạch Ấu Vi: “Hình như bọn chúng không tấn công chúng ta, nhưng vì sao chúng vẫn đi theo?”

“Bởi vì bọn chúng cũng muốn đi ra……” Bạch Ấu Vi bôi bôi vẽ vẽ trên giấy, loại trừ lối đi, “Mê cung vây khốn chúng ta, cũng vây khốn bọn chúng.”

Thanh âm dừng một chút, cô ngẩng đầu, lại nói: “Bọn chúng, thật ra cũng là chúng ta, một loại chúng ta khác. Cho nên, muốn đi ra ngoài, nhất định phải quy hoạch một lối ra mà bọn chúng có thể đi thông.”


“Hiểu rõ.” Trần Huệ gật đầu, “Thông qua mặt kính phản xạ và chiết xạ, làm búp bê trong gương tiến hành di chuyển vị trí, cho nên có cửa gương, mới là lối ra thực sự.”

Bạch Ấu Vi không tỏ ý kiến, trên giấy lại vạch ra một con đường, đẩy xe lăn đi.

Trần Huệ theo sau hỏi: “Cô phát hiện khi nào?”

“Buổi sáng hôm nay.”

“Buổi sáng hôm nay.”

“Ừm.” Bạch Ấu Vi gật đầu, “Buổi sáng hôm nay, chúng tôi đi đến chỗ lối ra, xác nhận hai bên cánh cửa gương không phản chiếu bản thân. Không chỉ như thế, mặt gương hai bên sườn của đường đi đến lối ra cũng không phản chiếu, sau khi quay về, tôi suy luận nghịch, phát hiện trên đường trở về, có gương có thể soi, có cái không thể. Nếu lối ra chính xác, có vấn đề chỉ là tuyến đường đi.”

Cô tạm dừng một lát, nhìn phía trước, nói tiếp: “Trong chốc lát đi tới lối ra, nếu gương có thể thuận lợi soi ra chúng ta, đã nói lên chúng ta hiện tại đi đúng đường.”

“Nếu không phản chiếu thì sao?” Trương Thiên Dương hỏi.

Bạch Ấu Vi ngẩn ngơ sau đó liếc cậu một cái, nói:

“Vậy chờ chết đi.”

Trương Thiên Dương: “……”

Đàm Tiếu ôm tâm trạng đồng tình ôm bờ vai của anh, ánh mắt không tiếng động đối anh nói: Tỉnh táo một chút!


Thầy Thừa ở bên cạnh than thở: “Từ xưa đến nay, mọi người sùng bái mê cung, cho rằng toàn bộ mạng sống của con người giống như một tòa mê cung, chỉ có thông qua khó khăn trắc trở, mới có thể cáo biệt dối trá và tội ác, tìm được chân ngã nhân sinh. Nếu thế, trò chơi mê cung này, thật ra từ lúc bắt đầu đã nhắc nhở chúng ta, phải tự đối mặt với ánh sáng và hắc ám, mới tránh được bị tâm ma cắn nuốt.”

“Chẳng qua là một trò chơi tự cho là đúng, đâu ra nhiều đạo lý lớn ghê gớm như thế?” Bạch Ấu Vi cười lạnh, “Mặc dù có, cũng là mê cung làm vẻ vang thêm cho bản thân mà thôi.”

Cô một mình đi đầu đội ngũ, giọng điệu hờ hững chứa đựng khinh miệt: “…… Huống hồ, muốn cáo biệt dối trá và tội ác, muốn tìm được chân ngã nhân sinh hay không, đều là chuyện của tôi, liên quan cái rắm đến nó!”

Mọi người nghe vậy đều mang tâm trạng phức tạp.

Bọn họ lại quay đầu lần nữa, xem con rối phía sau.

Những con búp bê hình người đó, có giống như mặt bọn họ, không xa không gần đi theo, hoặc khóc, hoặc cười, hoặc nóng, hoặc giận, phảng phất vĩnh viễn không thể thoát khỏi……

Bọn chúng chính là bọn họ, bọn họ cũng là bọn chúng.

Ở trong mê cung, bọn họ chẳng qua là con thú bông do quy tắc trò chơi tùy ý sắp xếp mà thôi.

“Tốt.”


Cô gái ngồi trên xe lăn đằng trước dừng lại, nụ cười không có độ ấm: “Chúng ta tới rồi.”

Mọi người chần chờ tiến lên, quẹo vào, thấy con đường thông đến lối ra.

Cũng thấy mặt gương hai bên lối ra.

Trong gương phản chiếu thân ảnh của bọn họ —— lần này, là người sống sờ sờ, có máu có thịt.

Thẩm Mặc như có cảm giác, bỗng nhiên xoay người.

Những người khác cũng sôi nổi xem đằng sau.

Vố dĩ đi theo sau bọn họ, con rối chen chúc toàn bộ con đường hoàn toàn biến mất.

Bình Luận (0)
Comment