Khi Thế Giới Trở Thành Trò Chơi Búp Bê

Chương 128

Thầy Thừa ngủ một giấc đến năm giờ chiều mới tỉnh.

Ông say đến mức khó chịu, tỉnh ngủ sau đó uống vài cốc nước ấm mới lấy lại sức lực. Trông thấy Đàm Tiếu và Thẩm Mặc đã đóng gói kỹ hành lý, thì biết rõ bọn họ không có dự định ở đây lâu.

Thầy Thừa hơi suy tư, tìm đến Đàm Tiếu, Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi, thương lượng: “Hoàn cảnh nơi ở của chú Triệu không tệ, cũng coi như an ổn, nếu không tôi ở lại đây…”

Anh quan sát biểu cảm của ba người, chậm rãi giải thích: “Chú lớn tuổi, mặc dù có lòng muốn góp sức lực, nhưng khó tránh khỏi có thời điểm liên lụy đến các cháu, chi bằng ở lại đây giúp đỡ chú Triệu, các cháu cảm thấy thế nào?”

Đàm Tiếu vô ý thức nhìn Bạch Ấu Vi.

Sắc mặt Bạch Ấu Vi hờ hững, không có biểu cảm.


Đàm Tiếu lại nhìn Thẩm Mặc.

Vẻ mặt Thẩm Mặc cũng bình thản.

“Chú suy nghĩ kỹ là được, chúng cháu không có ý kiến, có điều chú không cần thiết cảm giác mình liên lụy ai cả, dọc đường đi, chú chăm sóc bọn cháu khá nhiều.” Thẩm Mặc nói.

Đàm Tiếu gật đầu: “Đúng vậy, anh em tốt có phúc cùng hưởng, sao có thể phân chia ai liên lụy ai? Vậy còn tính gì là nghĩa khí!”

Trong lòng Thừa Úy Tài cảm động, cũng rơi vào mâu thuẫn.

Ông và ba người này kết bạn đi cùng nhau, mặc dù thời gian ở chung không dài, thế nhưng cùng nhau trải qua sinh tử, tình nghĩa tự nhiên thâm hậu, có điều… sau hành trình ở mê cung ông không lấy được mảnh ghép trò chơi, nếu như gặp lại trò chơi, sợ rằng ông sẽ kéo chân sau bọn họ.

Trong lòng đang do dự, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào ầm ĩ.

Có người kêu la om sòm, có người chạy rất nhanh trên hành lang.

Thẩm Mặc mở cửa, mọi người lục tục cùng đi ra ngoài, chỉ thấy Trương Kỳ cõng nữ hướng dẫn viên du lịch từ bên ngoài chạy vào sảnh khách sạn, đồng đội bên cạnh anh hốt hoảng hô to: “Tiểu Hà! Tiểu Hà mau ra đây! Lệ Lệ bị thương!”

Một người trung niên cầm theo hòm thuốc lao ra khỏi phòng.

Sảnh khách sạn tụ tập không ít người sau mấy phút ngắn ngủi.


Mọi người quây nữ hướng dẫn viên du lịch bị thương ở giữa, Chú Triệu cũng nghe tiếng qua đây rất nhanh, hỏi người phụ nữ trung niên kia: “Lệ Lệ làm sao vậy?”

“Chân của tôi! … Chân của tôi đau quá! …” nữ hướng dẫn viên du lịch đau đớn cong gập người, một tay ôm đầu gối, không phát hiện máu, nhưng trên ống quần đều là bùn.

“Hiện tại còn không rõ ràng.” người phụ nữ trung niên hơi khó trả lời, “Đau đến cỡ này, có thể là gãy xương, cái này tôi không chữa được, hơn nữa ở đây cũng không có dụng cụ, không kiểm tra được!”

Nói hết lời, nhóm người thổn thức, ai cũng biết, trong hoàn cảnh thiếu thốn thiết bị thiếu thuốc hiện tại, mặc dù gãy xương không nguy hiểm cho tính mạng, tương lai hành động cũng nhất định sẽ bị ảnh hưởng lớn.

Trong đám người, Trương Kỳ, làm bạn bên cạnh nữ hướng dẫn viên du lịch, trong lơ đãng chạm ánh mắt với nhóm người Thẩm Mặc, sau đó chuyển dời…

Chú Triệu sắp xếp người đưa nữ hướng dẫn viên du lịch về phòng, để bác sĩ bó thanh nẹp cho cô. Thì ra bác sĩ nữ này làm việc ở phòng khám của cô, thường chữa mấy bệnh vặt như đau đầu đau bụng, vết thương trên người nữ hướng dẫn viên du lịch bà chỉ có thể phỏng đoán.

Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi về phòng.


“Vết thương của Ngô Lệ Lệ tám, chín phần mười có liên quan đến Trương Kỳ.” Bạch Ấu Vi nhìn có chút hả hê, “Không biết cô ta tự nguyện phối hợp hay bị Trương Kỳ gài bẫy.”

Thẩm Mặc sầm mặt: “Làm sao em biết tên người hướng dẫn du lịch?”

Phản ứng của anh thành công lấy lòng Bạch Ấu Vi.

“Đúng rồi, anh không biết tên cô ta à?” Bạch Ấu Vi cười tủm tỉm, “Tiểu Ngô, Lệ Lệ, Ngô Lệ Lệ, trên bàn cơm mọi người gọi cô ta như vậy.”

Thẩm Mặc nhíu mày lại, nói: “Cô ta không bị gãy xương.”

“Làm sao anh biết?” Bạch Ấu Vi kỳ quái nháy mắt, “Nhìn vẻ ngoài cô ta rất đau đớn.”

Bình Luận (0)
Comment