Khi Thế Giới Trở Thành Trò Chơi Búp Bê

Chương 29



Bóng tối chỉ mới chỉ kéo dài năm, sáu giây mà lại lâu ngỡ như một thế kỉ.

Bạch Ấu Vi nheo mắt, thấy một quả cầu trượt từ lỗ thủng trên chóp hang động xuống dưới —— đường kính của nó vừa vặn khớp với lỗ thủng, bởi vậy khi xuống dưới, nó đã che kín nguồn sáng duy nhất.

Sau khi quả cầu trượt xuống dưới, ánh sáng lại xuất hiện, tất cả mọi người thấy một quả cầu màu vàng bay lơ lửng dưới khe hở, ánh mặt trời chiếu lên quả cầu, một màu vàng lộng lẫy, vô cùng bắt mắt.

“Chào mọi người! Tôi là giám sát quan trò chơi lần này, hoan nghênh đi vào trò chơi búp bê!”
Quả cầu vàng đang nói chuyện.


Là giọng nói trẻ con đầy hoạt bát, giống như đứa bé năm, sáu tuổi.

Nó xoay một vòng tròn giữa không trung, thổi qua trước mặt mỗi người, mang theo tiếng gió thổi vèo vèo——
“Lần này người chơi thật sự không ít nha! Năm, sáu, bảy, tám, chín…… A a, nhiều quá nhiều quá! Hai mươi tám, hai mươi chín, ba mươi…… Ba mươi ba! Lần này tổng cộng ba mươi ba người chơi dự thi! Mong mọi người nghiêm túc chơi trò chơi, cố gắng thông quan nhé!”
Mọi người sợ hãi nhìn chằm chằm quả cầu vàng, thần kinh căng thẳng.

Ngay cả mấy tên lưu manh như anh Huy cũng quên hành động.

“Tại sao nhìn tôi như vậy? Nè! Cô gái kia, còn có cô, các cô khóc cái gì? Chơi trò chơi thì phải vui vẻ tích cực chứ!” Quả cầu vàng vặn vẹo, không có biểu cảm song giọng điệu lại phong phú dị thường.

“Chẳng lẽ mấy người không định chơi trò chơi này hả?” Nó không vui hừ hừ, “Từ chối trò chơi sẽ biến thành búp bê đấy nhé, ngày khi mấy người tiến vào chắc cũng đã biết rồi nhỉ! Không chơi trò chơi là không được!”
“Chơi như thế nào, nói luật chơi đi.

” Trương Hoa đứng lên, lắc lắc ít bùn dính trên mắt kính, lại đeo kính vào, vẻ mặt chết lặng không để ý đến gì nữa, “Sớm muộn gì cũng chết…… Hy vọng mau kết thúc.


Có vẻ như anh ta đã từ bỏ giãy giụa, trong ánh mắt không hề có ý chí sinh tồn.

“Nhanh thôi nha.


” Quả cầu vàng cười hì hì, “Trò chơi chỉ dài có hai mươi giây, rất nhanh sẽ kết thúc!”
Thẩm Mặc nhíu mày.

Ánh sáng nơi này tăm tối, khắp nơi toàn là bùn, mặc kệ là chạy hay nhảy đều rất tốn sức, nếu bảo chỉ có 20 giây để chơi, sợ rằng không phải là chuyện tốt gì đối với người chơi.

Bạch Ấu Vi cũng nhăn mày nhẹ.

Cô biết rõ điểm yếu thế của mình, nếu hình thức trò chơi là vận động, lại hạn chế thời gian, chỉ sợ cô cũng chỉ có nước chờ chết.

Không thể lại trông cậy người ta cõng cô được.

Dưới chân đầy bùn, lại bảo Thẩm Mặc cõng cô, sẽ chỉ làm hai người đều toi mạng!
“Bây giờ tôi sẽ giới thiệu luật chơi, mọi người nên cẩn thận lắng nghe đấy nhé! Tôi chỉ nói một lần, nếu không nhớ được luật chơi, sẽ dễ dàng chết lắm đó ~”
Từ “đó” ở cuối được nó cố ý kéo ra cực dài.

Giọng điệu con nít này làm người ta ê răng, nhưng mà không ai để ý, giờ phút này bọn họ chỉ lo lắng đề phòng, nghe quả cầu vàng từng câu từng chữ công bố luật chơi ——
Nó tự quay một vòng trước.


Quả cầu màu vàng sáng rực rỡ lấp lánh dưới ánh sáng.

“Nhìn thấy cả chưa? Đây là một cái quả cầu vàng, một lát nữa tôi sẽ lấy vị trí ngẫu nhiên, góc độ cũng ngẫu nhiên nốt, lực phát bóng tùy ý, nhiệm vụ của mấy người sẽ là tìm được tôi trong vòng hai mươi giây.


Quả cầu vàng nói với giọng điệu đắc ý: “Chỉ cần có một người tìm được quả cầu, toàn bộ người chơi có thể qua cửa nha! Rất dễ dàng đúng hay không? Đã đơn giản lại dễ chơi! Tốt hơn nhiều so với giám sát quan của các trò chơi khác, đúng không hả?”
“Như thế nào mới được tính là tìm được?” Đàm Tiếu tựa như nghé con mới sinh không sợ cọp, tùy tiện đứng ra hỏi, “Đôi mắt của tôi nhìn thấy có tính là tìm được không?”
“Không tính đâu nha.

” Quả cầu vàng đang lơ lững trên trung lại bắt đầu bay trái lượn phải, bắt chước động tác lắc đầu của loài người, “Tìm được quả cầu vàng có hai tiêu chuẩn ——
Một, tay phải tiếp xúc với quả cầu;
Hai, quả cầu ở trạng thái bất động.


Nó lại trôi nỗi lên cao hơn một chút, nói như kiểu rất biết đoán ý người khác: “Để mọi người hiểu rõ hơn, tôi sẽ làm mẫu trước một lần!”


Bình Luận (0)
Comment