Khi Thế Giới Trở Thành Trò Chơi Búp Bê

Chương 67

Nam sinh nói xong, một lần nữa khiêng lên bao gạo của mình, cùng đồng bạn tiếp tục đi về phía trước, không hề để ý tới đám người Thẩm Mặc.

“Khó trách trên đường không có một bóng người, hóa ra đều đi cảng Dương Châu.” Đàm Tiếu đưa ra phán đoán, “Chúng ta cũng đi thôi, đi xem thử.”

Thầy Thừa nói: “Nếu đi cảng Dương Châu, cần phải quay đầu xe.”

Bạch Ấu Vi nhắm mắt lại, trực tiếp phản đối: “Tôi không đi. Tùy tiện ngẫm lại cũng biết hoàn cảnh trên thuyền nhất định rất kém cỏi, người chen người tựa như vận chuyển gia súc, hết choáng lại nôn, trừ phi có một con thuyền hoàng gia Caribbean, nếu không tôi tình nguyện nhảy xuống sông.”

Đàm Tiếu vẻ mặt mờ mịt: “Hoàng gia Caribbean, đó là cái gì?…… Thuyền hải tặc?”

“Là du thuyền.” Thẩm Mặc nhìn lướt qua Bạch Ấu Vi, “Hơn nữa là loại xa hoa nhất.”

Đàm Tiếu bừng tỉnh: “À……”

Thầy Thừa ở một bên do dự nói: “Nhưng mà, vừa rồi hai học sinh kia nói, hiện tại chỉ có ở trên mặt nước mới an toàn……”


“Trước đây còn nói nơi không có thú bông thì an toàn đấy, hiện tại không phải vẫn có nguy hiểm à, xuất hiện loại sương mù kỳ kỳ quái quái.” Bạch Ấu Vi chẳng hề để ý, “Tin tức luôn thay đổi, ai nói chính xác nào? Dù sao tôi không đi, muốn đi các người đi đi.”. Ngôn Tình Sắc

Đàm Tiếu nhìn thầy Thừa, lại liếc Bạch Ấu Vi, chần chờ hỏi: “Thật sự không đi à?”

Bạch Ấu Vi nhẹ nhàng xì một tiếng, “Tôi đâu có ngăn cản các người. Coi như đáng thương người què như tôi, các người đi đi, đừng lăn lộn tôi là được.”

Thẩm Mặc trầm mặc vài giây, tay nhẹ nhàng đặt trên đầu cô, “…… Em rời giường khí (tính xấu khi rời giường) chưa tiêu à?”

“Đừng chạm vào tôi!” Bạch Ấu Vi dùng một cú đập đánh bay tay của anh, hung tợn.

Đàm Tiếu: “……”

Thầy Thừa: “……”

Xem ra, đúng vậy.

Thẩm Mặc bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cầm tay lái, một lần nữa lên đường.

Anh không thay đổi phương hướng, mà là trực tiếp đuổi theo hai nam sinh vừa đi không xa.

Hai nam sinh nghe thấy động tĩnh phía sau, xoay người, thấy xe đến gần, mày nhăn lại, vẻ mặt cũng lộ ra vài phần lo lắng.

“Các người còn có chuyện gì?”

Thẩm Mặc đạp phanh, hỏi: “Nếu tất cả mọi người muốn ngồi thuyền tị nạn vì sao hai cậu không đi cảng Dương Châu?”


Hai nam sinh liếc nhìn nhau.

Vẫn là cậu nam sinh cao hơn mở miệng trước: “Chúng tôi đông người, mọi người tụ tập lại đi cùng nhau.”

“Như vậy à.” Giọng điệu Thẩm Mặc không nhanh không chậm, không nghe ra cảm xúc, nhạt nhẽo giống như một ly nước sôi để nguội, “Vậy các cậu tính toán đi lúc nào?”

Một nam sinh khác thấy hơi phiền, “Chúng tôi đi khi nào, anh quản được sao?!”

“Không quản được.” Thẩm Mặc cười nhạt, “Chỉ là muốn đi theo hai cậu, xem các cậu đặt chân ở đâu thôi.”

Nam sinh nghe vậy sắc mặt khó coi, cậu kéo đồng bạn, không hề để ý tới đoàn người Thẩm Mặc, vội vàng tăng nhanh bước chân.

Nhưng nhanh cỡ nào có nhanh hơn xe không?

Huống hồ bọn họ một người ôm túi, một kẻ vác bao gạo, một lát sau đã thở hồng hộc, mồ hôi rơi như mưa.

“Làm sao bây giờ?” Nam sinh nhìn chiếc xe việt dã không xa không gần theo đuôi đằng sau, vẻ mặt nôn nóng, “Có nên đi đường vòng cắt đuôi họ không?”


“Không được.” Nam sinh cao hơn lắc đầu, thở gấp nói, “Đi đường vòng quá lãng phí thời gian, cô Đồ còn đang đợi chúng ta đưa thuốc về. Đừng quản bọn họ, dù sao trong tay mọi người có đạo cụ, không sợ bọn họ.”

“Được, vậy chúng ta nhanh lên!”

Hai người cổ vũ lẫn nhau, dưới chân không ngừng chạy nhanh về phía trước.

……

“Hai cậu nhóc kia sao thế? Đề phòng chúng ta như đề phòng cướp.” Đàm Tiếu nghểnh cổ vọng phía trước, nghi ngờ khó hiểu, “Hỏi nhiều mấy câu đã xù lông, tính tình còn tệ hơn cả tôi.”

“Thời kỳ đặc thù, mẫn cảm chút cũng là bình thường.” Thầy Thừa ngồi ở trong xe thở dài não nề, “Tại sao lại biến thành như vậy, aizz……”

“Bây giờ chúng ta làm như thế nào? Cứ đi theo họ à?” Đàm Tiếu hỏi.

Lái xe Thẩm Mặc lạnh nhạt nói: “Bọn họ đến Dương Châu sớm hơn chúng ta, hiểu rõ tình huống nơi này hơn, chậm chạp không đi khẳng định có nguyên nhân khác…… Hơn nữa, nơi bọn họ đặt chân, cũng an toàn hơn những nơi khác.”

Bình Luận (0)
Comment