Khi Thế Giới Trở Thành Trò Chơi Búp Bê

Chương 87

Bạch Ấu Vi ném xuống khăn lông, đẩy xe lăn vội vàng rời khỏi phòng tắm.

Thẩm Mặc không còn ở ngoài cửa.

Anh trực tiếp nhảy xuống! Giờ phút này người ở lầu một, vừa vớt Đàm Tiếu ra khỏi hồ cá chép trong đại sảnh khách sạn!

—— Đại sảnh của khách sạn có một hồ nước nhỏ, bên trong nuôi hơn mười con cá chép, Đàm Tiếu rảnh rỗi đến nhàm chán ngồi cạnh hồ vớt cá chơi, ai ngờ ngã vào trong không dậy nổi!

Chiều sâu hồ nước đó chỉ đến cẳng chân mà thôi!

“Nơi này có quỷ nước đấy!” Cả người Đàm Tiếu ướt đẫm, sợ tới mức kêu to, “Có quỷ nước kéo tôi xuống nước! Chúng ta đi mau!”

“Không phải quỷ nước!” Thầy Thừa ở bên cạnh nhìn rõ ràng, sắc mặt tái nhợt hô, “Là thú bông, thú bông từ cái bóng của cậu hiện ra!”

Thẩm Mặc nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, quay đầu nhìn phía trên lầu, chỉ thấy không biết từ khi nào phía sau Bạch Ấu Vi nhiều thêm một bóng người!


Lại nhìn thật kĩ, là một thú bông con nít! Đang duỗi một đôi tay cứng đờ giống như thi thể tới gần Bạch Ấu Vi!

“Bạch Ấu Vi!” Thẩm Mặc hét lớn một tiếng, “Nhảy xuống!”

Ngay khi sắc mặt Thẩm Mặc biến đổi, Bạch Ấu Vi đã nhận thấy không đúng, chính là!…… Khốn khiếp! Xin hỏi cô nhảy như thế nào?! Cô không có nửa phần sức lực có được không?!

Bạch Ấu Vi không quay đầu lại xem, khởi động đôi tay, dùng sức làm lệch trọng tâm! Toàn bộ cơ thể cô nghiêng về một bên, trực tiếp từ lầu hai té xuống ——

Bên tai vang lên tiếng loảng xoảng loảng xoảng do xe lăn của cô bị đẩy ngã, cũng rơi xuống theo.

Cô vội nhắm mắt lại, thân thể rơi xuống, trong lòng hoảng sợ, không biết bản thân mình sẽ bị thương do ngã trước hay bị xe lăn đập trúng trước.

Một bàn tay rộng lớn ôm lấy vòng eo cô, thân thể theo quán tính rơi nhanh hơn lại bị cánh tay đó đỡ vững vàng, sau đó xoay nửa vòng giữa không trung —— cô cảm thấy choáng váng, mở to mắt, thấy Thẩm Mặc một tay ôm cô, một tay khác cầm thanh chắn của cái thang.

Cô ở trong lồng ngực anh nhìn anh, góc độ này, đường nét khuôn mặt anh tuấn mỹ kiên nghị, ánh mắt lạnh lùng, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, trong sự nghiêm túc và khắc chế cất giấu khí thế anh hùng mạnh mẽ.

Mà bối cảnh lóa mắt này, cảnh tượng này đập vào mi mắt, thật khiến tim người ta đập nhanh.

Rầm!

Một tiếng vang lớn.

Bạch Ấu Vi phảng phất tỉnh lại từ giấc mộng.


Quay đầu nhìn, xe lăn đã rơi xuống đất, lật nghiêng nằm trên mặt đất, hai bánh xe không ngừng xoay tròn, trục xoay phản xạ ánh sáng kim loại lạnh lẽo.

Con thú bông con nít trên lầu không thấy bóng dáng.

“Chúng ta đi ra ngoài đi.” Trong lòng thầy Thừa run sợ nâng xe lăn dậy, nhìn bốn phía quanh mình, cảm thấy ở đâu cũng không an toàn.

Giọng Thẩm Mặc bình tĩnh: “Lúc đi ra ngoài chú ý bên người, đừng tới gần vật thể có mặt kính.”

—— Vật thể có mặt kính bao gồm gương, pha lê, mặt nước, cùng với bất kỳ vật thể nào có thể chiếu ra hình ảnh.

Trong lúc nhất thời, mọi người cảm thấy sàn lát gạch dưới lòng bàn chân cũng nguy hiểm!

Bọn họ vội vàng rời khỏi khách sạn.

Con đường trong mê cung, Thẩm Mặc đặt Bạch Ấu Vi vào xe lăn, kiểm tra từ đầu tới chân, tuy rằng mái tóc rối loạn hơi nhếch nhác, nhưng cô lành lặn ngồi ở đây đã xem như vô cùng may mắn.

“Nếu thú bông trong gương là khó khăn trò chơi chế tạo cho chúng ta, như vậy lối ra có thể nằm ở chỗ mặt gương tụ tập nhiều nhất không?” Thẩm Mặc suy đoán.


Bạch Ấu Vi nhẹ nhàng lắc đầu, “Nơi gương tập trung nhiều nhất nằm ở trung tâm mê cung, lối ra không thể trùng với điểm xuất phát, như vậy quá gian lận.”

Dừng một chút, cô lại nói: “Tôi cảm thấy con rối trong gương hẳn là một manh mối, hoặc là một loại nhắc nhở.”

Cô quay đầu hỏi Đàm Tiếu: “Khi anh vớt cá, có cảm thấy cái bóng của mình có điểm nào không giống nhau không?”

Đàm Tiếu ngẩn người, “Tôi không chú ý……”

“Thế nào, con rối của em có điểm khác thường à?” Thẩm Mặc hỏi Bạch Ấu Vi.

“Khó mà nói.” Bạch Ấu Vi ngẫm nghĩ, “…… Dù sao, có cơ hội tốt nhất mọi người nên cẩn thân quan sát bản thân trong gương, đương nhiên, vì an toàn hàng đầu, bên cạnh phải có người đi theo.”

Mọi người nhìn lẫn nhau, cuối cùng đều gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment