Khi Thế Giới Trở Thành Trò Chơi Búp Bê

Chương 92

Vừa dứt lời, nhóm học sinh lập tức nhốn nháo.

“Thật sự sai rồi?!”

“Làm sao bây giờ?…… Chẳng lẽ hôm nay chúng ta toi công à?”

“Sao lại như thế! Ai cắm sai lá cờ hả?!”

“Lâm Tử Hàng, có phải cậu không? Ban nãy cậu nói có chỗ không xác định!”

“Nói bậy gì đó?! Chẳng phải cậu cũng bảo trong lòng không chắc chắn à?!”

……

Các học sinh cãi vã ầm ĩ.


Khuôn mặt Trương Thiên Dương trầm tư đi về phía lều của mình, không nói một lời đi vào trong, không để ý đến bất cứ ai.

Trong lòng Đồ Đan cũng loạn, nhưng cô là giáo viên, cần ra mặt trấn an cảm xúc của các học sinh.

“Các em đừng cãi nhau, đừng cãi nhau nữa! Phát hiện sai lầm thì sửa lại sai lầm, oán trách lẫn nhau không giải quyết được vấn đề!” Giọng Đồ Đan hơi nghiêm khắc nói, “Hiện tại mọi người dọn dẹp một chút, chuẩn bị nghỉ ngơi!”

Có học sinh nhấc tay hỏi: “Nhưng mà cô ơi, hiện tại cách đi của chúng ta không đúng, không phải nên giải quyết vấn đề này trước sao?”

“Hiện tại nhốn nháo ầm ĩ thì nghĩ ra biện pháp giải quyết nào tốt hả?” Đồ Đan nghiêm nghị nói, “Bản thân cách đi không có vấn đề, là mọi người sơ sót bất cẩn nên tạo thành cục diện này, ngày mai cẩn thận một chút là được, hiện tại đều đi ngủ, không được vì chuyện này mà nảy sinh mâu thuẫn cãi cọ!”

Đều là cô cậu nhóc mười lăm, mười sáu tuổi, ồn ào cũng nhanh, mà yên tĩnh cũng nhanh.

Bạch Ấu Vi ở nơi xa nhìn náo nhiệt trong chốc lát, thấy các em ấy không cãi nhau nữa, đần độn không thú vị, nhẹ nhàng bĩu môi.

Thầy Thừa là người hay suy nghĩ, hỏi Thẩm Mặc: “Nếu không, chúng ta dẫn theo các em ấy?”

Thẩm Mặc lắc đầu, “Quá nhiều người.”

Không chỉ nhân số nhiều, hơn nữa mỗi người đều là thanh thiếu niên tuổi dậy thì, người ở độ tuổi này xen giữa trẻ con và người lớn, có cá tính, có bốc đồng, đồng thời khó thoát tính trẻ con, rất khó quản thúc.

Thầy Thừa lo lắng thay Đồ Đan: “Cô Đồ không nên dẫn toàn bộ học sinh vào trong, vạn nhất xảy ra chuyện, làm thế nào thoát thân, haizz……”

“Cái đó……” Đàm Tiếu chen lời, “Hình như bởi vì, đạo cụ ếch xanh chỉ có một nửa người lấy được, bọn họ sợ lại bỏ qua đạo cụ mê cung khen thưởng, cho nên đi vào hết.”

Bạch Ấu Vi tò mò nhìn anh: “Sao anh biết?”

Đàm Tiếu: “Vừa rồi tôi qua bên kia đi WC, nghe thấy mấy học sinh nói, vốn dĩ cô Đồ chia người thành hai đội, đội thứ nhất thuận lợi bắt được bùn, nhưng không đợi đội thứ hai đi vào, trò chơi biến mất, nói là…… Mở ra hệ thống chống quét.”


“Phì!” Bạch Ấu Vi vui vẻ, vui sướng khi người gặp họa, “Khó trách khi họ đi vào, biểu cảm phức tạp như vậy, đây là không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, ha ha!”

“Các học sinh mỗi người một ý, có lẽ Đồ Đan không áp chế được bọn chúng lâu nữa.” Thẩm Mặc nói.

Bản thân Đồ Đan không phải người có tính cách cứng cỏi.

Có lẽ khi tận thế vừa mới buông xuống, bởi vì sợ hãi và bản năng, các học sinh theo thói quen tìm sự trợ giúp của giáo viên nhưng khi bọn chúng thâm nhập vào thế giới này, tiếp nhân quy tắc và nhận thức về trò chơi, tuyệt đối chúng sẽ không hoàn toàn nghe lời giáo viên.

Đây không phải chuyện xấu, thậm chí xem như quá trình trưởng thành tất yếu, chỉ là trong quá trình này, nhất định có lợi có hại.

Thẩm Mặc không quan tâm chuyện của người khác, sau khi dựng xong lều, anh ôm Bạch Ấu Vi ôm đi vào, đi lấy con thỏ cô đã sạc điện cả một buổi trưa nhét vào tay cô.

“Nhìn xem, đầy điện chưa?” Anh hỏi.

Bạch Ấu Vi sờ sờ con thỏ, lắc lắc đầu.

Thẩm Mặc: “Đại khái nạp được bao nhiêu?”


“Khó mà nói……” Bạch Ấu Vi cảm thụ một lúc, lười nhác trả lời, “Dù sao lượng điện không quá nhiều.”

Thẩm Mặc trả lời: “Ngày mai lại sạc tiếp đi.”

Bạch Ấu Vi “ừm” một tiếng.

Một lát sau, cô ngước mắt nhìn anh, không biết tại sao như có chút không vui, “Dường như anh rất để ý đạo cụ này, sao nào? Cảm thấy trong tay em có đạo cụ làm chỗ dựa, anh không cần quản em nữa?”

—————————-

Bạch Ấu Vi: Anh không yêu em.

Thẩm Mặc: Lại giở trò.

Hệ thống trò chơi: Xem ta! Xem ta! Cảm giác tồn tại của ta ở đâu?!!

Bình Luận (0)
Comment