Khi Thế Giới Trở Thành Trò Chơi Búp Bê

Chương 96

Bạch Ấu Vi ôm chặt chai nước: “Anh anh anh anh trai, em sợ hãi……”

Trong tay dùng sức chèn ép chai nước!

Một cột nước trong trẻo bắn ra ngoài! Bắn lung tung lên cái lều màu đỏ!

Cùng lúc đó, tiếng nữ sinh thét chói tai vang vọng khắp nơi: “A a a a a!!! Đừng vào trong! Đừng đi vào a a a! ——”

“Ai đang kêu, ai đang kêu?! Xảy ra chuyện gì?!” Đàm Tiếu lăn lông lốc bò ra ngoài.

Nhóm học sinh Đồ Đan bị bừng tỉnh.

Bạch Ấu Vi nhét chai nước vào trong tay Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc: “……”

Bạch Ấu Vi thản nhiên vỗ vỗ chân mình, “Nếu nó đánh em, em không chạy được. Chắc chắn anh chạy nhanh hơn nó.”

Thẩm Mặc im lặng, nói: “Em có thể chọn không chọc đến cô bé.”


Bạch Ấu Vi cười: “Đêm dài đằng đẵng, luôn phải tìm chút chuyện để làm.”

Thẩm Mặc càng thêm sa mạc lời.

Bên kia, nữ sinh bị dọa khóc được cô giáo và bạn học an ủi đã bình tĩnh, Đồ Đan dẫn người sang đây, hỏi Thẩm Mặc: “Thẩm tiên sinh, xin hỏi vừa rồi xảy ra chuyện gì? Học sinh của tôi nói, hai người thấy con rối bò từ suối phun ra ngoài, định bò vào lều của cô bé.”

Thẩm Mặc nắm chai nước, khó trả lời.

Một lát sau, anh nói: “Không phát hiện.”

Đồ Đan ngẩn người.

Mặt Liêu Tinh Tinh đầy nước mắt nói: “Rõ ràng hai người đã thấy! Vừa rồi em gái của anh nói với anh……”

Tiếng nói của cô chợt dừng lại, thấy vẻ mặt Bạch Ấu Vi không chút để ý, lại thấy trong tay Thẩm Mặc còn thừa nửa chai nước, lập tức giận dữ đến run rẩy ——

“…… Được lắm, các người cố ý! Các người bắt nạt người khác, cố tình soạn lời nói dối làm tôi sợ!!!”

“Ai hù dọa em?” Bạch Ấu Vi không kiên nhẫn nhíu mày, “Tôi đùa giỡn với anh trai thôi mà, hơn phân nửa đêm, chúng ta làm sao biết em không ngủ.”

“Vậy tại sao hai người hắt nước vào lều của tôi!” Liêu Tinh Tinh tức giận.

“Có chứng cứ không?” Bạch Ấu Vi lạnh lùng hỏi, “Làm sao em xác định nước ở lều là chúng tôi hắt? Em liếm rồi à?”

Lời này quá vũ nhục người khác, Liêu Tinh Tinh sắp bị bực chết, khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng!

Ánh mắt Bạch Ấu Vi hơi rũ, cười hì hì nói với Thẩm Mặc: “Anh, anh xem nó tè ra quần.”

Thẩm Mặc lạnh lùng nói: “Được rồi, đừng nói nữa.”

“À, em không nên nói như vậy.” Bạch Ấu Vi gật đầu, “Rốt cuộc hôm nay em học được một từ —— đại tiểu tiện mất khống chế, đúng không?”


Liêu Tinh Tinh cuối cùng không nhịn được, oa một tiếng khóc lớn, xoay người chạy về lều trại.

Bọn học sinh hai mặt nhìn nhau.

Trương Thiên Dương không nhịn được đứng ra, nói với Thẩm Mặc và Bạch Ấu Vi: “Hai người đừng quá đáng quá.”

Bạch Ấu Vi: “Oa, tôi tốt bụng nói cho cậu cách đi sai rồi, cậu còn hung với tôi?”

Trương Thiên Dương: “……”

Mắt Trần Huệ đứng bên cạnh anh trợn trắng.

“Óc heo.” Trần Huệ lôi kéo Đồ Đan quay về lều.

Trương Thiên Dương có chút ngốc, không phải cậu đang bênh vực kẻ yếu giúp bạn cùng phòng của cậu ấy à? Tại sao cậu còn bị mắng?

Bạch Ấu Vi lại đi kéo tay Thẩm Mặc: “Anh trai à, bây giờ các học sinh đều không biết yêu quý người già trẻ nhỏ người bị bệnh tàn tật sao? Tương lai của quốc gia thật sự khiến người ta lo lắng.”

Thẩm Mặc lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt đang hỏi: Em bày trò một lúc mà vui vẻ như vậy à?

Bạch Ấu Vi cũng nhìn anh: Ừm ừm, cũng vui vẻ bình thường thôi.


Đương nhiên, cô cũng có thể nếm thử chuyện càng vui sướng hơn, chỉ xem anh có cho phép hay không.

“Anh, em mệt rồi.” Cô kéo anh tay nói.

Trong lòng Thẩm Mặc thở dài, mặt không biểu cảm bế cô quay về lều.

Nơi xa, Đồ Đan nghe từ đầu chí cuối mọi chuyện từ chỗ Trần Huệ, giận sôi máu, chịu đựng tính tình nói vọng ra ngoài: “Tất cả quay về lều nghỉ ngơi đi! Trương Thiên Dương, em cũng trở về! Không được gây chuyện!”

Trương Thiên Dương: “Em không có……”

……

Bọn học sinh lần lượt rời đi.

Đàm Tiếu duỗi cổ nhìn trong chốc lát, thấy không có chuyện gì, cảm thấy chẳng ra sao cũng quay về lều của mình.

Không ai chú ý tới, trong gương ở khắp nơi quy tụ tầng tầng lớp lớp cái bóng, trì trệ một lúc, chúng cũng dần dần giải tán……

Bình Luận (0)
Comment