Ánh nắng màu cam treo nghiêng cuối chân trời, cả phố tài chính như được mạ lên một lớp màu vàng ca. và trên toà tháp caoở trung tâm phố tài chính, đồng hồ mới điểm hai giờ.
A Tửu nhìn số hai trên đồng hồ, rồi ngoái đầu nhìn Thẩm Thư Triệt đang ôm bụng cười ngặt nghẽo. Lần đầu tiên có một nhận thức hoàn toàn mới về từ "ngốc" mà quãng thời gian trước cô nghe được từ trong miệng Quý Kỳ Tây.
Khụ khụ khụ, mình không thể nói trắng ra những gì đang nghĩ được!
A Tửu sờ vành nón lưỡi trai, khẽ hỏi Thẩm Thư Triệt: “Sư huynh, anh đang cười gì vậy ạ?” Dọc đường đi họ đã gặp được chuyện gì rất buồn cười sao?
“Xin lỗi em.” Đuôi mắt Thẩm Thư Triệt vẫn còn vết tích vừa cười. Anh mím chặt khoé môi đang nhướng lên và giải thích bằng một giọng dịu dàng: “A Tửu, lúc em quay lại nghiêm trang nhấn mạnh rằng sẽ có bốn sư huynh tỷ, trông em vô cùng, vô cùng dễ thương luôn.”
A Tửu phồng má, gương mặt tỏ ra cực kỳ ảo não: “Thật ra em phải bảo là có bốn sư huynh tỷ từ sớm mới đúng, đợi mai này gặp được tứ sư tỷ, em nhất định phải nhận lỗi với chị ấy đấy ạ.”
Tứ sư tỷ.
Thẩm Thư Triệt nghiêm túc nhớ lại: “Không chừng em sẽ mau chóng được gặp tứ sư tỷ của em đó.”
Trong ấn tượng của anh, lão tứ thường mười ngày nửa tháng không vào trò chơi, nhưng lâu nhất cũng không quá ba tháng. Tính đến nay, lão tứ đã không lên mạng được hai tháng rồi.
Mắt A Tửu sáng lên, ngay cả hàng mi cong vút cũng được tô điểm một chút chờ mong: “Thật ạ?! Đợi gặp được tứ sư tỷ chúng ta mở tiệc nha anh!”
Bạch Dao đính hôn có thể có lễ đính hôn, sư môn của mình cũng có thể có bữa tiệc sư môn à nha! Nếu đã khoe khoang rồi thì dứt khoát khoe cho trót luôn đi.
Không mảy may nghĩ ngợi, Thẩm Thư Triệt đồng ý ngay: “Được, đợi mọi người tụ tập đông đủ, chúng ta sẽ mở tiệc.”
Thấy tam sư huynh đồng ý, A Tửu cười rực rỡ hơn gấp mấy lần. Chỉ khi trên đường về, cô mới nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu tiểu sư thúc cũng ở đây thì tốt quá.”
“Tiểu sư thúc?” Thẩm Thư Triệt quay qua nhìn A Tửu với vẻ kinh ngạc: “A Tửu, em có tiểu sư thúc trong tông môn à?”
Trong Kiếm Thương tông của [Tiên Duyên] có ba NPC là sư huynh đệ. Khi người chơi chọn gia nhập môn phái, hệ thống sẽ chỉ định ngẫu nhiên các NPC khác nhau làm sư phụ của họ. Còn sư phụ của nhóm Thẩm Thư Triệt, tuy là Chưởng môn của Kiếm Thương tông nhưng vai vế nhỏ nhất trong ba NPC, vậy... tiểu sư thúc của A Tửu từ đâu ra?
Hai người đến tập đoàn Trường Dực, A Tửu nghe Thẩm Thư Triệt hỏi, bèn chớp mắt: “Có đó nha, lúc em tám tuổi đã gặp được tiểu sư thúc. Lúc ấy, em suýt nữa bị đông cứng chết trong thôn, tiểu sư thúc đưa em về sư môn, lúc ấy Chưởng môn sư phụ gọi thúc ấy là sư đệ đó ạ.”
A Tửu vừa dứt lời, gương mặt xinh xắn và tinh xảo lại ủ rũ trông khá u buồn: “Nhưng sau đó em không còn gặp lại tiểu sư thúc nữa.”
A Tửu luôn nhớ rõ hơi ấm từ chiếc áo choàng lông cáo trắng ấy của tiểu sư thúc, sự ấm áp và dễ chịu của nó đã che chắn hết tất thảy gió rét.
Dĩ nhiên, cô cũng nhớ bánh ngọt tiểu sư thúc cho, trên hạt đường trắng có Bắc Đẩu thất tinh được điểm xuyết bởi vừng đen, như thể đang cầm những ngôi sao trong tay vậy. Ngọt ngào và mềm dẻo, nhưng sau đó cô không còn được ăn nữa.
Tám tuổi...
Trong phút chốc, ánh mắt Thẩm Thư Triệt trở nên phức tạp khó tả. Rất có thể A Tửu đã có ý thức ngay khi vừa được sinh ra, chứ không phải ở cùng và tương tác với họ mới xuất hiện ý thức?
Dù Thẩm Thư Triệt chỉ chơi [Tiên Duyên] hai năm, nhưng thời gian trong trò chơi và thời gian ngoài đời thực khác nhau, hai năm trong hiện thực bằng với mười năm trong trò chơi rồi. Họ biết A Tửu qua nhiệm vụ sư môn khi A Tửu mười hai tuổi. Và trong trí nhớ của A Tửu, mọi người cũng đã chung sống với nhau mười năm.
Buổi chiều, trong lúc quay quảng cáo thứ hai, Thẩm Thư Triệt mải nghĩ về chuyện của A Tửu, đến khi anh nhận ra do vậy mà đã liên luỵ A Tửu bị NG vài lần, bèn mau chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình và cố gắng không làm trễ nải thời gian của A Tửu nữa.
Màn đêm dần buông xuống, đồng hồ trên tòa tháp của phố tài chính chỉ bảy giờ, nhưng công việc hôm nay của hai người vẫn chưa kết thúc. Tám giờ tối, họ có một trận thi đấu giữa các ngôi sao với nhau.
Ngay từ bốn giờ chiều, blog chính thức của [Tranh Lưu] trực thuộc tập đoàn Trường Dực đã đăng một bài Weibo, và đồng thời @ cả A Tửu và Thẩm Thư Triệt.
Sự kết hợp giữa ngôi sao thần tượng nổi tiếng và ngôi sao thể thao điện tử chắc chắn thu hút nhiều sự chú ý, dẫn đến lượng người hâm mộ của cả hai kéo đến rất đông và từng người đã để lại dấu chân trong phần bình luận trên blog chính thức của [Tranh Lưu]. Fan càng nhiều thì đương nhiên ý kiến ở phần bình luận cũng khác nhau một trời một vực.
[A a a a a a tui lại hơi mong đợi không biết Tang Tửu làm ra vẻ trong game như thế nào đây! Chẳng lẽ lại khóc hức hức hức bảo không được xong cuối cùng lại dọn sạch bản đồ, dẫn theo Book ngồi không cũng thắng à?]
[Là fan năm năm của Book tui phải nói, Tang Tửu không có cơ hội làm điệu đâu. Mấy bạn đừng thấy bình thường Book luôn dịu dàng thân thiện, thật ra anh ấy là một con sói đơn độc trong Esport đấy! Dù cho họ cùng team nhưng cũng sẽ lấy Book làm trung tâm, trong mắt anh ấy chỉ có giết giết giết thôi!]
[Ha ha ha ha ha ha chỉ có giết giết giết làm tôi nhớ tới một chuyện. Chắc là năm ngoái, vào sinh nhật Mập tổng, cậu ta tự tìm đường chết dám bảo Book chơi vú em, kết quả Book không chỉ chơi ra kiểu vú em giết chóc, còn không cho Mập tổng hớp được miếng sữa nào nữa cơ há há há há, thê thảm, quá là thê thảm!]
[Mong là Tang Tửu có thể nhận rõ thực tế đừng làm bộ điệu đà nữa, nếu không sẽ tự vả mặt cho coi. U là trời, vừa tưởng tượng Tang Tửu làm dáng nhưng bị Book coi thường, tôi lại mắc bệnh xấu hổ giùm người ta rồi, có thể đội cùng lúc nhiều cái quần luôn được ấy [1] .]
[1] Nguyên văn 脚趾头能扣出一整套芭比别墅 (ngón chân có thể đào ra được trọn bộ biệt thự Barbie): nhấn mạnh sự xấu hổ không chỗ trốn.
[Mị nghĩ chắc Book sẽ nể mặt nhỉ? Mấy bà không thấy những người trong team anh ấy toàn follow Tang Tửu trên Weibo sao? Nói không chừng bọn họ thường âm thầm tổ đội chơi game với nhau đó.]
[Chị em lầu trên đừng ngây thơ thế. Bạn cũng nói team anh ấy follow Tang Tửu, những người khác follow thì liên quan gì tới Book đâu? Tui mới từ Weibo qua đây nè, Book không hề follow Weibo của Tang Tửu à nha ~]
Dân mạng nói qua nói lại, đột nhiên thấy tội cho A Tửu. Hai người quay phim quảng cáo cả ngày, kết quả gần đến giờ lập đội đấu với các ngôi sao thì lại không tương tác gì với nhau. Có thể thấy mối quan hệ giữa cả hai khá là cạn.
A Tửu và Thẩm Thư Triệt không biết trên mạng đang diễn ra thế nào. Sau khi quay quảng cáo xong, họ cùng đi tới trước thang máy. Tập đoàn Trường Dực đặc biệt chuẩn bị một căn phòng để thi đấu, đồng thời cũng tiện cho nhân viên ghi hình lại cảnh hậu trường.
Chuyện luôn đè nặng trong lòng, cuối cùng Thẩm Thư Triệt không kìm được mà quay lại nhìn A Tửu rồi nhẹ nhàng hỏi: “A Tửu, tới bây giờ em có còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”
“Nhớ ạ!” A Tửu cười ngọt ngào. Hiển nhiên, những ký ức đó vô cùng tốt đẹp với A Tửu: “Em nhớ lúc ấy sư huynh rớt xuống từ trên vách núi, làm em sợ hết hồn, còn tưởng rằng anh té chết rồi chứ.”
Vừa dứt lời, A Tửu chột dạ trộm liếc Thẩm Thư Triệt. Cô cảm thấy mình hơi bất bình thường, sao lại nhớ rõ mấy chuyện trời ơi đất hỡi của sư huynh sư tỷ chứ. Ừm, có lẽ vì thường ngày sư huynh sư tỷ quá mạnh mẽ, không có gì là không làm được, cho nên thỉnh thoảng vài chuyện lạ kỳ ấy khiến cô có cảm giác thân thiết hơn chăng?
Thẩm Thư Triệt: ...
Thú thực, trong cuộc đời thể thao điện tử của anh, lần duy nhất anh bị ngã chết chính là lần xảy ra trước mặt A Tửu.
Hôm đó, anh nhận nhiệm vụ nhảy núi, nhảy được nửa chừng đột nhiên có điện thoại, đến khi anh cúp máy rồi quay lại trò chơi thì thời gian hồi sinh tại chỗ chỉ còn lại ba giây đếm ngược.
Thẩm Thư Triệt đưa tay nhấn thang máy, bình tĩnh hỏi: “Vậy trong khi chúng ta ở cùng nhau, có xảy ra chuyện gì quái lạ không?”
Hiện giờ, cảm giác tội lỗi đang tăng lên một cách vô hạn không thể khống chế được khi anh nghĩ tới việc rất có thể A Tửu có ý thức ngay khi vừa sinh ra và kể cả lúc quen biết họ cô đã có ý thức.
Lần đầu gặp A Tửu, Thẩm Thư Triệt chỉ cảm thấy A Tửu không khác gì với NPC phát nhiệm vụ thông thường là bao. Thậm chí anh không nhìn kỹ nhân vật A Tửu trông thế nào trong game, cũng không nhớ diện mạo của A Tửu.
Trước đây, đối thoại làm nhiệm vụ với A Tửu, đôi khi Thẩm Thư Triệt quá lười phải đọc câu chuyện bao hàm bên trong, thế là ngón tay thường bấm vào nút tiếp theo, tiếp theo để cốt truyện nhanh chóng lướt qua. Dù sao những tình tiết đó không ảnh hưởng đến nhiệm vụ cuối cùng.
Mãi đến khi chấn thương ở cổ tay anh phát tác, thời gian huấn luyện giảm đi đáng kể, anh mới để tâm hơn đến trò [Tiên Duyên]. Rồi trong lúc nằm viện thường xuyên tiếp xúc với A Tửu, Thẩm Thư Triệt mới bất giác nảy sinh cảm xúc thật.
Gia đình anh có em họ, nhưng thường ít liên lạc với nhau, và chỉ có thể gặp nhau vào mỗi dịp nghỉ lễ xuân về. Có thể nói, lần đầu tiên, từ A Tửu anh mới phát hiện ra rằng có một đứa em gái là chuyện hạnh phúc nhường nào.
A Tửu chẳng hay biết những suy nghĩ của Thẩm Thư Triệt. Cô nghiêm túc nhớ lại trải nghiệm mười năm trước: “Chuyện quái lạ ạ?”
[Đinh…]
Cửa thang máy mở ra.
A Tửu đang định ra khỏi thang máy cùng Thẩm Thư Triệt. Vừa đi hai bước, cô đột nhiên a lên rất khẽ: “Có một chuyện quái lạ đó ạ, thường lúc trò chuyện, em vẫn luôn nói chuyện rất bình thường với các anh chị, nhưng mãi đến tiết Đoan Ngọ năm em mười bảy tuổi, nhị sư tỷ đột nhiên nói giọng em đã thay đổi, sau đó là tứ sư tỷ, đại sư huynh và cả tam sư huynh nữa.”
“Mấy anh chị cứ bảo giọng em thay đổi rồi.” A Tửu nghiêng đầu, rất khó hiểu: “Rõ ràng giọng em vẫn vậy mà.”
Nghe vậy, Thẩm Thư Triệt càng tin chắc phỏng đoán của mình.
Quả là A Tửu vừa sinh ra đã có ý thức, nhưng trước đây khi giao tiếp, họ chỉ có thể nghe được những câu thoại cố định và giọng nói CV [2] do đội game tạo ra thôi.
[2] CV: đề cập đến các nhà cung cấp lồng tiếng nhân vật trong các tác phẩm như hoạt hình, trò chơi hoặc phim truyền hình.
Đến tiết Đoan Ngọ khi A Tửu mười bảy tuổi, có lẽ do độ hảo cảm giữa Tịch Ngôn Vãn và A Tửu đã đạt đến ngưỡng nhất định, cho nên từng người trong số họ mới thật sự biết đến A Tửu.
Về phần tiểu sư thúc, dựa vào thời gian A Tửu nói để phỏng đoán, hẳn là giai đoạn thử nghiệm.
“Sư huynh, chuyện em nói có được coi là kỳ lạ không ạ?”
“Có chứ.” Trong trò chơi điện thoại, Thẩm Thư Triệt thường sử dụng động tác [xoa đầu] với A Tửu. Do vậy, bây giờ anh cũng quen tay xoa đầu A Tửu, giọng anh vẫn ấm và đượm ý cười, nhưng nghe kỹ sẽ phát hiện trong đó chứa chút ít hối hận và áy náy khó bề nhận ra: “Trước giờ sư huynh vẫn chưa đủ tốt với em, sau này…”
Không đợi anh nói hết nửa câu sau, cánh cửa trước mặt đột nhiên bị ai đó mở ra từ bên trong, một bóng người ngược sáng chắn ngay trước họ rồi hờ hững hỏi: “Thẩm Thư Triệt, móng vuốt của cậu đang để đâu đấy?”
Chủ nhân của giọng nói kia vừa dứt lời, đã đưa tay hất tay của Thẩm Thư Triệt ra, thậm chí còn nhớ phải cẩn thận tránh đầu A Tửu. Khi lại cất giọng, anh vẫn lãnh đạm: “Ở nơi công cộng, cậu là người trưởng thành thì nên có chút tự giác đi, đừng rước phiền cho A Tửu.”
A Tửu ngơ ngác ngẩng lên, khi thấy mặt người đó thì cô bỗng chốc mở to đôi mắt hạnh với vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Không phải anh đang ở nước ngoài sao?”
Nghe ra sự ngạc nhiên và vui mừng trong câu hỏi của A Tửu, Quý Kỳ Tây vừa lười biếng mỉm cười vừa quét mắt nhìn Thẩm Thư Triệt đầy cảnh giác, rồi đáp đầy hàm ý: “Nếu anh không quay lại, anh sợ công việc của mình sẽ bị cướp mất đấy.”
Ban nãy anh gửi video cho A Tửu, tình cờ thấy được hình chụp chung của Thẩm Thư Triệt và A Tửu trên vòng bạn bè.
Chẳng hiểu sao, nhìn thằng cháu mình đứng chung với A Tửu anh cảm thấy rất bình thường nhưng khi nhìn thấy Thẩm Thư Triệt đứng cùng A Tửu, anh càng xem càng ngứa mắt Thẩm Thư Triệt.
Mãi cho đến khi anh xuất hiện tại sân bay nước T vào buổi tối cũng chưa nghĩ ra được vì sao mình lại có suy nghĩ như vậy.
Thẩm Thư Triệt đáp lại Quý Kỳ Tây bằng một nụ cười hòa nhã và lễ độ: “Nếu A Tửu muốn tôi làm người đại diện thì tôi đương nhiên vui lòng một trăm phần trăm.”
Anh không biết Quý Kỳ Tây, nhưng nghe cách A Tửu gọi Quý Kỳ Tây thì anh cũng có thể đoán được thân phận của người đối diện. Hơn nữa, đoán chừng Quý Kỳ Tây này chính là West - nhân vật chính lượn diều trong video.
Thẩm Thư Triệt có vô số suy đoán, nhưng không thể hiện ra mặt. Anh nhẹ nhàng hỏi: “Tôi và A Tửu là sư huynh muội, một người đại diện như anh hình như quản hơi rộng quá rồi thì phải?”
Hành lang bỗng chốc im lặng như tờ.
A Tửu trái nhìn Thẩm Thư Triệt, trước nhìn Quý Kỳ Tây. Không biết có phải ảo giác không, cô cứ cảm thấy lúc hai người này nhìn chằm chằm nhau thì trong mắt như phát ra tia lửa xoèn xoẹt.
--------------------
Lời tác giả:
Thế giới của hai anh này khó hiểu thật đấy.
Chương 66
Bộ não nhỏ của A Tửu nghĩ mãi không hiểu, cô bèn quyết định chủ động mở lời: “À ừm…”
Nào ngờ cô vừa cất giọng, lập tức nhận được cái nhìn đăm đăm sáng quắc từ hai người kia.
“...”
A Tửu hoảng sợ đến mức gần như nghẹt thở, thầm do dự vài ba giây rồi vẫn quyết định dũng cảm tiếp tục phá vỡ bầu không khí đang bốc lửa này: “Tam sư huynh, anh không thể làm người đại diện đâu ạ.”
Một câu không thể làm người đại diện khiến Quý Kỳ Tây chợt cảm thấy thoải mái cả người, như gió xuân phớt qua mặt, trong đôi mắt đen láy vốn sắc bén cũng đong đầy ý cười. Khi anh nhìn lại Thẩm Thư Triệt, ánh mắt đã không còn khoe khoang và khiêu khích nữa.
Rất ngây thơ.
Ngây thơ đến nỗi làm người ta không thể khoanh tay đứng nhìn.
So với vẻ xuân phong đắc ý của Quý Kỳ Tây, Thẩm Thư Triệt đang rất ngột ngạt. Anh ấy dẫn A Tửu vào trong phòng rồi đưa tay đóng cửa lại để không bị chụp ảnh và làm ảnh hưởng đến A Tửu như Quý Kỳ Tây đã nói, đồng thời buồn bực ủ rũ hỏi: “Tại sao anh không thể làm được vậy?”
“Anh phải thi đấu mà, chẳng phải anh có trận đấu thế giới sao!” Giọng A Tửu non nớt và ngọt ngào: “Em và anh Kỳ Tây chỉ ký hợp đồng ba tháng thôi, bây giờ chỉ còn lại một tháng, đợi mai mốt tam sư huynh nghỉ thi đấu thì em lúc nào cũng chào đón anh đến làm người đại diện ạ!”
Quý Kỳ Tây: ...
Tên khốn Sầm Luật, lúc ấy anh ta không thể lắm miệng kéo dài ba tháng lâu hơn một chút thành vô thời hạn sao?
Thấy A Tửu nghiêm túc giải thích, Thẩm Thư Triệt không khỏi bật cười, lòng cũng thầm reo lên “dễ thương quá”: “Được, đợi sư huynh nghỉ hưu sẽ tới tìm em xin làm người đại diện nha.”
Đáp lời, anh ấy lại mỉm cười lịch sự với Quý Kỳ Tây, tỏ vẻ đắc ý khi đã lấy lại được danh dự. Đồng thời, nụ cười của anh ấy cũng đang nhắc cho Quý Kỳ Tây biết rằng, trong lòng A Tửu thì sư huynh đây quan trọng hơn người đại diện nhiều!
“Dạ!” A Tửu không chú ý tới ánh mắt hủy diệt của Thẩm Thư Triệt. Vừa gật đầu đồng ý xong, cô lại đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó. Vẻ mặt lúng túng, cô kéo nhẹ vạt áo Thẩm Thư Triệt, thì thầm nhắc nhở: “Đúng rồi, sư huynh, làm người đại diện của em rất tốn tiền đó ạ. Đến, đến lúc đó anh hãy nghiêm túc suy nghĩ lại nha.”
“Khụ khụ.”
Quý Kỳ Tây nín cười ho khan vài tiếng. Anh phát hiện ra rằng ở một mức độ nào đó A Tửu cũng đảm bảo được kỹ năng xử lý sự việc công bằng.
Hiện giờ, Thẩm Thư Triệt nhìn Quý Kỳ Tây như nhìn một con lợn thèm muốn bắp cải nhà mình, nhìn kiểu gì cũng không ưa nổi. Theo trực giác, anh ấy cho rằng chuyện tốn tiền có liên quan đến Quý Kỳ Tây. Thôi không nhìn nữa, anh ấy nhỏ nhẹ hỏi A Tửu: “Tốn tiền? Tốn bao nhiêu?”
Tuy rằng anh ấy hỏi thế nhưng cũng không đặc biệt lo lắng mấy. Theo anh ấy, A Tửu nói hao tiền có thể là ám chỉ người đại diện Quý Kỳ Tây này thường thích đãi khách chăng?
Thẩm Thư Triệt không tham gia vào giới giải trí nhưng cũng có vài bạn bè là ngôi sao. Hơn nữa, em họ Thẩm Ngư đang làm nghệ sĩ, thế nên anh ấy có hiểu biết sơ về công việc người đại diện này, cẩn thận tính toán, có vẻ không giống kiểu sẽ tốn tiền cho lắm mà nhỉ.
Huống hồ, tiền thưởng anh ấy đạt được trong năm sáu năm thi đấu cộng thêm lợi nhuận đầu tư và cổ phần từ công ty gia đình, tổng hợp lại cũng xem như một khoản kha khá, hoàn toàn có thể lo cho A Tửu ăn sung mặc sướng.
Khi Thẩm Thư Triệt đang lơ mơ suy nghĩ thì A Tửu xòe sáu ngón tay với Thẩm Thư Triệt: “Bình thường một tuần anh Kỳ Tây cho Quất Tử và những nhân viên khác trong đội một số tiền thưởng. Em và bọn Quất Tử tính thử, có lẽ là trong vòng khoảng sáu chữ số.”
A Tửu dứt lời, không khỏi tặc lưỡi, sáu con số lận đó, làm người đại diện trong thế giới tương lai quả là lỗ lã quá nhỉ?
Thật ra, đôi lúc Quý Kỳ Tây xài tiền cũng nhằm để khích lệ A Tửu. Theo như A Tửu hiểu, cô nghiêm túc kiếm tiền thì tiền lương của Quý Kỳ Tây cũng sẽ tăng cao, dẫu sao có thể bù qua sớt lại được.
Thẩm Thư Triệt cụp mắt nhìn A Tửu khoa tay múa chân chìa ra sáu ngón, suýt nữa đã không giữ nổi gương mặt đang tươi cười: “Tiền thưởng? Tiền thưởng sáu con số? Tiền thưởng một tuần?”
Đoàn đội của A Tửu nuôi một đống quái thú nuốt vàng hay sao vậy?
Huống hồ, tiền thưởng không phải do công ty phát cho à? Tiền thưởng của thành viên trong đội họ thường do các quản lý cấp cao phê chuẩn, chứ không phải từ chính người quản lý bỏ ra đâu!
Nếu làm người đại diện, một tháng chi ra ít nhất bốn trăm nghìn thì nghề đại diện có thể tồn tại trên đời này sao???
A Tửu bối rối bởi câu hỏi của Thẩm Thư Triệt, nghiêng đầu nhìn Quý Kỳ Tây: “Em tính sai rồi ạ?”
“Con số rất chuẩn đấy.” Quý Kỳ Tây nhếch môi, kéo theo giọng điệu lười biếng nói với A Tửu: “Bé A Tửu, em nhất định phải tin tưởng quả đầu dưa của em vô cùng thông minh, không bao giờ sai được đâu.”
Ngay từ lúc cho ba người Quất Tử làm trợ lý, Quý Kỳ Tây đã căn dặn rõ bất kể sau này A Tửu hỏi gì thì cứ thống nhất đáp hình thức đoàn đội của mình giống với đoàn đội của những nghệ sĩ khác là được.
Vì vậy, ba người Quất Tử mưa dầm thấm đất khiến A Tửu quả thật tin rằng làm người đại diện rất hao tốn tiền của, thậm chí những người đại diện không tiêu tốn tiền bạc trong công ty bị giải thích là không đủ tiêu chuẩn. Từ đó, cô trở nên thản nhiên và bớt lo lắng hơn.
Thẩm Thư Triệt đánh giá Quý Kỳ Tây bằng ánh mắt phức tạp. Dường như anh ấy vừa gặp phải nịnh thần đang a dua bợ đỡ trước mặt hôn quân thời cổ đại.
Giây lát sau, anh ấy quay sang, chợt đụng phải đôi mắt đang tỏa sáng lấp lánh của A Tửu thì bỗng khựng lại. Nếu để người khác nghe được câu đó của Quý Kỳ Tây, có lẽ họ sẽ nghĩ anh vô cùng hợm hĩnh. Tuy nhiên, để A Tửu nghe thấy thì đoán chừng hiệu quả sẽ đạt đến một ngưỡng thích hợp.
Sau khi theo dõi các chương trình giải trí trực tuyến và tin tức liên quan đến A Tửu, anh ấy đã nhận ra hoàn cảnh sống đã khiến A Tửu thiếu tự tin. Và cho đến khi “Sinh tồn trong phòng kín” kết thúc, A Tửu mới có được chút ít tự tin, nhưng mức độ tự tin vẫn không cao như hầu hết mọi người.
“Mọi người đến rồi hả?” Sau khi người phụ trách ngôi sao thi đấu đẩy cửa ra, bất thình lình bắt gặp ba người đang đứng theo hình tam giác, nhưng không nghĩ ngợi nhiều: “Buổi live thi đấu giữa các ngôi sao đang bắt đầu nóng lên rồi, về phần đối thủ, đoàn đội liên hệ đội tuyển BLX và đội hai của đội tuyển JGZ, mấy chục suất còn lại đều đang rút thưởng trên Weibo.”
Trong khi người phụ trách nói chuyện, những nhân viên khác đang chạy thử các thiết bị trong phòng. Máy tính cấu hình cao và ghế chơi game kỹ thuật cao, trên bàn được bày một vài đĩa trái cây tươi và mấy chai nước uống.
Thẩm Thư Triệt quay đầu nhìn vào phòng, chỉ thấy nhân viên quay phim đang chờ để quay hình và nhân viên thử máy: “Chẳng phải mấy anh nói sẽ mời một người từ đội khác vào team sao? Cậu ấy đâu rồi?”
Bọn họ sẽ livestream trận đấu sinh tồn ở một bản đồ lớn của [Tranh Lưu], một đội ba người.
Trong lúc thi đấu, bản đồ sẽ luôn tràn ngập sương mù độc hại. Mỗi đội mang theo ba bình thuốc hồi máu. Nếu uống hết thuốc hồi máu, họ nhất định phải dựa vào việc liên tục giết các đội khác để lấp đầy thanh máu của mình, một khi thanh máu tuột về 0 thì nhân vật sẽ chết ngay lập tức và bị loại khỏi ván đấu.
Quý Kỳ Tây thoáng cười, thấy A Tửu nhìn mình, anh vội ra vẻ nghiêm túc và đáng tin cậy: “Chiều nay, cậu kia tự dưng bị tiêu chảy nên anh thế cậu ta.”
“À…” A Tửu kinh ngạc trố mắt: “Vì thay thế anh ấy mà anh đặc biệt chạy từ nước ngoài về đây ạ? Mối quan hệ giữa hai anh tốt lắm sao ạ?”
Quý Kỳ Tây: ...
Anh bực mình chìa tay, không nặng không nhẹ chọc vào vầng trán trắng trẻo của A Tửu, bất đắc dĩ cười: “Bé A Tửu, em rất biết cách cân bằng giữa việc vừa đấm vừa xoa đó.”
“Anh đang đặt móng vuốt ở đâu đấy?” Thẩm Thư Triệt trừng trừng nhìn Quý Kỳ Tây, thậm chí còn rút khăn giấy ra lau trán cho A Tửu.
A Tửu: ...
Đầu tiên, A Tửu không hiểu vừa đấm vừa xoa mà Quý Kỳ Tây nói là gì. Tiếp theo, A Tửu cũng không hiểu tại sao tam sư huynh lại lau trán cho mình nữa.
Thẩm Thư Triệt có không vui nữa thì danh sách ba người tổ đội cũng đã xác định rồi. Lúc ngồi xuống, A Tửu ngồi chính giữa, Quý Kỳ Tây và Thẩm Thư Triệt ngồi hai bên trái phải của cô.
Đúng tám giờ tối, phòng phát sóng trực tiếp đúng giờ lên sóng. Màn hình chính phát trực tiếp cảnh trò chơi, khung hình thu nhỏ của A Tửu và Thẩm Thư Triệt lần lượt xuất hiện hai bên trái và phải màn hình.
[A a a a a a!! Triệt Thần, anh lộ mặt rồi!!! Vui quá xá!]
[Tửu Tửu mau tới đây cho mama hôn cái coi nè! Mama không cướp được suất, nhưng trong đó có Dâu Tằm, mấy bạn ấy sẽ bảo vệ con nha!]
[Book ơi, xin anh đừng làm sói cô đơn nha, nhìn ngó đồng đội chút được không ạ? Mấy game đánh giết này không phù hợp với A Tửu đâu QAQ. Lỡ như A Tửu chết, bọn em sẽ xé xác anh ra đấy ạ!]
[Fans của Tang Tửu có độc à? Kỹ thuật cùi bắp chết lại trách đồng đội? Mọc được cái mồm có thể phát ngôn bừa bãi thật đấy, cho rằng fans giới Esport dễ bắt nạt lắm hả? Fan thực trên Weibo của Book đủ đè bẹp Tang Tửu rồi đó, OK?]
[Fan nhà nào đó đừng đổ bậy bạ cho Dâu Tằm nhá, ai mỏ hỗn trong phòng live sẽ bị đưa vào danh sách anti hết nhó, xin hãy tự trọng!]
[Hiếm thấy thật nha, fan Tang Tửu luôn có lực chiến khủng trên mạng thế mà cũng biết sợ? Xem ra chắc Tang Tửu chơi game gà thiệt rồi, đoán chừng phải nằm đơ suốt game quá ~]
Trong khi phòng phát sóng trực tiếp gió tanh mưa máu, A Tửu đã đi tới trang đăng nhập của [Tranh Lưu]. Đoàn đội chuẩn bị cho A Tửu một tài khoản buff máu có level cao nhất, vẻ ngoài là nữ với gương mặt và kiểu tóc mặc định kết hợp cùng bộ váy tiên nữ màu cà chua mặc định.
Vừa đăng nhập vào nhân vật, A Tửu nhỏ giọng phàn nàn: “Bộ đồ này xấu òm luôn.”
[Chỉ số ra vẻ: 2160/9999】
[Mị nghĩ tới việc Tang Tửu sẽ oe oe oe hu hu hu suốt trận game, nhưng mị thật không ngờ vừa bắt đầu mà cô ta đã làm ra vẻ rồi, quan trọng là mị vẫn không phân biệt được cô ta đang ra vẻ thật hay giả vờ ra vẻ, ai livestream còn để ý tới quần áo chứ?]
[Thiệt hay giả thì cũng đều làm bộ thôi. Triệt Thần ghét kiểu đồng đội làm kiêu thế ấy nhất. Mấy bà chờ đi, chắc chắn Triệt Thần sẽ không thèm đếm xỉa tới Tang Tửu suốt cả game cho coi.]
“Đúng là hơi xấu thật.” Giọng nói ấm áp của Thẩm Thư Triệt vang lên trên sóng trực tiếp: “Đợi lát nữa anh giết vài người, em xem coi có thích mấy bộ đồ rớt ra không nhé.”
Bình luận: ?
Fan: ??
Anti-fan: ???
Không đợi họ khiếp hãi xong, họ chợt thấy đồng đội thứ ba kèo nèo cả buổi trời mới đi vào phòng. Ừm, ID lạ lẫm, chắc là một thực tập sinh không có tư cách tham dự thi đấu chính thức của một đội tuyển nào đó.
Họ đang phỏng đoán, thực tập sinh kia bỗng nhiên liên tục làm động tác ném đồ về hướng A Tửu, nhìn kỹ lại…
Định mệnh nó!!
Cmn anh ta đang tặng thời trang cho Tang Tửu à!!
Vì Tang Tửu nhận trễ nên mới biến thành động tác ném!!!
Tuy thời trang không có thuộc tính nhưng bộ nào bộ nấy đều lấp lánh ánh vàng, chứng tỏ chúng độc nhất vô nhị có giá bốn con số đó!!!
Bởi A Tửu đón lấy chậm nên rất nhiều thời trang bị rơi xuống đất. Bất chợt nhìn thoáng qua, trông như thể A Tửu đang giẫm lên một bãi vàng vậy.
Giây lát sau, giọng nói xa lạ và lười biếng theo micro lan đến mọi ngóc ngách của phòng phát sóng trực tiếp: “Anh mua đại trong lúc tranh thủ chờ đếm ngược đăng nhập đấy. Em chọn cái nào vừa mắt mà mặc, mình mặc đồ mới, không mặc đồ cũ của người khác.”
Thẩm Thư Triệt: ...
Nếu không phải mình đăng nhập vào trò chơi sớm quá thì mình cũng có thể mua thời trang trong cửa hàng rồi!
Cư dân mạng: ...
Đậu xanh rau má!!! Bây giờ họ không chỉ tò mò thái độ của Book dành cho Tang Tửu, mà cũng cực kỳ tò mò…
Cái người luôn mồm nói mua đại một phát bay luôn mấy chục ngàn này rốt cuộc là tên phá của nhà ai đây??!
--------------------
Lời tác giả:
Anh cũng ném vào bọn tôi với!
Chương 67
Trận chiến sinh tồn trong [Tranh Lưu] có một hạn chế đặc biệt là một khi người chơi xuất hiện trong bản đồ thì không thể mở cửa hàng ra được, và đương nhiên cũng không thể mua trang phục. Kiểu tóc và những thứ khác dù không có thuộc tính nhưng rất đa dạng. Tuy nhiên, nếu người chơi có những thứ đó, vậy dù có đang chiến đấu hay không thì người chơi vẫn có thể thay đổi trang phục bất cứ lúc nào.
Một số dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng là người chơi [Tranh Lưu], họ loáng thoáng nhớ lại lần đầu quy định này vừa được đưa ra thì một nhóm người cho rằng tổ kế hoạch đã tạo ra một quy định vô nghĩa, bởi vào trong bản đồ rộng lớn rồi họ còn chẳng có thời gian để giết và trốn tránh kẻ thù, ai rảnh rỗi đủ thời giờ đi thay quần áo chứ?
Emmmm.
Dân mạng không khỏi đưa mắt nhìn vào giữa màn hình.
A Tửu điều khiển nhân vật đi qua trái dùng kỹ năng tăng máu cho Thẩm Thư Triệt. Ngay sau đó, cô thay sang một chiếc váy ngắn màu xanh bạc hà tươi tắn, rồi sang bên phải tăng máu cho Quý Kỳ Tây. Kế đến, cô nhẹ giọng làm nũng: “Mấy anh nhìn nè, em cảm thấy màu bạc hà đẹp hơn màu đỏ ban nãy á!”
[Chỉ số ra vẻ: 2176/9999]
Ye!
A Tửu nhướng khóe môi, như vừa nhặt được của hời to vậy.
Sau khi phát sóng trực tiếp, A Tửu phát hiện chỉ cần cô tung kỹ năng xong rồi lập tức thay quần áo mới, đồng thời bảo người khác thưởng thức, dù cho lặp đi lặp lại bao nhiêu lần đều có thể lấy được chỉ số ra vẻ.
Trước sau đổi hết mười sáu bộ, tổng cộng lấy được mười sáu điểm chỉ số ra vẻ, quả là quá hời luôn!
Thẩm Thư Triệt dùng một thanh dao găm giết kẻ địch thuộc một đội khác, lộ ra thân hình vốn đang ẩn nấp trong màn sương trong rừng.
Nếu ai trong đội tiêu diệt được kẻ địch thì cả ba đồng thời sẽ được buff hồi máu. Vì vậy, đến bây giờ, A Tửu Thẩm Thư Triệt và Quý Kỳ Tây đều đang ở trạng thái đầy máu. Kỹ năng tăng máu của A Tửu sẽ bị suy yếu khi ở trong sương mù độc hại, đạt được 30% tác dụng đã không tồi rồi, có còn hơn không.
“Cả hai bộ đều rất đẹp.” Con sói luôn đơn độc Thẩm Thư Triệt chẳng những biết khéo léo khen người mà thậm chí còn rất có phong cách “mẹ nam” nữa. Lúc anh nói chuyện với A Tửu, giọng luôn chứa đựng ý cười: “A Tửu, họ rớt ba bình hồi máu kìa, em tới lượm đi.”
Cư dân mạng: ...
Book, nếu anh bị bắt cóc thì hãy chớp mắt mấy cái trước máy quay đi ạ.
A Tửu nhẹ nhàng đáp: “Được ạ!”
Cô vừa đồng ý, Quý Kỳ Tây nói thêm vào: “Lượm thuốc hồi máu xong thì em chém thêm một nhát nữa đi. Chút máu cậu ta còn thừa đã được khống chế rồi, em xài skill A là được.”
Đối thủ đang định chờ chết để logout: ...
Người anh em à, cậu ra gì phết nhỉ.
Trong [Tranh Lưu], chức nghiệp tăng máu chỉ có một, hai đòn đánh. Nhưng chức nghiệp A Tửu đang chơi chỉ có một kỹ năng A [1] tấn công cực kỳ yếu ớt. Nhấn phím A [1], A Tửu điều khiển nhân vật cầm hòn đá đập xuống đối thủ.
[1] kỹ năng đánh chay.
Đập xuống, lượng máu bị mất đi sẽ nằm trong khoảng 1-100, với người có đến cả trăm nghìn máu thì có lẽ không đáng kể.
Trước khi lên đường đi đóng phim, A Tửu đã luyện tập [Tranh Lưu] ở nhà. Sau khi tình cờ dùng kỹ năng A một lần, cô lập tức tắt máy tính.
Thú thực, lượng mất máu chiêu A gây ra khiến A Tửu nhớ lại khả năng tấn công kẻ thù của mình ở thế giới trước, phải nói quá tệ hại!
Quý Kỳ Tây chẳng màng quan tâm đến bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp. Dứt lời, anh nhìn màn hình nghiêm túc chiêm ngưỡng bộ áo màu bạc hà trên người A Tửu, dài giọng tiếp lời: “Đúng rồi, trong tủ quần áo của em có ba bộ thời trang tông màu xanh lục, còn nhiều thời gian nè, nếu em thích màu xanh lá thì lần lượt thay từng bộ thử xem sao?”
[Chỉ số ra vẻ: 2177/9999]
Dân mạng: CMN anh mới công khai sỉ nhục đối thủ trên toàn bản đồ đấy! Hãy đợi đấy, sớm muộn gì anh cũng bị họ giết trước mặt mọi người cho coi!
“Ba bộ ạ?” A Tửu quen tay lượm hết bình máu dưới đất, rồi lại tăng máu cho Thẩm Thư Triệt: “Còn hai bộ em chưa mặc thử sao?”
Mười phút trước, A Tửu một lòng một dạ làm điệu, chỉ nhớ những bộ áo mà cô đã đổi dựa theo chỉ số ra vẻ. Về phần kiểu dáng, sau mỗi giây ra vẻ, cô có thể nhớ một bộ, nhưng xa hơn thì không nhớ rõ.
“Chưa.” Quý Kỳ Tây đáp ít lời nhiều ý, rồi lại định lén ném ra một hiệu ứng khống chế đối thủ dưới đất để cậu ta nằm liệt ở đó chờ bị A Tửu sỉ nhục, à không, bấm phím A.
Đối thủ: Cậu còn tồi hơn cả chóa! Có gan thì show ID ra đây!!!
Lúc những người chơi vừa xuất hiện trên bản đồ, trên đầu ai nấy đều hiện ID. Thế nhưng, khi bắt đầu thi đấu thì ID của mỗi người sẽ được hệ thống giấu đi, trừ khi bạn giết chết người đó hoặc bị giết chết, nếu không bạn sẽ không biết đối thủ của mình là ai.
Hài lòng, A Tửu thay chiếc váy màu trà xanh thứ hai với tay áo rộng, đầy sức sống đi tìm Quý Kỳ Tây: “Em đến đây!”
Nhìn người nằm dưới đất, A Tửu không nói hai lời bước lên tung chiêu A, thanh máu chỉ còn sót 98 chợt trở về không.
[Kênh bản đồ: BLX - Cán Hùng bị sangjiu dùng đá đập chết!]
Những người còn lại trên bản đồ: ...
Người thứ mấy rồi vậy?
Cán Hùng: !!!!
[BLX - Cán Hùng: Các anh em! Tôi có cách giúp mọi người tìm được Book đây! Người mặc đồ xanh lè xanh lét chính là Tang Tửu, còn có hai hộ pháp áo đen, một người trong đó chính là Book! Xông lên nào!]
Trong những người rút trúng suất tham gia trận đấu biểu diễn trên Weibo có cả fan lẫn anti-fan. So với họ, mục đích của hai chiến đội được tập đoàn Trường Dực mời tới đơn giản hơn nhiều.
Giết Book!
Hành Thẩm Thư Triệt tàn tạ.
Thấy Cán Hùng lên tiếng trên kênh chat, A Tửu bèn quyết định đứng ngay tại trước mặt Cán Hùng bấm một cái thay sang bộ váy màu đỏ có vạt áo đối xứng.
Tang Tửu mặc váy xanh có liên quan gì với A Tửu mặc váy đỏ không nào?
[Chỉ số ra vẻ: 2178/9999]
Cán Hùng: ...
Sao lại công khai giễu cợt tôi thế chứ? Sao cùng là tài khoản mới mà cô lại có được mấy bộ quần áo mới!
Quý Kỳ Tây thấy A Tửu chơi vui, phì cười: “A Tửu, đi, anh dẫn em đi hành gà tiếp nè.”
“Được ạ!” A Tửu được Thẩm Thư Triệt và Quý Kỳ Tây dẫn theo nên khá tự tin, bất giác cô thậm chí quên mất trong trò chơi này mình cũng chỉ là một con gà thứ thiệt đứng dưới chót mà thôi.
[Mé nó, tiếng cười của phong ấn sư vừa nãy khiêu gợi quá nha. Thể loại mê giọng như tui bỗng dưng quắn quéo rồi QAQ, ban tổ chức có thể cho phong ấn sư lên hình không ạ!!!]
[QAQ trước mặt từ bỏ đi, dù bạn có QAQ quắn quéo thế nào đi nữa cũng không lọt vào mắt xanh của người ta đâu, người ta cũng chỉ có Tang Tửu thôi. Anh này tự tin vung tiền như rác thế làm tôi mía nó tò mò ảnh là ai ghê á.]
[Có phải bạn trai của Tang Tửu không thế? Tận dụng cơ hội để chơi với bạn gái trong lúc làm việc?]
[Không giống đâu, nếu thật sự là bạn trai Tang Tửu thì dám thể hiện rõ ra vậy à? Mấy mối tình ngầm trong showbiz trước màn hình chỉ muốn xem nhau như kẻ xa lạ thôi á, ngược lại là càng cố tỏ ra mập mờ trong các trường hợp công khai thì càng là lăng xê.]
[Nhắc mới nhớ, mấy bà không cảm thấy bầu không khí giữa anh đó và Triệt Thần hơi là lạ sao? Dường như đang tranh giành sự chú ý của Tang Tửu ấy, battle nhau kìa, chẳng lẽ mị suy nghĩ nhiều à!!!]
Trong khi bình luận đang suy đoán, họ nhìn thấy A Tửu móc bình hồi máu ra: “Sư huynh, lượng máu của anh không ổn, uống một bình hồi máu đi ạ.”
[Sư huynh?? Cái lùm mía, phong ấn sư là Quý Lâm Xuyên hả??]
[Không đời nào! Giọng Quý Lâm Xuyên không phải thế, hơn nữa lúc này Quý Lâm Xuyên đang ở buổi lễ âm nhạc Dâu Tây mà. Nếu bạn nói ảnh bí mật xem live thì tui tin chứ, còn chơi trực tuyến ấy hả? Bạn tuồn máy tính cho ảnh hả???]
[A a a a a a! Mấy bà mù rồi sao!!! Mấy bà mở to mắt ra xem thử ai đang nhận lấy bình hồi máu từ tay Tang Tửu kia kìa!!!]
[Điên mất thôi, không ngờ ăn dưa sư môn một tháng, thế mà có ngày dưa lại rơi trúng người mình.]
Thẩm Thư Triệt điều khiển thích khách của anh ấy nhận bình thuốc hồi máu từ A Tửu. “Ực” uống cạn, anh ấy cười nhẹ: “Đi, sư huynh đưa em đi cướp thêm vài bình hồi máu nữa.”
Vừa nói chuyện, anh ấy vừa liếc nhìn phong ấn sư bên kia màn hình, đồng thời tiếng còi báo động trong lòng réo vang rền.
Thẩm Thư Triệt cảm thấy Quý Kỳ Tây có ý khác với A Tửu. Hơn nữa, anh ấy cũng thật sự không ngờ Quý Kỳ Tây chẳng những chơi không tồi, mà còn có thể chuẩn xác khống chế lượng máu để họ vừa đủ bị chiêu A giết chết trong tình huống sương mù độc hại thế này. Dù là anh ấy thì cũng nhất định phải hết sức tập trung mới được.
Sư huynh.
Sư huynh?!!
Dân mạng và fan đều trố mắt, rốt cuộc họ bỏ lỡ bao nhiêu thứ rồi?!
Mới một ngày sao Thẩm Thư Triệt lại thành sư huynh của Tang Tửu thế này??!
Ca sĩ hàng top, Tam Kim ảnh hậu, bây giờ lại tới ngôi sao thể thao điện tử vô địch thế giới hai lần liên tục. Kiếp trước Tang Tửu cứu vớt hệ mặt trời hay gì???!
“Sư huynh! Cướp thuốc hồi máu của anh ta trước đi!” A Tửu cất giọng yêu kiều, không cho từ chối: “Người này dám nói trên kênh bản đồ rằng chúng ta nhát gan! Không giết chết anh ta, em sẽ không chiếm thuốc hồi máu!”
[Chỉ số ra vẻ: 2179/9999]
Các fan của Thẩm Thư Triệt (Bách Khoa Toàn Thư) nghe A Tửu làm nũng với Thẩm Thư Triệt, mà chỉ muốn vọt thẳng vào màn hình tách hai người đó ra ngay lập tức!
Lúc fans của vận động viên Esport diss người cũng chẳng yếu hơn fans của nghệ sĩ là bao. Chẳng mấy chốc sau, trên sóng trực tiếp, Dâu Tằm và Bách Khoa Toàn Thư xảy ra tranh đấu nảy lửa, không ai nhường ai, chiến hỏa bay tứ tung.
Dọc đường, A Tửu thấy chỉ số ra vẻ tăng lên không ngừng, quả thật mở cờ trong bụng. Hóa ra trước khi giết ai thì cứ điểm mặt gọi tên người đó, vậy có thể đạt được nhiều chỉ số ra vẻ đó nha!
Đánh một trận lấy được nhiều chỉ số ra vẻ hơn tham gia chương trình giải trí nữa! Không biết sau khi video quay hình được đăng lên mạng thì mình có được một túi phúc lợi chỉ số ra vẻ to đùng không đây!
A Tửu tự cho rằng mình đã lần ra được mánh khóe, nửa phần sau trò chơi cô quen tay hay việc làm dáng: “Sư huynh, anh ta cùng đội với Cán Hùng đó, giết anh ta đi.”
“Anh ta mắng chửi người trên kênh bản đồ đó, giết anh ta đi!”
“Khoan khoan khoan, cô ấy tỏ tình với em trên kênh bản đồ, không giết không giết.”
“Sư huynh, cô ấy nói cổ là anti-fan của em, giết cô ấy đi!”
Suốt một tiếng thừa lại, dân mạng xem trực tiếp chỉ cảm thấy ma âm “giết giết giết” cứ liên tục quẩn quanh tai họ.
Nói như đọc rap, cậy được nuông chiều! Ỷ đẹp giết người! Cáo mượn oai hùm!
Chẳng bao lâu sau, dưới bài rap giết giết giết, chỉ số ra vẻ từ 2179 tăng nhanh tới 2235.
[Chỉ số ra vẻ: 2235/9999]
Yay!
A Tửu nhìn chỉ số ra vẻ, phấn khởi nói với dân mạng đang xem trực tiếp: “Có phải mọi người thấy hành động vừa rồi của tôi rất ra vẻ không hả!”
[Chỉ số ra vẻ: 2236/9999]
A Tửu hớn hở: “Quả nhiên mọi người cảm thấy tui rất ra vẻ!!! Cám ơn mọi người nha!!!”
Dân mạng: Mịa!
[Theo một ý nghĩa nào đó, Tang Tửu lợi hại thật. Mọi người biết rõ cô ta đang giả bộ, nhưng lần nào cô ta cũng có thể khiến mọi người thật lòng thật dạ phát hiện ra cô ta đang làm ra vẻ!]
[Cao thủ và ra vẻ cũng không phải là không thể tồn tại chung với nhau, chỉ có thể nói Tang Tửu là một cao thủ thích ra vẻ mà thôi.]
[Nói là cao thủ thì quá đề cao Tang Tửu rồi. Tang Tửu ngoài đẹp, vận động siêu tuyệt và có ba sư huynh tỷ đáng ngưỡng mộ ra thì còn chỗ nào xuất chúng nữa đâu?]
[Chị em lầu trên à, tự dưng tui không phân biệt được cô là fan đội lốt hay anti-fan thật nữa đó.]
[Không phân biệt được +1]
[Không phân biệt được +10086]
A Tửu nhờ được hai siêu sao game thủ Thẩm Thư Triệt và Quý Kỳ Tây dẫn theo, thành công lọt vào vòng đuổi cùng giết tận. Tính đến hiện tại, một tiếng rưỡi, trên bản đồ chỉ còn sót lại năm người, trong đó đội A Tửu chiếm ba người.
Trong vòng đuổi cùng giết tận có một phút thời gian an toàn, có nghĩa là nếu người chơi sống sót mà không giết ai hoặc không dùng thuốc hồi máu thì thanh máu vẫn sẽ không bị giảm.
Trong thời gian an toàn, người chơi hoặc là tranh thủ sớm giết chết kẻ thù giành được chiến thắng, hoặc là dựa vào thuốc hồi máu để cầm cự rồi từ từ giết chết đối phương.
A Tửu lén lút thoáng nhìn bình luận, thấy rất nhiều dân mạng đang bàn tán liệu cô chơi có lợi hại không. Thế là, A Tửu quyết định tìm đường chết một phen, nương theo chỉ số ra vẻ đang lên mà vẽ lên một dấu chấm tròn trĩnh cho buổi trực tiếp hôm nay!
Cô chia khoảng mười bình thuốc hồi máu còn lại cho Thẩm Thư Triệt và Quý Kỳ Tây, nói với vẻ mặt hung ác và cực kiêu căng: “Còn lại hai người thôi, mấy anh để em giết hết họ cho!”
[Chỉ số ra vẻ: 2237/9999]
Yeah!
Quả nhiên kiểu nói năng hung hãn vừa rồi được cho là tìm đường chết trong mắt cư dân mạng à ha!
Nghe vậy, Quý Kỳ Tây hỏi lại một cách rất thực tế: “A Tửu, em định một mình giết họ bằng skill A kia à?”
A Tửu: ...
Nhất thời không nhớ rõ thân phận buff máu.
“Em…” A Tửu bỗng cứng họng không thể tìm cớ khác.
Kế hoạch tìm được chết của bé A Tửu bị chết non giữa chừng rồi đó.
Trong khi ba người đang nói chuyện, máu của A Tửu đột ngột giảm xuống hơn phân nửa: “Có người đánh lén!!! U là trời, mấy người dám chơi đánh lén, xấu bụng quá nha!”
Thích khách ẩn thân của đội địch: ...
Anh ta nhìn Thẩm Thư Triệt điều khiển thích khách, trong phút chốc thấy hơi tủi thân, nếu bàn về xấu bụng thì ai bì kịp mấy người đâu!
Lúc A Tửu bị tấn công, Quý Kỳ Tây và Thẩm Thư Triệt nhanh chóng phản ứng lại, một người bổ sung thuốc hồi máu cho A Tửu, một người tấn công ra xung quanh. Quả nhiên, họ đánh trúng thích khách ẩn thân, đồng thời phong ấn sư của đội địch cũng vọt ra và lao thẳng về phía A Tửu!
Hai người đó đều thuộc đội JGZ. Họ giết người nên đương nhiên phải chọn quả hồng mềm trước. Giết xong A Tửu, lấy được buff hồi máu thì chẳng phải sẽ dễ dàng giết hai người còn lại sao?
A Tửu bị nhằm vào, đầu óc trống rỗng, luống cuống tay chân ấn bàn phím: “A a a a! Sắp chết! Thanh máu về không rồi!”
“Hu hu hu, họ cứ nhắm vào em thôi! Sắp chết rồi sắp chết rồi, thật sự sắp chết rồi!”
“Chiêu hồi máu không ăn nữa! Máu sắp về không thật rồi QAQ!”
Toàn bộ dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp từ mong đợi, kinh ngạc rồi đến lạnh lùng. Ai có thể ngờ rằng A Tửu luống cuống tay chân chỉ căm hận không thể lấy mặt đập bàn phím, a a a, hu hu hu, QAQ cả buổi, kết quả lại có thể kiên trì kéo dài tận một phút dưới tay thích khách và phong ấn sư của quân địch?
Tuy trong đó có hai đồng đội hỗ trợ nhưng dân mạng tự hỏi rằng nếu tình huống bất ngờ xảy ra với mình, vậy họ có thể duy trì được combo kỹ năng tốt nhất trong lúc hoảng loạn đó không?
A Tửu hoàn toàn không biết suy nghĩ của dân mạng, dẫu sao A Tửu thật sự chẳng nghĩ được gì, cái gọi là kỹ năng đều đến từ tiềm thức của cô mà thôi.
Lúc mới chơi [Tranh Lưu] việc đầu tiên mà A Tửu làm chính là học thuộc phần giới thiệu của mỗi kỹ năng và nhớ kỹ vị trí nút bấm tương ứng của nó. Đồng thời, cô bấm đi bấm lại vô số lần đến mức ngón tay tự ghi nhớ.
A Tửu rất hiểu rõ bản thân, một khi lâm vào một trận ác chiến cô rất có thể bị bối rối. Trong lúc mụ mị đó, các ngón tay trên bàn phím nhất định sẽ hành động trước khi đại não đưa ra chỉ thị.
Tất nhiên, một nguyên nhân giúp A Tửu có thể lặp đi lặp lại kỹ năng ở mức tối ưu là trong lúc học thuộc phần giới thiệu kỹ năng, A Tửu phát hiện kỹ năng của [Tranh Lưu] khá giống với tâm pháp tông môn.
Mặc dù hiệu quả không hoàn toàn giống nhau nhưng khi A Tửu đã ghi nhớ được hết tất cả kỹ năng, trong đầu cô tự động có một vòng tuần hoàn tuyệt diệu giống như khi luyện tập tâm pháp.
Thoáng thấy toàn bộ kỹ năng đều đang trong thời gian hồi nên tạm thời không thể dùng tiếp, A Tửu không nói hai lời bấm xuống kỹ năng duy nhất có thể nhảy lên cao, tranh thủ đứng chờ trên không trung một lát.
Bay lên, A Tửu đột ngột nhìn xuống, vậy mà hai quân địch cũng ngã xuống.
[Kênh bản đồ: Qixi giết chết JGZ - Đại Bạch]
[Kênh bản đồ: Book giết chết JGZ - FLY]
A Tửu thầm thả lỏng, hai tay vô thức rời bàn phím, phấn chấn nói: “Họ chết rồi! Cuối cùng cũng có một ngày em không cần làm gì cũng thắng rồi!!”
Dân mạng: ...
Cô không làm gì cả à? Cô có hỏi lại cái bàn phím bị cô đập khóc xem nó có tán thành không vậy?
Họ vừa mắng dứt câu, màn hình trước mắt bỗng dưng tối sầm, sau đó một dòng chữ màu đen to tướng xuất hiện trước mặt A Tửu [Kênh bản đồ: Sangjiu té chết ở đầm U Minh.]
A Tửu: ...
Quý Kỳ Tây và Thẩm Thư Triệt: ...
[Chỉ số ra vẻ: 2238/9999]
Dân mạng: ...
Mịa! Hành động của Tang Tửu CMN rất mang tính tấu hề nha! Đúng là chết tốt!
Đêm đó phát sóng trực tiếp trò chơi kết thúc, hot search #[Tranh Lưu] Tang Tửu té chết# nằm chễm chệ trên hot search #Thẩm Thư Triệt gọi Tang Tửu là sư muội#.
Có dân mạng bình luận đúng chỗ ngứa: Tang Tửu, lại hề hước cue mạnh cả papa vàng nữa kìa!
Dù là tấu hài hay mạnh mẽ, [Tranh Lưu] đã đạt được mục đích mở rộng phạm vi tuyên truyền. Tối hôm đó, số lượng tải xuống của [Tranh Lưu] đã tăng lên đột phá, trèo lên đứng đầu bảng xếp hạng tải xuống.
Đồng thời, số lượng người chơi mới lựa chọn môn phái và chức nghiệp giống với A Tửu dẫn trước rất xa, kế đến chính là phong ấn sư và thích khách.
Nói đến phong ấn sư.
Trên mạng lại có một bí ẩn chưa được giải đáp.
Rốt cuộc tên phong ấn sư phá của có thể tiêu hết vài chục ngàn trong chưa đầy một phút kia là ai vậy!
“Thế mà bọn họ đang đoán xem em té thật hay té giả ở trên mạng kìa.” Vì e lệ nên nước da trắng nõn hơi ửng hồng, A Tửu bụm miệng buồn bực giải thích với Tịch Ngôn Vãn đang ngồi đối diện: “Lúc đó em không ngờ sẽ bị té chết!”
Ngày hôm sau, bản ghi hình buổi phát sóng trực tiếp được phát lại, A Tửu lại đạt được 200 chỉ số ra vẻ. Chỉ số ra vẻ tăng từ 2238 đến 2438, nhưng A Tửu chẳng hề vui chút nào.
Thông thường, kỹ năng bay lên trời của [Tranh Lưu] nếu rơi tự do thì quả thật không thể té chết. Tuy nhiên, A Tửu quên mất bản đồ đó không bình thường, thời gian an toàn kết thúc thì sương mù độc xuất hiện.
Sương mù vừa xộc ra, lượng máu của người chơi sẽ bị giảm sút, té bình thường đã suýt chết rồi, bây giờ té một cái là chết luôn.
Phát sóng trực tiếp kết thúc, A Tửu cũng có những công việc khác. Sau khi hết bận, cô ở lại Bắc Kinh chơi nửa ngày với Thẩm Thư Triệt. Sáng hôm nay, A Tửu về quay phim điện ảnh, lại ở tại lều trại trong rừng mưa nhiệt đới.
Vừa quay về, trước tiên A Tửu nhận được sự chào đón nhiệt liệt của mọi người, mắt ai nấy đều sáng rực lên, nhất là khi A Tửu lấy tương trộn cơm và vịt muối chân không mua ở Bắc Kinh ra, sự nóng rực đó từ từ tăng lên gấp đôi.
Nóng bỏng qua đi, họ vừa chia tương trộn cơm và vịt muối, vừa trêu ghẹo chuyện A Tửu bị té chết.
A Tửu: ...
Lần trước ngã dập mông, bây giờ lại tới bị té chết sao?
Dù đoàn phim không tiện lên mạng nhưng cũng không thật sự sống trong rừng sâu núi thẳm. Ngày đầu tiên, A Tửu về đã có người lướt thấy hot search #Tang Tửu giả đò# rồi.
Mọi người từng chứng kiến năng lực học thoại của A Tửu từ sớm nên họ không ngạc nhiên khi thấy hot search. Thế nhưng, ai ngờ được qua hôm sau họ lại thấy được hot search #[Tranh Lưu] Tang Tửu bị té chết# cơ chứ?
Ngay cả nhóm đạo diễn Lâm luôn nghiêm túc, xem xong video cũng không khỏi cười ha ha ha.
Tịch Ngôn Vãn yêu vô dáng vẻ tủi thân của A Tửu, vừa cười vừa an ủi: “Không trách em, trách sương mù độc không biết điều mới đúng!”
A Tửu gật đầu lia lịa: “Đúng! Trách sương mù độc ạ! Lúc ấy anh Kỳ Tây cũng nói sương mù độc không biết điều.”
Dứt lời, A Tửu nghiêng đầu nhìn Quý Kỳ Tây tới quay phim cùng mình: “Em không nói xạo đúng không ạ?”
“Dĩ nhiên là không.” Thấy A Tửu có thể không bận tâm đến, Quý Kỳ Tây gật đầu rồi bất giác nhếch môi.
Xem ra, cuối cùng bé A Tửu đã tự tin hơn trước kia rồi. Mặt trời nhỏ đáng yêu rốt cuộc cũng tỏa sáng lấp lánh.
Tịch Ngôn Vãn bực mình liếc Quý Kỳ Tây: “Người đại diện Quý, anh không bận việc gì à?”
Ẩn ý rất rõ ràng, đoàn phim không cần anh, đến từ đâu thì về lại đó đi.
Quý Kỳ Tây giống như không nghe ra ý ngoài lời của Tịch Ngôn Vãn, thờ ơ nghịch một chiếc lá không biết tên: “Cô đã gọi tôi là người đại diện Quý rồi, vậy công việc của tôi không phải là chăm sóc A Tửu chu đáo sao.”
Những năm qua anh chỉ làm hai chuyện. Một là chơi các trò cực mạo hiểm ở những nơi nguy hiểm khác nhau; việc còn lại là rải tiền, thấy ai hợp nhãn sẽ đầu tư vào người đó. Có lẽ anh có mắt nhìn hoặc được thần tài phù hộ nên mấy công ty được anh đầu tư đã trở thành công ty đầu rồng trong các ngành công nghiệp mới.
Hiện nay, anh cảm thấy làm người đại diện cho A Tửu thú vị hơn phiêu lưu và đầu tư nhiều, đương nhiên phải làm theo ý mình rồi.
“Nhưng mà chỗ này của mấy người nghèo nàn quá, cơm hộp...” Quý Kỳ Tây biến sắc không nói nổi thành lời. Giây lát sau, anh nghiêng đầu nhìn đạo diễn Lâm, trong giọng điệu lười biếng mang theo ghét bỏ rõ mồn một: “Mấy ông còn thiếu đầu tư không? Vụ cải thiện thức ăn của mấy ông ấy....”
Đạo diễn Lâm vỗ đùi cái đét, thô lỗ đáp: “Nếu cậu đã hỏi thì ai chê đầu tư nhiều chứ!”
Tuy ông cho rằng người đại diện của diễn viên đầu tư có vẻ hơi lạ, nhưng chỉ cần tiền đàng hoàng là được!
Tần Yên khó tin nhìn chằm chằm đạo diễn Lâm. Cô ta lên đây nghe trộm với ý định muốn biết người biết ta, nhưng tại sao người đại diện của Tang Tửu hở chút là lại đầu tư như thế kia chứ?
Một khi đầu tư thật, chẳng phải Tang Tửu sẽ được xem như mang tiền đầu tư vào đoàn sao? Cô ta còn cơ hội thay thế vai diễn của Tang Tửu không đây?!
“Không được, mình không thể…” Tần Yên đang thầm thì, nào ngờ thoáng thấy dưới đất có thứ gì đó vụt qua.
Sau khi thấy rõ là gì, Tần Yên sợ đến dựng tóc gáy. Cô ta kêu ré lên rồi theo bản năng trốn ra sau Tang Tửu, gào to: “Có rết!!! Con rết bự quá!!! Á á á á á á á!!”
A Tửu vốn dĩ không sợ, dù sao với cô loài rết trong thế giới này vô cùng dễ mến. Vậy nhưng, hoảng hồn do tiếng rít chói tai của Tần Yên, tay cô run lên, lẽ ra định ghim đũa vào người con rết, ngờ đâu lại ghim trúng đầu con rết làm nó chết dí dưới đất.
Xung quanh lặng như tờ, chẳng ai nghĩ A Tửu lại có công phu này!!!
Con rết to tận ba mươi mấy centimét nói ghim là ghim! Cơ bắp này có thể so với người bình thường sao!
Đoàn phim toàn những người có kinh nghiệm, động tác nhanh nhẹn, họ cầm bột thuốc và xẻng cùng xông lên, nhanh chóng xúc con rết vừa hù dọa đoàn phim đi.
A Tửu quay lại nhìn Tịch Ngôn Vãn, rất chột dạ: “Sư tỷ, nếu chị ra tay chắc chắn có thể xử lý êm hơn em rồi.”
Cô vất vả lắm mới tự tin muốn thể hiện trước mặt sư tỷ, nào ngờ bị tiếng hú của Tần Yên phá hoại hết.
“...”
Tịch Ngôn Vãn đưa tay giữ chặt cái chân sắp mềm nhũn dưới bàn vì sợ hãi., mạnh dạn đáp: “A Tửu, ban nãy em làm không hề kém cạnh sư tỷ đâu!”
A a a a a!
Tại sao mình lại không quản được cái miệng này chứ!
--------------------
Lời tác giả:
Miệng: Tui là một cái miệng trưởng thành, có suy nghĩ của mình
Chương 68
Nói chuyện xong với Tịch Ngôn Vãn, A Tửu vừa quay đầu lại đã thấy Tần Yên ngập ngừng muốn nói lại thôi. Chiếu theo nguyên tắc có chuyện thì nói, buồn bực để trong lòng sẽ không tốt cho sức khỏe, A Tửu chủ động cất lời, hỏi: “Có chuyện gì không vậy?”
Tuần trước ở đoàn phim, Tần Yên oán thầm trong lòng nhưng thể hiện ra ngoài vẫn rất chừng mực, hơn nữa cũng chẳng mưu tính chuyện gì với A Tửu. Chưa kể hồi mới gặp mặt, Tịch Ngôn Vãn có nói Tần Yên là một người không tồi, thế nên A Tửu rất vô tư xếp Tần Yên vào hàng ngũ những người sau này có thể làm bạn được.
Sắc mặt Tần Yên vẫn còn tái nhợt, tim đập thình thịch thình thịch, toàn thân cứng ngắc không dám động đậy.
Vừa rồi xuất hiện một con rết toàn thân đỏ như máu, dài khoảng ba mươi đến bốn mươi xen-ti-mét, trông vừa dữ tợn lại đáng sợ. Ngay giây đầu tiên nhìn thấy nó, dẫu đã có một người đàn ông cường tráng là đạo diễn Lâm đứng trước mặt, Tần Yên cũng vô thức núp đằng sau A Tửu, như thể A Tửu là người duy nhất trong số tất cả mọi người có thể cho cô ta cảm giác an toàn.
"Chuyện đó. . ." Trái tim Tần Yên trở về vị trí cũ, thế nhưng cổ họng như thể bị chặn lại, hoàn toàn không thể thốt ra lời nào. Vậy mà khi đối diện với ánh mắt trong veo mang theo ý hỏi thăm của A Tửu, bằng một cách lạ kỳ - cảm giác khó nói mất tự nhiên thế mà lại biến mất trong nháy mắt, giúp cô ta thản nhiên mỉm cười với A Tửu: “Cảm ơn cô nhé.”
Dứt lời, Tần Yên cũng chẳng thèm để ý tới kế hoạch thiển cận không biết mình biết ta lúc trước nữa, cô ta vội vàng chạy về lều của mình, len lén vỗ mạnh ngực, dựa vào đó để trút bỏ nỗi sợ hãi dâng lên từ đáy lòng khi nhìn thấy con rết.
Vừa vỗ được mấy cái, Tần Nghiên chợt khựng lại. Nhớ đến khoảng thời gian lúc trước ở đoàn làm phim cùng với hai lần ra tay giúp đỡ của A Tửu, cô ta do dự giơ tay cầm lấy một chiếc bút ghi âm chưa từng được sử dụng, đồng thời lướt tìm tệp ghi âm trong điện thoại, một chút đấu tranh và xoắn xuýt xuất hiện thoáng qua giữa khuôn mặt xinh đẹp.
Sau khi Tần Yên rời đi, xác con rết trên mặt đất cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Mọi người trong đoàn phim cuối cùng cũng hoàn hồn trở lại. Tất cả đều hướng ánh mắt về phía A Tửu, ẩn chứa trong đó là vô vàn cảm xúc - có ngưỡng mộ, có ngạc nhiên và cũng có những cảm xúc khác nữa.
Nhất là khi bọn họ nhìn thấy cổ tay mảnh khảnh gầy yếu của A Tửu. Nhớ lại sức lực khi A Tửu ném đũa ra, bọn họ không khỏi run rẩy.
Trong thoáng chốc, địa vị của A Tửu trong lòng bọn họ bỗng cao lên gấp mấy lần.
Những loại trùng độc hoang dã mà đạo diễn Lâm từng gặp trước đây còn độc và đáng sợ hơn con rết đỏ vừa rồi nhiều. Ông quay đầu lại đánh giá A Tửu với vẻ vô cùng hứng thú, nở nụ cười sảng khoái: "Không nhìn ra được đấy, cháu lại biết kungfu cơ à?”
"Thật ra... nó không được coi là kungfu đâu ạ." Vừa nghĩ đến chuyện được người ta khen ngợi trước mặt nhị sư tỷ giỏi giang là A Tửu không khỏi chột dạ. Ngón cái và ngón trỏ của bàn tay phải tạo thành một khoảng cách rất nhỏ: "Cũng chỉ lợi hại hơn thức ăn ở tầng dưới chót một chút xíu thôi ạ.”
Đạo diễn Lâm: . . .
Những người khác: . . .
[Chỉ số ra vẻ: 2439/9999]
Ơ?
A Tửu hiểu sai lý do khiến chỉ số ra vẻ tăng lên. Cô không khỏi ngước mắt lên nhìn đạo diễn Lâm, bổ sung với vẻ vô cùng nghiêm túc: “Thật sự cháu chỉ giỏi hơn thức ăn ở tầng dưới chót mà thôi. Vừa rồi không phải cháu đang khoe mẽ đâu, cháu đang nói sự thật đó.”
[Chỉ số ra vẻ: 2440/9999]
A Tửu: ? ? ?
Những người khác: . . .
Ờ cô không phải đang khoe mẽ đâu, chỉ là không khác gì cô đang bắn phá cái đám siêu cùi bắp bọn tôi mà thôi! Lại còn thức ăn tầng dưới chót nữa chứ!
Quý Kỳ Tây đặt con dao quân đội Thụy Sĩ mà mình đang thưởng thức trong tay lên bàn một lần nữa. Trước đây lúc chơi những trò kích thích, không phải là anh chưa từng đến một số khu rừng mưa nhiệt đới bao giờ. Anh tự nhận phản ứng của mình không tính là chậm, nhưng trong vài phút đầu tiên, ngay lúc anh vừa định ra tay, chiếc đũa trong tay A Tửu đã phóng ra ngoài rồi.
Nghĩ đoạn, Quý Kỳ Tây khẽ thở dài trong lòng, trong cuộc đời hai mươi bảy năm vô cùng tự tin của mình, lần đầu tiên anh được trải nghiệm một loại cảm giác thất bại khó tả không rõ nguyên do. Tất nhiên, loại cảm giác thất bại này cũng chỉ xuất hiện 0,01 giây thôi đã bị gạt bỏ.
Tuy nhiên Quý Kỳ Tây cũng nhận rõ một điều rằng, xem ra trong lúc quay ở rừng mưa nhiệt đới, thân là người đại diện, ngoài việc giúp A Tửu nâng cấp đồ ăn ra anh cũng chẳng còn tác dụng gì khác.
Không thể không nói, Quý Kỳ Tây nói nâng cấp đồ ăn thì anh thật sự làm được. Ngày hôm sau, cả đoàn phát hiện đồ ăn của bọn họ đã được nâng lên N cấp!
Biểu hiện cụ thể là, trước đây xem trực tiếp mukbang của A Tửu, bọn họ có thể xử được hết cả một hộp cơm. Bây giờ bọn họ cũng có thể chén sạch một hộp cơm mà chẳng cần xem mukbang của A Tửu. Một khi xem trực tiếp A Tửu mukbang, bọn họ có thể ăn hết hai hộp cơm!
Chẳng hạn như một người có cái bụng không đáy trong đoàn là đạo diễn Lâm – vốn đã giữ tâm lý “dù gì cũng chẳng tốn tiền mình” – ông bưng hộp cơm thứ tư lên, khiến những người còn lại trong nhóm chợt cảm thấy mình không thể nào khoanh tay ngồi nhìn.
“A Tửu, lúc cháu và Ngôn Vãn nói chuyện với nhau, cảm xúc chưa được nhập tâm lắm, thể hiện ra bên ngoài chút nữa nào.” Xưng hô của đạo diễn Lâm với A Tửu chuyển từ Tang Tửu thành A Tửu. Lúc chỉ bảo, ông cũng không còn làm mặt dữ nữa mà cố gắng không tỏ ra nghiêm khắc và đáng sợ: “Ngôn Vãn, cháu dẫn A Tửu đi đi. Cho hai đứa ba phút sắp xếp, sau đó chúng ta tiếp tục quay.”
Về diễn xuất, Tịch Ngôn Vãn có thể được xem là thầy của A Tửu. Không cần đạo diễn Lâm nói, chị đã kiên nhẫn phân tích cho A Tửu biết cảm xúc và tâm lý của nhân vật hệt như những gì mình đã làm trước đó rồi, dẫn dắt A Tửu tiếp tục tưởng tượng.
Thấy thế, hai nghệ sĩ trẻ cùng đoàn lầm bầm, nhìn có chút hả hê. Nghệ sĩ A: "Xem ra người đại diện của A Tửu đầu tư một khoản tiền lớn vào cũng thành công cốc rồi. Cô có nhận thấy không, số lần đạo diễn Lâm bảo Tang Tửu NG đã nhiều hơn mấy ngày trước.”
"Chỉ có thể nói kế hoạch hối lộ đạo diễn Lâm bằng cách bỏ tiền đầu tư đã thất bại thảm hại. Người kia thực sự là người đại diện của Tang Tửu sao? Không phải là quan hệ bạn giường đó chứ!?” Nghệ sĩ B nói, trong lòng toàn là ganh ghét.
Tần Nghiên không nhịn nổi nữa, từ sau lều đi ra, khoanh tay lạnh lùng trừng mắt nhìn hai người bọn họ: "Hai người khua môi múa mép sau lưng người ta thì cũng phải nhớ nhả cơm hộp của người ta ra đã chứ, mấy người đây gọi là ăn cháo đãi bát đó à?”
"Cô…" Nghệ sĩ A muốn cự cãi, nhưng nghĩ đến địa vị chênh lệch giữa mình và Tần Nghiên trong giới, cô ta bất mãn không cam lòng nuốt mấy lời tục tĩu xuống, cứng cổ đáp: “Bọn tôi có nói sai sao. Tang Tửu chính là NG rất nhiều lần.”
Tần Yên nhìn hai người như thể nhìn hai kẻ đần độn: "Mấy người bị ngu à? Không nhìn ra được đạo diễn Lâm thường xuyên chỉ bảo Tang Tửu cùng với chị Ngôn Vãn sao? Không thấy nhìn ra được đạo diễn Lâm dành nhiều tâm tư cho Tang Tửu hơn mấy người và cả trước đây rất nhiều sao?”
Về phần nguyên nhân trong đó rốt cuộc là do đạo diễn Lâm cảm thấy Tang Tửu thông minh và có năng lực, hay là bởi vì ông ta thấy Tang Tửu ăn uống ngon miệng, hoặc có lẽ là vì có Quý Kỳ Tây đầu tư? Tần Yên không biết, nhưng cô ta có thể nhận thấy rõ rằng Tang Tửu chẳng khác gì một miếng bọt biển khổng lồ, lúc nào cũng được truyền vào, càng ngày càng tiến bộ.
Lúc Tần Yên lạnh lùng bỏ lại hai chữ ngu ngốc một lần nữa, sắc mặt hai nghệ sĩ vừa rồi khua môi múa mép trông vô cùng khó coi, lúc xanh lúc trắng. Hai người cùng lúc quay đầu nhìn về phía đang quay chụp, quả nhiên, bọn họ trông thấy đạo diễn Lâm đã đi lên chỉ bảo A Tửu tự bao giờ.
Nghệ sĩ A cắn chặt môi, phẫn nộ bất bình nói: "Chết tiệt! Những đạo diễn khác gặp nghệ sĩ mang tiền vào đoàn thì hoặc là tâng bốc hoặc nịnh nọt. Bộ đạo diễn Lâm nghiện diễn vai thầy rồi hay gì!”
Nghe vậy, nghệ sĩ B không lên tiếng hùa theo nữa mà nhìn về phía Quý Kỳ Tây cách đó không xa như có điều suy nghĩ. Sau đó cô ta lại không kìm lòng được mà sờ sờ mặt mình, ngoại hình của cô ta cũng đâu kém cạnh gì A Tửu chứ.
So với nghệ sĩ A, sự ganh ghét trong lòng nghệ sĩ B còn nhiều hơn nữa. Năm đó ở trường học cô ta phải ngước lên nhìn Tang Tửu, bây giờ vào đoàn phim rồi cô ta vẫn phải ngước lên nhìn cô. Tại sao trong cái giới này cô ta cứ vấp phải trắc trở hết lần này đến lần khác, còn Tang Tửu lại có thể nhận được sự giúp đỡ từ rất nhiều người sau khi bị gia đình ruột thịt ghét bỏ?
Xuất phát điểm của cuộc đời vốn đã rất bất công, dựa vào cái gì mà Tang Tửu còn có thể may mắn đến thế?
Về những sự ghen ghét trong lòng hai nghệ sĩ kia, A Tửu hoàn toàn không biết gì cả. Sau khi vất vả quay xong, lại còn nhận được lời khen từ đạo diễn Lâm nữa, A Tửu lập tức ước gì mình có thể dán cả người lên người Tịch Ngôn Vãn: “Sư tỷ, kiếnthức về diễn xuất thật là uyên thâm quá đi, khi nào em mới có thể giỏi như chị chứ.”
Ở trước mặt A Tửu, Tịch Ngôn Vãn chưa bao giờ có cảm giác xa cách. Chị quét qua chiếc mũi nhỏ của A Tửu một cái, vẻ khen ngợi toát ra từ ánh mắt: "Vừa nãy em tiến bộ rất nhanh, cảm xúc cũng đặt đúng chỗ. Bình thường hãy quan sát và trải nghiệm cuộc sống nhiều hơn, nhớ phải phát huy trí tưởng tượng tối đa và đặt cảm xúc vào khi diễn.”
Mặc dù, Tịch Ngôn Vãn đã giành được những giải thưởng lớn trong lĩnh vực điện ảnh, nhưng chị cũng không dám nói diễn xuất của mình đa dạng, thật sự không dám nhận là ngọn đèn chỉ đường và là mục tiêu của A Tửu.
A Tửu gật đầu, ghi tạc những lời nói của Tịch Ngôn Vãn trong lòng. Nghĩ đến chuyện gì đó, đôi mắt hạnh của cô sáng ngời, trong mắt mang theo một chút chờ mong: “Đúng rồi, sư tỷ, dù sao chiều nay bọn mình cũng không có cảnh quay, hay là… bọn mình đi vào rừng mưa nhiệt đới nhặt đồ đi!! Em nhớ bình thường sư tỷ có thể đào ra được những dược liệu cực kỳ tốt. Hồi trước em vẫn không dám đi, sợ gặp phải cây độc mà không biết, nghĩ thầm đợi chị rảnh rỗi, bọn mình cùng nhau đi!”
Tịch Ngôn Vãn đang mỉm cười: . . .
Nụ cười xinh đẹp rạng rỡ nứt ra một vết.
Chị thấy rết độc thôi mà cũng sợ đến nhũn cả chân, sao dám dẫn A Tửu đi thám hiểm rừng mưa nhiệt đới kia chứ?
Đúng là Tịch Ngôn Vãn học được vài chiêu cận chiến, có thể đạp người ta, thậm chí đấu kiếm cũng rất ra gì và này nọ, hoàn toàn có thể dạy cho A Tửu, nhưng chị sợ côn trùng, đặc biệt là những loài động vật thân mềm, cực kỳ sợ. Lúc trước chị chơi game mobile, có Yamata no Orochi (Bát Kỳ Đại Xà) [1] trong đó, cách một cái màn hình điện thoại mà chị có thể cảm nhận được lòng bàn chân lạnh toát.
[1] Một sinh vật dạng rắn trong Thần đạo Nhật Bản.
Chơi game thôi mà đã sợ như thế, nói gì đến việc nhìn thấy nó ngoài đời thực!
"A Tửu, bây giờ đã khác trước rồi." Tịch Ngôn Vãn sắp xếp lại lời nói. "Thế giới bây giờ quá ô nhiễm, dược liệu nhiều cách mấy đào được cũng chẳng thể dùng, bọn mình đi đào, ngoài trừ lãng phí thời gian ra thì chẳng được gì cả.”
Mấu chốt là, trong đời thực, chị không có trong tay kỹ năng “Thu nhặt bậc thầy”. Chưa nói dược liệu, nấm có độc hay không chị cũng không phân biệt được.
Vừa nói, Tịch Ngôn Vãn vừa ghi nhớ trong lòng rằng khi nào quay phim xong trở về nhà, chị phải mua một cuốn “Bách khoa toàn thư về Đông y” để học mới được, nhân tiện học bù những bài đã bỏ lỡ trong mấy lớp bổ túc.
Bất kể sau này A Tửu có biết được sự thật về thế giới trước đó hay không, chị cũng không thể phụ sự kỳ vọng, tin tưởng và ngưỡng mộ của A Tửu.
"A, vậy sao?" A Tửu nói, giọng điệu có chút tiếc nuối. "Ban đầu em nghĩ đi cùng với sư tỷ thì em có thể học hỏi thêm một chút.”
Kể từ khi A Tửu phát hiện ra rằng mình không phải là “đồ ăn ở tầng dưới chót”, rằng cô có thể thu được thành quả sau khi miệt mài học hỏi thì bình thường ngoài ngủ và làm việc ra, những thời điểm khác cô đều điên cuồng học hỏi, học tất cả những kỹ năng mà cô có hứng thú, cố gắng không để lãng phí tố chất “đồ ăn tầng trung” của mình.
Thấy vẻ mặt chán nản của A Tửu, Tịch Ngôn Vãn suýt chút nữa đã thốt ra câu "Đi thôi, sư tỷ dẫn em đi chinh phục rừng mưa nhiệt đới.”
Chị bước chậm lại, như thể đã đưa ra một quyết định vô cùng trọng đại trong lòng, chị nắm lấy tay A Tửu, nhỏ giọng nói: "Được rồi, sư tỷ phải thừa nhận với em một việc, chị không muốn đi đào thảo dược ngoại trừ vì lý do ô nhiễm ra thì còn một vấn đề chính là —"
"Chị sợ những loài động vật thân mềm trong rừng nhiệt đới, chẳng hạn như rắn, rết, tất cả đều rất sợ."
A Tửu trợn tròn mắt, nhìn Tịch Ngôn Vãn với vẻ khó tin. Cô hoàn toàn không thể tin được một Nhị sư tỷ trên có thể đánh người, dưới có thể đánh yêu quái vậy mà cũng sợ gì đó. "Sư tỷ, chị, chị sợ động vật thân mềm sao? Nhưng mà động vật thân mềm ở thế giới này nhỏ nhắn dễ thương hơn những con quái vật trong thế giới của chúng ta nhiều đó!"
Tịch Ngôn Vãn: . . .
Cô chưa bao giờ tưởng tượng được rằng một ngày nào đó mấy con vật kia sẽ được người ta ấn lên mấy chữ nhỏ nhắn dễ thương mà hình dung.
Trong một chốc, Tịch Ngôn Vãn vậy mà không thể nói nên lời, rằng động vật thân mềm bị xúc phạm, hay là mấy từ “nhỏ nhắn dễ thương” bị xúc phạm.
Chương 69
Tịch Ngôn Vãn buộc bản thân không nhớ đến hình dạng của những loài động vật thân mềm đó. Chị vô cùng nghiêm túc thừa nhận với A Tửu: "Đúng vậy, chị sợ chúng.”
"Thật ra thì…" Chị dừng một chút, kéo A Tửu đến một chỗ khô ráo không có người, nhẹ nhàng nói tiếp: "Thật ra trên đời này không có ai là hoàn hảo, em cứ xem sư huynh, sư tỷ như những người vô cùng bình thường là được, ở một vài chỗ bọn chị cũng không bằng em đâu.”
A Tửu sững sờ nhìn Tịch Ngôn Vãn, mấp máy môi nhưng rồi cũng không thốt ra được lời nào.
Nếu trước đây có người nói với A Tửu rằng sư huynh, sư tỷ của cô cũng có những chỗ không bằng cô đó. A Tửu nhất định sẽ cảm thấy đối phương đang lừa mình. Dẫu đến tận lúc này, A Tửu cũng không thể tin được rằng nhị sư tỷ chưa bao giờ biết sợ là gì, đỡ đòn, giết người, có thể cầm kiếm cười lạnh nói với người khác: "Cút đi cho bà" sẽ sợ những loài động vật thân mềm nhỏ nhắn dễ thương đó.
Trái tim đã từng dao động một lần trước đây, dưới sự thừa nhận của Tịch Ngôn Vãn lại dao động thêm một lần nữa.
A Tửu cảm thấy trong người mình dường như tách ra thành hai A Tửu nhỏ. Một A Tửu nhỏ nói không thể nào có chuyện đó, sư huynh sư tỷ siêu mạnh mẽ, sư tỷ nhất định là đang vỗ về an ủi cô thôi! Một A Tửu nhỏ khác thì đang do dự, hóa ra sư tỷ cũng sợ cái gì đó sao? Thì ra mình lợi hại hơn sư tỷ trong chuyện sợ động vật nhuyễn thể này?
Tịch Ngôn Vãn liếc mắt là có thể nhìn ra được vướng mắc nho nhỏ trong lòng A Tửu, chị uể oải cười, thản nhiên nói: "Chị sợ thật, không phải gạt em đâu.”
Lúc mới vừa quen biết A Tửu, Tịch Ngôn Vãn không nói gì về chuyện game di động, có lẽ là vì sự tự ái trong lòng, cũng có thể là do chị coi trọng thể diện, hoặc là vì chị không muốn bị A Tửu nhìn chằm chằm với ánh mắt thất vọng. Tất cả những điều trên đã khiến chị quyết tâm giữ vững hình tượng trước mặt A Tửu.
Sau đó, Tịch Ngôn Vãn và Quý Ngôn Xuyên cũng muốn thẳng thắn với A Tửu về trò chơi di động [Tiên Duyên]. Kết quả, bọn họ phát hiện ra rằng một khi bọn họ nói đến những nội dung liên quan tới [Tiên Duyên], bọn họ sẽ phải chịu những hạn chế nào đó. Bọn họ hoàn toàn không thể nói bất cứ lời nào khiến A Tửu liên tưởng đến trò chơi.
Sau đó, Tịch Ngôn Vãn và bạn hỏi thăm được rằng, nhóm hai người giành được hạng nhất trong gameshow [ Sinh Tồn Trong Phòng Kín ] vốn nên đóng video quảng cáo cho [Tiên Duyên] cùng nhau. Kết quả sau khi A Tửu và Cố Ly Nguyệt giành được hạng nhất, video quảng cáo được sắp xếp thành hai người đóng riêng, chưa kể trò chơi phụ trách không phải là [Tiên Duyên] nữa.
Như thể tận phương xa có ý trời ngăn trở hai thế giới, không cho A Tửu phát hiện ra sự thật, mà Tịch Ngôn Vãn không biết liệu sự ngăn cách này có tồn tại mãi mãi hay không.
A Tửu đỏ cả mặt vì nụ cười Tịch Ngôn Vãn. Cô gãi gãi đầu: "Chỉ là em ngạc nhiên quá thôi, trong trí nhớ của em, sư huynh sư tỷ lúc nào cũng vô cùng lợi hại, chưa từng có chuyện gì có thể gây phiền hà cho mọi người.”
Nói xong, A Tửu thần thần bí bí tiến đến trước mặt Tịch Ngôn Vãn. Cô chớp chớp đôi mắt hạnh long lanh, thì thầm với Tịch Ngôn Vãn: "Vậy nên sau khi em nhận ra mình thế mà cũng là ‘đồ ăn tầng trung’ ở thế giới này, em cực kỳ buồn bực. Các anh chị lợi hại như thế, tại sao còn chưa trở thành bá chủ kia chứ. Đất nước của tụi mình chẳng thể vượt xa những nước khác về mọi mặt như Kiếm Thương Tông.”
Mặc dù quốc gia hiện tại cũng rất hùng mạnh, nhưng lúc ấy A Tửu cảm thấy có sư huynh sư tỷ vô địch ở đây, hẳn phải càng trở nên lợi hại hơn mới đúng, nếu không thì… phản khoa học!
Tịch Ngôn Vãn: …
Chuyện đó e rằng có chút khó khăn, không nói những cái khác, thế giới hiện thực không hề có chuyện sống lại ngay tại chỗ, được mấy người dám buông thả không sợ chết đâu.
Tịch Ngôn Vãn đè nén sự căng thẳng trong lòng, nhìn A Tửu với vẻ mặt điềm nhiên: "Bởi vì bọn chị đều có điểm yếu, rất nhiều."
"Vâng." A Tửu gật đầu, sau đó cô khoác tay Tịch Ngôn Vãn, nở nụ cười rạng rỡ: "Nếu như các anh chị sợ thứ gì đó mà em không sợ, em sẽ ở phía trước bảo vệ mọi người!”
Nghe vậy, Tịch Ngôn Vãn bật cười, thích thú trêu ghẹo: "Vậy nếu em cũng sợ thì sao?"
A Tửu chột dạ cúi đầu, giày như có như không cọ vào mặt đất, giọng nói nhu hòa: "Vậy em đây trốn phía sau mọi người.”
Dù sợ cỡ nào thì các sư huynh sư tỷ cũng lợi hại hơn cô nha!
Tịch Ngôn Vãn buồn cười xoa xoa đầu nhỏ của A Tửu, đáp: "Được rồi, đừng ngây ra đó nữa."
Dứt lời, chị hất cằm về phía lều trại: "Đợi quay xong cảnh phía trước sẽ được thả đi ăn cơm, bọn mình về lều nghỉ ngơi một lát, lúc ăn cơm lại tập thoại buổi chiều.”
"Dạ vâng!”
Cả hai cố tình đi đường vòng về lều vì không muốn đi nhầm vào camera đang quay, kết quả vừa khéo bắt gặp một khung cảnh tỏ tình.
Tịch Ngôn Vãn hất đầu về phía người đang được tỏ tình là Quý Kỳ Tây, khẽ cười giễu một tiếng. Từ lâu chị đã cảm thấy Quý Kỳ Tây ở trong đoàn phim chẳng khác gì một con công đực đang xòe rộng đuôi, đẹp trai khí chất, quan trọng nhất là còn giàu.
Với một người như vậy, trong giới giải trí bất kể là nam hay nữ nghệ sĩ thì đều có khả năng không giữ nổi bình tĩnh mà dán lên.
A Tửu cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho lúng túng, cô và Tịch Ngôn Vãn đứng ở chỗ ngoặt, có thể nhìn thấy Quý Kỳ Tây và một nữ nghệ sĩ khác, nhưng bọn họ thì lại không nhìn thấy bên này.
Ánh mặt trời chiếu xuống từ tán cây tươi tốt, chiếu sáng một nửa khuôn mặt của Quý Kỳ Tây, nửa còn lại ẩn trong bóng tối.
"Sư tỷ, hình như anh Kỳ Tây không được vui cho lắm.” A Tửu kéo tay Tịch Ngôn Vãn, thấp giọng thì thầm.
Hình như đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đại diện nhăn mặt – trông hệt như một khối băng lớn, một khối băng lớn cắm dao.
Không đợi Tịch Ngôn Vãn nói gì đáp lời, bên kia đã có động tĩnh.
Khi nữ nghệ sĩ nói chuyện, giọng nói có chút nũng nịu õng ẹo giả tạo: "Anh, anh Kỳ, lần đầu tiên nhìn thấy anh thì em đã không thể kiểm soát ánh mắt của mình được nữa. Em thật sự rất thích anh. Tang Tửu thì có gì tốt kia chứ? Xét về ngoại hình em cũng có thua kém gì cô ấy đâu!? Quan trọng nhất là em sạch sẽ hơn cô ta.”
Những lời này vừa thốt ra, đừng nói Quý Kỳ Tây, ngay đến Tịch Ngôn Vãn, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.
Trong số bốn người ở đây, chỉ có mỗi A Tửu là vẫn chưa hiểu mô tê gì. Sao lại kéo đến vấn đề sạch sẽ hay không sạch sẽ rồi? Dù ở đoàn phim có khó khăn đến nhường nào đi nữa thì ngày nào cô cũng kiên trì tắm rửa lau chùi đó nha!
A Tửu vừa khó hiểu vừa ấm ức, không khỏi nhìn chằm chằm nữ nghệ sĩ kia. Cô ta đưa lưng về phía cô nên không nhìn rõ mặt, nhưng mà phần da vùng cổ không trắng được như mình, tóc cũng chẳng mềm mượt bằng mình, nhìn kiểu gì đi chăng nữa thì đều là cô sạch sẽ mà!
Có lẽ là ánh mắt của A Tửu quá đỗi oán hận, Quý Kỳ Tây vốn đang mang vẻ mặt lạnh lùng, kèm theo đó tiềm ẩn chút nguy hiểm bỗng dưng ngước mắt nhìn về phía A Tửu bên này.
Tầng tầng lớp lớp bóng cây, dưới ánh sáng và lá cây đan xen, trong tích tắc, ánh mắt hai người chạm nhau.
Ngoài cảm giác chột dạ vì nghe lén bị phát hiện thì A Tửu cũng chẳng có cảm nhận gì khác, ngược lại Quý Kỳ Tây đột nhiên nhếch môi cười, biểu cảm trở nên dịu dàng hẳn, nở nụ cười thân quen với A Tửu.
Nữ nghệ sĩ kia tên là Đường Nhiễm Nhiễm. Thấy Quý Kỳ Tây cười, cô ta tưởng rằng cơ hội của mình đã đến, vội vã nói xấu A Tửu liên tục: "Tang Tửu là loại người có thể đi đập cửa phòng Ngụy Khai Vũ vào nửa đêm, ai mà biết được trước đó bọn họ đã ngủ với nhau bao nhiêu lần rồi, còn có Quý Lâm…”
"Cô muốn chết à?”
Một giọng ngâm dài truyền đến khiến trái tim Đường Nhiễm Nhiễm nháy mắt ngừng đập. Nhưng đợi đến khi đối diện với ánh mắt của Quý Kỳ Tây, cô ta lại bị sự rét lạnh và tàn độc trong đó đóng đinh tại chỗ.
Những lời còn lại về việc Tang Tửu dụ dỗ Quý Lâm Xuyên, Thẩm Thư Triệt cũng bị mắc kẹt trong cổ họng, không thể thốt ra lời.
Quý Kỳ Tây không muốn để A Tửu nghe thấy những lời bẩn tai đó. Anh hờ hững nhìn người mà mình thậm chí còn không nhớ rõ mặt đằng trước, lúc cất lời lại có chút cao ngạo khinh thường: "Xét về ngoại hình? Cô xứng sao? Cô phẫu thuật thẩm mỹ ở bệnh viện nào thế? Thật sự không cân nhắc chuyện trùng tu lại cặp mắt và sơn căn một phen sao?”
Bình thường Quý Kỳ Tây chướng mắt loại người lấy ngoại hình của người ta ra mà giễu cợt này, tuy rằng hiện giờ anh đã trở thành loại người mà mình khinh ghét, nhưng anh vẫn cảm thấy mình cần phải chỉnh lại thẩm mỹ của cô gái trước mặt.
"Còn về phần sạch sẽ ấy à?” Ngay đến một nụ cười Quý Kỳ Tây cũng lười chẳng thèm bố thí. "Cô thích sạch sẽ như vậy, đoán chừng không thể quen với môi trường rừng mưa nhiệt đới đâu nhỉ, đạo diễn Lâm chắc hẳn cũng sẽ không cưỡng cầu.”
Đường Nhiễm Nhiễm lập tức sợ đến nỗi khuôn mặt trắng bệch: "Anh, anh không thể…”
Cô ta không hiểu, thật sự có người có thể ngồi yên trước cám dỗ à. Chưa kể, chẳng lẽ cô ta lại không nữ tính bằng một Tang Tửu dùng đũa đâm rết ư?
"Cái đó…" A Tửu ngắt lời Đường Nhiễm Nhiễm. Lúc đối phương đột nhiên quay đầu nhìn sang, cô lấy điện thoại di động ra, vẻ mặt có chút nghiêm túc: "Vừa rồi tôi có ghi âm lại lúc cô nhắc đến tôi và Ngụy Khai Vũ nhé. Khi đó vì một vài nguyên nhân, quả thật là tôi có đi gõ cửa, nhưng camera giám sát ở cửa có thể chứng minh tôi hoàn toàn không đi vào phòng, với cả cô nói ngủ bao nhiêu lần cơ, tôi có thể nói là cô đang bêu xấu tôi không?”
Sự việc kia A Tửu không thể phủ nhận được. Tang Tửu khi ấy quả thật có đi tìm Ngụy Khai Vũ vào đêm đó, nhưng sau đó cô ấy rất hối hận.
Nhưng lúc ấy, sau khi nhận được tin Bạch Dao và Ngụy Khai Vũ ở cùng một phòng, Tang Tửu đã lẳng lặng rời khỏi nhà đi một lúc, cũng chẳng quan tâm bản thân có hối hận hay không.
Đường Nhiễm Nhiễm kinh ngạc nhìn điện thoại trong tay A Tửu, sắc mặt lại tái nhợt thêm vài phần, suýt chút nữa không đứng vững.
Nếu những lời bôi xấu chỉ trích Tang Tửu của cô ta bị phơi bày lên mạng, danh tiếng của cô ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn!
Đường Nhiễm Nhiễm đã chìm nổi trong giới hai năm rồi, co được thì dãn được. Cô ta vội vàng nhìn A Tửu với vẻ lấy lòng: “Tang Tửu, chỉ là tôi hơi đố kị với cô một chút nên nhất thời không lựa lời mà nói chuyện. Sau này tôi sẽ không bao giờ nói xấu cô nữa, cô đừng để bụng tôi nha.”
“Tôi rất để bụng.” Dù cho A Tửu có ngốc đến đâu, liên kết từ đầu đến cuối lại thì cũng hiểu được ý nghĩa sâu xa của “sạch sẽ”. Dứt lời, cô nhìn Quý Kỳ Tây, nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: “Phẩm cách của cô ta quá tệ, em không muốn ký với cô ta.”
Chuyện duy nhất đáng để đối phương ghen tị đố kị với cô hẳn là chỉ có mỗi chuyện người đại diện của cô là anh Kỳ Tây thôi nhỉ?
Theo A Tửu nhìn nhận, Chương Kiều ngoài mặt nói năng hung dữ còn dễ thương hơn người kia rất nhiều. Thà nói cô không xinh đẹp hay diễn xuất tệ cũng được đi, thế nhưng lại bêu rếu và hủy hoại thanh danh của cô thì thật sự quá đáng rồi.
Nếu Đường Nhiễm Nhiễm đố kị, vậy thì cứ đố kị tiếp đi!!
Quý Kỳ Tây bối rối trước yêu cầu bất ngờ của A Tửu, anh mỉm cười gật đầu: "Được, không ký." Ký với một người là đủ rồi, anh cũng không có nhiều tâm tư như vậy mà lãng phí cho người khác.
Trước khi rời đi, Tịch Ngôn Vãn quay đầu lại, quả nhiên trông thấy Đường Nhiễm Nhiễm phẫn hận trừng mắt nhìn A Tửu. Tích tắc sau đó, thấy mình đã bị Tịch Ngôn Vãn phát hiện, Đường Nhiễm Nhiễm vội vàng cúi đầu, sắc mặt cứng ngắc, chỉ có bàn tay bên hông là siết chặt.
A Tửu không để ý tới ánh mắt sau lưng, nhưng khi cùng Quý Kỳ Tây trở lại khu lều, cô nhỏ giọng bổ sung một câu: "Anh ký hợp đồng nghệ sĩ cũng được, nhưng em cảm thấy tính cách vẫn nên giống như Nguyệt Nguyệt, Đồng Đồng, thậm chí là Chương Kiều thì tốt hơn.” Dẫn dắt một nghệ sĩ vốn đã tiêu tốn nhiều tiền, dẫn dắt một nghệ sĩ với nhân phẩm kém còn phải bỏ ra nhiều tâm tư hơn.
Quý Kỳ Tây: …
Thật ra em không cần phải chêm thêm một câu như vậy đâu.
A Tửu không nghe được lời nói thầm của Quý Kỳ Tây. Sau khi tự giác vào vai một nghệ sĩ rộng lượng không hề ích kỷ, cô vô cùng vui vẻ kéo Tịch Ngôn Vãn trở về khu lều.
Ba người vừa đến trước lều thì Miêu Miêu đã xuất hiện. Cô ấy đưa máy ghi âm trong tay cho A Tửu, giọng điệu có chút hả hê: "Không biết là ai để vào ghế trước cửa lều. Chị, Tam Thủy và cả Quất Tử đã nghe thử, từ tư liệu trong đó chắc chắn có thể khẳng định năm đó trong đoàn phim Quế Qua đã có hành động đồi bại biến thái.”
Nhìn máy ghi âm trong tay, A Tửu không nhịn được mà ngẫm lại, xem ra mọi người trong giới đều rất chuyên nghiệp nha, như Miêu Miêu cũng mang theo máy ghi âm, chỉ có cô ghi âm còn phải dùng đến điện thoại. So với lấy máy ghi âm ra, lấy điện thoại ra chẳng hề khí phách bằng!