Khi Tiểu Sư Muội Cầm Kịch Bản Đỏng Đảnh (Dịch Full)

Chương 6 - Chương 47

Unknown Chương 47

 

Biểu hiện dưới dù của A Tửu không thể nghi ngờ đã khiến các Dâu Tằm phấn khích, các Dâu Tằm với thanh máu trở về 0, phần bình luận màn hình cũng bị những bình luận [Aaaaaaa] điên cuồng cùng với nội dung lời nịnh hót vô địch [Tửu Tửu đẹp độc nhất] chiếm lĩnh màn hình.

Trong thời gian ngắn, cư dân mạng trong thoáng chốc như quay về lúc A Tửu chơi ván trượt trong chương trình “Tốc độ cao lao về đích”, bên tai một lần nữa tràn ngập tiếng hét chói tai.

Người hâm mộ của những nghệ sĩ khác thấy thế thì trong lòng cực kỳ tức giận, nhưng có tức giận hơn nữa thì bọn họ cũng không thể phủ nhận, khi bọn họ thấy A Tửu và trợ lý che dù, dáng vẻ tao nhã không sợ bị mưa làm nhòe lớp trang điểm —

Bọn họ hận không thể xông vào trong màn hình, trực tiếp cướp dù rồi đi che cho idol nhà mình!!!

[Có sao nói vậy nha, cả người Tang Tửu thật là xinh đẹp, góc nghiêng cũng đẹp, trước kia đi theo hình tượng tinh linh làm gì chứ, nên dùng hình tượng tiên nữ của nước ta mới đúng.]

[Ha ha ha ha, nói nhảm, trong giới showbiz đầy nghệ sĩ lập hình tượng tiên nữ, ngược lại là hình tượng tinh linh ít hơn tý.]

[Tôi không quan tâm đến Tang Tửu, tôi chỉ quan tâm đến việc thảm đỏ phát sóng được một nửa rồi hủy bỏ, chút nữa có thể có người chủ trì đến hậu trường phỏng vấn không? Tỉnh Tỉnh nhà tôi chưa xuất hiện đây! Phòng làm việc tào lao, tôi vừa thấy dự báo thời tiết cũng nói là có mưa to, bọn họ thế mà không mang theo dù!!]

[Dự báo mưa to được cập nhật khoảng mười phút trước đúng không? Hơn nữa dự báo thời tiết của thành phố Xuyên luôn không chuẩn lắm, có thể các minh tinh thấy trời đầy mây, dù đi thảm đỏ cũng không sao, ai có thể nghĩ tới cơn mưa to trút thẳng xuống đầu, tốt xấu gì cũng cho từ mưa nhỏ đến mưa lớn để thích ứng chứ.]

[Hẳn là sẽ có phỏng vấn hậu trường, đoán chừng thêm mười phút nữa có phát sóng trực tiếp là sẽ có thể nói rõ thôi ~]

Đám dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đều đang hâm mộ A Tửu, Miêu Miêu vươn tay nắm lấy cánh tay của A Tửu, vừa bung dù vừa nói liên miên lải nhải: “A Tửu, A Tửu, em đi nhanh quá, chậm một chút, chúng ta mặc lễ phục nhất định phải tao nhã thong dong! Toàn bộ quá trình đang phát sóng trực tiếp đấy!”

“Váy cũng bị ướt rồi, chậm nữa thì cũng không thong dong được đâu.” A Tửu không quen mang giày cao gót lắm, ỷ có làn váy nên dứt khoát mang đôi giày xăng đan đế dày, nếu không phải bị Miêu Miêu kéo lấy thì trong ống kính phát sóng trực tiếp đoán chừng cũng không quay được A Tửu.

Khi hai người đang nói chuyện thì đã đi tới cửa chính, dưới ánh mắt hâm mộ của nhân viên công tác, Miêu Miêu chỉnh dù qua một bên: “Một chiếc váy bị ướt, chúng ta sẽ có chiếc thứ hai thứ ba, nhưng cơ hội đứng trong mưa mà không sợ bị nhoè lớp trang điểm thì rất hiếm đó, chị dám nói người trong phòng phát sóng trực tiếp vừa rồi đều bị em làm cho kinh ngạc rồi.”

Nói xong, hai tay Miêu Miêu ra dấu chụp hình: “Tiểu tiên tử trong mưa, A Tửu!”

A Tửu bị trò đùa kỳ quái của Miêu Miêu chọc cho có chút ngượng ngùng, vành tai hơi hồng lên: “Được rồi, chẳng trách hai người Tam Thủy và Quất Tử đều bảo chị đi cùng xe tới thảm đỏ, không tâng bốc em bằng chị.”

Tịch Ngôn Vãn vừa xuất hiện,trông thấy A Tửu và Miêu Miêu đang đùa giỡn thì cũng cười lên tiếng: “A Tửu, mấy ngày không gặp, mau tới để sư tỷ ôm một cái nào.”

A Tửu chợt nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại, đợi đến khi nhìn thấy Tịch Ngôn Vãn, đôi mắt hạnh sáng lên, không quan tâm lễ phục giá cao được cô gìn giữ cẩn thận, chạy thẳng tới ôm lấy chị.

Cô cọ vào cổ Tịch Ngôn Vãn, làm nũng nói: “Sư tỷ, chị về nước rồi à!”

“Đúng vậy.” Tịch Ngôn Vãn cũng không thèm để ý đến lễ phục trên người bị lễ phục của A Tửu thấm ướt, chị đưa tay vuốt tóc A Tửu, trên mặt sớm đã không thấy sự xa cách ngàn dặm lúc trước nữa.

“Chuẩn bị cho em một sự ngạc nhiên, ngạc nhiên không?”

A Tửu gật đầu như gà con mổ thóc: “Ngạc nhiên chứ.” Trả lời xong, cô cười nhẹ nhàng bổ sung: “Hơn nữa còn cực kỳ cao hứng! Cái kiểu sướng đến độ nổi bong bóng ấy ~”

Thấy thế, các nghệ sĩ chờ ở khu công cộng túm năm tụm ba liếc nhìn nhau, trong lòng một lần nữa nhận thức được sự coi trọng của Tịch Ngôn Vãn đối với A Tửu.

Có vài nghệ sĩ hâm mộ xong thì vụng trộm bĩu môi, rất không hiểu vì sao A Tửu có thể nhận được sự coi trọng của Tịch Ngôn Vãn.

Quý Lâm Xuyên nói A Tửu ở trong game đã giúp anh ấy ân tình lớn, chẳng lẽ A Tửu cũng ở trong game giúp Tịch Ngôn Vãn một việc rất lớn? Mà dù sao cũng là ở trong game, có là việc lớn hơn nữa thì có lớn tới mức nào???

Tịch Ngôn Vãn từ trước tới nay không chú ý tới sự dò xét của xung quanh, chị ấy ấm giọng hỏi A Tửu: “Buổi lễ đến bảy giờ rưỡi mới bắt đầu, em cứ đợi ở phòng nghỉ của chị một lúc trước nhé? Hơn nữa lễ phục của em cũng phải đổi sang lễ phục trong nhà nhỉ?”

A Tửu đáp một tiếng rồi kéo cánh tay Tịch Ngôn Vãn đi về phía phòng nghỉ: “Có hai bộ lễ phục phong cách khác nhau ở chỗ Quất Tử, chờ chút nữa sẽ đưa tới.”

Khoảng thời gian trước khi chọn lễ phục, A Tửu cảm thấy bộ nào cũng rất xinh đẹp, xoắn xuýt đến trưa cũng không chọn ra được hai bộ thích nhất.

Kết quả là ngày hôm sau, Quý Kỳ Tây đã mang đến bảy tám bộ lễ phục mà hôm đó A Tửu mặc thử, nói là đã mua hết, để A Tửu từ từ chọn, chọn tới chọn lui cũng lựa ra được ba bộ.

A Tửu nghiêng đầu nhìn Tịch Ngôn Vãn: “Đợi chút nữa sư tỷ và sư huynh xem giúp em xem chọn bộ nào đi.” Quý Lâm Xuyên có hoạt động ở bên ngoài, vốn cũng không đi thảm đỏ, ngược lại vừa đúng lúc tránh được cơn mưa to.

“Được, lát nữa chọn giúp em.”

Hai người không coi ai ra gì mà rời đi, khiến trong lòng những nghệ sĩ không có phòng nghỉ còn lại cực kỳ hâm mộ.

Có thể nói buổi lễ Vinh Danh phân chia các nghệ sĩ trong giới thành từng đẳng cấp cực kỳ rõ ràng, nghệ sĩ có thể có được chỗ ngồi hàng đầu và hàng thứ hai ở đại sảnh đều nằm ở đỉnh Kim Tự Tháp của ngành giải trí.

Những năm qua, mấy người thường xuyên lăn lộn vào trong giới fan, phần lớn căn cứ vào chỗ ngồi để phán đoán xem một người nghệ sĩ có giá trị thương mại hay không, độ hot tạo ra được trên Weibo có bao nhiêu phần là thật.

Dù sao thứ người ngoài nhìn thấy đều là hiện tượng giả tạo do marketing tạo ra, tư bản trong giới lại có thể nhìn thấy được lợi ích thật, giá trị thật.

Mà việc phân chia đẳng cấp cũng thể hiện được ở hậu trường, một vài nghệ sĩ có phòng nghỉ ngơi riêng, một vài nghệ sĩ có phòng nghỉ ngơi dùng chung với ba, bốn người, người như A Tửu thì được chia cho phòng ba bốn người.

Đương nhiên cũng có vài nghệ sĩ chỉ có thể chờ ở khu vực công cộng, may mà trong khu vực công cộng có vài thiết bị để giết thời gian, khiến bọn họ không đến mức nhàm chán và xấu hổ.

Bọn họ ở khu vực công cộng cũng không phải đơn thuần là ở lại đó, tất cả đều mượn những cái cớ khác nhau để hàn huyên với người khác, có người xào lại CP lúc trước, cũng có người xào bối phận trước sau, dù sao cũng không thể nhàn rỗi được.

Dưới một đám ánh mắt hâm mộ ở sau lưng, A Tửu cùng Tịch Ngôn Vãn đi tới phòng nghỉ ngơi cá nhân, bên trong đó có nguyên bộ ghế sofa, bàn dài bằng gỗ thô, phòng thử đồ, toilet các loại, trước bàn dài thậm chí còn có một chiếc TV LCD.

[Cộc cộc cộc]

A Tửu quay đầu, trước tiên là nhìn thấy Quất Tử và Tam Thủy, chờ đến khi vừa nhìn thấy cái vali lớn hai người xách tới, khuôn mặt cô nhất thời tràn ra ý cười, chạy chậm tiến lên hỗ trợ cầm đồ: “Vất vả rồi!”

Tam Thủy xua tay, không để ý lắm: “Không vất vả, dù sao cũng có tiền lương mà.”

Ở bên trong, Tịch Ngôn Vãn đang trò chuyện với người đại diện về công việc tiếp sau đó, nhìn thấy chiếc vali lớn thì có chút tò mò, chị ấy chế nhạo hỏi: “Tiểu A Tửu, em dọn cái tủ sắt trong nhà đến rồi à?”

“Đêm qua ngửi thấy trong không khí có mùi cay cay như có như không, ngũ tạng đều đang kháng nghị, em ngủ không được nên dứt khoát kéo đám Quất Tử đi ra ngoài mua sắm một phen.” Khi đang nói chuyện, A Tửu mở nắp của vali ra, để lộ hoàn toàn đồ ở bên trong đó, cô nghiêng đầu nhìn Tịch Ngôn Vãn, trong ánh mắt mang theo chút kiêu ngạo: “Chuẩn bị rất đầy đủ đúng không! Em tiếp thu hết ý kiến của Đồng Đồng và Tiểu Dập trong nhóm WeChat đấy!”

“Vốn dự định xếp một cái bàn trong phòng nghỉ của đại sư huynh, bây giờ thì đợi lát nữa bảo đại sư huynh đến tìm chúng ta.”

Sau khi Tịch Ngôn Vãn nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn trong vali thì ngơ ngẩn một cách hiếm thấy, sau phút chốc, vẻ mặt tức cười, chị ấy đưa tay chọc chọc trán A Tửu, lực không mạnh, giống như gãi ngứa vậy: “Em cũng có chủ kiến đó.”

Dứt lời, chị ấy suy nghĩ một chút: “A Tửu, nếu như Doãn Đồng và Tống Dập đã cho em ý kiến thì em hỏi hai người họ xem có tới không, nhiều người cũng náo nhiệt.”

Mặc dù chị không có hứng thú với việc kết bạn trong giới nhưng nếu như có thể để A Tửu có thêm mấy người bạn thì cũng không tệ, giá trị vũ lực của A Tửu thì không cần lo lắng, nhưng có khi tính tình đơn thuần ngớ ngẩn, có mấy người bạn phẩm hạnh không tệ, bình thường không sợ bị lừa gạt.

Khi A Tửu và Tịch Ngôn Vãn đang nói chuyện, ban tổ chức thấy mưa to không ngừng, khâu thảm đỏ hoàn toàn không thể tiếp tục được, họ dứt khoát để MC trực tiếp hậu trường, để cư dân mạng nhìn xem lúc không có ai thì các minh tinh làm gì.

Ban tổ chức vì để làm phong phú nội dung phát sóng trực tiếp mà nhanh chóng cho người bày ra các loại bàn mạt chược, bàn bài poker, bàn bóng bàn ở hậu trường, thiết bị để giết thời gian nhiều hơn lúc trước gấp mấy lần.

“Hi, chào buổi tối mọi người, đã sáu giờ rưỡi tối rồi, một tiếng đồng hồ nữa thôi là buổi lễ long trọng sẽ được diễn ra.” MC dùng một tay cầm micro, một tay cầm bánh mì blueberry, lộ ra một nụ cười đầy sức sống trước ống kính phát trực tiếp: “Vừa đưa mọi người đi xem mấy ván mạt chược, mấy ván bóng bàn, đồng thời cũng thuận tiện lấy được một phần bánh mì.”

MC nói đến bánh mì thì không khỏi nhớ nhóm nhạc trẻ mang bánh mì tới mà họ vừa quay tới, trong lòng âu sầu nói với cư dân mạng trong phòng phát trực tiếp: “Lần sau phải phản ánh với bên tổ chức để bọn họ chuẩn bị cơm hộp thôi.”

Khi MC đang nói chuyện phiếm, cư dân mạng trong phòng phát trực tiếp rất sốt ruột, dù sao thì tới bây giờ, MC cũng chưa đi quay trực tiếp mấy phòng nghỉ.

Những nghệ sĩ có thể có phòng nghỉ, mặc kệ là phòng ba bốn người hay là phòng cá nhân, số người hâm mộ trên Weibo cũng không thấp hơn hai mươi triệu, tăng lên vượt đến con số trăm triệu cũng bình thường, bởi vậy, trong đám dân mạng xem trực tiếp, người hâm mộ của bọn họ chiếm con số cực kỳ lớn.

Đám người hâm mộ ban đầu không nhìn thấy chính chủ đi thảm đỏ thì đã rất bực bội, xem trực tiếp một tiếng đồng hồ cũng không thấy, mức độ bực bội quả thật đã tăng gấp đôi, dù cho có cố kị phép tắc bình luận màn hình hơn nữa thì cũng không ngừng có người nhắc đến tên chính chủ nhà mình, bảo MC nhanh đi phỏng vấn.

MC tốt xấu gì cũng là kẻ già đời, cười nhìn về phía ống kính: “Mặc dù tôi không nhìn thấy phần bình luận trên màn hình nhưng có thể mọi người đều đang chờ mong phần phỏng vấn sau đó nhỉ.”

Vừa hỏi xong, MC vung tay lên chỉ về phía trước: “Nào, trước tiên đưa mọi người đi phỏng vấn Quý Lâm Xuyên, thầy Quý của A103! Sở thích bình thường của thầy Quý hình như rất ít, chúng ta nhất định phải nắm lấy cơ hội xem xem dáng vẻ của thầy Quý khi không có ai.”

Nghe vậy, có mấy bình luận màn hình không tình nguyện mà nhảy ra.

[Cầu nguyện cho Xuyên Xuyên không ở cùng với Tang Tửu.]

[Tôi cảm thấy xác suất sư huynh sư muội ở cùng nhau là rất lớn, có điều trong danh sách tham gia buổi lễ có Tịch Ngôn Vãn, nói không chừng ba người họ đang ở cùng nhau đấy ~]

[Nếu thật như vậy thì cũng không tệ nha! Một ống kính trực tiếp nhìn được ba người, lời rồi lời rồi!!!]

Đám fan của Quý Lâm Xuyên: …

Mấy người không hiểu được nỗi lo lắng của fan only đâu.

Bọn họ không hy vọng Quý Lâm Xuyên và Tang Tửu ở cùng một phòng, chủ yếu là sợ chuyện xấu nhảy ra, đồng thời cũng sợ thật sự bị MC trực tiếp quay trúng hình ảnh gì đó, khiến bọn họ không thể lừa mình dối người tiếp nữa, chỉ cần không nhìn thấy, bọn họ có thể tự gạt bản thân mình rằng Xuyên Xuyên chỉ xem Tang Tửu là em gái!!!

Bất kể là đám fan mang tâm tình căng thẳng hay là các cư dân mạng mang tâm tình hóng chuyện, bọn họ đồng loạt đưa ánh mắt vào phòng phát trực tiếp, nhưng rất đáng tiếc, khi MC đẩy cửa phòng nghỉ A103 ra, bên trong đó chỉ có người đại diện và trợ lý của Quý Lâm Xuyên.

Sau khi MC hỏi vài câu, cô ấy quay đầu nói với người đang xem phát sóng trực tiếp: “Thầy Quý ở phòng A107, xem ra thầy Quý, chị Ngôn Vãn, rất có thể đều đang ở cùng Tang Tửu, nào nào nào, đưa các bạn đi thăm dò sinh hoạt nội bộ sư môn của bọn họ.”

Trên đường đi, MC nói không ngừng: “Đúng lúc vừa rồi khi Tang Tửu ở trên thảm đỏ, bộ lễ phục kia chưa được thấy rõ, chờ lát nữa chúng ta nghiêm túc nhìn xem, hy vọng Tang Tửu vẫn chưa thay sang lễ phục trong nhà.”

[Nói nghe nè, bộ lễ phục màu quả hạnh kia của Tang Tửu thật sự rất có tiên khí, hơn nữa còn rất có phong thái của quốc gia, vừa rồi vội vàng ở trong màn mưa quả thật rất xinh đẹp.]

[Có tiên khí +1, mấu chốt là giá trị cũng rất "đẹp", mua thẳng với giá tám chữ số, không phải đồ mượn!]

[Có thể nhà họ Tang hối hận muốn chết rồi ha ha ha.]

[Tiên khí hay không không quan trọng, vừa nghĩ tới có thể nhìn thấy ba giá trị nhan sắc thần tiên trong giới cùng xuất hiện trong ống kính, tôi đã căng thẳng đến mức trái tim nhảy bùm bùm!!!]

Khi MC đi vào cửa của A107, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười nói và tiếng TV ở bên trong, sau đó cô ấy khịt khịt mũi, vừa đẩy cửa vừa nói trong phòng phát sóng trực tiếp: “Có thể là do tôi đói quá, thế mà lại ngửi thấy —”

Mùi lẩu nấm.

Sau khi MC đẩy cửa ra nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong đó, mấy chữ sau cùng trong nháy mắt nghẹn lại trong cổ họng.

Đồng thời, trong phòng phát sóng trực tiếp với bình luận màn hình lít nha lít nhít cũng trống không trong chớp mắt.

Bộ lễ phục mà vừa rồi bọn họ nói có tiên khí, giờ phút này bị A Tửu buộc tay áo lại một cách qua quýt, sau đó, A Tửu không để ý đến hình tượng mà thò người ra cầm cái muôi vớt tôm viên trong nồi.

MC đẩy cửa ra làm A Tửu giật mình, đôi mắt như nước long lanh khẽ chớp chớp, giây lát, cô đẩy cái muôi vớt đang đựng hai cái tôm viên về phía trước: “Cô cũng… thêm một suất? Tôm viên vừa nấu xong, rất mềm rất tươi.”

MC: …

Cư dân mạng: …

Tiên khí?

Có thể có nhỉ.

Một luồng tiên khí vị lẩu đặc biệt.

 

Chương 48

 

Khi MC nhìn rõ những người trong phòng và họ đang làm gì, thì trong giây lát, vẻ mặt cô ấy hoàn toàn đờ đẫn.

Quý Lâm Xuyên và Tịch Ngôn Vãn, hai nhân vật nổi tiếng trong giới âm nhạc và điện ảnh. Tống Dập, Diệp Doãn Đồng, La Điềm Hân, ba nghệ sĩ thế hệ mới. Và có cả Cao Trục, một ngôi sao hài thường được mời đến các chương trình Gala cuối năm. Ba nhóm người này thoạt nhìn qua không liên quan gì đến nhau, một nhóm mặc vest thắt nơ, nhóm kia mặc váy dài chấm gót và thoa son môi.

Giữa họ có một bếp từ và một cái nồi bên trên, mùi lẩu nấm thơm ngát lan tỏa. Lúc nó sôi ùng ục bốc khói lên, mùi thơm bất ngờ len lỏi vào hệ thống vị giác của MC, đồng thời kích thích “đền ngũ tạng” của cô ấy.

Thậm chí —

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng vô thức nuốt nước bọt mấy cái, đồng thời đưa tay ôm bụng.

Một số dân mạng đã xem “ Kỳ nghỉ thân yêu” và “Tốc độ cao về đích”, vì từng bị chi phối bởi cá luộc và hoành thánh nhân tôm cho nên lúc ôm bụng, họ đã thành thạo đăng nhập vào các app giao thức ăn nhanh mà mình thường dùng để đặt lẩu, lẩu xào, mao cai [1]...

[1] Một món ăn nhẹ đặc biệt của Tứ Xuyên.

A Tửu vẫn mặc bộ lễ phục màu quả hạnh được cho là rất có tiên khí, làn váy tơ tằm lộn xộn trên ghế, đeo một chiếc tạp dề để giữ cho nước lẩu không dính vào váy.

Bất cứ ai nhìn thấy một người khoảnh khắc trước giống hệt tiên tử, mà giây sau lại ngồi trước nồi lẩu chẳng quan tâm đến hình tượng, thì cũng phải chết lặng thôi.

[Tang Tửu đối xử với lễ phục cao cấp như thế đấy à? Vốn dĩ không mượn được lễ phục của thương hiệu cao cấp mà phải đi mua đã đủ mất mặt rồi rồi, bây giờ còn không biết trân trọng, không sợ thương hiệu ám chỉ cô ta low à? ]

[Cực cho bạn quá ta ơi, trong khi mọi người đang ngắm nồi lẩu mà điểm chú ý của bạn lại khác biệt quá nhỉ. Lần đầu tiên tôi nghe nói mua đồ cao cấp là mất mặt đấy. Cho xin đi, bạn nhích ngón tay mà qua Weibo offical của TC xem đi kìa, người ta không chỉ công nhận mà còn khen Chíu Chiu tới tấp nữa ấy, OK chưa?]

[Ha ha ha ha, dầu gì anti-fans cũng anti đúng chỗ quá ha. Thương hiệu TC đã follow Tang Tửu rồi, ngữ khí công nhận cũng vô cùng tốt, đãi ngộ dành cho Tang Tửu cao hơn hẳn hai bậc so với những người tự nhận có vai vế trong giới này lắm ấy.]

[Thú thật, nếu không phải trong nhà của sếp TC không có đứa con chừng hai ba mươi tuổi nào thì tôi cũng ngờ rằng Tang Tửu lại trở thành tiểu sư muội của ai đó rồi ấy chứ. Đãi ngộ đó bảo đảm giống y như gặp được papa vàng siêu cấp vô địch vậy á.]

Trong lúc khu bình luận đang sôi nổi thì bầu không khí trong phòng nghỉ phút chốc trở nên lúng túng, đặc biệt là Diệp Doãn Đồng và Tống Dập đang bận tránh máy quay để nhanh chóng nuốt thịt viên trong miệng xuống.

A Tửu thấy MC đang sững sờ trước cửa mà cũng không trả lời thì hoang mang chớp mắt, rồi sau đó chia tôm viên thành hai phần rồi chia cho Quý Lâm Xuyên và Tịch Ngôn Vãn. Chờ hai người ăn hết tôm viên, A Tửu mới chột dạ hỏi MC: “Ban tổ chức không cho ăn lẩu ở hậu trường sao ạ?”

Dù không cho nhưng họ đã ăn được nửa bữa rồi, thậm chí họ còn ăn xong tôm và thịt bò, tính ra cũng đáng giá phết.

MC: ...

Mới nãy cô định cầm tôm hối lộ tôi đúng không?! Cô không thể hơi chuyên nghiệp hơn một chút, hỏi thêm lần nữa à?!

“Cũng không nói là không cho.” MC không cưỡng lại được mùi lẩu đang tỏa ra khắp nơi. Cô ấy dẫn theo máy quay trực tiếp đi thẳng vào phòng: “Chỉ vì lần đầu tiên tôi thấy có người ăn lẩu ở hậu trường nên nhất thời hơi ngạc nhiên thôi.”

Nghệ sĩ nhà ai dám mang bếp điện từ, nồi, thậm chí là mấy bộ chén đũa tới đây chứ hả!

Vừa trả lời, MC rất thành thật ngồi xuống chiếc ghế còn lại, đồng thời nhìn... bộ chén đũa còn thừa kế bên tay A Tửu bằng đôi mắt sáng rực.

Tịch Ngôn Vãn thoáng nhìn MC, mỉm cười như có như không, đồng thời đưa chén đũa cho MC, vừa cười lười nhác: “A Tửu mang đồ ăn tới chia cho mọi người, nếu cô không bận…”

“Không bận!” MC nhận lấy chén, thành thạo pha một đĩa dầu: “Đã phỏng vấn xong phân nửa rồi, trong phòng mọi người có sáu bảy người, mỗi người năm phút, tôi còn nửa tiếng lận!”

MC nhìn nồi lẩu trước mặt và phải thừa nhận rằng ước muốn của mình quá nhỏ mọn rồi.

Trong khi cô ấy và ê-kíp kiến nghị chuẩn bị cơm hộp, Tang Tửu đã chuẩn bị lẩu. Lẽ ra cô ấy nên nhờ ê-kíp chương trình tạo một khu nấu lẩu, đợi đến khi quay hình xong thì mỗi người một miếng lẩu. Ngất ngây luôn.

Vì vậy, trong suốt nửa tiếng, toàn bộ khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp chứng kiến cảnh MC bưng chén, chốc chốc ăn thịt viên và phỏng vấn, chốc lại ăn rau xem họ đánh bài, chốc nữa lại ăn cá ba sa chụp hình với họ.

Toàn bộ quá trình đều là ăn ăn ăn, đến nỗi khi tới giờ phỏng vấn những người khác, MC suýt nữa đã bưng chén ra khỏi phòng.

Dân mạng: ...

Nửa tiếng trước khi bắt đầu buổi lễ, một nửa số lượt hot search trên Weibo được chiếm lĩnh bởi các nghệ sĩ tham gia lễ Vinh Danh lần này.

Một số người lăng xê cặp đôi màn ảnh của mấy năm trước; một số lăng xê tình cảm bạn bè, anh em thần tiên thân thiết. Những điều này có xu hướng lan tỏa một làn sóng ký ức rộng lớn đến cộng đồng mạng.

Mãi đến khi một nồi lẩu đã chấm dứt chuỗi ký ức trên bảng hot search Weibo này.

Trong video, nhóm A Tửu đã biến cuộc phỏng vấn trực tiếp của MC thành phỏng vấn truyền bá ẩm thực.

[Ha ha ha ha ha ha, vụ nấu lẩu cũng xịn xò quá ha ha ha. Cảm ơn Tang Tửu đã cho Dập của em ăn no nha, thằng bé khổ quá mà.]

[Xem màn phỏng vấn của những người khác, người khác chỉ muốn được lên hình nhiều nhiều à, chỉ có các ngôi sao A107 là chẳng thèm nhìn máy quay, toàn nhìn nồi lẩu không thôi, cười xỉu luôn]

[Đừng nói không thèm nhìn máy quay, lúc được phỏng vấn thì Tang Tửu chỉ một mực nhớ nhung bao tử bò mà cô ấy đang nấu trong nồi kia kìa.]

[Có gì đâu mà buồn cười. Nếu những người khác có phòng nghỉ thì cũng có thể nấu lẩu thôi. Nhà tư bản thực tế quá mà, so bầu không khí trong phòng họ với khu vực công cộng thật làm người ta xót xa.]

[Thôi đi, đừng ở đó mà xót với chả xa nữa, idol của bạn có thể lấy ra tác phẩm tiêu biểu thì hãy bàn tiếp chuyện nhà tư bản có thực tế hay không nhé.]

[Nhà tư bản thực tế hay không thực tế tui không biết, nhưng tui nhìn ra Tang Tửu thật sự được mọi người cưng chiều (đầu chó). Quý Lâm Xuyên và Tịch Ngôn Vãn ghen với nhau suốt thôi, âm thầm đấu đá xem A Tửu gắp cho ai nhiều hơn, chẳng lẽ làm kiêu ra vẻ dễ ăn vậy à?]

[Xin lỗi, mị nói thật, đẹp mới có thể làm kiêu ra vẻ nhá.]

[Bổ sung thêm, vừa đẹp vừa có tác phẩm tiêu biểu thì làm kiêu ra vẻ mới dễ ăn à nghen - Tang Tửu.]

Trong khi trên mạng đang xôn xao, lễ Vinh Danh mỗi năm một lần cũng được khai mạc.

Trong giới, A Tửu vốn chỉ là một ngôi sao bình thường, lẽ ra sẽ được xếp ngồi ở hàng thứ ba, nhưng nhờ thành tích cao của cô trong ba chương trình giải trí và album hot hơn một tháng qua nên lượng người theo dõi Weibo của A Tửu đã tăng gần mười triệu, theo đó mức độ nổi tiếng cũng tăng lên. Do đó, chỗ ngồi của cô từ hàng thứ ba trực tiếp chuyển thẳng lên hàng đầu tiên.

Có lẽ ban tổ chức muốn tạo mối quan hệ tốt với Quý Lâm Xuyên, cũng có thể do ca khúc tiêu biểu của A Tửu, bởi vậy họ mới xếp cho A Tửu ngồi cùng hàng với Quý Lâm Xuyên.

Trước khi vào hội trường, A Tửu đã thay bộ lễ phục khác. Một chiếc váy trễ vai bằng ren màu be với hình con bướm vàng được thêu ở bên eo, khi nhìn từ góc nghiêng sẽ làm nổi bật vòng eo thon thả, không thừa một phân nào của A Tửu.

“Ưm, đáng lẽ mình không nên ăn nhiều.” Nhìn Quý Lâm Xuyên đang bước lên sân khấu để nhận giải Nam thần vinh dự, A Tửu vừa vui mừng vỗ tay, vừa luôn tự nhắc nhở mình phải ngồi thẳng lưng, thậm chí còn âm thầm hít vào và hóp bụng lại.

Lúc cô ăn lẩu, một mình cô ăn bằng ba người. Vả lại, không hiểu sao có vẻ cô không khống chế được sức ăn như người khác, đến nỗi vừa thở ra là có thể thấy bụng phình lên rồi.

Nếu là trước kia, A Tửu chắc chắn không thèm quan tâm, nhưng cô được xếp ngồi cạnh đại sư huynh. Vì lẽ đó, cô không thể đưa theo đại sư huynh lên hot search chỉ vì cái bụng bự của cô được.

A Tửu khóc không ra nước mắt, đồng thời cũng không khỏi thấy khá may mắn: “May là mình không phải biểu diễn tiết mục nào, cố gắng chịu đựng đi, lát nữa máy quay không lia tới đây thì mình không cần phải hóp bụng nữa rồi.”

Vừa nhủ thầm xong, A Tửu chỉ nghe thấy tiếng khò khò nho nhỏ bên cạnh mình.

A Tửu hơi nghiêng đầu, phát hiện một nữ nghệ sĩ ngồi bên tay phải đang chống má ngủ say.

Ngủ mất rồi.

Ngủ.

Nhìn một hồi, A Tửu trộm nhìn bụng cô ấy, phẳng lì luôn.

Hu hu hu, hâm mộ quá đi à QAQ, nếu lúc này mình không có bụng thì cũng có thể ngủ thỏa thích rồi.

Khắp người A Tửu bộc lộ cảm giác tang thương có tên là không được ngủ, vậy nên suốt cả buổi lễ cô không nhớ mình phải làm ra vẻ nữa.

Mãi đến mười một giờ đêm, buổi lễ kết thúc, A Tửu được ban tổ chức gọi vào phòng nghỉ để MC phỏng vấn riêng vì cô nhận được giải thưởng Tiến bộ nhanh nhất.

Mấy tiếng trước, MC mới vừa ăn lẩu của A Tửu nên nội dung câu hỏi của cô ấy cũng không quá lắt léo: “Tửu Tửu, lần đầu tiên tới lễ Vinh Danh, em có thu hoạch hoặc cảm tưởng gì không?”

Cúi xuống nhìn bụng của mình, A Tửu nhận ra bụng đã không còn to nữa nên cô cũng thả lỏng người, không còn căng thẳng giữ thẳng lưng nữa.

Nghe được câu hỏi của MC, A Tửu nghiêm túc suy nghĩ một chút. Giây lát, mắt hạnh sáng lên, cô cất giọng trong trẻo pha thêm chút ngọt ngào: “Thật ra em có thu hoạch ạ!”

“Té ra khi ăn lẩu, ngoài tương mè với hành lá ngò rí thì ăn lẩu với dầu hào cộng tiêu cũng ngon lắm ạ!” Nói đến nước chấm, A Tửu vô cùng thành thật nuốt nước bọt, trong mắt cũng chan chứa khao khát lần sau được ăn nữa.

MC: ...

Cư dân mạng trên sóng trực tiếp: ...

[Chỉ số ra vẻ: 1423/9999]

Nhìn thấy chỉ số ra vẻ, A Tửu càng dũng cảm hơn: “Đúng rồi đúng rồi, thật ra dầu vừng, tỏi với đậu phộng giã nhỏ cũng rất ngon! Em học từ Đồng Đồng đó!”

Những người khác: Trong mắt cô chỉ có ăn thôi à!!!

[Chỉ số ra vẻ: 1424/9999]

Vì trưa nay, khi bản cắt nối biên tập của “Đoán đi đoán đi đoán đi” được đăng tải, A Tửu lại thu hoạch được 400 điểm ra vẻ. Cộng thêm số chỉ số ra vẻ vẫn luôn tăng lên một cách đứt quãng từ sau khi công bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Tang thì hiện giờ A Tửu đã có 1424 chỉ số ra vẻ!

Khoảng cách đạt cột mốc thứ hai 2000 cũng chỉ là một chương trình livestream cộng thêm đợi bản biên tập phát sóng!

Dường như A Tửu thấy được tương lai xán lạn, trong phút chốc, cô vô thức nở nụ cười rạng rỡ.

Nụ cười tươi tắn ấy khiến MC mệt tim quá. Vốn dĩ cô ấy cảm thấy có thể dùng cuộc phỏng vấn này để thu hút một vài fan cho A Tửu, bây giờ xem ra, trái lại nó giúp A Tửu khắc họa sâu sắc hình tượng một cô nàng có tâm hồn ăn uống rồi.

Hầy.

Mệt mỏi ghê.

Vốn dĩ A Tửu cho rằng cô đã nghiêm túc và vô cùng ngoan ngoãn trong suốt buổi lễ, ngoại trừ lúc được phỏng vấn mới lấy được chỉ số ra vẻ thì những lúc khác cô luôn là một khán giả nghiêm túc.

Kết quả, ngờ đâu vừa về tới nhà, cô được Tam Thủy gọi điện thoại báo rằng fan nhà mình đang đại chiến với fan của nhà khác trên mạng, đến mức kéo cô và nghệ sĩ đó lên tận hot search.

Tam Thủy một năm một mười kể rõ: “Ai đó đặt bức hình động cảnh em ngồi đàng hoàng đoan trang để so sánh với hình Cố Ly Nguyệt ngồi bên phải đang dựa vào ghế ngủ đấy.”

Fan của A Tửu nói Cố Ly Nguyệt không kính nghiệp, không tôn trọng những nghệ sĩ khác. Còn fan của Cố Ly Nguyệt nói A Tửu giả tạo quá thể, nếu quả thật có thể giữ nguyên tư thế ngồi đó thì sao sau khi kết thúc phỏng vấn lại xả ra vậy hả?

Họ dám chắc A Tửu thấy Nguyệt Nguyệt nhà họ mệt mỏi vô tình ngủ quên nên mới cố tình ngồi vậy để tạo sự đối lập! So sánh kiểu đó để người ta đăng lên mạng, đúng là thâm hết phần thiên hạ!!!

Kể cả ánh mắt A Tửu lén nhìn Cố Ly Nguyệt lúc ấy cũng bị dân mạng lý giải với cả triệu hàm nghĩa.

Nhìn hai tấm hình động, A Tửu thở dài với vẻ cực kỳ oan ức: “Tam Thủy, chị biết không, lúc ấy em thấy người ta ngủ ngon lành và thoải mái như vậy mà hâm mộ lắm luôn.”

Tam Thủy: ...

A Tửu thở dài thườn thượt, uầy, lúc đó cô đã rất cố gắng lén lút hâm mộ rồi, tại sao lại có người đem hai bức ảnh động này ra để so sánh nữa chứ, để cô lại phải thèm muốn nữa rồi.

“Vì giấu bụng bự, mà em đã mất quá nhiều thứ rồi!”

Tam Thủy: ?

Tuy tất cả chỉ để duy trì hình ảnh hoàn hảo trước ống kính nhưng sao chị cứ cảm thấy so lý do kính nghiệp của em với người khác thì có chỗ nào đó hơi sai nhỉ.

--------------------

Lời tác giả:

Lý do kính nghiệp này, đơn giản và trực tiếp thậm chí chất phác quá đáng.

 

Chương 49

 

Tam Thủy cũng vừa về đến nhà, nghe tiếng than của A Tửu, bỗng dở khóc dở cười, vừa mở máy tính vừa nói: “Cố Ly Nguyệt là nghệ sĩ của công ty chúng ta nên chắc chắn em ấy sẽ không chủ động gây sự. Hơn nữa với bản tính của em ấy... Nếu thật sự có thể chủ động ra tay, trừ khi mặt trời mọc đằng Tây ấy.”

Màn hình máy vi tính sáng lên. Tam Thủy một tay cầm điện thoại di động, tay kia gõ bàn phím, nhấp hai ba lần, đăng nhập vào email, kiểm tra và nhận thư điện tử do bộ phận quan hệ công chúng của công ty gửi tới.

“Bộ phận PR nói do đoàn đội của những minh tinh khác khuấy nước đục, muốn fan của Cố Ly Nguyệt công kích chúng ta, thế nên bộ phận PR mong rằng ngày mai hai đứa có thể chụp một tấm ảnh, hoặc giả vờ nói chuyện trên WeChat như bạn thân. Nếu người trong cuộc lên tiếng thì fan sẽ không quậy nữa.”

Còn chuyện lùm xùm nho nhỏ giữa fan, dù cho hai nghệ sĩ là vợ chồng thì fan cũng cấu xé được, huống hồ là mối quan hệ bạn thân luôn được ca tụng là mối quan hệ plastic, miễn sao có thể diện là được, phần lớn để trưng ra cho những người không phải fan xem mà thôi.

“Cố Ly Nguyệt?” A Tửu ngẫm nghĩ rồi chợt nhớ ra. Lúc đó, cô nhìn gò má cô ấy mà tự nhủ sao trông quen mắt thế. Thầm nghĩ, quả thật hệt như sư tỷ đã nói, xưa nay mặt mày của người đẹp luôn có một hai nét tương tự nhau.

Hiện tại, nghe Tam Thủy vừa nhắc đến Cố Ly Nguyệt, cô lập tức nhớ tới Cố Ly Nguyệt đã ra mắt hai năm trước với một bộ phim hài cổ trang nhẹ nhàng, trong đó nhân vật của cô ấy vừa không tranh đoạt, vừa làm biếng, vừa thích ngủ. Cư dân mạng xem phim xong đã không ngớt lời khen ngợi kỹ năng diễn xuất của Cố Ly Nguyệt, hơn nữa nhờ vẻ ngoài độc đáo và khác lạ của Cố Ly Nguyệt nên số lượng người theo dõi Weibo của cô ấy đã tăng lên chóng mặt.

Và rồi, fan và cư dân mạng đột nhiên phát hiện ra rằng Cố Ly Nguyệt đã diễn chính bản thân mình trong bộ phim đầu tay đó! Tính cách của Cố Ly Nguyệt vừa không ganh đua, vừa làm biếng!! Công việc nào có thể đẩy được thì cô ấy sẽ đẩy hết, nên nhiều lần bị bắt gặp ngủ gục trong các buổi lễ khiến fan phải tức tối bởi sự thờ ơ của cô ấy!!!

Bởi vậy, người ta thường cho rằng Cố Ly Nguyệt có thể nổi tiếng đến bây giờ đúng là một kỳ tích.

Nhớ đến cái bụng phẳng lì của Cố Ly Nguyệt, A Tửu lại xuýt xoa hâm mộ, đồng thời hỏi thăm Tam Thủy: “Tỏ vẻ thân thiết á??”

“Đúng, marketing ấy mà, kiểu như nhắn tin WeChat cho nhau để càm ràm về cái hot search trên Weibo kia một cách thân thiết, rồi hẹn nhau ra ngoài ăn một bữa nữa.” Tam Thủy trả lời, vừa lướt xem hồ sơ cực nhanh: “A Tửu, chị đã sắp xếp lại các hồ sơ mà bộ phận PR gửi qua rồi, em xem thử đi, nếu hai đứa nghĩ thêm WeChat tám chuyện là cách hay thì nhớ chụp lại vài đoạn chat nhé.”

Tam Thủy không lo A Tửu sẽ bị Cố Ly Nguyệt chơi khăm, nhưng nếu phải so sánh cả hai với nhau thì có lẽ Cố Ly Nguyệt ngây thơ hơn A Tửu, dẫu sao người trong đoàn đội đều thấy rõ mồn một rằng trong sự thơ ngây của A Tửu có vài phần “hắc ám” [1].

[1] Nguyên văn 天然黑: Ý nói một người trông có vẻ ngây thơ, nhưng thực ra lại là một kẻ hơi “xấu xa đen tối”, nhưng họ không nhận thức được khi hố người khác.

A Tửu vừa gật đầu đồng ý thì đã nhận được lời mời kết bạn WeChat từ Cố Ly Nguyệt. Có lẽ Cố Ly Nguyệt đánh được một giấc ngon lành ở buổi lễ trao giải, nên khi vừa thêm WeChat, cô ấy tức khắc gửi tin nhắn qua.

[Cố Ly Nguyệt: U là trời!! Cậu làm được luôn á hả!]

[Cố Ly Nguyệt: Tôi có thể gọi cậu là A Tửu không? Suốt buổi cậu luôn giữ nguyên tư thế đoan trang đó à, không mệt sao? Tôi mới cố ngồi một phút đã mệt chết khiếp rồi, đừ quá nên tôi quyết định từ bỏ cuộc chơi.]

[Cố Ly Nguyệt: Đúng rồi, tôi cảm thấy nội dung trên văn kiện công ty hơi cứng nhắc quá, vừa xem là biết ảo ma rồi. Tôi nghe nói cậu đã nấu lẩu ở hậu trường hả, có thời gian rảnh tôi sẽ dẫn cậu đến một quán lẩu lâu năm nha. Bọn mình sẽ chụp một tấm ăn lẩu chung rồi đăng lên Weibo, khỏi làm mấy cách rập khuôn kia há.]

A Tửu đọc nội dung tin nhắn Cố Ly Nguyệt gửi đến, rồi buông tiếng thở dài khe khẽ. Cô thành thật trả lời: [Phải ngồi thẳng lưng đó, ăn lẩu xong nên bụng tôi hơi bự không giấu được á. Cậu cũng hay thật đó, có thể ngủ một giấc say sưa luôn, không mỏi cổ hả.]

Thú thực, lúc ấy A Tửu chứng kiến Cố Ly Nguyệt ngủ từ đầu đến cuối, lòng vừa hâm mộ vừa bội phục. Trên sân khấu MC đang nói, thỉnh thoảng chen vào một đoạn nhạc trao thưởng, ca hát hoặc nhảy múa, nhưng dường như Cố Ly Nguyệt hoàn toàn không bị quấy nhiễu với những thứ đó. Trái lại, tiếng ngáy khò khè nhỏ bé của cô ấy cứ kéo dài không dứt, vô cùng có quy luật.

Đoán chừng Cố Ly Nguyệt cũng không ngờ có thể thấy A Tửu trả lời kỳ quái như vậy. Ở nhà, cô ấy cầm điện thoại cười ha ha vài phút rồi cũng thành thật hồi âm: [Dù nước lẩu của mọi người vừa phải, rồi lúc ra ngoài có lẽ mọi người cũng xịt nước hoa cho bay mùi bớt rồi, nhưng mũi tôi thính như mũi chó đó nha, vừa díp mắt là tôi đã mơ thấy mình đang ăn lẩu đó, ngủ cứ ngủ, ăn cứ ăn.]

Mới vừa nói xong, Cố Ly Nguyệt mau mắn chú ý đến đoạn trò chuyện giữa họ: [Tôi thấy đoạn chat của tụi mình cũng được lắm nè, hay là sử dụng cái này để giải thích cho vụ bạn bè hồi nãy đi, xem ra phong cách của hai đứa mình cũng giống nhau lắm à nha.]

[Không không không, tụi mình không giống nhau đâu mà.] A Tửu hoảng hồn khi nghe Cố Ly Nguyệt nói phong cách của họ tương tự nhau, bèn vội gõ chữ trên điện thoại: [Tôi cùi bắp lắm lắm, cậu không thể giống tôi được đâu.]

Cố Ly Nguyệt: ...

Một mình cô có thể dẫn dắt toàn nhóm trong chương trình giải trí bay cao bay xa mà cô lại bảo mình cùi bắp à?

[Cố Ly Nguyệt: Đúng rồi, chỗ tôi có một chương trình dạng mật thất, tuần sau sẽ livestream kỳ cuối, cùng lắm chỉ quay mất mười tiếng thôi. Ê-kíp bảo rằng với tư cách là khách mời cố định, tôi có thể mời một người đến trợ giúp, cậu có hứng thú không?]

[Cố Ly Nguyệt: Tôi toàn đứng bét thôi. Bốn người từ hạng nhất đến hạng tư bắt cặp với nhau rồi, tôi và người đứng kế chót cần phải mời một người đến trợ giúp vào giúp đỡ, bà nó chứ chương trình có ba giải thôi nên tôi mong rằng trước khi kết thúc có thể nhận được một giải.]

Thật ra, trước khi hỏi A Tửu, Cố Ly Nguyệt đã hỏi hai người bạn khác rồi, nhưng hai người kia đã sợ tính hững hờ của Cố Ly Nguyệt từ trước. Họ chỉ e nếu mình cùng nhóm với Cố Ly Nguyệt sẽ phải bị nhốt trong mật thất tận mười tiếng đồng hồ, bèn không ngần ngại lập tức cúp điện thoại.

Vốn dĩ A Tửu đang chuẩn bị đi tắm, sau khi pha nước ấm, nhìn thấy chương trình giải trí Cố Ly Nguyệt đề cập thì mắt hạnh của cô vụt sáng lên: [Lỡ đội chúng ta không lấy được thưởng thì sao?]

Hiện nay, chỉ số ra vẻ đã đạt đến 1442 rồi, nếu cô tham gia thêm một chương trình tạp kỹ nữa, Chờ bản biên tập của chương trình đó lên sóng, đoán chừng chỉ số ra vẻ có thể đạt mốc 2000 và hoàn thành cửa ải thứ hai. Cửa tiếp theo có thời hạn nửa năm, thời gian không tính là gấp lắm.

A Tửu luôn nhớ mình đã nói sẽ cố gắng hơn với nhóm người Quất Tử. Bộ phim điện ảnh mình vừa ký hợp đồng sẽ mở máy vào nửa tháng sau, A Tửu không chắc vào đoàn rồi có thể lấy được chỉ số ra vẻ không. Vả lại, cô cũng không muốn mình phải phân tâm suy nghĩ cách để ra vẻ trong lúc quay phim, vậy nên chỉ còn cách hoàn thành ngưỡng nhiệm vụ thứ hai đạt được 2000 điểm ra vẻ trước khi vào đoàn mà thôi.

[Cố Ly Nguyệt: Không lấy được cũng rất bình thường mà.]

Cố Ly Nguyệt tự hiểu rõ khả năng và trí thông minh của mình, dù có siêu A Tửu một mình có thể cân cả đội thì cũng khá khó khăn cho họ để giành được giải ba. Suy cho cùng, “Kỳ nghỉ thân yêu”, “Tốc độ cao lao về đích” và mật thất không giống nhau, bởi nó khá thử thách năng lực tìm tòi chứng cứ và suy luận giải mã.

[Cố Ly Nguyệt: Nhưng nếu hai đứa mình đứng hạng chót thì có thể phải nghỉ ngơi mười tiếng trong mật thất. Bọn mình nhớ mang theo thức ăn nước uống là được.]

Thấy Cố Ly Nguyệt không e ngại bị đứng chót, A Tửu tươi cười rồi nhanh nhảu đồng ý. Cô là một đứa chơi dở tệ, có thể có một đồng đội không sợ bị đứng bét thì sẽ không còn gì khó khăn nữa!!!

Hai người vui vẻ thảo luận về chuyện chương trình giải trí. Sau đó, cả hai lần lượt chụp màn hình cuộc trò chuyện về bụng mỡ và ăn lẩu trong mơ đăng lên Weibo, kẻo fan mình bị những nhà khác lấy ra làm súng.

Tang Tửu V: Tìm tới tìm lui, “nồi” thì phải ném cho bạn lẩu chứ [Hình ảnh.jpg].

Cố Ly Nguyệt V: Thật sự không cưỡng nổi mà, món lẩu thơm quá luôn, bắt được cái “nồi” rồi nghen [Hình ảnh.jpg].

Vốn dĩ thấy chủ nhà bên đáp lại, các fan như đánh máu gà chuẩn bị liều mình giễu cợt, để chính chủ nhà mình không bị người ta giẫm đạp. Kết quả, khi nhìn thấy nội dung bức ảnh, họ mãi không thể gõ ra được một câu mỉa mai nào.

[Hỏi: Tại sao cậu ngồi đoan trang tao nhã quá vậy? Đáp: Phải ngồi thẳng lưng đó, ăn lẩu xong nên bụng hơi bự, không giấu được á.]

[Hỏi: Cậu có thể ngủ suốt cả buổi, không mỏi cổ à? Đáp: Mũi tôi thính như chó, vừa díp mắt đã mơ thấy ăn lẩu rồi, ngủ cứ ngủ, ăn cứ ăn.]

Fan hai nhà đã hăng máu mắng nhau suốt một đêm: ...

Chúng tôi rất có tự giác của fan, nhưng hai cô có thể có chút tự giác của nghệ sĩ không vậy?!!

[Cái lùm mía! Ban đầu tôi đã đoán vì hai người cùng ở trong công ty Thước Kiều nên không thể vạch mặt nhau, nên họ mới giả làm bạn bè thân thiết đăng lên Weibo để PR thôi, ai mà có dè...]

[Nội dung trò chuyện của hai bà này á nha, trong nghiêm túc có xàm xàm, trong xàm xàm có ngơ ngơ, tự dưng tôi cảm thấy hai bà này chắc hợp rơ lắm nè.]

[Hợp rơ? À, một lười một ra vẻ, là fan sự nghiệp khiến mị mệt tim quá.]

[A a a a!!! Hai chị có thể yêu nghề được không ạ! Có thể cắm đầu phấn đầu không! Có thể đừng lãng phí vẻ đẹp của hai chị không, tay nắm tay đi lên đỉnh!]

Thấy A Tửu và Cố Ly Nguyệt thoải mái đăng đoạn trò chuyện của mình, hơn nữa còn dùng kiểu trả lời vô cùng khác người và hoàn toàn chuyển hướng được sự chú ý của fan mình, thì những người điều khiển dư luận đang thao túng phía sau với ý định khiêu khích fan hai nhà kia tức tối đến nỗi đập bể tận mấy cái điện thoại di động.

Họ thật sự không ngờ…

Thế mà lại gặp được ngay hai kẻ dở người!

Nếu hai cô có tâm với nghề chút thôi, và nếu hai cô hiểu thế nào là thể diện, thì hai cô sẽ không đăng cái ảnh chụp màn hình đó lên đâu!

Họ đang âm thầm mỉa mai, hận hai người này không thèm tranh giành đây, kết quả ba ngày sau, họ lại nhìn thấy nhân vật chính mà họ khiêu khích thất bại nằm chễm chệ trên blog chính thức của chương trình giải trí phát sóng trực tiếp tầm cỡ “Sinh tồn trong phòng kín”.

Hai cô này chẳng những không nổ ra mâu thuẫn, trái lại nhờ họ nhúng tay mà cùng nhau tham dự một chương trình giải trí. Đến khi thấy rõ tên chương trình, mấy kẻ đó mới có thể bình tĩnh lại.

“Sinh tồn trong phòng kín” V: #Tập cuối sinh tồn trong phòng kín# Khách mời cầu sống sót của nhóm ba đã vào vị trí! @Cố Ly Nguyệt @Tang Tửu, chúng ta cùng nhau mong đợi mười tiếng sắp tới nào!!!

Nhà đối thủ A: “Chế không tin fan Tang Tửu sẽ không xé xác Cố Ly Nguyệt.”

Nhà đối thủ B: “Tang Tửu là điển hình của đầu óc ngu si tứ chi phát triển đấy mấy bà, có thể khuấy động được cái khỉ gì trong ‘Sinh tồn trong phòng kín’ mới là lạ đấy. Tui bảo đảm hai người này chắc chắn sẽ tiêu free hết mười tiếng trong mật thất luôn cho coi! Nói không chừng còn có thể trở mặt với nhau ngay tại chỗ!”

Nhà đối thủ C: “Ha ha ha ha, rốt cuộc fan nhà Cố Ly Nguyệt có người để úp nồi rồi. Chờ bọn họ war nhau thì bọn mình lập tức trải hàng đổ dầu vào lửa, thế là giải quyết được hai người, perfect!”

Trong khi fan lo lắng và nhà đối thủ ăn mừng, A Tửu và Cố Ly Nguyệt đang ngồi trên xe van đi đến địa điểm phát sóng trực tiếp. Trước đây, sáu khách mời ngồi cùng một xe, nhưng đến tập cuối ê-kíp chương trình chia tám khách mời thành bốn nhóm phân ra đi các xe khác nhau.

Sau khi thấy trong xe chỉ có mỗi A Tửu và nhân viên phát sóng trực tiếp, Cố Ly Nguyệt lặng lẽ kề sát vào tai A Tửu: “A Tửu, tôi nói cho cô biết nè, ê-kíp chương trình thích khóa cửa phòng, khóa hòm này nọ trong mật thất lắm, đến lúc đó chúng ta không cần tìm kiếm manh mối gì hết ráo, dù sao cũng mò không ra mấy cái mật mã Morse, mật mã Virginia gì đâu, bọn mình chơi kiểu đơn giản thô bạo đập khóa là được!”

So với A Tửu không nhận thức rõ sức mạnh của mình, Cố Ly Nguyệt vẫn nhớ rất kỹ hình chụp cảnh A Tửu đập bàn, đến bây giờ trong điện thoại cô ấy vẫn còn một seri ảnh BB.gif

Các Dâu Tằm: Chị hư hỏng vậy à!

Nhóm Mận [2]: Chị lười biếng vậy à!

[2] Nguyên văn 李子: 李 /lǐ/ chơi chữ với chữ 离 /lí/ trong tên Ly Nguyệt

“Hở? Đập khóa?” A Tửu hoang mang nhìn lại Cố Ly Nguyệt: “Khóa của ê-kíp chương trình yếu vậy luôn hả?”

Cố Ly Nguyệt: ...

Fans: ...

Ê-kíp đang theo dõi qua máy quay: ...

Không đợi Cố Ly Nguyệt trả lời, bên tai họ đồng thời vang lên tiếng cảnh cáo của ê-kíp chương trình: [Những người tìm cách sinh tồn không thể hủy hoại bất kỳ đạo cụ nào của ê-kíp chương trình, bao gồm cả cửa, bàn, cửa sổ, khóa, hộc tủ các loại. Hủy hoại bất kỳ một đạo cụ nào thì sau khi người sinh tồn hoàn thành nhiệm vụ, phải vào phòng tối chờ đến hết giờ.]

Hừ, họ có kinh nghiệm rồi, tuyệt đối không thể để bị Tang Tửu phá kịch bản giống như ê-kíp của “Kỳ nghỉ thân yêu” và “Tốc độ cao lao về đích được”!

A Tửu chỉ vào micro, gật đầu rất nghiêm túc: “Xem ra mấy đồ của ê-kíp cũng mong manh dễ vỡ lắm, tụi mình nhất định phải cẩn thận nha.”

Cố Ly Nguyệt: Emmmm

Thật ra chúng không hề mong manh, mà họ chỉ đang nhằm vào cô thôi đó.

Fans: ...

Thôi xong, A Tửu nghênh đón sự suy yếu lớn nhất trong lịch sử rồi.

--------------------

Lời tác giả:

Tửu Tửu không thể làm bể đồ nha!

 

 

Chương 50

 

“Sinh tồn trong phòng kín” là cuộc thám hiểm căn phòng bí mật, là chương trình giải trí về thể loại vượt ải. Phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình trong thời hạn mười tiếng.

Trong vòng sáu tháng trước tập chung kết, “Sinh tồn trong phòng kín” đã phát trực tiếp mười hai tập rồi, bao gồm các thể loại như biệt thự đêm đầy tuyết, điều quái dị ở sân trường, bệnh viện tâm thần… Chương trình phát sóng trực tiếp đã gây được tiếng vang lớn trên mạng.

Chương trình bắt đầu phát trực tiếp từ khi các nhóm khách mời lên xe đến địa điểm quay trực tiếp. Chính vì vậy, những dân mạng đang chờ đợi buổi quay hình trực tiếp của A Tửu và Cố Ly Nguyệt đều đã nghe thấy lời cảnh báo và hạn chế từ ê-kíp chương trình.

[Không thể hủy hoại bất kỳ đạo cụ nào của ê-kíp chương trình, bao gồm cả cửa, bàn, cửa sổ, khóa, tủ các loại. Hủy hoại bất kỳ một đạo cụ nào thì sau khi người sinh tồn hoàn thành nhiệm vụ, phải vào phòng tối chờ đến hết giờ.]

Nói một cách đơn giản…

Có thể nói A Tửu - một đứa em khác cha khác mẹ của thủy thủ Popeye [1] - có thể đập bàn, có thể khiêng đá, phải chịu sự suy yếu lớn nhất lịch sử.

[1] Popeye là một bộ phim hoạt hình của Mỹ được phát sóng vào năm 1960. Câu chuyện kể về cuộc gặp gỡ kỳ diệu của một thủy thủ tên là Poppy.

Thế nhưng, chính A Tửu lại không hề tự giác, rất ngoan ngoãn đồng ý: “Thật ra, nếu cậu không nói tôi cũng sẽ không hủy hoại đạo cụ của ê-kíp chương trình đâu, phải bồi thường tiền đó, đắt lắm.” Hơn nữa lỡ như bị ê-kíp đòi nợ trên mạng sẽ xấu hổ chết mất thôi QAQ.

Cư dân mạng: ...

Dường như ê-kíp chương trình được A Tửu nhắc nhở: [Bổ sung, một khi người sinh tồn hủy hoại đạo cụ, số tiền bồi thường sẽ tăng gấp ba lần.]

Cố Ly Nguyệt nhìn cô nàng A Tửu ngây thơ kia, đột nhiên chột dạ, bà nó ê-kíp chương trình không biết đối nhân xử thế gì cả, nếu khả năng của A Tửu không được thể hiện, vậy lỡ như hai người bị mắc kẹt mười tiếng thì không phải trên mạng sẽ có người mắng A Tửu sao?

“A Tửu, cậu yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ vùng lên trong tập cuối này.” Cố Ly Nguyệt nắm tay A Tửu, như đang nói cho A Tửu nghe cũng như ám thị bản thân mình: “Tôi! Một King về mật thất bị mai một, bảo đảm có thể đưa theo cậu bay lên!”

Tranh thủ... quá lắm hai đứa mình sẽ bị kẹt khoảng chín tiếng chứ mấy!

Mắt A Tửu sáng rỡ, cô nắm lại Cố Ly Nguyệt, sự tin tưởng gần như trào ra từ trong mắt: “Ừ! Nguyệt Nguyệt, cậu tốt thật đó! Tôi bảo đảm sẽ không chạy lung tung và luôn nghe theo sự phân công của cậu!” Hu hu hu hu, đã là chương trình giải trí thứ tư rồi, ngoài đại sư huynh ra, cuối cùng cũng có người chính miệng nói sẽ cưu mang mình rồi!

[Tui đã hiểu được thế nào là hạng nhất từ dưới lên dạy hạng hai từ dưới đếm lên rồi, quá vỡi luôn. Cố Ly Nguyệt không biết rõ từ khi chương trình ra đời tới nay ai là người bị nhốt lâu nhất tận mười tiếng à? Ha ha ha ha ha!!!]

[Ngoài những mật thất mà cả đoàn đi với nhau, một khi họ tách ra, Cố Ly Nguyệt luôn là người cuối cùng ra ngoài, đúng không? Một thần giữ cửa chót bảng hoàn hảo luôn.]

[Tang Tửu bị Cố Ly Nguyệt nắm được điểm yếu hay gì? Dám đồng ý chung nhóm với Cố Ly Nguyệt cơ đấy???]

Dân mạng trong phòng sóng trực tiếp, chưa nói đến những người không phải fan, fan của A Tửu và Cố Ly Nguyệt cũng không tin hai người có thể tiến xa đến đâu. Hơn nữa, thấy A Tửu nhìn Cố Ly Nguyệt với vẻ tin tưởng, fan nhà họ Cố hiếm khi chột dạ thế này.

Họ và dân mạng tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình chính chủ nhà mình hố người khác, sao có thể không chột dạ cho được?!

[Ê-kíp mở bảng dự đoán rồi kìa!!! Móa ha ha ha ha ha ha ha, mấy bà mau đi xem thử đi, mé nó hai bảng có tác dụng tấu hề ghê nơi.]

Một khi ê-kíp chương trình “Sinh tồn trong phòng kín” gặp phải những trò không chơi tập thể thì thường sẽ mở bảng dự đoán ở kênh phát sóng chính. So sánh tập cuối với những tập trước, bảng dự đoán từ một biến thành hai.

Bên trái: Hãy đoán xem ai bị nhốt lâu nhất?

Bên phải: Hãy đoán xem ai có thể giành được hạng No.1 của “Sinh tồn trong phòng kín” nào!

Trên bản dự đoán bên trái, Tang Tửu và Cố Ly Nguyệt chễm chệ ngồi ở vị trí đầu tiên, và mức độ được bầu chọn của họ vượt xa ba nhóm còn lại. Trong khi đó, ở bảng dự đoán bên phải, Tang Tửu và Cố Ly Nguyệt đang giữ vị trí cuối bảng, và mức độ được bầu chọn kém ba nhóm còn lại rất nhiều.

Nhóm Dâu Tằm: ...

Nhóm Mận: ...

[Người xem live lần đầu xin phép hỏi một câu, tại sao nhóm bị nhốt trong thời gian ngắn nhất lại không phải là nhóm giành được vị trí No.1? Nhóm ra khỏi mật thất trong thời gian ngắn nhất không được tính là thắng sao?]

[Người chiến thắng sẽ là người tìm được nhiều manh mối hơn, giải được nhiều cửa hơn, khám phá nhiều tình tiết cộng với nhiều phiếu bầu từ tư cư dân mạng trong thời gian phát sóng hơn, chiến thắng chủ yếu phụ thuộc vào điểm phân tích của bạn. Thật ra nó không thực sự liên quan đến thời gian bị nhốt, miễn là bạn có thể đảm bảo thoát ra khỏi mật thất là được.]

[Tang Tửu và Cố Ly Nguyệt chung nhóm rất hiển nhiên có thể chứng minh cho toàn mạng thấy rằng dù ở trong mật thất lâu nhất, có thể bị kẹt ở mức 0% trong việc khám phá cốt truyện và tìm manh mối. Fan muốn bỏ phiếu cũng không thể tìm được cái hốc mà bỏ, cười chết.]

Dưới tình hình toàn mạng không đánh giá cao, A Tửu ngồi xe đi tới địa điểm quay trực tiếp “Sinh tồn trong phòng kín”. A Tửu chưa kịp liếc nhìn ra cửa sổ thăm dò, đã bị nhân viên cầm miếng bịt mắt che mắt lại.

“Sau khi xuống xe sẽ có nhân viên dẫn mọi người đến phòng kín, trước khi chưa nghe thông báo bảo tháo bịt mắt xuống thì mọi người không thể gỡ bịt mắt ra nhé.”

Sau khi đeo bịt mắt, A Tửu không còn nhìn thấy cảnh tượng xung quanh nữa, trước mắt chỉ toàn một màu đen nhánh. Chờ nhân viên nói xong những điều cần chú ý, A Tửu nhỏ nhẹ nói: “Đồ bịt mắt của các anh... chất lượng hơi kém á nha, vải cà vào da nè.”

[Chỉ số ra vẻ: 1425/9999]

“Chắc là bịt mắt không mua quảng cáo trong chương trình hả?” A Tửu giơ hai tay trắng nõn che kín bịt mắt, một đen một trắng tạo nên hiệu quả thị giác vô cùng rõ ràng, dĩ nhiên những gì cô vừa nói không mấy xuôi tai: “Nếu có mua quảng cáo thì tôi sẽ che tên nhãn hàng lại cho mọi người.”

Cố Ly Nguyệt - thường thích ngây người - bất chợt hoàn hồn, vừa duỗi tay vừa hỏi: “Tôi cũng che đi nhé?”

Nhân viên còn chưa kịp nói gì, anh ta và dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp chỉ nghe A Tửu trả lời rất nghiêm trang: “Lúc bịt mắt cậu phải nhẹ tay đấy nhé, đừng làm hỏng, phải bồi thường đó.”

“Ờ.” Như bảo vệ một món đồ sứ, Cố Ly Nguyệt cẩn thận che mắt lại, đồng thời nghiêng đầu “nhìn” qua nhân viên và cất giọng vô cùng chân thành: “Anh thấy cách bịt mắt của tôi đúng bài bản chưa?”

Nhân viên: ...

Cư dân mạng: ...

[Chỉ số ra vẻ: 1426/9999]

A Tửu: ???

Ban nãy mình chẳng nói gì cả mà nhỉ? Chỉ số ra vẻ bị tăng lên trễ hay sao vậy ta?

Trong lúc bầu không khí trong xe đang trở nên kỳ quặc và thậm chí hơi đông cứng, tài xế dừng trước ở một tòa nhà dân cư đổ nát. Dừng xe lại, tài xế lập tức vào vai với giọng cười cường điệu như thể đang kể chuyện ma: “Đến nơi rồi, chúc các cô thành công.”

“Ừm...” Cố Ly Nguyệt khoác lên vai A Tửu, đủng đỉnh xuống xe: “A Tửu, với kinh nghiệm của tôi, có lẽ chúng ta sẽ gặp phải cửa ải linh dị, hiện tượng bên trong sẽ hơi phi khoa học, thậm chí họ có thể giở trò quỷ quái đấy.”

Các NPC của “Sinh tồn trong phòng kín” đương nhiên do nhân viên chương trình đóng, nhưng khi nhắc đến hai từ quỷ quái Cố Ly Nguyệt vẫn thấy sờ sợ, tựa như khi còn bé chơi trò ngôi nhà ma, dù thầm tự ám thị hàng trăm lần rằng nó là giả nhưng cô ấy không thể chống lại nỗi sợ hãi trong lòng.

A Tửu đeo bịt mắt “nhìn” xung quanh như đang xác nhận điều gì. Một hồi lâu, hai vai cô hơi trĩu xuống, lại rầu rĩ.

Kể từ khi tới thế giới tương lai, A Tửu chưa từng tận mắt thấy ma quỷ bao giờ, bởi vậy cô nghĩ thế giới hiện tại hẳn khác với thế giới cũ, mãi cho đến lúc này…

A Tửu tin chắc một chuyện hóa ra không phải không có ma quỷ, mà vì mình không nhìn thấy, nếu không sao Nguyệt Nguyệt có thể sử dụng giọng điệu trịnh trọng như vậy để nói ra hai từ quỷ quái kia chứ? Chứng tỏ là thực lực của hầu hết ma quỷ trong thế giới tương lai đã tăng đáng kể khiến cô không nhìn thấy được.

“Hầy.”

“A Tửu, cậu sợ ma hả?” Cố Ly Nguyệt ngoài miệng hỏi A Tửu nhưng thật ra trong lòng đang sợ hãi cực độ. Tuy nhiên, nhớ lại lý do tới chương trình cùng với A Tửu, cô ấy vội vỗ ngực bảo đảm: “A Tửu, cậu yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cậu!”

A Tửu nhanh chóng nắm chặt cánh tay Cố Ly Nguyệt và gật đầu như gà con mổ thóc. Vì sợ nên giọng của cô cũng kèm theo chút run rẩy: “Nguyệt Nguyệt, tôi nhờ hết vào cậu nhé, tôi cực kỳ sợ ma á QAQ.”

Ngày xưa khi có thể đụng và thấy được ma quỷ, cô còn có thể giãy dụa một trận. Bây giờ, cô đụng nhưng không nhìn thấy được ma quỷ, sợ chết hu hu hu!

Trong khi hai người nói chuyện, địa điểm ghi hình cũng dần hiện ra trên sóng trực tiếp.

Tòa dân cư cũ kỹ bảy tầng nằm trơ trọi giữa một bãi đất trống, xung quanh là cỏ hoang không một bóng người, và thỉnh thoảng có những tiếng chim tước loáng thoáng vụt ngang qua rừng.

Toàn bộ khu nhà là một màu xám xịt, bức tường bên ngoài loang lổ và đổ nát, vô số dây leo đã chết héo bò lên, dường như cả tòa nhà đều bị xoắn trong đó khiến người ta không thở nổi.

Có lẽ để tô đậm bầu không khí hoặc để thể hiện bối cảnh, trên bãi đất trống trước tòa nhà dân cư, ta có thể thấy một vũng lớn màu đỏ đen đã khô quắt hệt như máu khô lâu năm.

Nhìn thấy bề ngoài của tòa dân cư, cư dân mạng gần như ngầm đồng ý với suy đoán của Cố Ly Nguyệt rằng tập cuối cùng “Sinh tồn trong phòng kín” có lẽ đã thực sự tạo ra một căn phòng kín theo kiểu linh dị.

[Bảng dự đoán chỉ còn lại năm phút, tui không còn phân vân nữa rồi, nhóm Tang Tửu và Cố Ly Nguyệt chắc chắn sẽ giành được hạng bét cho coi.]

[Ngay khi Cố Ly Nguyệt nói sẽ bảo vệ Tang Tửu thì mị cũng đã đặt vào hạng bét rồi á. Nếu quả thật có ma, mị dám bảo đảm tiếng hú của Cố Ly Nguyệt có thể vụt ngang qua cả tòa dân cư đấy.]

[Khi Tang Tửu khoác cánh tay Cố Ly Nguyệt và hết lòng tin tưởng vào cô ấy, tui đã đặt ngay số tinh cầu còn lại vào khoảng thời gian dài nhất Tang Tửu và Cố Ly Nguyệt sẽ bị nhốt, không dám giấu giếm, tui đoán, hai cô này sẽ trốn trong tủ hết mười tiếng luôn ấy.]

[Tang Tửu xui xẻo thật nha, bình thường thua cũng thôi đi, kết quả ai ngờ Quế Qua cũng tới hỗ trợ. Nhóm của Quế Qua hứa hẹn sẽ đứng nhất bảng dự đoán thứ hai đó nha.]

[“Kỳ nghỉ thân yêu” đụng phải Bạch Dao, “Tốc độ cao lao về đích” đụng phải Ngụy Khai Vũ, “Đoán đi đoán đi đoán đi” đụng phải Chương Kiều, “Sinh tồn trong phòng kín” đụng phải Quế Qua, tôi thấy hơi tội Tang Tửu rồi đó, ka ka ka]

[Tội cái cù lôi, năm đó Tang Tửu chèn ép Quế Qua có ai tội cho Quế Qua không hả? Sông có khúc người có lúc, hai năm qua Quế Qua cố vươn lên, nếu không những chuyện xảy ra trong đoàn phim năm đó liệu có ai quan tâm?]

Một câu bình luận như mở van nước, thôi thúc fan của Quế Qua ùa lên, mỗi một người đều trong phòng phát sóng trực tiếp đều công kích Tang Tửu, đồng thời bày tỏ sự đau lòng cho chính chủ.

Cư dân mạng thấy bình luận nhảy lên mà chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Họ không còn nghiêng cán cân về một phía như trước nữa, bởi họ sợ sau khi mình chọn phe xong sẽ lại bị A Tửu vả mạnh vào mặt như mấy lần trước mất.

Huống hồ…

Nhìn hai từ Quế Qua, họ thầm cười lạnh. Trước đây không lâu anh ta mới vừa bị chụp được cảnh “sờ mó dê xồm” một nữ diễn viên trong đoàn phim, dù năm đó thật sự bị đuổi ra khỏi đoàn phim thì cũng đáng đời!

A Tửu không hề hay biết hướng gió trong phòng phát sóng trực tiếp. Cô cùng Cố Ly Nguyệt kẻ trước người sau đi tới tòa nhà dân cư, rồi được nhân viên dẫn leo lên từng tầng lầu. Trong lúc A Tửu mải đếm thì họ đã đi tới một căn phòng ở tầng bảy.

Gần như nhân viên mới rời đi không lâu, vừa đóng cửa lại, bốn nhóm khách mời lục tục đến nơi chợt nghe thấy một giọng nói vang lên từ máy bộ đàm.

[Mời mọi người tháo bịt mắt ra.]

[Các bạn vừa đến một tòa nhà dân cư bỏ hoang, vô tình bị nhốt trong tòa nhà, bí mật của tòa nhà dân cư bị bỏ hoang lâu năm là gì? Những cư dân từng sống trong đó đã đi đâu rồi?]

[Mong rằng trong vòng mười tiếng mọi người có thể tìm kiếm chứng cứ, khám phá tình tiết, tranh thủ mau chóng thoát ra khỏi mật thất.]

A Tửu cẩn thận cởi bịt mắt xuống, tỉ mỉ gấp lại rồi cất vào ba lô nhỏ. Dù sao trong ba lô đã có một ít thức ăn, thời gian phát sóng từ chín giờ sáng đến bảy giờ tối, nói gì đi chăng nữa thì cũng phải mang theo cơm trưa và cơm tối đúng chứ.

Đến khi không còn bị bịt mắt, A Tửu mới có tâm tư quan sát cách bài trí trong phòng. Đây là một phòng sách rất đơn giản, vị trí gần góc tường có một giá sách to cao tới tận trần nhà phủ đầy bụi và mạng nhện, bên trên rải rác vài quyển sách đã rách nát.

“Có thể sử dụng máy tính cơ à.” Cố Ly Nguyệt cũng không ngờ ê-kíp chương trình lại chuẩn bị được một chiếc máy tính có thể hoạt động trong một tòa nhà dân cư có vẻ bị bỏ hoang đã vài năm thế này. Nếu có thể sử dụng máy tính chứng tỏ bên trong có gì đó, nhưng ngay khi vừa mở nó ra, Cố Ly Nguyệt lập tức bối rối: “Có mật khẩu.”

A Tửu đáp lại, miêu tả đơn giản tình hình căn phòng mình vừa quan sát được: “Cái hòm trên ghế cũng có mật khẩu, cửa cũng có, không nhập mật khẩu sẽ không mở được.”

Dứt lời, A Tửu lại nhìn Cố Ly Nguyệt với đôi mắt hạnh ngập tràn tin tưởng. Đối diện với đôi đồng tử trong veo kia, Cố Ly Nguyệt nuốt khan, sợ một khi mình nói đầu hàng sẽ làm A Tửu bị đả kích.

Nhưng nếu là trước đây, Cố Ly Nguyệt đã bỏ cuộc lâu rồi. Dù sao cô ấy mời A Tửu đến cũng vì ôm hi vọng có người sẽ đưa cô ấy vươn lên, suy cho cùng cô ấy đang bị ê-kíp chương trình xem là một linh vật, nhưng ai ngờ ê-kíp chương trình khôn ngoan hơn, trực tiếp làm yếu A Tửu luôn.

Đôi mắt phượng của Cố Ly Nguyệt quan sát kỹ phòng sách, lòng vô cùng hồi hộp, đến khi thấy mấy quyển sách trên giá thì cô ấy lập tức tỉnh táo hẳn, nhanh chóng chỉ tay vào giá sách: “Tôi nghĩ trong bốn quyển sách này có thể cất giấu mật mã đấy!”

Nói rồi, Cố Ly Nguyệt chọn một quyển, khẽ thổi bụi bám đến mức đã không còn thấy rõ bìa sách đi, đồng thời âm thầm cầu nguyện: “Mong là không phải kiểu mật mã loạn cào cào gì, cầu xin ê-kíp chương trình có nhân tính chút.”

A Tửu rất tin tưởng Cố Ly Nguyệt, nghe Cố Ly Nguyệt nói có mật mã trong cuốn sách nên cô cũng đưa tay lấy một quyển từ trên giá sách xuống.

Cả bốn cuốn sách đều cũ nát đến mức không thể đọc được tên sách, và nội dung bên trong cũng không còn mấy. Quyển sách trong tay A Tửu, chỉ có thể thấy rõ từ giả dối xuất hiện liên tục trong đó: “Giả dối, không phải giả dối, thật ra chính là giả dối.”

A Tửu ngẫm nghĩ: “Từ không thành có??”

Cuốn sách trong tay Cố Ly Nguyệt cũng chỉ có một câu. Cô ấy đọc xong cảm thấy giống Luận Ngữ, đột nhiên nghe A Tửu lẩm bẩm “từ không thành có”, bèn ngẩng đầu hỏi: “Cái gì từ không thành có?”

“Giả dối, không phải giả dối, thật ra chính là giả dối. Không phải là kế thứ bảy vô trung sinh hữu trong ba mươi sáu kế sao.” A Tửu thấy sách trong tay không còn chữ nào nữa nữa, bèn lật mở cuốn sách thứ hai, rồi ngượng ngùng gãi đầu: “Nhưng tôi cũng chỉ nhớ được thứ tự của mười kế sách đầu tiên, về phần xuất xứ điển cố thì thật sự tôi không nhớ lắm, Nguyệt Nguyệt, cậu đừng kiểm tra tôi thế nha.”

Cố Ly Nguyệt: ...

Cư dân mạng: ...

Giây lát, có dân mạng thấp thỏm đăng một bình luận trên sóng trực tiếp: [Tui hơi lo lắng... lo tui lại dự đoán sai be bét, phải táng gia bại sản vì Tang Tửu nữa nè.]

Những người khác: ...

Thật không dám giấu giếm, họ cũng đang lo lắng lắm đây.

--------------------

Lời tác giả:

Ai nói Tang Tửu đầu óc ngu si tứ chi phát triển, bước ra đây!!!

 

Chương 51

 

Khi A Tửu trả lời, vành tai bỗng đỏ lên vì xấu hổ, dường như đang thật sự sợ Cố Ly Nguyệt sẽ hỏi cô về thứ tự và điển cổ khác của ba mươi lăm kế còn lại. Cô chỉ muốn lấy sách che mặt kẻo mọi người nhìn thấy sự chột dạ của cô, nhưng sách tích tụ rất nhiều bụi và khá bẩn nên không thể che lên mặt được.

“Tôi...” Cố Ly Nguyệt lặng lẽ đưa tay đặt sách lại vào giá sách trước mặt A Tửu, vừa thầm nói: Tôi nào dám kiểm tra cậu chứ, kế đầu tiên trong ba mươi sáu kế tôi còn không biết nữa là.

Cố Ly Nguyệt cũng có thể nói ra được vài kế trong ba mươi sáu kế kế, như từ không thành có, giương đông kích tây, thay mận đổi đào… nhưng không thể kể được thứ tự cụ thể, huống hồ ê-kíp chương trình cố tình không viết trực tiếp kế sách ra, mà chỉ viết giả dối, không phải giả dối, thật ra chính là giả dối.

“A Tửu, quyển sách trong tay cậu cũng chỉ có một câu thôi hả?”

“Ừ, là một câu trong một bài thơ, ‘Ngân an chiếu bạch mã, tạp đạp như lưu tinh’.” A Tửu gấp sách lại đưa cho Cố Ly Nguyệt, rầu rĩ gãi đầu: “Xuất xứ từ bài ‘Hiệp khách hành’ của Lý Bạch, nhưng mấy câu sau thì tôi không nhớ ra.”

A Tửu nói xong, mắt hạnh sáng ngời nhìn Cố Ly Nguyệt, sự mong đợi và tin tưởng nơi đáy mắt chừng như có lẽ đã hóa thành thực chất.

Trong ấn tượng của A Tửu, tất cả sư huynh và sư tỷ trong tông môn vừa cầm lấy sách là có thể đọc làu làu nội dung bên trong, không giống cô phải chong đèn học thâu đêm suốt nửa tháng mới có thể gian nan đọc ra được một quyển.

Cố Ly Nguyệt chột dạ bởi ánh mắt tin tưởng của A Tửu. Nhưng vừa nhận lấy sách, cô ấy đột nhiên như được khai sáng, một thứ được gọi là thông minh bỗng đâu lặng lẽ đăng nhập. Hưng phấn lật sách trong tay, cô ấy thấp giọng lẩm bẩm: “Ngân an chiếu bạch mã, táp đạp như lưu tinh. Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành?”

“Hình như là nó đó!” A Tửu vui sướng vỗ tay, vô cùng thẳng thắn bày tỏ sự khâm phục: “Nguyệt Nguyệt, cậu quá tuyệt vời! Thế mà cũng thuộc nữa!”

Cố Ly Nguyệt lại chột dạ, ai bảo cô ấy chơi một trò chơi điện thoại trong đó có một nhân vật là Lý Bạch, bên trong treo câu Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành này chứ.

Lần trước cô ấy nổi hứng tra xét cụ thể bài thơ, không nhớ những cái khác mà chỉ nhớ kỹ mỗi “táp đạp như lưu tinh” trước mắt này thôi.

Vì chuẩn bị không hoàn chỉnh, Cố Ly Nguyệt sợ A Tửu sẽ bảo cô đọc cả bài thơ, bèn vội vàng ngắt lời: “A Tửu, quyển sách tôi vừa đưa cho cậu đó, câu văn trong đó hẳn là bắt nguồn từ Luận ngữ..”

“Chương Học Nhi trong Luận ngữ.” A Tửu trả lời, đồng thời thầm cảm ơn Cố Ly Nguyệt. Đoán chừng Nguyệt Nguyệt lo cô không nhìn ra sẽ bị bêu xấu trong phòng phát sóng trực tiếp nên mới cố ý nói cho cô biết xuất xứ. Tốt bụng quá đi mất.

Cố Ly Nguyệt vỡ lẽ, kiến thức bị quên lãng lúc còn đi học cũng dần quay về, đúng là trong ‘Luận ngữ’ có một chương tên Học Nhi, hình như cũng có một chương tên ‘Vi Chính” thì phải?

A Tửu xòe ngón tay ra đếm: “Ba cuốn sách, một quyển ‘Tam thập lục kế’, một quyển ‘Hiệp khách hành’, một quyển ‘Luận ngữ”, chúng có liên quan gì với nhau sao?”

“Trong câu của bài ‘Hiệp khách hành’ có chứa số, có lẽ liên quan đến mật khẩu đó?” Cố Ly Nguyệt cũng không chắc, thử dò xét: “Thập bộ sát nhất nhân, có thể lấy ra ba số 101, có lẽ…

[Sai mật khẩu, xin thử lại lần nữa.]

A Tửu chọc nhẹ vào khóa cửa, phồng má: “Sai mật khẩu rồi.”

“Mật khẩu máy tính cũng sai luôn.” Thấy A Tửu đã bắt tay vào làm, Cố Ly Nguyệt cũng không do dự nữa, nhập xong máy tính rồi nhập vào cái hòm trên ghế: “Mật khẩu hòm cũng không đúng.”

Hai người nhìn nhau, hiển nhiên đang rơi vào thế bí. A Tửu thấy Cố Ly Nguyệt cũng không đoán ra mật khẩu, bèn nghĩ trong bụng quả nhiên ê-kíp chương trình tạo ra cửa ải quá khó: “Nguyệt Nguyệt, hai chúng ta lại tìm thêm những manh mối khác đi?”

Cố Ly Nguyệt gật đầu, lần đầu tiên thổi bay sự lười biếng trong mình ra ngoài, cô ấy dứt khoát gật đầu đồng ý: “Được!”

Dù họ có khả năng cao bị mắc kẹt trong phòng này hết mười tiếng nhưng cô ấy cũng không thể đưa theo A Tửu rồi chẳng làm gì, nếu không sau khi chương trình giải trí trực tiếp này kết thúc, dân mạng mắng cô ấy không kính nghiệp đã đành, bởi suy cho cùng cô ấy quả thật thiếu chuyên nghiệp, nhưng nếu dân mạng lại mắng lây sang A Tửu thì sao?

Chứng kiến hai người lại hì hục tìm mật khẩu, dân mạng đang theo dõi phát sóng trực tiếp không nhịn nổi nữa.

[Bốn phòng live, khách mời trong ba phòng live khác đều đần mặt ra, tôi cũng chả hiểu gì, chỉ có phòng live của Tang Tửu và Cố Ly Nguyệt gợi cho tôi từng chút ý tưởng, sau khi Baidu xong, tôi nghĩ mật khẩu có thể nằm ở những con số 7, 1, 10.]

[Từ không thành có là kế thứ 7, “chương Học Nhi” là chương đầu tiên trong số hai mươi chương của Luận ngữ... Tui không tin Tang Tửu có thể nhớ ba mươi sáu kế lại không nhớ chương Học Nhi là chương bao nhiêu! Cầu xin cô nghĩ theo hướng số thứ tự đi!!!]

[Á á á á á!! Lần đầu tiên xem mật thất mà mị có thể đoán sơ sơ ra mật mã nè, nhưng mấy chị có thể động não thêm chút không! Đừng có đang cầm chìa mà không mở được khoá như thế chứ!!!]

Trong lúc vô tình, cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp không còn nhớ rằng họ đến để xem trò cười và xem thử liệu A Tửu và Cố Ly Nguyệt sẽ bị nhốt trong mật thất bao nhiêu tiếng. Trái lại, trong lòng họ chỉ dấy lên một ý tưởng rằng mong hai cô kia bỗng nhiên thông minh đột xuất, lập tức dùng mật khẩu mở khóa ra ngay đi!!!

A Tửu lấy hai cuốn sách từ trong ngăn kéo ra, chợt hắt hơi vì bị sặc bụi, nghẹn ngào nói với Cố Ly Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, trong ngăn kéo còn hai cuốn sách không nhìn rõ được bìa nè. Tôi nghĩ, một quyển có vẻ đang nói về kế tranh thủ cháy nhà hôi của trong ba mươi sáu kế đó.”

“Tranh thủ cháy nhà hôi của đứng thứ năm trong ba mươi sáu kế, còn từ không thành có vừa nãy xếp thứ bảy, có khi nào là hai con số năm và bảy cũng liên quan đến mật khẩu không?” A Tửu vừa chợt nghĩ ra. Dứt lời, cô ngước nhìn cái ghế bên cạnh hộc tủ, phía trên là một cái hòm cũ kỹ có mật mã: “Có thể năm liên quan đến mật khẩu của cái hòm này chăng?”

Cư dân mạng: !!!

A a a! Cuối cùng thì cô cũng móc nối được rồi!!!

“Chắc vậy đó.” Cố Ly Nguyệt đáp, đưa tay chỉ vào những ghi chú trên máy vi tính, vừa quay đầu lại nhìn A Tửu: “Trong ghi chú có vẽ vài hình người, chẳng lẽ chúng ta phải làm theo tư thế mấy hình người nhỏ này để xem liệu trong phòng có gì thay đổi không à?”

Cư dân mạng: ...

Cái lùm mía! Bọn này không cho phép cô dắt Tang Tửu đi sai hướng đâu nha chưa!!!

Cư dân mạng đang gào thét, âm thầm hò hét, lặng lẽ gầm rú trên bình luận, vì sợ rằng tính cách dễ tin người của A Tửu trong chương trình giải trí sẽ khiến cô thật sự chơi tạo hình người tí hon với Cố Ly Nguyệt mất.

Họ đã không còn đoái hoài đến ba căn phòng chưa đoán ra mật khẩu kia nữa, mà khóa chặt mắt vào màn hình, đợi tới lúc nhìn thấy A Tửu tin thật rồi đi về phía Cố Ly Nguyệt, trái tim họ bỗng lạnh ngắt.

[Toang rồi, hình như tui đã đoán được khung cảnh múa tấu hài của hai cô nàng này rồi...]

[Không đâu mà! Chíu Chiu không thể múa kiểu ngu vậy được đâu!]

[Nhưng có Cố Ly Nguyệt ở đấy thì chưa chắc à nghen.]

Cư dân mạng hết sức chăm chú nhìn A Tửu, ngó chừng A Tửu đi từng bước đến chỗ Cố Ly Nguyệt, lại đăm đăm nhìn A Tửu từ từ cúi đầu xuống xem bốn ghi chú trên máy vi tính. Sau đó, cô khẽ a lên một tiếng: “A…”

“Tôi biết chiêu thức trên này nè.” A Tửu quay qua cười với Cố Ly Nguyệt: “‘Tâm pháp Kiếm Thương’, Nguyệt Nguyệt à, trước kia cậu chưa từng gặp cũng là chuyện bình thường thôi.”

Dứt lời, A Tửu thầm bổ sung, dù sao tâm pháp bổn tông không truyền ra ngoài, nhưng mà sao thế giới này lại có tâm pháp của tông môn vậy nhỉ, rõ là không có tông môn mà.

Cố Ly Nguyệt: ?

Cư dân mạng: ??

Cố Ly Nguyệt thừ người ra, lặp lại: “‘Tâm pháp Kiếm Thương?’ Không phải bọn mình đang ở phòng sách của một thầy giáo lịch sử sao? Tại sao lại lòi ra một cuốn tâm pháp giống trong tiểu thuyết võ hiệp vậy?

“Đúng ha.” A Tửu đang định nói tiếp, bỗng dưng, như thể cô vừa được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, đôi mắt hạnh tỏa sáng lấp lánh: “Tôi nhớ ra rồi, bốn chiêu thức trên này chia ra thuộc thứ ba, thứ chín, thứ bảy, thứ nhất.”

A Tửu nói xong, không mảy may nghĩ ngợi gõ ra bốn số [3971]. Quả nhiên, một khắc sau, máy vi tính trước mặt hai người và toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp đã được mở khóa thành công!!!

“Nguyệt Nguyệt, cậu xuất sắc thiệt nha!” A Tửu cực kỳ kích động, chỉ vào máy vi tính đã được mở khóa và nhìn Cố Ly Nguyệt với vẻ mừng rỡ: “Hóa ra tấm giấy này thật sự liên quan đến mật khẩu máy vi tính!!!”

Cố Ly Nguyệt: ...

Không không không, tôi không hề xuất sắc, cậu mới xuất sắc đấy. Tôi thật sự nghĩ nếu múa may theo mấy hình vẽ tí hon này thì biết đâu sẽ lấy được manh mối bất ngờ nào đấy thôi.

[Mấy bà có thấy tâm pháp này hơi quen quen không?]

[Quen quen hả? Không quen gì ráo, chắc bạn đọc nhiều tiểu thuyết võ hiệp lắm rồi ấy nhỉ?]

[Không thể nào, thật sự là chiêu thức trong tiểu thuyết võ hiệp, Tang Tửu có thể lập tức nghĩ ra được thứ tự ư? Mấy bây đừng làm phiền tau, để tau suy nghĩ thêm chút nữa.]

Những dân mạng khác lười quan tâm đến cậu ta, vừa nhìn tiến độ của A Tửu và Cố Ly Nguyệt, vừa nhìn ba phòng phát sóng còn lại.

Đến khi thấy còn hai nhóm khách mời khác trong phòng phát sóng trực tiếp không tìm được ra mật mã của phòng kín, họ chợt thầm toát ra sự hài lòng quỷ dị, nếu phải giải thích thì có vẻ rất giống…

Há, con tôi không đứng chót nhá, giỏi chưa!

Vui vẻ xong, họ vội vàng quay lại phòng phát sóng trực tiếp của A Tửu, rồi cổ vũ cho A Tửu và Cố Ly Nguyệt qua bình luận: [Xông lên đi! Mau xông lên! Hai chị rất có thể bắt được hạng thứ hai từ trên đếm xuống đó! So với đếm ngược thì tăng lên được hai nhóm rồi kìa!!!]

Dĩ nhiên nhóm A Tửu không phụ sự mong đợi của mọi người.

Trước mặt đã có hình vẽ tí hon làm bước đệm, dẫu hai người có ngốc đi nữa cũng hiểu rõ nguồn gốc của hai mã khóa còn lại. Ba cuốn sách trên giá sách, theo thứ tự xếp sách có thể nhóm ra mật khẩu với bốn số [1 10 7], hoàn toàn có thể mở cửa.

Và hai cuốn sách A Tửu tìm được trong ngăn kéo cũng giống với phương pháp trước đó, dễ dàng nhóm ra được mật khẩu của cái hòm, rồi tìm thấy hai tờ báo cũ và một chiếc điện thoại trong đó.

Phải nói, ê-kíp chương trình có phong cách đặt mật khẩu rất rõ ràng. Hầu hết mỗi căn phòng đều sử dụng cùng một loại mật mã, chẳng hạn như phòng bên cạnh A Tửu được ê-kíp chương trình bố trí cho một loạt mật mã kiểu Sudoku.

[Xác minh mật khẩu thành công, cửa đã mở, thời gian tiêu hao 1 giờ 32 phút.]

Cố Ly Nguyệt nhìn cửa phòng kín được đẩy ra, suýt nữa đã bật khóc vì sung sướng, trong lòng đang gào khóc vang trời!

Quả nhiên mình đã ôm một cái bắp đùi vô cùng lực lưỡng! Rốt cuộc, mình không cần phải nhàm chán ngủ trong căn phòng kín như trước đây nữa!!!

Có thể ra khỏi phòng kín, A Tửu cũng rất phấn khởi, nhưng phấn khởi xong lại bắt đầu hơi rầu rĩ vì trong một tiếng rưỡi đó, cô chẳng nhận được một điểm chỉ số ra vẻ nào cả.

Không nên chứ nhỉ.

Vừa nãy cô vẫn luôn có gì nói đó mà.

Buồn bã qua đi, A Tửu vừa ngước lên đã thấy Cố Ly Nguyệt đang nhìn mình với vẻ kích động, bèn thầm nghĩ chẳng lẽ Nguyệt Nguyệt hi vọng mình khích lệ cô ấy sao?

Nếu mình không khen, còn không phải là rất ra vẻ đó ư?

A Tửu nghĩ ngợi, bỗng chốc nảy ra được một ý. Cô hất cằm, copy vẻ ngoài cao quý và lạnh lùng của Tịch Ngôn Vãn khi chị ấy đá người và nói lời khiêu khích ở sân bay hôm nọ một cách hoàn hảo, cộng thêm giọng điệu ba phần lạnh lùng, ba phần kiêu ngạo và bốn phần khoe khoang như được thể hiện bởi biểu đồ hình quạt của riêng bé A Tửu, cô ngang ngược kiêu ngạo ném ra một câu: “Đừng u mê chị, chị chỉ là một thần thoại mà thôi!”

Nguyệt Nguyệt! Cậu đừng bao giờ tin đó nha!!

Tôi đang âm thầm dốc sức khen cậu đó!!!

--------------------

Lời tác giả:

Làm một người trong ngoài bất nhất khó khăn quá đi thôi!

 

Bình Luận (0)
Comment