Khi Tóc Mai Đã Bạc, Người Có Còn Bên Ta?

Chương 12

Editor: Meounonna

“Nhà cũ tụi mình hồi đó còn không anh?” Du Dao bỗng nhiên tâm huyết dâng trào hỏi một câu.

Giang Trọng Lâm tuy không biết vì sao cô tự dưng nhắc đến chuyện này, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời cô, “Tiểu khu lúc trước nguyên mảnh đất đó bị dở bỏ hết rồi, những công trình gần đó 10 năm trước hầu như toàn bộ cũng bị giải toả cả rồi, bây giờ ở đó người ta xây dựng thành công viên xanh1, còn có một Quảng trường Phượng Hoàng1 nữa.

“Em muốn đi xem không?” Anh hỏi.

Sau khi Du Dao gật đầu, hai người họ nhanh chóng đi ra ngoài. Nhà của họ hiện giờ thật ra không xa với nhà cũ lắm, lái xe hơn 20 phút là tới. Từ xa Du Dao đã nhìn thấy một mảng cây cối màu lục um tùm xanh tốt, đợi đến khi đi vào, các loại cây đan xen nhau được cắt tỉa, uốn nắn với những hình dáng tuyệt đẹp, ý vị, mang đến cảm giác thanh tân sạch sẽ sau một quá trình xanh hoá đầy tinh tế và chuẩn mực, giống như cảm giác mà toàn bộ Hải Thành mang đến cho người tới đây.

Hôm nay là buổi sáng ngày thường phải làm việc, không phải ngày nghỉ lễ đặc biệt gì, người ở đây đương nhiên không nhiều lắm, Du Dao quan sát tổng thể, ngoài bà mẹ đang đẩy nôi em bé, mấy người lớn tuổi nhàn tản dạo chơi, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đi dạo, thì nhiều nhất là những học sinh chưa tới thời gian tựu trường.

Dường như Giang Trọng Lâm rất quen thuộc đối với nơi này, dẫn cô đi vào một con đường nhỏ được lát đá cuội, đoạn đường này người càng ít hơn, hầu như chỉ có hai người họ mà thôi. Du Dao nhìn chung quanh hai bên, phát hiện cây được trồng nhiều nhất ở xung quanh đây là phượng vĩ1, tiếc là khoảng thời gian này, hoa đã tàn rồi.

Trong tiểu khu hồi trước họ sống, cũng có trồng hai cây phượng vĩ, loại cây này khi nở hoa rất đẹp, đỏ rực cả một góc trời, dưới ánh mặt trời càng rực rỡ, đỏ tươi, thu hút mọi ánh nhìn, tiếc rằng Du Dao chỉ ngắm được có một năm.

Giang Trọng Lâm chú ý tới tầm mắt của cô, nói: “Vì nơi này trồng nhiều cây phượng, cho nên quảng trường bên cạnh được gọi là Quảng trường Phượng Hoàng (*), hằng năm có rất nhiều người đến đây chụp ảnh, phóng mắt nhìn từ xa cả trời đầy sắc đỏ, năm nay hoa đã tàn rồi, có điều năm sau có thể đến ngắm nữa.”

(*) Vì trong tiếng Trung cây phượng vĩ được gọi là cây phượng hoàng (phiên âm hán việt)

Hai người vừa nói câu được câu không vừa cất bước đi tiếp, đến một cái đình nhỏ1 dành cho mọi người dừng chân nghỉ ngơi trong công viên xanh, chung quanh trồng rất nhiều những khóm trúc cảnh to1.

“Chính là ở đây này.” Giang Trọng Lâm chỉ vào ngôi đình nhỏ, “Vị trí này từng là toà nhà chúng ta sống trước đây.”

Anh đi vào trong đình ngồi xuống, gọi Du Dao qua ngồi cùng. Lúc Du Dao đi ngang qua, nhìn thấy bên ngoài đình là một cái bia nho nhỏ, trên đó khắc, người quyên tặng ngôi đình này là Ông Giang.

Ông Giang…..? Không lẽ Ông Giang này là Ông Giang ở trước mặt cô sao?

Du Dao cũng không hỏi gì hết, cô đi vào ngồi kế bên Giang Trọng Lâm, cái đình nhỏ này rất bình thường không có gì đặc sắc, phong cảnh chung quanh đây cũng bình thường, không phải cảnh đẹp gì cho cam, cho nên ngoại trừ những người đi đường mệt quá ghé vào dừng chân trong chốc lát, hầu như không có ai ở lại nơi này.

Nhưng Du Dao có thể tưởng tượng được cảnh Giang Trọng Lâm mấy năm nay thường ngồi một mình ở ngôi đình này. Người không còn nữa, nhà cũng không còn nữa, chỉ lưu lại một chốn cũ không còn nhìn ra được khung cảnh khi xưa để hồi tưởng nhắc nhớ quá khứ như thế này mà thôi.

Nhìn anh ban nãy một đường đến đây, rõ ràng là dáng vẻ cực kỳ quen thuộc, chác chắn anh là rất hay tới đây.

Họ ngồi ở đây hồi lâu, có mấy người từ con đường nhỏ đằng trước đi tới, đều không buồn liếc nhìn hai người cái nào, một đường thẳng tắp đi ngang qua. Chỉ có một người lao công đeo thẻ nhân viên công tác của công viên xanh dừng bước, chào hỏi với Giang Trọng Lâm.

“Ông Giang à, hai tháng nay không thấy ông tới rồi đó!” Người đàn ông trông khoảng năm mươi tuổi hơn nói với vẻ quen thuộc, sát phía sau là một cái máy vận chuyển treo lơ lửng trên không- thùng rác chịu lực.

Giang Trọng Lâm cười cười với ông ấy, “Có chút việc bận, nên dạo gần đây không tới.”

“Ồ, thì ra là vậy.” Người đó nhìn qua Du Dao, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, có chút hiếm lạ nói: “Lần đầu tiên tôi thấy Ông Giang và người khác tới đây à nha.”

Du Dao thấy vậy vui vẻ hỏi: “Ông Giang nhà tôi thường tới nơi này sao? Chú à chú làm ở đây lâu chưa?”

Ông chú bật cười, “Tôi làm ở đây cũng kha khá năm rồi đó, thường thấy Ông Giang tới đây nè, lần nào cũng đi một mình, có khi ông ấy còn giúp tôi dọn dẹp rác rưởi xung quanh cái đình đình nhỏ này nữa, haizz, có mấy người á hả, rõ ràng là bên cạnh có thùng rác không bỏ đâu, chỉ thích bỏ dưới đất thôi…” Ông ấy than trách lải nhải một hồi.

Du Dao liếc mắt nhìn thoáng qua Giang Trọng Lâm đang lắc đầu cười khổ bên cạnh, hỏi tiếp: “Mùa đông ông ấy cũng tới sao?”

Ông chú thành thật trả lời, không hề giấu diếm: “Đương nhiên là tới rồi, mùa đông tuyết lớn ông ấy cũng tới!”

Đợi ông chú nhiệt tình đem rác đi rồi, Du Dao khoanh tay liếc xéo Giang Trọng Lâm: “Trời đông tuyết lớn lạnh như vậy, anh tới cái đình lạnh lẽo này hứng gió à?”

Giang Trọng Lâm ho khan một tiếng, “Lúc tuyết rơi, phong cảnh ở đây khá tuyệt, rừng trúc phủ châu tuyết1 mà.”

Du Dao lắc đầu, không muốn nói với anh nữa, dứt khoát ôm lấy tay anh kéo đi, lôi anh đi xuống bậc thang, “Chỗ này đâu có gì đẹp, đi chỗ khác đi.”

Giang Trọng Lâm bị cô kéo lên phía trước, có ý đồ rút tay mình ra.

Du Dao liếc anh một cái, “Được, không cho kéo thì không kéo.” Cô từ bỏ ý định nắm tay lão già cứng nhắc này, sau đó dứt khoát ôm eo ông lão luôn.

Thầy Giang: “…” Sao lại không nhớ bài học xương máu này chứ.

Anh giống như đang bị bắt cóc, bước từng bước khó khăn, cứng đờ lên đằng trước.

Mà cảnh một cô gái trẻ tuổi tuỳ ý ôm eo một ông lão, dẫn tới ánh nhìn quan sát của người đi đường. Điểm chính là tư thế của hai người hoàn toàn là cách ôm của một cặp tình nhân. Thầy Giang cảm giác được ánh nhìn kỳ lạ của hai đôi tình nhân trẻ phía trước mặt, không khỏi cúi đầu nhìn Du Dao.

Du Dao dường như không hề hay biết gì cả.

Giang Trọng Lâm thở dài trong lòng, thương lượng với Du Dao, “Em buông ra trước đã, tụi mình đi đàng hoàng lại có được không?”

Giọng nói của anh rất mềm mại, dịu dàng, giọng nói của Du Dao thì dứt khoát, cứng rắn, cô nói: “Ngày mai sẽ có một tin tức.”

Giang Trọng Lâm ngây ra, sau đột nhiên lại nói đến chuyện khác. “Tin tức gì chứ?” Anh hỏi.

Du Dao nghiêm túc nói: “Tin tức với tựa đề là ‘Trong công viên xanh có một cô gái trẻ tuổi cưỡng hôn một người đàn ông U60’.”

Giang Trọng Lâm không dám hó hé nữa, sợ vợ mình sẽ làm như vậy thật. Du Dao thấy anh không dám ý kiến nữa, trong lòng đang mắc cười muốn chết. Đây rõ ràng vẫn em trai nhỏ Tiểu Giang mà, vẫn là cái vẻ không sức lực phản kháng như xưa, hình như 40 năm phong sương của anh phí công mất rồi.

Lúc trước khi anh và cô ở ngoài đường, Giang Trọng Lâm cũng như thế, rất ngại ngùng khi làm các hành động thân mật quá mức, mỗi khi đi trên đường lớn nắm tay nhau, anh đều đỏ mặt, còn ngại ngùng hơn cả cô. Lúc ấy Du Dao nghĩ có lẽ là do vấn đề tuổi tác, nhưng bây giờ nhìn lại, hình như không phải vì số tuổi, mà nguyên nhân hoàn toàn là do tính cách.

Trong lúc Du Dao đang nghĩ ngợi, phát hiện Giang Trọng Lâm đang lén nhẹ nhàng kéo tay mà cô đang ôm eo anh xuống, nắm vào tay mình.

Du Dao không nói gì hết, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, tay lại nắm chặt lấy tay anh. Đôi tay không còn tươi trẻ và mịn màng, đang chặt chẽ nắm lấy tay cô, phảng phất giống như chàng thanh niên nhiều năm về trước dù ngại ngùng nhưng vẫn gắt gao kéo lấy tay cô vậy.

Hai người đi dạo một vòng ở công viên xanh, Giang Trọng Lâm đi nhà vệ sinh, Du Dao liền ngồi vào ghế dựa dưới bóng cây gần đó chờ anh, tiện tay mở thiết bị đầu cuối của mình ra chơi một bản game mini. Trò này là lúc trước cô gặp hai sinh viên của Hải Đại được đề cử cho, Du Dao cũng rất thích, đã qua được 230 ải rồi.

Nhưng ải này, nhân vật mini trong game làm thế nào cũng không thể vượt qua vách núi này, lần nào cũng bị rớt xuống. Du Dao thử nhiều lần lắm rồi nhưng vẫn không thành công, lại bắt đầu chơi lại lần nữa,

Du Dao đột nhiên nghe thấy bên tai có một giọng nói: “Lúc em ở dưới trước hết lấy cục đá đó lên, đó là trứng chim, em mang theo trứng chim bên người, đợi tới lúc leo được nữa đường lúc không có chỗ đặt chân, sẽ có một con chim bay tới tìm trứng chim ở trên người em, em có thể thuận theo gió đáp lên người con chim đó.”

Du Dao không ngẩng đầu lên, qua ải này trước, sau đó mới giương mắt nhìn lên một chút: “Cảm ơn.”

Là một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc rất bóng bẫy, lớn lên nhìn cũng khá, anh ta mặt đầy ý cười, một tay chống lên lưng ghế dựa, cúi người nhìn Du Dao chơi game.

“Không cần cảm ơn, trò chơi này ít có cô gái nào thích chơi lắm, em đã chơi tới hai trăm mấy ải rồi à?” Anh ta chớp chớp mắt, “Anh chơi hơn em mấy chục ải, những ải sau này sẽ ngày càng khó qua, đòi hỏi phải xài vài kỹ xảo, để anh dạy em nhé.”

Du Dao kéo kéo khoé miệng, “Không cần, tôi tự mình chơi được.” Chơi loại game này không phải vì muốn hưởng thụ niềm vui của quá trình tìm ra cách qua ải hay sao, nếu như tất cả mánh khoé, kỹ xảo đều bị nói ra cả rồi thì còn chơi cái rắm á, Du Dao nghĩ thầm.

Người đàn ông trẻ có chút thất vọng, có điều không muốn từ bỏ lắm, vẫn có ý đồ tiếp tục kéo dài cuộc trò chuyện: “Không có gì mà, dù sao thì bây giờ anh có thời gian, anh dạy cho em thì em có thể qua ải nhanh hơn.”

Du Dao nghe thấy những lời này, hiểu rồi, thì ra là muốn tán tỉnh. Nói thật thì, cô lớn lên khá xinh đẹp, mỗi khi một mình đi trên đường cũng bị tán khá nhiều lần, đối phó mấy chuyện này có thể nói là trước lạ sau quen.

Cô đứng lên, “Ngại quá, tôi phải đi tìm bạn trai mình rồi, lâu vậy mà không thấy trở lại đây, chắc là bị ngã trong nhà vệ sinh rồi quá.”

Cô một tay đút vào túi, một tay chơi trò chơi, cũng không quay đầu lại đi thẳng một mạch luôn, ai ngờ vừa quẹo một khúc cua liền nhìn thấy ông lão đi vệ sinh lâu quá không về, không biết có phải bị té trong nhà vệ sinh rồi không kia đang đứng ở khúc ngoặt, nhìn chăm chú vào một cái cây to không biết đang suy nghĩ điều gì.

Lưng anh thẳng tắp, đứng ở đó cao lớn đĩnh bạt, chỉ có đầu tóc bạc trắng kia, vô cớ khiến cho bóng dáng của anh trông có vẻ tang thương và tịch mịch.

Du Dao đi đến bên cạnh anh, vừa quay đầu xem, phát hiện từ đây xuyên qua từng tán cây hoa thưa thớt có thể nhìn thấy chiếc ghế dài khi nãy cô vừa ngồi.

Du Dao khựng lại, suy nghĩ một chút liền hiểu ra, trong bụng thầm mắng, lão già khốn nạn này nhìn thấy có đàn ông trẻ đến gần vợ mình, vậy mà không chạy qua ngay à?

Giang Trọng Lâm thấy cô tới đây, cười cười với cô, không nói gì hết, “Thời gian cũng muộn rồi, chúng ta về nhà ăn cơm thôi.”

Với đến nhà, hai người cứ như thường lệ ăn cơm xong, Du Dao thấy anh không có chút khác thường nào, nhịn không được nghi ngờ anh thật ra hoàn toàn không thấy được cảnh tượng lúc nãy.

Mãi đến buổi tối, cô khát nên xuống lầu uống nước, nghe thấy Giang Trọng Lâm đang nói chuyện với người nào đó.

Anh thở dài nói: “Nếu cô ấy thật sự muốn ly hôn, vậy thì ly hôn đi, nên tôn trọng quyết định của cô ấy. Dù sao thì cô ấy vẫn còn trẻ, sau này còn có nhiều sự lựa chọn, không cần phải miễn cưỡng ở bên một người không thích hợp, liên luỵ cả nửa đời sau này…”

Vẫn còn trẻ, có nhiều sự lựa chọn, liên luỵ cả nửa đời sau này?  Du Dao nghe xong nổi trận lôi đình, cô nhớ tới bây giờ hai người phân phòng ngủ, ngày thường thân mật một chút thôi là lão già này lại cảm thấy không tự nhiên. Được, thì ra là chờ cô nói câu ly hôn trước đó hả?

Du Dao lửa giận xông tới não, đi thẳng qua đó, đùng một cái đá ngã cái bàn, “Giang Trọng Lâm! Anh nói cái gì hả!”

Giang Trọng Lâm quay đầu kinh ngạc nhìn cô, trên mặt cũng không có một chút gì gọi là hổ thẹn khi bị bắt quả tang hết.

“Anh con mẹ nó hồi nãy anh nói cái gì!” Du Dao điên lên.

Giang Trọng Lâm ngẩn người, nói: “Là một người bạn của anh, con gái của ông ấy muốn ly hôn với chồng, nên ông ấy tìm anh tâm sự, hỏi anh cảm thấy thế nào.”

Du Dao trăm triệu lần không nghĩ tới chuyện là như vậy, hiển nhiên, khi nãy cô hiểu nhầm rồi.

Chết cái này xấu hổ quá.

Lớn tiếng qua đi phòng khách là một bầu không khí vô cùng yên tĩnh.

Du Dao giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra dựng cái bàn bị cô đá ngã lên, đi vào phòng bếp: “Em đi uống nước xíu, anh nói tiếp đi.”

Mắt thấy Du Dao chạy biến lên lầu, Giang Trọng Lâm tiếp tục nghe điện thoại, ông bạn già ở đầu dây bên kia bị âm thanh lớn bên đây doạ sợ rồi, liên tục hỏi anh, “Ông Giang à, vừa rồi bị sao vậy?”

Giang Trọng Lâm chưa nói gì hết, nhìn cái bàn xui xẻo bị Du Dao đá ngã rồi được dựng lại kia, chính mình bỗng dưng không hiểu sao bật cười ra tiếng, cười cười duỗi tay đỡ lấy mắt kính của mình. Không dám cười quá lớn, sợ bị Du Dao trên lầu nghe được, thẹn quá hoá giận lại xông xuống đá bàn lật ngữa nữa.

“Không có chuyện gì hết đó, vợ tôi giận dỗi với tôi thôi.” Thầy Giang buồn cười nói.
Bình Luận (0)
Comment