Khi Tóc Mai Đã Bạc, Người Có Còn Bên Ta?

Chương 31

Sắp tới cuối năm, thời tiết càng ngày càng rét lạnh. Tuy rằng đã là 40 năm sau, nhưng Tết vẫn là một ngày lễ quan trọng như lúc trước, Du Dao cảm thấy hình như gần đây số người tặng quà đến nhiều hơn trước, dạo này trường học cho học sinh nghỉ đông, ngay cả những người trẻ trong tiểu khu của họ cũng đông lên rồi.

“Chúng ta cần mua đồ Tết sớm xíu không anh?” Du Dao thuận miệng hỏi, “Chị dâu Nhiếp và bà cụ Dư đã bắt đầu chuẩn bị từ hai tháng trước Tết lận đấy, còn nhà chúng ta thì sao, năm ngoái anh ở nhà ăn Tết một mình hay sao thế?”

Vì trong nhà ấm áp, Giang Trọng Lâm mặc một chiếc áo len cao cổ, đang chậm rãi lật xem một quyển sách, nghe thấy câu hỏi của Du Dao, anh ngơ ngác một lúc mới ngẩng đầu lên, nói: “Phần lớn là anh ở nhà một mình, lúc Tết thì sẽ có vài học trò đến thăm. Anh họ của anh cũng còn ở đây, bên anh ấy có khi sẽ gọi anh qua đấy đón Tết, có điều bên nhà anh ấy trẻ con nhiều, anh không thường đi.”

Du Dao nghe anh chậm rì rì nói xong, “Ờ” một tiếng, “Vậy năm nay tụi mình ăn Tết ở nhà nha anh, hình như cũng không có gì cần chuẩn bị cả, trữ đồ ăn, mua nhiều trái cây, bánh kẹo, điểm tâm các loại nhiều một tí, để lỡ có trẻ con đến nhà…. Bây giờ chắc còn phải dán câu đối xuân nhỉ, em thấy chị dâu Nhiếp mua hai chậu quất vàng nhỏ đẹp lắm, chúng ta nên mua không nhỉ, đặt ở phòng khách.”

Giang Trọng Lâm mãi sau mới trả lời: “Em thích không, nếu thích thì mua đi.” Năm ngoái anh không chú ý tới mấy thứ này, chỉ dán một câu đối xuân để phù hợp với không khí Tết là hết rồi, nhưng bây giờ Du Dao thích mấy thứ này, anh đương nhiên cũng vui lắm.

Du Dao cảm thấy có chút không đúng, buông sách điện tử trong tay xuống, nhìn về phía Giang Trọng Lâm đang im lặng đọc sách.

“Anh sao vậy, từ sáng đến giờ không có miếng tinh thần nào.” Du Dao chăm chú quan sát anh, “Có phải bị bệnh rồi không?”

Giang Trọng Lâm một lúc lâu sau mới lật qua một trang sách, hơi mờ mịt đáp: “Không có mà.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Du Dao nhăn mày, đứng dậy đi đến trước mặt anh, áp tay lên trán anh thử, cô lập tức nhăn mày càng chặt hơn. Cô không nói lời nào, đi lấy nhiệt kế trước, cho Giang Trọng Lâm đo nhiệt độ.

Nhiệt kế biểu thị nhiệt độ là 38.7, Du Dao ‘chậc’ một tiếng, ngồi trước mặt Giang Trọng Lâm, đẩy mắt kính anh lên, chìa nhiệt kế ra trước mắt anh một cách giận dỗi, “Này, Ông Giang à, anh nhìn màn hình hiển thị của nhiệt kế đi, còn cứng miệng nói không sao không?”

Giang Trọng Lâm nhìn nhìn, nhưng không có phản ứng quá lớn, anh gấp sách lại nói: “Anh chỉ cảm thấy đầu óc hơi mơ màng, không ngờ là bị sốt, để anh đi uống hai viên thuốc trước.”

Nói xong anh đứng lên, lấy ly rót nước uống thuốc, dáng vẻ đó giống hệt như bình thường anh đi rửa trái cây cho cô ăn, đối với việc mình bị bệnh, ông lão hình như không có chút tự giác nào.

Du Dao ‘haizz’ một tiếng, lấy lại tinh thần, ném nhiệt kế lên trên ghế sô pha, tay duỗi ra một phát tóm chặt lấy áo của ông lão.

“Uống thuốc xong chưa? Uống xong rồi hả? OK, tới đây.”

Cô thẳng tay kéo anh lôi vào phòng ngủ, vén chăn ra, ấn anh lên trên giường. Sau đó vừa chỉnh lại nhiệt độ của điều hoà vừa nói: “Cởi áo và dép lê ra, lên giường nghỉ ngơi, nếu như buổi chiều không hạ sốt em dẫn anh đi bệnh viện.”

Giang Trọng Lâm cũng không phản đối, anh ngồi bên mép giường cởi dép lê và áo khoác ra, sau đó tháo mắt kính ra một cách đàng hoàng, tự nhiên nằm thẳng trên giường như vào mỗi buổi tối ngày thường chuẩn bị đi ngủ, anh còn an ủi Du Dao rằng: “Anh uống thuốc xong ngủ một giấc là ổn rồi, em yên tâm, trưa nay anh không dậy ăn cơm, em tự làm chút đồ ăn nhé, nếu không thì gọi đồ ăn ngoài cũng được, quán ăn có món canh hầm lần trước em bảo mùi vị cũng không tệ đó.”

Du Dao quả thực bị ông lão Giang làm cho tức giận đến bật cười, đặt mông ngồi xuống bên giường khoanh tay nói, “Anh có chút tự giác của người đang bệnh đi được không, nghỉ ngơi cho đàng hoàng, còn có tâm trạng quan tâm trưa nay em ăn gì, em đây chính là loại người dù ở đâu cũng chăm sóc bản thân tốt lắm, còn anh, sao ngay cả bản thân bị bệnh cũng chả biết, sốt tới hơn 38 độ anh không cảm thấy gì hết hả.”

Có lẽ cảm nhận được cô ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng đang tức giận như núi lửa phun trào, ông lão Giang không dám nói chuyện nữa, chỉ nằm ở đấy nhìn cô, trông có vẻ khá đáng thương.

Du Dao chịu không nổi, kéo khoé miệng xuống, đắp chăn lại cho anh, “Mau nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi cho đàng hoàng!”

Ông lão Giang nhắm mắt lại

Du Dao im lặng ngồi bên mép giường một lát, thấy anh không có phản ứng gì nữa, đứng dậy vào phòng bếp rót nước nóng vào trong ly giữ nhiệt của Giang Trọng Lâm, bưng vào phòng. Cô lấy theo sách điện tử mình mới xem được một nữa ngồi lên cái ghế kế bên giường, chuẩn bị ở đây canh ông lão ngủ.

Nhưng cô phát hiện bản thân xem không vào sách điện tử trong tay nữa, sau khi lật được hai trang cũng không nhớ được khi nãy mình đã đọc những gì, nhịn không được nhìn về phía Giang Trọng Lâm đang ở trên giường. Anh rất yên lặng. Du Dao cúi đầu đóng sách điện tử, tìm game mà cô thường chơi, nhưng không chơi được bao lâu, cô lại cảm thấy chán phèo, thoát game luôn, lại ngẩng đầu nhìn Giang Trọng Lâm lần nữa.

Lần này vậy mà anh lại mở mắt.

Du Dao lập tức tỏ vẻ hung dữ, “Sao anh còn chưa chịu ngủ?”

Giang Trọng Lâm nói: “Em không cần canh anh mà, anh chỉ bị sốt nhẹ thôi.”

Du Dao không thèm để ý đến anh, lấy nước ấm kế bên, “Anh có muốn uống miếng nước ấm rồi hẳn ngủ không?”

Giang Trọng Lâm: “Em để ở đó đi, anh muốn uống sẽ tự lấy uống, em không cần lo cho anh đâu.”

Du Dao rót nước ấm ra, “Sao em cứ cảm thấy lúc anh bị bệnh, không ngoan tí nào nhỉ?”

Giang Trọng Lâm đột nhiên bật cười, “Lúc em bị bệnh mới thật sự là không ngoan đấy.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Câu nói của Giang Trọng Lâm làm cô nhớ đến một kỷ niệm.

Lúc trước khi hai người kết hôn, một lần nọ cô ngã bệnh, lúc ấy hai người còn đang trong giai đoạn tìm hiểu, Giang Trọng Lâm vẫn còn khách sáo mà gọi họ tên đầy đủ của cô, đưa cô về nhà, được cô mời lên nhà ngồi chơi, mặt mày anh đỏ rực từ chối, làm như cô sẽ làm gì anh không bằng.

Từ nhỏ đến lớn thật ra Du Dao ít khi nào ngã bệnh lắm, nhưng mùa đông năm ấy thật sự quá lạnh, cô hẹn hò với tên ngốc này, cố ý làm màu mặc một chiếc váy xinh đẹp, kết quả không lường trước được là, vừa về nhà liền sốt cao ngã bệnh. Thường khi cô có chuyện gì đều sẽ tìm bạn thân Dương Quân, lần đó bị  bệnh vốn định gọi cho Dương Quân, ai dè đầu óc choáng váng gửi lộn tin nhắn cho Giang Trọng Lâm thay vì gửi cho Dương Quân, đợi tới lúc cô mơ hồ nghe thấy tiếng chuông cửa lọ mò bò dậy, Giang Trọng Lâm đã mặt đầy nôn nóng chạy tới cửa nhà cô, trong tay anh đang cầm thuốc, ngày đông giá rét, cũng không biết anh gấp gáp đến cỡ nào, mà đầu tóc anh mồ hôi nhễ nhại.

Đó là lần đầu tiên sau khi hai người xác lập quan hệ yêu đương, Giang Trọng Lâm ‘đường đường chính chính nghênh ngang vào nhà’ cô, anh không những nhìn thấy mấy hộp cơm cô ăn dở tối hôm qua và mấy chai rượu mà cô bày tán loạn trong phòng khách, mà còn thấy được cả đống quần áo và đồ lót cô chất chồng trên sô pha, khi cô mơ màng ra mở cửa, quần áo cũng chẳng ngay ngắn thẳng thớm.

Hình ảnh đó mất mặt biết bao, có lẽ đó là lần mất mặt nhất sau khi cô quen biết với Giang Trọng Lâm. Nhưng Giang Trọng Lâm hoàn toàn không để ý đến điều này, anh vội vã lên đây để sờ vào trán cô— Người đàn ông này rất thân sĩ lễ độ, lúc hẹn hò chỉ dắt tay cô mà anh còn ngại ngùng, hành vi chủ động tiếp xúc với cô thế này thật sự rất hiếm có đấy.

Cảm thấy cô sốt thật rồi, anh lập tức tìm thuốc trong túi của mình, lấy nó ra, sau đó đi vào trong nhà bếp của cô lấy bình nước đun nước nóng cho cô, đút thuốc cho người đang trong trạng thái mơ hồ là Du Dao. Vì đổ bệnh, Du Dao thật sự không còn sức lực để bắt bẻ anh nữa, cũng không quan tâm nhiều chuyện đến thế, đầu óc nặng trĩu, bước chân nặng nề lê lết về phòng ngã lên giường, không thèm để ý đến một người đàn ông trưởng thành đang đi đi lại lại trong phòng mình. Kết quả đợi khi cô tỉnh lại, nhìn thấy Giang Trọng Lâm mũi lấm tấm mồ hôi đang vệ sinh, dọn dẹp phòng ở cho cô. Đương nhiên, nội y trong đống quần áo cô quăng trong phòng khách anh không dám động vào.

Là một anh bạn trai xin nghỉ phép để chăm sóc cho bạn gái bị ốm, Giang Trọng Lâm vô cùng xứng đáng với ‘chức vụ’, biểu hiện xuất sắc. Nhưng Du Dao lại không phải là một bệnh nhân ngoan ngoãn, không phối hợp chút nào. Cô không thích uống thuốc, đặc biệt là dạng thuốc viên phải nuốt xuống thế này, làm thế nào cũng không thể nuốt xuống được, sau khi hạ sốt được một tí, cô khôi phục tinh thần rồi thì làm cách nào cô cũng không chịu uống thuốc nữa. Giang Trọng Lâm bưng ly nước ấm tận tình khuyên cô, năn nỉ tới mức nước ấm cũng biến thành nước lạnh mà cô vẫn chưa chịu uống viên thuốc đó, làm Giang Trọng Lâm cực kỳ ưu sầu.

“Thiệt mà, dễ nuốt lắm, em uống miếng nước nè, xong bỏ viên thuốc vào miệng, lại uống một ngụm nước to, là nó dễ trôi xuống lắm.”

“Không mấy, anh làm cho em xem nhé?” Anh nói xong, suýt nữa thì uống viên thuốc ấy xuống rồi.

Du Dao thấy anh như đang dỗ dành con nít, cũng cảm thấy bản thân mất mặt quá, lúc này mới không cam lòng nuốt viên thuốc xuống, quả nhiên, không dễ nuốt xuống xíu nào, vì nuốt nhanh quá nên cô bị sặc. Giang Trọng Lâm rút giấy ăn ra lau nước phun ra do bị sặc của cô, lúc lau đến trước ngực, bàn tay run rẩy cả lên, vì cô không mặc áo trong cho nên hai cái đó… hiện lên vô cùng rõ ràng. Chàng thanh niên trẻ lúc đầu không chú ý đến, mãi đến bây giờ mới phát hiện ra ngay lập tức vẻ mặt lộ ra nét túng quẫn xấu hổ rút tay lại, biểu tình ngại ngùng mang theo chút ngây ngô lại có phần rung động ấy, ngoài ý muốn làm cô khắc ghi sâu sắc trong lòng.

Sau đó đương nhiên cô nhanh chóng khỏi bệnh. Thật ra rất khó nói sau này cô đồng ý lời cầu hôn của anh, có phần nào nguyên nhân do lần đổ bệnh đó hay không— Lúc bạn đang ngã bệnh, yếu đuối và buồn bã nhất, có một người như thế ngồi kế bên đợi bạn tỉnh lại, kiên nhẫn mà dỗ dành bạn uống thuốc, anh ấy bao dung cho sự tuỳ hứng của bạn lúc bị ốm, sẽ làm bạn cảm nhận được hình như anh ấy cũng đang hiểu được sự buồn bực của mình, hoặc giả có lẽ anh ấy cảm nhận được sự khó chịu kia còn nhiều hơn bạn, cảm giác ấy vào lúc bạn cô đơn nhất đã lẳng lặng lấp đầy một thứ gì đó, có thể khiến cho một kẻ phong lưu phiêu bạt, từ lâu đã quen với cô đơn, lưu luyến về một mái ấm gia đình mà người đó từng khinh thường.

Du Dao đưa tay áp lên trán của Giang Trọng Lâm. Sự nóng bỏng từ lòng bàn tay truyền đến giống như đôi mắt của chàng thanh niên năm ấy, đó là ánh mắt khi nhìn thấy người con gái mình yêu thương hết mực, mang theo vẻ say đắm và quyến luyến. Còn Giang Trọng Lâm của bây giờ, ánh mắt anh nhìn cô không hề giống lúc trước nữa, chẳng còn sự mê đắm nóng bỏng ngày ấy, thế nhưng sự quyến luyến, dịu dàng không nỡ rời xa, vẫn trước sau chẳng hề thay đổi, thậm chí càng thêm nồng hậu.

“Anh……” Du Dao nói được một chữ, nhưng không biết nên nói gì nữa. cô muốn nói, “Nhiều năm vậy rồi anh vẫn còn nhớ kỹ em không thích uống thuốc viên sao?” còn muốn nói “Em ngã bệnh ngủ một giấc là khoẻ, không cần uống thuốc, nhưng anh thì không được.” Nhưng đến cùng cô vẫn không nói ra.

Qua một lát, Giang Trọng Lâm đưa tay từ trong chăn ra, cầm lấy bàn tay của cô đang đặt trên trán anh.

“Tốt xấu gì anh cũng sẽ không từ chối uống thuốc mà.” Anh thử làm bầu không khí giữa hai người thả lỏng một xíu.

Du Dao thoáng kéo khoé môi, “Em không dịu dàng được như anh đâu, nếu anh không chịu uống thuốc, em sẽ bóp mũi anh trực tiếp nhét thuốc vào miệng luôn.” Cô bày ra vẻ mặt hung tàn nóng nảy ý bảo rằng cô ‘dám nói dám làm’

“Không sao cả, em không cần lo lắng, chỉ là hơi sốt tí thôi, mỗi năm khi vào đông đều sẽ bị một lần, anh quen rồi, sẽ nhanh chóng khoẻ lại thôi. Anh nói rồi, phải chăm sóc em lâu dài, anh nói được làm được, em cũng phải tin tưởng anh.” Anh nói như thế, trong giọng nói mang theo sự kiên định, làm người ta cảm thấy rất đáng tin cậy.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Du Dao lại nhét tay anh vào chăn lần nữa, “Vậy anh mau nghỉ ngơi cho em, nghỉ ngơi cho đàng hoàng, phải mau chóng khoẻ lại.”

“Được, anh phải mau chóng khoẻ lại.” Anh cười cười, lần nữa nhắm chặt mắt.

Du Dao nhìn vào gương mặt của anh, thầm nghĩ, vào mùa đông mấy năm trước lúc anh ngã bệnh có phải cũng như hôm nay, một mình ngồi trên ghế xem sách, thậm chí còn không phát giác mình bị sốt. Đợi tới khi nhận thấy mình không khoẻ, anh liền tự mình uống hai viên thuốc, sau đó yên lặng ngủ thiếp đi, không ai chăm sóc anh cả, cũng không ai ngồi bên cạnh đợi anh tỉnh dậy.
Bình Luận (0)
Comment