Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính

Chương 38

Từ Thanh Tùng là bạn nối khố của Cố Hướng Hằng, từ sau khi anh về quê, bọn họ vì một chút chuyện mà gặp gỡ, lại lần nữa nối lại giao tình. Cố Hướng Hằng không đến mức làm việc thiên vị, nhưng mà ở trên một vài việc, anh cũng hy vọng cuộc sống của Từ Thanh Tùng có thể càng ngày càng tốt.

Bởi vì thôn Thượng Trang muốn phát triển nghề chăn nuôi, Cố Hướng Hằng hỏi ý kiến của Từ Thanh Tùng xong thì liền phân anh chàng đi nuôi gà.

Hiện tại gà với vịt mỗi bên chiếm nửa giang sơn, gà thì nuôi trong núi, vịt thì nuôi ven bờ hồ.

Trứng vịt có thể làm hột vịt muối, trứng vịt bắc thảo vân vân, hạn sử dụng lâu hơn, chủng loại lại khác nhau, còn có thể mở rộng nguồn tiêu thụ nữa.

Về phần nói đến khi quy mô lớn hơn, không tiêu thụ đi được, ôi từ đây đến khi đó cách bọn họ quá xa xôi, nên giờ không cần tự hỏi chuyện xa xôi đến thế.

Lúc bọn họ về lại từ tỉnh thành có mang theo một loại meo nấm, sau đó họ liền tìm một căn phòng bắt đầu dựng giá nuôi trồng, là tay mới qua sông thử gieo trồng nấm, phương diện này là Giang Cảnh Du tiếp nhận.

Giang Cảnh Du vẫn là tương đối am hiểu về phương diện trồng trọt, hồi hiện đại còn từng tham quan phòng nấm, giờ cũng có đi theo đến đại học nông nghiệp nghe giảng.

Về phương diện trồng nấm này, trong thôn cũng không có người được chọn nào thích hợp hơn, Giang Cảnh Du liền đảm đương vai trò như cố vấn, vào mấy hôm không cần đi dạy, về cơ bản đều ngâm mình trong phòng nấm.

Ở thời điểm này, bên phần bản thảo, chỉ cần không đứt đoạn, làm người khác không sờ rõ được cô rốt cuộc có bao nhiêu "khoản thu nhập thêm" là được, cô không cần phải vùi đầu vẽ phác thảo mỗi ngày, có cái nữa chuyện vẽ phác họa này cũng phải nhìn linh cảm, chứ cứ đâm đầu mà vẽ, đại não rất dễ bị cơ giới hóa.

Vậy là đến lúc này, gà, vịt, heo và nấm, mỗi một bộ phận có người phụ trách và quản lý bất đồng.

Người trong thôn bọn họ đông đúc, vào thời điểm không đủ ăn thì đấy là khuyết điểm, nhưng mà lúc cần đến lao động thì đấy lại là ưu điểm.

Đại đội trưởng vốn dĩ chính là quản sản xuất, thành tích của Cố Hướng Hằng ở nửa năm trước cũng rõ như ban ngày, năm nay những gì anh đề ra cũng là ý tưởng làm đâu chắc đấy, mỗi lần anh họp cán bộ thôn nhắc tới những ý này, không có ai khởi xướng phản đối cả.

Mọi người dù cho có một ít tư tâm, nhưng ở phương diện này thì ai ai cũng như nhau cả, họ đều hy vọng thôn Thượng Trang càng ngày càng tốt.

Đối với Từ Thanh Tùng mà nói, anh rất rõ ràng mà phát hiện từ sau khi anh bạn nối khố này của mình xuất ngũ chuyển nghề về đây, thôn mình đã phát sinh các kiểu biến hóa như thế nào.

Lão đội trưởng trước kia không phải không làm tốt, ông ấy xử sự công chính, không nghiêng không lệch, ai ai cũng đều nhớ cái tốt của ông, nhưng mà nếu so sánh với đại đội trưởng đương nhiệm mà nói, ông ấy có chút thiếu kiên quyết và tiến thủ.

Có lẽ là bởi vì anh bạn nối khố của mình cũng đủ trẻ tuổi đi, khác với mọi người lo lắng này nọ, bạn thân của anh ấy cũng sẽ không bởi vì quá trẻ tuổi mà không có biện pháp xử lý các hạng mục công việc trong thôn thật tốt, bạn anh ấy thích ứng rất là tốt, lại còn dẫn dắt mọi người cùng nhau tiến bộ nữa.

Năm đầu tiên anh về đây chỉ có nửa năm ngắn ngủi, lúc mới vừa nhậm chức Từ Thanh Tùng còn từng lo lắng thay anh bạn của mình, nghĩ liệu phó đại đội trưởng có ngáng chân anh, làm anh mất uy tín hay không kìa, và kết quả là bạn của anh ấy đã trực tiếp bắt lấy con sâu mọt kế toán kia, cũng chặt đứt một cánh tay của phó đại đội trưởng, để phó đại đội trưởng biết là anh không dễ chọc, rồi sau đó anh còn dẫn mọi người lên núi đi săn, để mọi người được ăn một bữa mặn.

Anh đã thay đổi nhận thức của mọi người về mình từng bước một.

Chờ tới cuối năm, nhìn tiền được chia tới tay kia, mấy người vốn rất có phê bình kín đao vì anh lăn lộn nhiều như vậy cũng không hé răng, vì bọn họ không sợ làm việc, không sợ vất vả, không sợ mệt, họ chỉ sợ không lấp đầy bụng được.

Hiện tại ngay cả phó đại đội trưởng trước kia như con nhím cũng chịu phục.

Có thể nói, anh bạn nối khố này của mình chỉ dùng khoảng thời gian ngắn đã khơi thông được hết trên dưới.

Bạn của anh ấy cũng giống như đại đội trưởng tiền nhiệm vậy, anh xử sự công chính, thiết diện vô tư, lại không mất đi cái bình dân thân thiết.

Mấy hộ khó khăn trong thôn được anh chiếu cố không ít đó.

Có một đại đội trưởng như vầy, là may mắn của thôn Thượng Trang bọn họ.

Hiện tại, nhiệm vụ anh ấy được phân phối là nuôi gà, bởi vì công việc này của anh, ba mẹ của anh lúc nhàn hạ không có gì làm liền thích dạo bộ qua trại nuôi gà, đếm thử coi hiện tại thôn bọn họ có bao nhiêu con gà, lại có mấy con có thể đẻ trứng.

Trong khoảng thời gian ngắn, số lượng cũng sẽ không có biến hóa gì, nhưng mà bọn họ cứ làm không biết mệt.

Không chỉ mình ba mẹ anh ấy có sở thích này, còn có rất nhiều người đó.

Lúc mới đầu bọn họ đều lo lắng nuôi gia cầm như vậy sẽ không cho chúng nó ăn uống đủ no được, về sau rất nhiều người không biết bọn họ lấy đâu ra nhiều giun đến thế, nhưng mà họ biết được là có rất nhiều, có thể cung ứng cho đám gia cầm kia ăn, hơn nữa chúng nó ăn vào đã mau lớn lại khỏe mạnh.

Hiện tại đám gà mái thôn họ đã bắt đầu lục tục đẻ trứng, một ngày anh ấy có thể nhặt tới mấy chục cho đến trên trăm cái trứng gà. Mới đầu anh ấy rất hưng phấn, hiện tại anh ấy đã như chết lặng.

Qua mỗi năm ngày họ sẽ gom đống trứng gà trứng vịt đẻ ra này cùng đưa đến trạm thu mua bán đi, tiền thu được sẽ nhập vào sổ sách của tập thể, một bộ phận dùng cho chi tiêu của tập thể, một bộ phận thì tồn trữ, chờ đến cuối năm lại chia cho mọi người.

Nuôi gà cũng có điều cần chú ý nhé, ví dụ như gà mái sẽ giữ lại dùng để đẻ trứng, vậy thì gà trống đương nhiên là nuôi cho béo rồi giết ăn thịt.

Đám gà trống chờ lớn đến tháng nhất định rồi sẽ có người "động đao" cho chúng nó, thiến xong rồi, chúng nó có thể lớn lên càng cao càng khỏe hơn.

Thiến gà cũng là một ngón nghề kỹ thuật nha.

Lúc kỹ thuật viên của trạm thú y tới giúp bọn họ, đại đội trưởng đã tuyển vài người ở bên cạnh học trộm, nhưng mà cuối cùng chỉ có một mình Giang Ngư học được.

Trước kia thôn bọn họ rất ít ai nuôi gà trống, mọi người đều thích nuôi gà mái có thể đẻ trứng, có mấy người cá biệt giữ lại gà trống thì ấy cũng là chuyên giữ để lai giống, cho nên chỗ bọn họ vẫn luôn khuyết thiếu nhân tài ở phương diện này, giờ đây nhân tài ở phương diện này đã được bổ sung.

Cứ cảm thấy nhân tài của thôn bọn họ càng ngày càng nhiều ấy.

Nghĩ đến vợ chồng đại đội trưởng đi tỉnh thành một chuyến về, các hạng mục trong thôn bọn họ càng phong phú hơn trước kia nhiều, ví dụ như là có một gian phòng chuyên dùng để cái gì mà ruộng nuôi dưỡng nấm nè, chỗ đó người bình thường cũng không được đi vào, đại đội trưởng đã chọn vài người chuyên đi xử lý các công việc bên đó, cũng không cho phép bọn họ đến chỗ khác nói bậy, vì bảo là còn đang trong giai đoạn thí nghiệm.

Hiện tại nghe nói cũng sắp có thành quả rồi.

Đến lúc đó bọn họ liền nhiều thêm một loại nấm để bán cho trạm thu mua, đám nấm kia không cần chờ tới mưa mới vất vả leo núi đi hái, mà có thể trực tiếp cắt đi bán luôn, hơn nữa nghe nói nó có hơi giống rau hẹ, cắt một vụ vẫn còn một vụ.

Ngẫm lại thôi đã thấy sướng rơn người.

Nếu lúc nào lúa cũng có thể như thế thì hay rồi.

Từ Thanh Tùng phát tán tư duy, kiểm tra từng con gà trong khu vùng núi này, xác nhận đúng số lượng và cũng không phát hiện vấn đề gì rồi thì nói một tiếng với một người khác lưu lại đây canh giữ, xong xuôi mới đóng cửa lại để phòng ngừa lũ gà chạy ra, sau đó về nhà.

Trên đường về, cũng vừa lúc thấy được Triệu Tam Thạch đang trên đường về nhà.

Tình huống giữa hai người họ có hơi giống, chẳng qua chỗ của đối phương là trại nuôi vịt.

Thấy được, thì chào hỏi nhau thôi.


Trước mắt thì số lượng vịt không có nhiều bằng gà, nhưng nói thế thì về sau cũng sẽ đuổi theo kịp.

Chỗ bọn họ nuôi vịt còn rất là thuận tiện, có nước có đồ ăn, thực đơn của chúng ta đều không khác mấy.

Triệu Tam Thạch vui tươi hớn hở: "Sáng hôm nay nhặt được 60 cái trứng vịt, buổi chiều phỏng chừng còn có 60 cái nữa."

Từ Thanh Tùng cười hề hề: "Bên bọn tui thì trứng gà sáng nay đã có 80 nè."

Triệu Tam Thạch thổn thức: "Thiệt nhiều trứng nha."

Lúc nhặt trứng thiệt sự là khảo nghiệm sức mạnh ý chí của mọi người, nếu không phải dò xét lẫn nhau, Triệu Tam Thạch có thể bảo đảm rằng chắc chắn có người trộm hốt về nhà.

Từ Thanh Tùng: "Nhìn nhiều là được rồi, tui nghe nói hỉ sự nhà anh gần rồi ha?"

Triệu Tam Thạch xua xua tay, "Không nhanh vậy."

Mồm thì nói không nhanh vậy, nhưng tươi cười trên mặt lại là vui sướng.

Nhớ năm ngoái lúc chia hoa hồng, bởi vì nhà bọn họ có nhiều lao động khỏe nên tiền được chia tới tay cũng nhiều.

Ở phương diện này nhà bọn họ vẫn luôn mâu thuẫn lẫn nhau, nhà họ nhiều lao động khỏe, công điểm nhiều, tiền chia được tới tay cũng nhiều, nhưng mà đám bọn họ cũng ăn cực kỳ khỏe.

Dù cho có chú ý biết mấy đi nữa, trồng đầy khoai lang trong đất phần trăm, còn thường xuyên vào núi hái rau dại, thế cũng chưa đủ bọn họ lấp bụng đâu.

Bọn họ là ăn khỏe trời sinh rồi, người khác ăn 1 chén là được 5 phần no, bọn họ nếu muốn được 5 phần no phải ăn tới 2 chén, nếu được ăn uống thả cửa, thế thì càng không dám tưởng tượng.

Hiện tại mới vừa thu hoạch lúa sớm xong, năm nay mưa thuận gió hòa, là một năm thông thuận, bọn họ cũng sắp được chia lương thực.

Năm nay bọn họ sẽ được chia nhiều lương thực hơn năm ngoái, bởi vì công điểm của bọn họ nhiều hơn. Hồi trước chỉ thuần túy xuống ruộng làm việc ấy, anh em bọn họ sức lớn, nên trên cơ bản đều là được 10 công điểm, nhưng mà hiện tại nếu mà đã hoàn thành việc ngoài đồng ruộng rồi, lại còn làm cái khác nữa, sẽ còn có thêm công điểm.

Ví dụ như đi sửa đường, ví dụ như là được phân đi đào giếng vân vân.

Nói tới đây anh ta không thể không hâm mộ Giang Ngư, anh ta học xong ngón nghề kia rồi, công điểm phải nói là cầm đến mỏi tay, còn thường xuyên đi sang thôn khác kiếm khoản thu nhập thêm nữa.

Về phần nói năm nay có hỉ sự, chẳng qua là rốt cuộc cũng có người nhìn trúng anh em nhà họ, muốn làm mai, anh trai của anh ta đáp ứng rồi, rất mau sẽ làm hỉ sự, còn người muốn bàn chuyên cưới hỏi với anh ta thì bị anh ta cự tuyệt.

Tuổi anh ta xác thật không nhỏ, nhưng mà anh ta cảm thấy chờ qua năm nay được chia tiền xong xuôi lại bàn thì thích hợp hơn. Năm nay được chia tiền, nếu thuận lợi, bọn họ có thể dựng thêm hai gian nhà, đến lúc đó kiếm đối tượng cũng có thể nâng cao điều kiện lên chút.

*

Trong đám gia súc gia cầm này, loại cần thời gian nuôi dưỡng dài nhất chính là heo, cần chừng 1 năm, nếu mà nuôi nấng không đúng cách, 2 năm mới xuất chuồng cũng không phải không có.

Trừ bỏ heo ra, mấy con khác mấy tháng là được rồi.

Gà với vịt đều là cỡ mấy tháng là có thể đẻ trứng.

Thỏ thì mấy tháng sau cũng có thể bắt đầu sinh nở.

Hiện tại gà với vịt là sản xuất trứng gà trứng vịt, gà trống với vịt đực là để lấy thịt, thỏ chậm hơn chút vì đám thỏ cần thời gian để lớn lên, sản phẩm từ chúng nó trong tương lai là da thỏ và thịt thỏ, mấy thứ này đại đội phận đều bán cho xưởng thực phẩm.

Trạm thu mua ra giá khá là thấp, còn xưởng thực phẩm sản xuất các loại thức ăn, số lượng nhiêu đây bọn họ hoàn toàn có thể nuốt trôi.

Chờ về sau khi sản lượng dần dần lên rồi, xưởng thực phẩm ăn không vô, bọn họ có thể bán cho các đơn vị khác.

Chỉ cần không xảy ra vấn đề, lấy xu thế gia tăng số lượng sản xuất này, tương lai đáng mong chờ.

Cho lúa thu hoạch sớm vào kho, Cố Hướng Hằng nhẹ lòng hơn chút. Dù cho có làm biến cách cái gì, tất cả đều phải nằm trong tình huống là thu hoạch cơ bản không có biến động gì.

Nếu mà mùa màng không tốt, nuôi nhiều thứ như vậy cũng không thực tế, vì đồ mà đám súc vật này ăn ấy, khi mà nhân loại thật sự không có gì lấp bụng cũng có thể cho vào miệng ăn được.

Cố Hướng Hằng đến huyện thành một chuyến, đưa đám trứng tích góp được đến lúc này qua. Về đến nhà thấy cửa phòng khóa lại, anh gõ gõ cửa, không thấy ai đáp lại, anh liền biết là Cảnh Du đang ở trong game.

Anh tìm một căn phòng đi vào đóng cửa lại, vào không gian, quả nhiên nhìn thấy cô đang ở đây, trong tay cầm một chuỗi nho, ăn đến vui vẻ cười.

"Gâu gâu —— gâu gâu ——" Đại Hoàng ân cần xoay mòng mòng quanh chân cô.

Giang Cảnh Du ngẩng đầu: "Về rồi?"

Cố Hướng Hằng: "Ừ, mới vừa về." Anh nhìn tình hình thu hoạch của cô một chút, sắp sửa chín rồi: "Anh đi ra ngoài trước."

Giang Cảnh Du: "Từ từ." Giang Cảnh Du đi tới, nhét vào miệng anh mấy quả nho: "Ngọt chứ?"

Cố Hướng Hằng mổ trên mặt cô một cái, 1 từ 2 nghĩa: "Ngọt."

"Gâu gâu ——" Đại Hoàng phẫn nộ kêu lên.

Chủ nhân, sao chủ nhân lại quên em rồi, nói cho ăn đâu!

Giang Cảnh Du lấy thức ăn cho chó ra, thả xuống đất, Đại Hoàng lập tức hưng phấn mà ngoắt ngoắt cái đuôi, dùng cái mũi cọ cọ quần cô, vùi đầu ăn tới tấp.

Nó ăn rất nhanh, không bao lâu đã ăn xong rồi, ăn no xong nó lập tức hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.

Nó nhìn thấy Cố Hướng Hằng, lộ ra động tác uy hiếp: "Grừ ——"

Ánh mắt nhìn anh cũng thay đổi: Có phải mi muốn đến trộm đồ ăn không? Dám trộm liền dám cắn mi!

Cố Hướng Hằng tức giận: "Trước đó cho mày ăn thiệt uổng công."

"Anh đi ra ngoài trước, em cũng đừng ở trong này lâu quá." Qua cỡ nửa tiếng nữa là Hướng Hỉ sẽ về.


Giang Cảnh Du: "Em biết rồi, chờ mấy phút nữa em ra."

Cô cũng mới vào không bao lâu.

Cố Hướng Hằng vừa đi ra, bộ dáng cảnh giác của Đại Hoàng liền biến mất, nhưng dù không có phát hiện tung tích của "ăn trộm", nó cũng chăm chỉ tuần tra xung quanh.

Hình tượng kia sinh động mười phần mà thuyết minh cái gọi là cho ăn sẽ làm việc.

Trên phương diện này, vận khí của Cố Hướng Hằng chẳng ra gì, vì lâu như vậy cũng không rút ra được Đại Hoàng. Nếu hai người họ không phải quan hệ như này, không biết anh phải bị trộm mất bao nhiêu thu hoạch.

Tí tách —— tí tách ——

Thời gian qua đi từng giây một, đợi được cỡ 2 phút, tất cả nho mà Giang Cảnh Du gieo trồng đều đã chín.

[Có thu hoạch với một nút không?]

[Có]

Nháy mắt, mấy cây nho trên 14 miếng đất biến mất, chỉ lưu lại đất đai đã trụi lủi.

"Ting ——"

Giang Cảnh Du như nguyện mà nghe được tiếng nhắc nhở mình đã lên cấp.

Cô bị kẹt ở level 14 này một đoạn thời gian rồi, cô áng chừng cũng sắp tới lúc thăng cấp rồi.

Tới level 15 này, hẳn là sẽ lại mở khóa một giống cây trồng khác, không biết lúc này là cái gì nhỉ?

Cô trước hết là nhìn về phía 14 miếng đất này, thất vọng phát hiện không có nhìn thấy nút với dòng chữ 'có thể khai khẩn'.

Vậy có mở khóa chủng loại cây trồng mới không?

Cô mở khu mua bán ra.

Chủng loại cây trồng mới trong khu mua bán là —— lúa nước.

Giang Cảnh Du:!!!

Vui mừng khắp chốn!

Cô rốt cuộc cũng có thể thực hiện việc tự do ăn gạo!

Cô lại đi dạo chỗ khác trong khu mua bán, quả nhiên thấy được có tủ, giường lớn mới lên kệ.

Thật xinh đẹp.

Và giá cả cũng rất đẹp luôn.

Nhưng có xinh đẹp đi nữa, cô cũng không suy xét.

Cái cô cần hiện tại yêu cầu thực dụng là chủ, cô lại không có sinh sống lâu dài ở trong này.

Đang khi muốn rời khỏi đây, cô phát hiện một cái điểm nhỏ đang nhảy nhót, liền click vào.

[Có mở ngư trường ra không?]

Giang Cảnh Du thấy tinh thần chấn động: [Có.]

Ring ring ——

Giang Cảnh Du nháy nháy mắt, hoảng sợ phát hiện, đống đồng vàng cô tích trữ lâu lắm mới được hơn 100.000 đã rào rào bùm chíu biến thành con số với 3 hàng đơn vị.

Giang Cảnh Du:???

Đây là thú nuốt vàng hả!

Cô thiệt đúng muốn coi thử cái thứ đồ nuốt nhiều đồng vàng của cô như này chính là thứ tốt gì!

Tiền vừa vào chỗ, ở một bên khác của đất trồng cây đã nhiều ra 1 cái ao nhỏ, sóng nước lấp lánh, còn phiếm màu lam nhạt trong veo, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng mấy con cá bơi lội phía dưới.

Giang Cảnh Du nhanh chóng đi qua đi, đứng trên tảng đá bên bờ hồ nước vươn tay đi vớt, nhưng không bắt được cá. Xem ra vẫn là phải mượn công cụ trong game mới được.

Giang Cảnh Du mở khu mua bán ra, quả nhiên thấy được cần câu cá và lưới bắt cá mới xuất hiện trong một cái góc bên khu công cụ.

Cần câu sơ cấp là 200 đồng vàng 1 cây.

Lưới bắt cá sơ cấp là 100 đồng vàng một tấm.

Giang Cảnh Du nhìn thử số dư của mình: 160.

Giang Cảnh Du lập tức bán đám nho trong kho hàng của mình đi ra ngoài, lúc này đồng vàng cô liền phong phú lên tới 5000.

Giang Cảnh Du mua cần câu cá, sau đó mua 10 phần mồi câu sơ cấp, 1 phần này là 10 đồng vàng, lại mua một cái thùng nước nữa, vậy là công cụ đã đủ.


Lắc lắc cần câu cá, cho mồi câu vào dây rồi thả xuống nước, tĩnh tâm chờ đợi.

10, 9, 8,7, 6, 5, 4, 3...... Đếm ngược ở trong lòng, chưa đến 10 giây, liền có động tĩnh.

[Có thu hoạch không?]

[Có.]

"Rào rào ——" một cái, một con cá trắm cỏ cỡ 1 cân đã tung tăng nhảy ra khỏi mặt nước.

Đang bơi lại đột nhiên bị túm ra khỏi nước, con cá trắm cỏ này ra sức giãy dụa muốn chui về lại trong nước mà nó quen thuộc, nhưng lại chỉ phí công.

Trồi lên mặt nước được 3 giây, con cá trắm cỏ kia đã tự động xuất hiện trong cái thùng nước bên chân Giang Cảnh Du, nó bơi vòng vòng trong cái thùng nước kia, còn không biết mình đã gặp phải chuyện gì.

Giang Cảnh Du cười.

Hứng thú bừng bừng tiếp tục câu.

Vung dây câu cho vào nước sâu, cũng là quỹ đạo giống như lần trước, sẽ chẳng bởi vì cô ra sức lớn hay nhỏ mà phát sinh thay đổi.

Dù sao thì đây cũng là game.

Lần này khi đếm tới giây thứ 6, cô thấy được tin tức nhắc nhở: [Cá đã tránh thoát khỏi cần câu của bạn, đào tẩu rồi.]

Giang Cảnh Du: "......"

Rồi, lại lần nữa.

Lần thứ 3 cô lại có thu hoạch, cô câu lên được một con cá chạch nhỏ cỡ 0.2 cân.

Lần thứ 4 cá tránh thoát.

Lần thứ 5 cô câu lên được một cá chép nặng nửa cân.

Lần thứ 6 không được gì.

Lần thứ 7 câu lên được một con cá mè trắng 2 cân.

Lần thứ 8 không được gì.

Lần thứ 9 câu lên được một cái xương cá, Giang Cảnh Du ném xương này cho Đại Hoàng, Đại Hoàng hưng phấn "gâu gâu" sủa hai tiếng, hai phát thôi là đã ăn hết được cái xương cá kia.

Lần thứ 10 không được gì.

Đến lúc này, đã dùng hết 10 cái mồi câu sơ cấp, trừ bỏ xương cá ra, tổng cộng thu hoạch được 4 con cá, nặng nhất là 2 cân.

Giang Cảnh Du biết lúc này mình nên trở lại thế giới hiện thực, vì nếu Cố Hướng Hỉ trở về mà thấy cô không ở nhà, cô còn phải nghĩ lý do giải thích nữa. Cô lưu luyến không rời mà thả cần câu ra, xách con cá mè 2 cân kia ra ngoài, còn dư lại thì cho vào trong cái hồ cá trong kho hàng.

Nơi đó có thể để cho đám cá tươi roi rói này vẫn tiếp tục duy trì tư thái còn sống.

Nhìn thấy cô xách một cá sống ra, Cố Hướng Hằng có chút ngạc nhiên, "Cá ở đâu ra vậy?" Chẳng lẽ là rút thăm trúng thưởng có được?

Giang Cảnh Du hưng phấn: "Em đã lên được level 15, lên level 15 xài 100.000 đồng vàng, xuất hiện 1 cái ngư trường, cá này là em dùng cần câu câu lên từ trong ao cá đó, anh cũng mau chóng lên level 15 đi, tối nay đám táo đỏ kia của anh có thể thu hoạch rồi, đến lúc đó anh hẳn là cũng sẽ có một cái cùng loại."

Cố Hướng Hằng: "Của em là ngư trường, không biết anh có thể giống bên em không nữa."

Cố Hướng Hằng cảm thấy bọn họ hẳn là sẽ không hoàn toàn giống nhau, vì mấy giống cây trồng của họ trước nay chưa từng trùng lặp: "Lúc này có xuất hiện giống cây trồng mới không?"

Giang Cảnh Du: "Có, về sau là được tự do gạo rồi, cá này anh muốn nấu kiểu gì?"

Cố Hướng Hằng: "Hầm canh? Kho tàu?" Anh rất thành thật: "Chỉ cần ngon thì đều thích."

Giang Cảnh Du ha ha: "Vậy đầu cá dùng để hầm canh, dư lại thì làm kho tàu đi."

Chờ khi Cố Hướng Hỉ về nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy hương thơm của cá, "Anh cả, chị dâu, cá này ở đâu ra vậy?"

Cố Hướng Hằng vừa dọn dẹp đống củi dưới mái hiên, vừa trả lời: "Trao đổi với người ta."

Cố Hướng Hỉ cũng biết giờ đi mua chính là dùng cái từ 'đổi' này, cô bé gật gật đầu, thả đồ xuống liền đi vào bếp hỗ trợ.

Cố Hướng Hằng chỉnh đốn đống củi trong sân cho chỉnh chỉnh tề tề, lại cho mấy con gà ăn no, sau khi làm xong những việc vặt vãnh này, anh lại đun nước tắm rửa, tắm rửa xong chính là lúc ăn cơm.

Canh đầu cá, cá cắt khúc kho, lại thêm một phần rau cải trộn, cơm chiều hôm nay của bọn họ vẫn cứ câu lấy tiếng lòng người ta vậy đấy.

Cố Hướng Hỉ vừa đến giờ ăn cơm liền không thích nói chuyện, vì miệng bận quá.

Giang Cảnh Du với Cố Hướng Hằng cũng đang ăn, ăn vào cảm thấy cá này cũng không có gì khác với mấy con cá bình thường, xem ra về sau bọn họ có lấy ra ăn cũng sẽ không có chỗ nào không thỏa đáng.

Ăn xong rồi, Cố Hướng Hỉ thả chén đũa xuống, lúc này mới nói chuyện.

Giờ đang là lúc nghỉ hè, hôm nay là nhớ hai đứa cháu trai cháu gái hồi lâu không gặp, nên liền đi một chuyến, mỗi lần đi đều sẽ hỗ trợ chăm nom hai đứa cháu nhỏ một chút, nên về nhà khá trễ.

"Hôm nay lúc em đi, Thiên Hữu lại bị bệnh, hôm qua mới vừa đi bệnh viện."

Cố Hướng Hằng: "Lúc này cháu nó bị gì?"

Cố Hướng Hỉ đau lòng: "Nói là buổi tối lạnh, nên bị cảm lạnh, sau đó phát sốt." Trời nóng vậy, mà bị cảm lạnh rồi phát sốt đó.

Giang Cảnh Du: "Nghiêm trọng vậy."

Cố Hướng Hỉ: "Đúng rồi, em nhìn thấy chút thịt thật vất vả mới dưỡng lên được của cháu nó lại xẹp xuống." Cô nàng có chút tiếc hận, hai tháng rồi cháu trai cũng chưa có vấn đề gì, cô nàng còn đang mừng cho cháu đây nè, kết quả chỉ chớp mắt cái cháu nó lại bị bệnh.

"Bác sĩ nói sao em?"

"Kê thuốc rồi, đỡ được chút."

Cố Hướng Hằng cũng chẳng có cách gì với việc này, cậu cháu trai này của anh chính là thể nhược, ví dụ như buổi tối bị gió thổi cho một trận, những người khác bị thổi thì chẳng sao, còn sẽ cảm thấy mát mẻ nữa, nhưng mà cậu cháu trai này nếu mà không chú ý, để bị thổi lâu chút, cậu bé sẽ bị bệnh, mà trừ bỏ chăm sóc cho tỉ mỉ hơn chút, không có biện pháp nào khác cả.

...

Đêm nay hai vợ chồng muốn thử mức cực hạn khi câu cá, nếu không có hạn chế gì, bọn họ có thể lấy cá ra ăn, cũng có thể chờ qua đoạn thời gian lại đưa cho người thân và bạn bè.


Chỗ bọn họ muốn ăn cá vẫn là khá thường thấy, có lấy ra cũng không đột ngột.

Ăn cơm chiều xong, trời cũng tối rồi, mọi người về phòng ngủ. Giang Cảnh Du với Cố Hướng Hằng cũng tắt đèn rất mau, chẳng qua bọn họ là tắt đèn xong thì vào trong game.

Lúc này còn phải chờ chút xíu nữa thì đám táo của Cố Hướng Hằng mới chín, nên Giang Cảnh Du lại mua thêm 10 phần mồi câu sơ cấp.

Cố Hướng Hằng: "Có còn mồi câu với cấp bậc khác không?"

Giang Cảnh Du: "Còn có mồi câu trung cấp." Nói rồi cô cũng mua 10 phần nữa: "Thử xem."

Hiện tại trên giao diện khu mua bán biểu hiện là có thể mua sắm tiếp, xem số lần mua sắm mồi câu này không chịu hạn chế...... hoặc có lẽ là còn mua chưa đủ nhiều.

Cô thử nhập vào 50, vẫn biểu hiện là có thể mua sắm nữa, sau đó cô nhập vào 100, không được, cô lại đổi thành 70, được nè, lại nhập 71, không được.

Xem ra tổng số lần mua sắm mồi câu trong một ngày là 100 lần.

Cô lại mua sắm 1 tấm lưới đánh cá, tính toán sử dụng thử cả ba loại xem xem.

Cố Hướng Hằng đứng bên trái Giang Cảnh Du, Đại Hoàng đứng bên phải Giang Cảnh Du.

Cố Hướng Hằng muốn nhìn cá dưới đó, còn Đại Hoàng là chờ mong xương cá.

Anh ngồi xổm người xuống, cá thoạt nhìn cách anh rất gần, nhưng bàn nhúng vào trong nước lại không chạm vào được cá.

Giang Cảnh Du: "Em thử rồi, không được. Xem ra chỉ có thể dùng công cụ trong game mới có thể vớt cá lên được."

Cố Hướng Hằng: "Xem ra đúng là vậy."

Giang Cảnh Du lắc lắc cần câu, mồi câu bùm một cái chìm vào trong nước, vài giây sau, mặt nước nổi lên gợn sóng, nhấc cần câu lên, câu lên được một cá trắm cỏ nặng cỡ 8 lạng.

Lần thứ 2 thất bại.

Lần thứ 3 câu lên được một con rắn nước 2 cân rưỡi.

Lần thứ 4 cá chạy mất.

Lần thứ 5 thì câu lên được một con cá trắm cỏ 1 cân.

Lần thứ 6 không được gì.

Lần thứ 7 câu lên được xương cá.

Lần thứ 8 không được gì.

Lần thứ 9 câu lên được một khúc gỗ mục.

Lần thứ 10 không được gì.

Cố Hướng Hằng: "Xem ra cơ chế của cái này là thất bại một nửa, hơn nữa còn mang tính cưỡng chế."

Chỉ cần là số chẵn, vậy thì nhất định sẽ thất bại, sau khi cắn câu được 1 lần thì lần sau đó sẽ thất bại, về phần vật phẩm câu lên được thì nó là tùy cơ, xem vận khí.

Nếu vận khí tốt chính là cá, còn vận khí không tốt chính là xương cá hay là gỗ mục.

Dùng hết mồi câu sơ cấp rồi, tiếp theo đây là mồi câu trung cấp.

Lần đầu tiên câu lên được một con cá trắm cỏ nặng 3 cân.

Lần thứ 2 thất bại.

Lần thứ 3 câu lên được một cái rương rỗng, vì mở ra là thấy bên trong trống rỗng, trừ nước ra cái gì cũng không có.

Lần thứ 4 thất bại.

Lần thứ 5 câu lên được một con cá chép nặng 2 cân 8 lạng.

Lần thứ 6 không được gì.

Lần thứ 7 câu lên được một con cá chuối 4 cân 3 lạng.

Lần thứ 8 không được gì.

Lần thứ 9 câu lên được một con cá mè hoa nặng 2 cân rưỡi, vậy thì chắc chắn lần thứ 10 sẽ thất bại rồi. Giang Cảnh Du đã nhìn ra, mồi câu khác biệt ở chỗ trọng lượng của đám cá cắn câu, có lẽ cũng có liên quan đến chủng loại, cái này phải chờ về sau thử tiếp.

Cô quyết định giữ lại một cái mồi câu trung cấp chờ chút nữa thử lại, trước hết là lấy ra một tấm lưới bắt cá sơ cấp, giá 1 tấm là 100 đồng vàng, đắt lắm, mồi câu sơ cấp mới 10 đồng vàng thôi kìa, nên cô không bỏ được mua quá nhiều trong một lần.

Về phần lưới đánh cá trung cấp, hiện tại còn chưa có mở khóa.

Tung lưới xuống nước, qua 3 giây kéo lên, trong cái thùng nước bên cạnh cô tự động nhiều ra 4 con cá và 1 cái xương cá.

Trong 4 con cá phân biệt là 1 cân cá chép, lươn nặng nửa cân, rắn nước nặng 1 cân 3 lạng và một con cá trắm cỏ nặng 2 cân 2 lạng.

Cố Hướng Hằng: "Đều là tùy cơ như nhau, nhưng mà lưới bắt cá sẽ không thất bại, hơn nữa còn tiết kiệm thời gian hơn."

Giang Cảnh Du: "Đây là một đạo cụ thích hợp để khắc vàng*."

*: một cách nói khác của việc nện tiền mua đồ trong game.

Cô nhìn nhìn thùng nước của mình, giờ bên trong đã tràn đầy, có tổng cộng 11 con cá, trong đó có 2 con rắn nước.

Cố Hướng Hằng thả hai con rắn nước kia về, còn lại thì lưu trữ.

Nhìn đám cá bơi lội trong thùng, Cố Hướng Hằng với Giang Cảnh Du đứng bên cạnh y chang thổ tài chủ đang nhìn tài bảo của mình ấy, lộ ra lộ cười mê say.

Thưởng thức đám mỹ vị tung tăng nhảy nhót kia một phen cho đã, Cố Hướng Hằng nhìn bên ruộng đồng mình một phen, táo của anh cũng đã chín, Giang Cảnh Du đi qua theo.

[Có thu hoạch với 1 một nút không?]

[Có.]

Trong nháy mắt, cây táo trên 14 miếng đất đều bị thu đi, sau đó chính là một tiếng "Ting ——" nhắc nhở, Cố Hướng Hằng cũng được lên level 15.

Lời editor: Mình đang lo khóa luận tốt nghiệp với thực tập, nên sẽ đăng truyện không cố định thời gian, đôi khi sẽ để các bạn chờ khá lâu, nhưng sẽ không từ bỏ nha! Mong các bạn thông cảm và cảm ơn vì đã theo dõi truyện mình làm!

Bình Luận (0)
Comment