Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính

Chương 48

Vừa nói đến muốn xây lại trường học, lão hiệu trưởng của trường đã không ngồi yên được, mời hai vợ chồng qua nói kỹ hơn.

Trong văn phòng giáo viên nho nhỏ này, tất cả thầy cô đều ở đây, mỗi người một bàn, điều kiện rất đơn sơ.

Lúc Giang Cảnh Du với Cố Hướng Hằng vào cái văn phòng này còn thấy được Giang Minh Tông, cô chào hỏi: "Bác cả."

Cố Hướng Hằng cũng chào hỏi: "Bác cả."

Giang Minh Tông lúng ta lúng túng gật đầu: "Thật sự tính trùng kiến trường tiểu học?" Ông ta bị Giang Cảnh Du mỉa mai một trận liền tự thấy không còn mặt mũi gì trước mặt cô, nên rất ít đáp lời với cô, nhưng mà hiện tại lại không phải lúc cố kỵ mặt mũi, ông ta cũng chờ mong trường có thể được trùng kiến.

Tiểu học thôn chỉ có 2 người có biên chế chính thức thôi, một người là lão hiệu trưởng, người còn lại là chủ nhiệm giáo dục, dư lại đều là giáo viên lên lớp thay.

Nhưng mà tất cả giáo viên cộng thêm hiệu trưởng và chủ nhiệm cũng mới 4 người, không có hậu cần, tất cả các cương vị khác đều là mấy người làm giáo viên kiêm nhiệm.

Giáo viên dạy thay trừ bỏ bác cả Giang Minh Tông của Giang Cảnh Du ra còn có một cô giáo tên là Đào Ngọc, cô ấy là nữ thanh niên tri thức xuống nông thôn sớm nhất ở chỗ này, sau này lại gả cho người của thôn bọn họ, bởi vì có bằng cấp cao nên được trở thành giáo viên dạy thay của tiểu học thôn. Hiện tại Đào Ngọc đã hoàn toàn dung nhập vào chỗ này, cô ấy nhìn thấy ánh mắt Giang Cảnh Du thì chủ động lộ ra tươi cười.

Giang Cảnh Du đáp lại một nụ cười, lão hiệu trưởng dọn ghế ra: "Điều kiện đơn sơ, tùy tiện ngồi nhé."

Đôi mắt ông cụ rất là chờ mong: "Trường của chúng ta thật sự nên xây lại."

Lão hiệu trưởng là một người đáng được tôn kính, ông cụ có biên chế, đức cao vọng trọng. Theo lý mà nói thì cuộc sống của ông cụ hẳn là rất không tệ, nhưng mà điều kiện sinh hoạt của nhà ông cũng không tốt bởi vì sức khỏe vợ ông không tốt lắm. Tuy vợ ông ấy không đến mức có khuyết điểm về sức khỏe tim mạch như ông cậu của Giang Cảnh Du, nhưng cũng là người cần thường xuyên khám bệnh uống thuốc, nên tất cả gánh nặng nuôi gia đình đều đè trên người lão hiệu trưởng.

Về phần con cái, trước kia bọn họ có một trai một gái. Nhưng mà nói tiếp, con trai hiệu trưởng vào trong núi một chuyến liền mãi không về được nữa, phát động rất nhiều nhân thủ vào tìm nhưng người cũng chưa tìm được, tám phần là đã xảy ra chuyện. May mắn lúc ấy trong bụng con dâu ông cụ có con rồi, sinh cho nhà ông cụ một đứa cháu nội, sau đó liền tái giá.

Hai vợ chồng già nuôi cháu trai lớn lên, hiện tại cháu trai bọn họ cũng đã thành niên.

Trừ bỏ đứa cháu nội kia, tất cả tâm lực của lão hiệu trưởng đều dồn lên trường học.

Cơ hồ mỗi năm ông cụ đều sẽ giúp đỡ một ít học sinh tiếp tục cầu học, có mấy người có tiền đồ hiếm thấy trong thôn bọn họ hiện tại ấy, một nửa trong số họ là được ông cụ giúp đỡ học tiếp, cuối cùng mới có bản lĩnh nắm lấy cơ hội đấy. Hiện tại người lăn lộn tốt nhất là đang làm cán bộ trong chính phủ.

Bởi vì sự giúp đỡ vài thập niên như một ngày của ông cụ, nên trong thôn kính trọng lão hiệu trưởng này mười phần.

Cố Hướng Hằng gật đầu: "Đúng vậy, trường học chúng ta lâu năm ít tu sửa, rất khó chống đỡ tiếp nữa, hiện tại trên sổ cũng có tiền, tốn chút tiền mua chút nguyên vật liệu về xây dựng lại một cái."

Việc này Cố Hướng Hằng đã mở hội nghị với đám cán bộ trước rồi, mọi người đều tán đồng. Nếu là dựa theo kế hoạch, vậy thì là vào lúc nghỉ đông, còn giờ là lên làm trước tiến độ.

Nghe thấy Cố Hướng Hằng nói, lão hiệu trưởng mừng cực: "Vậy thì nên xây dựng thế nào? Là trùng kiến ở vị trí cũ sao?"

Ba người khác cũng rất kích động: "Thật sự sẽ trùng kiến nha!"

Cố Hướng Hằng: "Xây ngay trên miếng đất trống đằng sau trường hiện tại, còn chỗ này thì trước để đó, còn phải dùng tới, chờ về sau học sinh nhiều rồi, phòng học không đủ dùng thì lại hủy chỗ này đi."

Đằng sau ngôi trường hiện tại này có miếng đất trống, đó là chỗ bọn nhỏ chơi đùa.

Lão hiệu trưởng gật đầu liên tục, "Đúng vậy, miếng đất đằng sau để không đó cũng vô dụng, có thể, vừa đúng thích hợp."

Giang Minh Tông cũng cười, theo sau như nhớ tới gì đó, "Vậy nguyên vật liệu phải làm sao bây giờ?"

Gỗ thì ngay trên núi thôn bọn họ đã có, nhưng mà gạch với mái ngói thì...... khó mà nói.

Bị bốn người chờ đợi nhìn chằm chằm, Cố Hướng Hằng gật đầu đáp ứng: "Chuyện này tôi sẽ đi liên lạc."

Lời này vừa ra, đám người trong văn phòng liền vui như hoa nở.

Lão hiệu trưởng vui sướng: "Về sau mấy đứa nhỏ đi học không cần mang theo nón cói nữa."

Chủ nhiệm: "Về sau mùa đông cũng sẽ không lọt gió."

......

Hồi trước Cố Hướng Hằng tìm quan hệ chiến hữu của mình mua được gạch, hiện tại cũng vậy. Về phần tìm hiểu về các sư phụ già về hưu, anh cũng ủy thác chiến hữu.

Bên Giang Cảnh Du thì cô tìm đồng nghiệp, còn có bên dì họ của cô để tìm hiểu.

Tại phương diện nhân mạch này, người sống trong thành thiên nhiên đã có ưu thế.

Muốn hỏi hiện tại ở trong trường Giang Cảnh Du có quan hệ tốt nhất với ai, ấy không thể nghi ngờ chính là Tống Ngọc Lâm.

Hai người bọn họ vốn chính là quan hệ họ hàng, hơn nữa lại là đồng nghiệp, thời gian ở chung với nhau khá là nhiều, chơi thân rồi, liền trở thành bạn bè.

Hôm nay, Giang Cảnh Du có tiết, cô đang dẫn mấy đứa nhỏ vẽ quân nhân.

Đấy là trên sách giáo khoa đã có, mấy người họ là vẽ lại.

Cô làm mẫu trước một lần, học sinh vẽ lại ở trên vở vẽ.

Đều khá là đơn giản, mấy đứa nhỏ vẽ lại về cơ bản có thể giống cái bộ dáng.


Lúc bọn nhỏ vẽ tranh, Giang Cảnh Du sẽ vừa đi vòng quanh, vừa chỉ điểm: "Con vẽ cái mũ này quá lớn rồi."

"Chỗ này con vẽ cong vào bên trong một chút, chỗ này có một chỗ nếp gấp này."

"Đây là cái gì hả? Tỉ lệ nhỏ."

Vẽ tranh chú trọng thiên phú.

Tới tận bây giờ, Giang Cảnh Du cũng chưa gặp được bé nào thiên tài linh khí bức người gì đó. Những người như thế vốn dĩ đã rất hiếm thấy, hơn nữa trong hoàn cảnh này dù cho có thiên phú cũng rất khó nổi bật.

Đám học sinh học môn này, càng nhiều chỉ là vì cầu một cái nhẹ nhàng.

Vẽ tốt vẽ đẹp được thầy cô khích lệ, vẽ không tốt thì giáo viên cũng sẽ không mắng chửi người, các thầy cô vĩnh viễn đều hòa khí.

Bọn họ không có áp lực.

Còn những môn khác, sẽ còn có bài tập về nhà.

Nói tóm lại, bầu không khí vận động của huyện thành bọn họ cũng không quá mạnh, ít nhất là không ngập ngụa như trong tỉnh thành. Nhớ lúc Giang Cảnh Du đi đại học nông nghiệp, thấy có một ngành đã nghỉ học rất lâu, các giảng viên ngành đó cách một đoạn thời gian lại phải bị mọi người phê phán.

Mà huyện thành của bọn họ, như Cố Hướng Hỉ ấy, con bé còn có thể đi học đàng hoàng, dù cho khi đi học càng nhiều là máy móc học lại trong sách vở, bầu không khí học tập cũng không nồng, nhưng đó cũng là đi học, chứ không phải đi ra ngoài gì khác.

Mà trường cấp trung học đã không chịu ảnh hưởng lớn, vậy thì dưới tiểu học đương nhiên sẽ càng hòa bình.

Cho nên hiện tại các học sinh đều đang tiếp tục học tập đàng hoàng, chỉ là các thầy cô phải càng thêm thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Khoảng thời gian trước lại có một giáo viên trung học vì khá nghiêm khắc mà bị học sinh xúc động phẫn nộ đánh, lại thêm phong bình từ các địa phương khác nữa nên thầy cô phải càng chú ý. Giờ đây mặc kệ học sinh nghịch ngợm cỡ nào, không nhìn nổi cỡ nào, các thầy cô cũng phải coi như không thấy được.

Chính là vì bầu không khí kiểu đó tràn ngập lên, đám học sinh không học được quá nhiều tri thức, bởi vậy nên chờ sau khi thi đại học được khôi phục có một vài học sinh chỉ làm cho qua ngày trong trường rất khó thi đậu đại học, chỉ được mỗi cái văn bằng, còn không bằng đám thanh niên tri thức già dặn dù xuống nông thôn cũng không quên sơ tâm.

Cô vừa hết tiết, Tống Ngọc Lâm liền chủ động xáp tới, "Cảnh Du, có chuyện nói với em nè."

Giang Cảnh Du: "Chị dâu, chuyện gì?"

Tống Ngọc Lâm: "Bên chỗ Như Ý có khăn lông tì vết, có muốn đi xem chung không?"

Đây là chuyện tốt, được nhặt của hời, Giang Cảnh Du quyết đoán gật đầu: "Muốn!"

Tống Ngọc Lâm cười: "Chị biết ngay mà, chúng ta đi chung đi, không chừng còn có cái khác."

Chị ấy đè thấp giọng: "Trên tay em có còn đồ không? Bên cô ấy muốn, nếu mà để cô ấy vừa lòng, cô ấy sẽ còn lấy ra càng nhiều đồ hơn cho chúng ta đó."

Đây là trao đổi.

Giang Cảnh Du có thể lấy giá cả bình thường mà bán đồ, mà đối phương cũng có thể dựa theo giá thị trường bên bọn họ bán ra hàng tì vết, chỉ là mấy món đó ở trên thị trường không dễ tìm.

Đây là đôi bên đều được tiện lợi.

Muốn nói ra, Tống Ngọc Lâm rất là tiếc hận, ấy là bởi hồi trước tết mở họp chợ một lần, kết quả là về sau vốn đã nghe được tiếng gió nói muốn khôi phục ấy, sắp sửa thành công thì lại bị hủy bỏ.

Nếu mà mở họp chợ, cung ứng trong thành cũng không đến nỗi khẩn trương như này.

Giang Cảnh Du: "Chị ấy muốn cái gì?"

Tống Ngọc Lâm: "Bột củ sen, gạo, bên em có còn cá không?"

"Nếu mà còn thì mỗi loại đều lấy đến cho chị."

Giang Cảnh Du: "Bột củ sen với gạo thì bên em còn thừa một ít, cá thì để em về hỏi một chút."

"Được."

Giang Cảnh Du: "Đúng rồi, chị dâu, hỏi thăm vụ này giúp em chút xíu, coi có ai có bạn bè thân thích làm ở lò gạch hay không, nếu là sư phụ già biết nung gạch thì càng tốt......"

Chờ khi tới trưa, hai người họ liền đến Cung Tiêu Xã. Mấy quầy hàng đứng đầu trong Cung Tiêu Xã vẫn luôn rất đông người, nhưng cũng có mấy quầy người xem thì nhiều, người mua lại ít.

Giờ bọn họ đi đến quầy bán khăn lông, không có mấy khách ở đây.

Trước đó chị Ngọc Lâm đã dẫn Giang Cảnh Du tới rồi.

Tiếu Như Ý là người bán hàng trong Cung Tiêu Xã, cũng là bạn học của Tống Ngọc Lâm, họ cùng nhau lớn lên.

Nhìn thấy hai người họ tới, Tiếu Như Ý mặt mang cười: "Lệ Lệ, trông giúp tôi một chút." Nhờ vả xong liền lôi kéo hai người ra phía sau: "Trước đó có nhập một đợt khăn lông, sau khi kiểm tra thì phát hiện có vài cái bị quẹt hư chỉ, đã thành hàng tì vết, loại ấy không cần phiếu, khăn lông sợi vải to rắn chắc như này dùng tốt lắm, chút vấn đề này cũng không ảnh hưởng, giá 1 tệ rưỡi 1 đôi, muốn hay không? Chỗ tui đang để lại hai đôi nè."

Giang Cảnh Du: "Muốn!"


Tống Ngọc Lâm: "Đương nhiên muốn rồi."

Tiếu Như Ý cười: "Biết ngay hai người sẽ muốn mà. Còn có một cái ly nước tráng men do bất cẩn bị va đập một chút, có muốn không? Nó chỉ là bị quẹt chỗ hoa văn một chút, không ảnh hưởng đến việc sử dụng, chẳng qua chỉ có một cái."

Cái ly này Giang Cảnh Du thấy sao cũng được, nhưng Tống Ngọc Lâm Muốn, chị nhìn nhìn Giang Cảnh Du, Giang Cảnh Du gật gật đầu với chị, chị ấy mới mở miệng: "Cái này mình muốn, còn có gì nữa?"

Tống Ngọc Lâm đè thấp giọng: "Không phải cậu nói là muốn bột củ sen với gạo à? Em họ mình có nè, qua hai bữa nữa liền mang qua cho cậu."

Nghe thấy câu đó, tươi cười trên mặt Tiếu Như Ý càng chân thành hơn, cũng đè thấp giọng: "Tháng này mình ăn hết cung ứng rồi, cố tình con mình bị bệnh một trận. Em có thể có mấy thứ này thì thiệt quá tốt rồi, bên em có bao nhiêu?"

Giang Cảnh Du: "Chị muốn bao nhiêu?"

Tiếu Như Ý tự hỏi một chút: "Gạo thì chị muốn 5 cân, bột củ sen thì 2 cân, có không?"

Giang Cảnh Du: "Gạo chỉ có 4 cân, 2 cân bột củ sen thì không thành vấn đề."

Tiếu Như Ý lộ ra biểu cảm kinh hỉ: "Vậy làm phiền em rồi. Lần tới chừng nào thì em còn có hàng nữa? Chị còn muốn nữa."

Giang Cảnh Du: "Vụ này cũng không dám nói chắc, xem ai nguyện ý ra thôi chị."

Cô bán đồ ở chung quanh mình đều chỉ ra hàng số lượng ít, càng nhiều là vì để gắn bó nhân tình.

Tiếu Như Ý gật đầu tỏ vẻ đã rõ, sau đó dậm dậm chân: "Mình có để lại 2 cái bình thủy, đều chỉ là quẹt một chút, vẫn rắn chắc dùng bền, nếu hai người muốn thì nhường cho hai người, 12 tệ 1 cái."

Nếu hai người họ không cần, chị ấy vẫn thu, sau đó bán qua tay, vậy là có thể kiếm một bút.

Bình thuỷ, là thứ tốt.

Hai người liếc nhau: "Vậy tụi này mỗi người một cái."

Bình thủy, vào đông có nước nóng chỉ dựa vào nó giữ nhiệt. Có một món đồ như vậy, vào đông có thể tăng cao chỉ số hạnh phúc rất rất nhiều. Nhà bọn họ có một cái rồi, nhưng mà hiện tại người trong nhà nhiều lên, 1 cái không phải quá đủ dùng.

Mua nhiều thêm cái vừa lúc.

Tống Ngọc Lâm thì lại là mua cho nhà mẹ đẻ chị ấy, cái bình thủy của nhà mẹ đẻ chị ấy hai tháng trước bị con cháu làm rớt hư rồi, làm mẹ chị ấy tức đến đánh cháu trai chị ấy một trận. Chỉ là bị rớt hư rồi chính là đã rớt hư rồi, chỉ còn nước mua lại một cái mới. May cái là phiếu còn chưa có, hiện tại đã có hàng đưa tới cửa.

Hai bên ai ai cũng vui.

Giang Cảnh Du: "Ngày kia em có tiết, đến bữa đó sáng em sẽ qua bên này trước, à mà chị có đi làm bữa đó chứ?"

Tiếu Như Ý: "Đi chứ đi chứ."

Tống Ngọc Lâm lại nghĩ tới một chuyện: "Mình đột nhiên nhớ tới, có phải bên nhà cậu có thân thích gì gì đó không? Là người hồi trước đi làm ở lò gạch đó?"

Tiếu Như Ý khẳng định mà lắc đầu: "Thân thích của mình? Không có nha."

Giang Cảnh Du đang thất vọng, chị ấy lại nói: "Là bác hai của mình có ông bạn già ở lò gạch, giờ đã về hưu, làm sao vậy? Hai người muốn mua gạch?"

Giang Cảnh Du thấy liễu ám hoa minh*: Vậy là đã trèo được lên dây rồi!

*: câu đủ hơn của nó là liễu ám hoa minh hựu nhất thôn, ý muốn nói kiếm căng mắt cứ ngỡ không có, nhưng đột nhiên được đến lại như chẳng mất công.

Đầu bên kia, Cố Hướng Hằng chạy quan hệ, trước hết đã mua được một đợt gạch. Đám gạch này lượng không nhiều lắm, nhưng cũng có thể đủ để xây 2 gian phòng học to, vậy cũng đủ.

Chờ khi trường học mới xây xong rồi, bọn nhỏ có thể yên tâm đi học, không cần lo lắng liệu có khi nào trên đỉnh đầu sẽ có gì rơi xuống hay không. Trước kia may mắn là không có nện trúng người, nhưng không phải mỗi một lần đều có thể may mắn thế.

Lúc miếng đất trống đằng sau trường tiểu học thôn được chọn thì đã được đám đàn ông trong thôn đóng nền chắc thật chắc rồi. Trong nhà có con cái học ở đây thì làm việc đặc biệt ra sức, nhà ai không có con cái thì cũng không lười biếng.

Hiện tại không có con cái đi học, nhưng không đại biểu cho về sau không có.

Hiện tại không thể đi thi làm sinh viên, nhưng mà có văn hóa mới có tiền đồ lớn hơn nữa.

Nhìn đám cán bộ trong thôn bọn họ một cái đi kìa, đều là trong bụng có mực nước, cho dù mới đầu trong bụng không có mực nước, về sau cũng bù lại cho có.

Cũng giống như đại đội trưởng của bọn họ vậy, hồi trước nhà anh nghèo đến nước đó, nào có tiền cho đi học?

Kết quả người ta vào bộ đội còn không quên học tập, cầm được tấm văn bằng cao trung về, hiện tại dẫn dắt thôn bọn họ càng ngày càng thịnh vượng hơn.

Còn có vợ của anh nữa kìa, đó cũng là đại tài nữ có tiếng của thôn bọn họ, là người đầu tiên, là nhân vật dưới ngòi bút có bản thảo đã được lên báo. Này đây làng trên xóm dưới đều khó gặp, như này còn không thể nói rõ tri thức hữu dụng sao?

Gạch vừa đến thôn, các thôn dân lập tức khí thế ngất trời mà lợi dụng thời gian nhàn hạ xây dựng.

Lúc này đám học sinh còn đang học, nhưng cũng không ảnh hưởng.


Mấy đứa nhỏ cứ học của tụi nó, còn bọn họ xây phần bọn họ.

Hai chỗ địa điểm không trùng nhau, chỉ là khi đám nhỏ tan học sẽ kết bè kết đội sang bên này xem náo nhiệt.

Còn đội ngũ giáo viên, bao gồm luôn cả lão hiệu trưởng tuổi không nhỏ, vừa có rảnh cũng sẽ ra đây hỗ trợ.

Chờ khi trường xây xong cũng sắp nghỉ hè, học kỳ tiếp theo đám nhỏ có thể hưởng thụ phòng học mới.

Mái ngói thì chờ trễ chút mới đến, nhưng cũng kịp.

Chờ đến khi phòng học đã xây xong, sắp nhỏ rất là hưng phấn, mấy đứa nhỏ ở bên trong xoay vòng hoài không ngừng.

Bọn họ có thể được đi học trong phòng học tốt như vậy đó.

Thật là khí phái nha.

Bởi vì việc này, Giang Minh Trí còn nhận được nhiệm vụ: Cái đám bàn ghế cũ tu tu bổ bổ chống thêm 3 năm của trường cũng đã bị đào thải đi một đám, ông phải làm thêm đồ mới.

Bàn ghế kiểu này cũng không khó, không có phức tạp bao nhiêu hết.

Giang Minh Trí với Giang Cảnh Đằng tăng ca thêm giờ làm ra, chắc chắn có thể làm xong hết trước lúc học kỳ mới khai giảng, mà lúc đó cũng vừa lúc để thằng út nhà ông đi học.

Giang Minh Trí: "Tiểu tử mi thiệt là có phúc."

Giang Cảnh Đằng: "Đúng rồi đó nhóc, chờ khi em đi học, phòng học mới, rồi bàn ghế mới nữa."

Giang Cảnh Tường đắc ý vểnh đuôi: "Hắc hắc, đấy là em may mắn."

Lúc này Giang Cảnh Du với Cố Hướng Hằng cùng nhau xuất mã mời sư phụ già về thôn.

Sư phụ già họ Lỗ, hiện tại đã về hưu để con trai nhận ca, tiền hưu nhận được mỗi tháng chắc chắn là không so được với tiền lương lúc ông ấy còn đi làm rồi, phải ít hơn nhiều.

Con trai ông ấy thay ca, tuổi nghề cũng là vừa bắt đầu, cấp bậc thấp, lương không cao, mà Lỗ sư phụ đông con, giờ còn có hai đứa nhỏ chưa kết hôn kìa.

Lại nói tiếp cũng thật khéo, đúng là vì gia đình như thế nên ông ấy mới có nhu cầu về tiền.

Hiện tại vị sư phụ kia mới năm mươi mấy tuổi, còn rất trẻ tuổi lực tráng.

Hai vợ chồng muốn để người bái sư học nghề, nhưng không được, đối phương không muốn dạy đồ đệ. Âu cũng phải, đều ở trong một cái huyện mà, phải kiêng dè. Ông ấy không muốn dạy ngón kỹ thuật này, đám Giang Cảnh Du liền lui một bước – Không dạy đồ đệ cũng được thôi, chỉ cần giúp bọn họ nung một ít gạch có thể dùng được là được.

Này đây cũng tiện lợi hơn đi mua nhiều, vì Cố Hướng Hằng nhờ vả người khác phải chạy nhân tình, mà lượng còn không nhiều lắm.

Nếu có thể nhờ người hỗ trợ nung gạch, vậy không cần lo lắng không đủ dùng rồi.

Đối phương đã bị đả động, đáp ứng xuống nông thôn.

Trước hết, ông ấy muốn xem xét chung quanh thôn bọn họ xem chỗ nào có đất thích hợp, chỗ nào thích hợp xây lò nung. Nếu như Lỗ sư phụ xem hết rồi mà đều không thích hợp, vậy thì một bút tiền đặt cọc mà Cố Hướng Hằng đã giao trước đó chính là phí vất vả của ông ấy.

Mọi người đều đã biết sư phụ già mời về đây là để làm gì, ông ấy muốn làm cái gì mọi người cũng đều phối hợp.

Vị sư phụ già này hai vợ chồng Giang Cảnh Du cũng là hỏi thăm rõ ràng rồi mới tới cửa mời.

Vị này từ khi còn nhỏ đã nung gạch cho người khác rồi, tiếp xúc cái nghề này tới mấy thập niên, tay nghề không thể chê, trước lúc về hưu cấp bậc cũng cao, tiền lương mỗi tháng thật sự không ít.

Đây là người có bản lĩnh thật.

Lỗ sư phụ vừa tới nơi này, Giang Cảnh Du với Cố Hướng Hằng liền đại biểu thay cho cả thôn, chiêu đãi ông ấy một bữa tiệc lớn.

Có rượu có thịt.

Dù có là người thành phố, tiệc phong phú như này cũng chỉ có tới tết mới có. Ăn uống no đủ rồi, vị sư phụ già khá kiệm lời này lau miệng sạch sẽ: "Đi thôi, ai dẫn đường cho tôi?"

Cố Hướng Hằng đã sàng chọn đơn giản vài chỗ có khả năng sẽ thích hợp, hiện tại bảo cậu em vợ Giang Cảnh Đằng mồm miệng linh hoạt và Triệu Đại Thạch tương đối ổn trọng hỗ trợ dẫn đường kiêm chịu sai sử cho Lỗ sư phụ. Bọn họ đi qua mấy chỗ mà Cố Hướng Hằng sàng chọn nhất nhất xem qua, Lỗ sư phụ đều lắc đầu, sau đó bắt đầu chạy vào trong núi.

Một ngày xem không xong, vậy ngày mai tiếp tục xem.

Giang Cảnh Đằng không cô phụ kỳ vọng của anh rể mình, không được bao lâu mà anh chàng đã thân thiết với vị sư phụ già này, tốn 10 ngày để lặp lại xem xét, Lỗ sư phụ mới lựa chọn một ngọn núi chất đất còn được, sau đó chính là chọn nơi có thể xây lò gạch.

Chỗ ấy thì khá là dễ chọn.

Lúc chốt định địa điểm, Cố Hướng Hằng đi nhìn, vận bùn đất từ trên núi xuống chỗ này tuy đường xá không rộng, hơi bị bất tiện khi dùng xe vận chuyển, nhưng mà tu chỉnh lại một chút là được, hơn nữa đây cơ bản là xuống sườn núi, đến lúc đào đất mang qua, lại dùng xe kéo qua cũng tiện.

Bởi vì như này làm xe đẩy tay của thôn bọn họ không đủ dùng, nên Giang Minh Trí lại có thêm việc làm xe đẩy tay.

Chỉ là để chốt mấy việc này thôi cũng tốn tổng cộng 12 ngày.

Cố Hướng Hằng cho 100 tệ.

Tiếp theo đây, thù lao của vị Lỗ sư phụ này sẽ móc nối với sản lượng gạch, nung thành công một lò thì cho tiền thưởng, còn không thì chỉ có "tiền lương cơ bản".

Vì có càng nhiều tiền hơn, vị Lỗ sư phụ này cũng rất cần mẫn, vì nghĩ cứ mãi phải chạy qua lại chạy giữa thôn Thượng Trang với huyện thành se tốn thời gian, ông ấy còn chủ động đề nghị thuê một chỗ ở đây tạm trú, thế thì ông ấy không cần quá vất vả.

Cố Hướng Hằng mở một cuộc họp, sau đó chọn ra 10 lao động khỏe mạnh trong những người chủ động báo danh để cho Lỗ sư phụ sai sử, nếu không đủ thì lại thêm.

Đấy chính là chỗ tốt của việc nhiều dân cư đấy.

Trước kia thôn bọn họ bởi vì đông dân cư nên được chia ít lương thực, nhưng mà vào những lúc như này đây cũng hoàn toàn không cần lo lắng không đủ nhân thủ để dùng.


Bọn họ chuyên tâm nung gạch, nhưng cũng không ảnh hưởng việc thu hoạch thóc lúa trồng vụ xuân.

Năm nay cũng là năm mưa thuận gió hòa được mùa.

Mọi người vừa vất vả thu hoạch, vừa lộ ra nụ cười thoải mái. Bọn họ dựa ông trời ăn cơm, có mùa màng tốt như vầy, bọn họ mới có được ngày lành.

Mới vừa thu hoạch hạt thóc cho vào kho, trong huyện liền có người tới. Cách mỗi một đoạn thời gian, trong huyện sẽ có người tới đây kiểm tra tình huống của mấy người an tĩnh làm người ẩn hình bên chuồng bò kia.

Lúc trong huyện có người tới, Cố Hướng Hằng sẽ liền để bọn họ lên đài phát biểu tuyên yêu nước yêu chủ tịch, lại cho thấy họ đã học tập được những gì ở đây.

Đây là nhiệm vụ chính trị.

Cũng chính là vào lúc này thì các thôn dân mới có cảm giác mấy người kia là tới đây cải tạo lao động, vì ngày thường 4 người kia thật sự chẳng có cảm giác tồn tại gì ở thôn Thượng Trang, họ không nói gì hết, chỉ yên lặng làm việc, rất nhiều lúc mọi người sẽ theo bản năng mà xem nhẹ bọn họ.

Các thôn dân cơ bản không có đi tìm phiền toái với mấy người bên chuồng bò, cũng sẽ không để con cái mình tiếp cận hay thân cận họ. Rốt cuộc đấy cũng không phải thân phận tốt gì, duy trì trạng thái kính nhi viễn chi đi.

Bốn người bên chuồng bò thật sự vừa lòng với cuộc sống như vầy mười phần, lúc nên lên đài thì lên đài, nên kiểm điểm thì kiểm điểm.

Qua được cái cửa kia lại là một hảo hán.

Cuộc sống của bọn họ ở chỗ này phải dễ chịu hơn so với trong tưởng tượng của bọn họ trước đó, tuy rằng phải lao động, nhưng mà không có nhiều chửi rủa đến vậy, cũng không có nhiều khinh bỉ đến thế. Bọn họ dùng lao động của mình đổi lấy lương thực, đây là công bằng.

Bọn họ còn có thể tự do thông tín với bạn bè và người thân ở bên ngoài, cũng có thể nhận được túi bưu kiện mà họ gửi tới, người của thôn này sẽ không ngăn cản, cũng sẽ không động tay động chân gì.

Lần thu hoạch vụ thu này, mấy người họ cũng là phí sức rất nhiều.

Sau thu hoạch vụ thu bọn họ phải lên đài một lần, không lâu sau lại nhiều thêm 2 đồng bạn. Hai người mới tới lần này ấy, lúc vừa tới làm bọn họ giật nảy, vì có một người trong đó là mang theo vết thương đến đây, trên trán bị bọc một lớp băng gạc thật dày, nửa bên mặt bầm tím, còn sốt cao nữa, nằm trên xe bò bất tỉnh nhân sự.

Sau đó bác sĩ Trần đã tới đây.

Lúc sau đó, từ người đồng bạn mới tới đi chung với người kia, họ mới biết được lúc ở trên xe lửa ông ấy cũng đã bị như này rồi.

Cũng may mắn là đại đội trưởng đánh xe bò qua đi đón bọn họ, chứ nếu không còn phải nghĩ ra biện pháp khác để mang người về.

Cố Hướng Hằng đón người về cũng bất đắc dĩ lắm.

Hai người tới lúc này đều đến từ Hải Thành, họ còn là đồng nghiệp ở đại học mà cô hai Giang Cảnh Du đi làm nữa.

Một người trong số họ là giảng dạy chuyên ngành vật lý, nghe nói rất am hiểu ở phương diện máy móc. Kỳ vọng của Cố Hướng Hằng với người này không nhỏ.

Nếu đã tới thôn Thượng Trang rồi, tất nhiên cũng có thể ra sức vì thôn Thượng Trang một phen, và tương ứng, anh cũng sẽ không bạc đãi bọn họ.

Chỉ là vừa đón được người, hay ghê chưa, là đã hôn mê bị người xách ra.

Lúc Chương Học Tri biết được việc đó thì vội vàng đuổi tới nơi, anh chàng nhận biết cả hai người kia, cái vị bị hôn mê kia là giáo sư Tôn của chuyên ngành vật lý, còn một người khác là giáo sư Chu của chuyên ngành toán học.

Này đây vừa hỏi mới biết được, giáo sư Tôn bị như vầy là bị học sinh của bọn họ dán báo chữ to, bôi nhọ bảo ông ấy phát biểu một vài ngôn luận không thỏa đáng, sau đó ông ấy bị người thừa dịp nhiễu loạn ra tay đánh tàn nhẫn vậy đấy.

Nếu mà kẻ kia dùng sức mạnh hơn chút nữa, làm không tốt chắc phải qua đời trên đường tới đây rồi.

Thâm cừu đại hận gì vậy hả trời?

Giáo sư Tôn chỉ một lòng nghiên cứu, cơ bản không phản ứng đến những cái khác, chỉ là ông ấy đặc biệt nghiêm khắc với học sinh, nếu học sinh không hoàn thành việc học, ông ấy sẽ chẳng lưu tình chút nào. Lần bị dán báo chữ to này chính là do một học sinh đã bị thầy cho thôi học gây ra, và sau đó đã thành thế này đây.

Mấy người khác nghe được đều thấy trong lòng xúc động.

Chờ khi giáo sư Tôn tỉnh, Cố Hướng Hằng lại đi đón một thanh niên thức về thôn. Năm nay chỉ có 1 thanh niên tri thức.

Phải nói cái là những thanh niên tri thức có biện pháp để trở về tại chỗ bọn họ thiệt đúng là ít, giống như Cao Trân Châu tới đợt trước ấy, điều kiện gia đình nhà cô này rất tốt, nhưng hiện tại cũng vẫn còn ở trong thôn, không có về thành được.

Lại cái nữa là còn có một chuyện khá ngoài dự đoán, đó chính là sau một chuyến về nhà ăn Tết, Quách Tuyết Liên về lại đây liền trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, hiện tại càng là đã bàn chuyện với Triệu Tam Thạch.

Triệu Tam Thạch tìm Cố Hướng Hằng xin phê đất nền nhà, có chút ngượng ngùng: "Tôi có đối tượng rồi, lúc chuẩn bị ăn tết xây nhà."

Cho nên giờ liền tìm đến đại đội trưởng xin phê đất nền nhà.

Tất nhiên là sẽ được phê rồi, vì hiện tại trong thôn cũng còn chỗ: "Anh nhìn trúng chỗ nào?"

Triệu Tam Thạch: "Có miếng đất đằng sau nhà tôi đó, ở gần, bên cạnh không phải cũng còn đất rảnh sao? Em trai tôi cũng muốn xin phê, nó cũng gần tới tuổi rồi."

Đất nền nhà phải là độc lập môn hộ mới có thể phê được, nên họ là đã chia nhà ở riêng rồi.

Triệu Tam Thạch: "Nhà bọn tôi nghèo đến vậy nên cũng chẳng có gì để mà chia, nếu không chia nhà ở riêng, vậy thì chỗ đất nền kia muốn xây nhà cũng không xây được. Cái nữa là dù chia thì nhà bọn tôi cũng gần nhà cũ, nhấc chân cái là về được."

Cố Hướng Hằng sẽ không nói thêm gì về việc này, vì chuyện nhà của người ta mà, làm thủ tục cho xong là được.

Trịnh Nhạc Anh biết được chuyện ấy thì đã phát ngốc một hồi lâu: "Em không biết chuyện này, cũng không nghe Tuyết Liên nói. Giờ cô ấy đã có đối tượng rồi nha."

Cô nghĩ chắc lúc cô ấy về ăn tết nghe được đôi câu vài lời... sâu kín mà thở dài nghĩ, cô ấy là biết trong nhà đã không còn vị trí cho mình, cho nên mới có cái tâm tư đó.

Liên tưởng đến chính mình, Trịnh Nhạc Anh có chút mờ mịt. Lúc cô nàng về ăn tết cũng có nghĩ liệu mình có thể lưu lại hay không, chỉ là anh trai cô không có biện pháp để kiếm cho cô một công việc, mà ba của cô lại chẳng có cái tâm tư đó, hiện tại lời trong lời ngoài của ông ấy đều là thằng con trai út của ông ấy thôi, dù cho ông ấy có năng lực để làm, ông ấy cũng phải lưu trữ cái năng lực ấy lại cho thằng út của mình dùng.

Có lẽ có một ngày, cô cũng sẽ ở lại chỗ này gả chồng sinh con, chẳng qua cũng may, cô ở đây không phải người cô đơn, cô có ông ngoại ruột, có cậu, có rất nhiều người thân ở nơi đây.

Chỉ nháy mắt đã tới tháng 9, cuối thu mát mẻ, Giang Cảnh Tường, Triệu Kiến Quân và Triệu Kiến Đan đã trở thành một học sinh lớp một của trường tiểu học Thượng Trang, hoan thiên hỉ địa mà bước vào lớp học mới tinh lại rắn chắc kia. Ở bên cạnh trường mới là một đám thanh niên, bọn họ đang dùng gạch đỏ mà lò gạch của chính bọn họ nung ra xây dựng văn phòng mới, về sau lão hiệu trưởng bọn họ không cần phải chen chúc trong một cái văn phòng vừa tàn tạ vừa nhỏ mà cùng làm việc nữa.

Chờ khi trường mới xây dựng xong, đám thanh tráng niên kia cũng không ngừng nghỉ, họ sắp sửa bắt đầu lót đường cho trong thôn rồi.

Editor: Pen (Xu) đây, nhân được nghỉ lễ, cố làm xong sớm đây. Mọi người đọc vui vẻ nhé! (^-^)

Bình Luận (0)
Comment