Tiến triển kế tiếp làm Giang Cảnh Du cảm thấy tốt hơn chút.
Cô gái có bầu kia không biết là đã nghĩ thông suốt rồi hay là đã sớm quyết định phản kháng, chỉ là chờ đợi thời cơ hay sao ấy, cô ấy đã trốn thoát khỏi nhà, phá thai, sau đó chạy theo cái anh sống trong núi kia rồi.
Ngay cả tiền đi bệnh viện phá thai của cô ấy cũng là cái anh kia cho.
Bởi vậy, cha cô gái kia một phân tiền lễ hỏi cũng không thu được, con gái chạy rồi, như giỏ tre múc nước, công dã tràng.
Bên cái lũ họ Trương kia cũng không đỡ hơn được chỗ nào, Trương Bát Bảo kia đã bị người đàn ông kia đánh gãy một chân.
Tuy mọi người đều không bắt được tại trận, cũng không có ai thấy được, nhưng mà liên hệ với tình huống hiện tại một chút, vậy thì người đàn ông kia ra tay là có khả năng nhất.
Cha cô gái kia không cam lòng, nhưng mà có không cam lòng đi nữa thì lão ta cũng không cách nào truy theo vào núi, bởi địa thế trong núi phức tạp đến vậy, không có ai quen cửa quen nẻo dẫn dắt, không chừng sẽ trực tiếp đi đến hang ổ dã thú, thành đồ ăn đưa tận cửa cho chúng nó mất.
Dù hai cái nhà kia có mắng chửi kiểu gì đi nữa, thế cũng hết cách rồi.
Biết được mọi chuyện rồi, Giang Cảnh Du cảm thấy không trung thật trong xanh, không khí rất tươi mát, ngay cả thời tiết khô nóng này cũng chợt thấy thuận mắt hơn rất nhiều.
Trương Lục Hoa kia cũng không mò tới nữa, cả ngày ở trong nhà chăm nom thằng em quý hóa của cô ta, mà nghe nói làm đến vậy cũng không được cái gì tốt, mẹ cô ta vẫn luôn đang mắng cô ta, nói nếu cô ta có tiền đồ, gom được đủ tiền sớm một chút, cưới em dâu vào cửa, vậy sẽ không có chuyện sau này. Giờ thì hay rồi, em trai cô ta bị đánh gãy một chân.
Đều là cô ta sai!
Cả ngày cô ta đều bị đánh chửi để hả giận.
Về phần báo công an, nhà họ Trương thì cũng muốn làm vậy lắm, chỉ là vì sao Trương Bát Bảo bị đánh cũng có chút không sáng sủa, bọn họ không dám.
Vụ Trương Bát Bảo cưỡng hiếp cô kia đến bây giờ cũng chỉ được biết trong phạm vi nhỏ, hơn nữa cơ bản đều là truyền loạn, nhà bọn họ cũng không có chứng cứ Trương Bát Bảo là bị người kia đánh, nếu mà thiệt đi báo công an rồi kéo ra vụ kia, làm không tốt thì bảo bối nhà họ Trương phải đi ngồi tù.
Giang Cảnh Du cũng hiểu rõ vì sao nhà gái không muốn đi tìm công an, bởi vì ngay cả trong xã hội phát đạt thời hiện đại cũng có nhiều cô gái gặp chuyện như thế đều phải đánh gãy răng nuốt máu xuống bụng, chính là không muốn ảnh hưởng đến tương lai cùng thanh danh của mình, làm vậy họ sẽ không cần bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ. Vào thời điểm này, bị chỉ chỉ trỏ trỏ hay khinh thường sẽ chỉ càng thêm nghiêm trọng.
Trước kia còn từng nghe có người nói trong thôn có quả phụ mất chồng, chỉ là có mấy kẻ bắt gió bắt bóng thấy trong nhà người đó có đàn ông, kết quả lời đồn càng diễn càng mạnh, làm quả phụ kia không cách nào nhẫn nại, lựa chọn tự sát.
Lời đồn đãi, có thể giết người đấy.
Trừ bỏ những chuyện kia ra, trong thôn còn có một việc đáng giá để nói, đó chính là kế toán xin nghỉ mấy hôm, công việc của ông ấy thì nhờ người khác hỗ trợ hoặc là tạm thời áp ra sau, chờ ông ấy về lại xử lý, bởi ông ấy muốn đi xa nhà.
Đi đâu vậy?
Ông ấy muốn cùng con gái, còn có đội trưởng thanh niên tri thức Tống Ích bên đại viện thanh niên tri thức nữa, đến nhà anh ta. Ông ấy muốn đi gặp mặt bên thông gia.
Tống Ích đi khai giấy xin nghỉ thăm người thân từ chỗ Cố Hướng Hằng, cha con kế toán đi xa nhà cũng phải được viết thư giới thiệu, chứ không có muốn ra cũng không ra được.
Kế toán là lúc nói chuyện với Cố Hướng Hằng xong rồi càng cân nhắc càng thấy có đạo lý, cảm thấy vẫn là phải đi gặp cha mẹ chồng của con gái một lần, cũng là để nhận cửa nữa, như thế này thì mới có thể yên lòng mà giao con gái cho cậu kia.
Ông ấy nói như thế, Tống Ích đáp ứng rồi.
Anh ta viết thư nói rõ ràng tình huống trước cho cha mẹ, cũng là để bọn họ chuẩn bị trước một chút, sau đó mới mua vé đi về nhà.
Qua được mấy ngày, ba người họ đã trở lại, từ nụ cười tươi trên mặt kế toán và con gái ông ấy mà xem, bọn họ vừa lòng với chuyến đi này.
Không được bao lâu liền bắt đầu thu xếp làm hôn lễ cách mạng, hết thảy đều giản lược, chuẩn bị cũng nhanh.
Giang Cảnh Du nhìn một chút, hai người thoạt nhìn cũng là trai tài gái sắc.
Không thể phủ nhận Tống Ích có điều đồ, nhưng mà anh ta cũng có thứ để con gái nhà kế toán có điều đồ lại.
Bên phía cô em họ Diệp Hân cũng đang tiến triển thuận lợi, em ấy gặp mặt cháu nội của lão hiệu trưởng xong, hai bên đều tỏ vẻ tiếp tục làm quen chút nữa, hiện tại đang trong giai đoạn tiến thêm một bước làm quen, nếu vẫn cứ lấy trạng thái thế này mà tiếp tục, vậy sẽ định ra nhanh thôi.
Chẳng qua dù cho thật sự thành đôi, Giang Cảnh Du vẫn cứ cảm thấy kết hôn sinh con muộn chút thì tốt hơn.
Diệp Hồng Tú cười: "Biết mà, không có nhanh như vậy. Nếu thuận lợi, áng chừng tới xuân sang năm sẽ làm hỉ sự." Này đây còn nửa năm đây nè.
Sang năm, vậy là 17.
17 tuổi, là cái tuổi kết hôn phổ biến ở lúc này.
Giang Cảnh Du: "Thật ra con cảm thấy tới 18 tuổi kết hôn tốt hơn."
Diệp Hồng Tú: "Mẹ chẳng quản mấy cái đó, em họ con có ba mẹ nó mà."
Chỉ là bà cũng sầu: "Thằng em của con đã 20 tuổi rồi, còn chưa có gấp kìa."
Giang Cảnh Du: "À, con nhớ ra có chút việc, con về trước đây."
Nếu mà mở đầu vụ này thì ghê lắm, nên cô vẫn là bỏ chạy đi cho lành.
Thời gian lắc lư đi tới tháng 8.
Hôm nay, sáng sớm dậy liền thấy được Giang Nhược Thư mặt cười ngây ngô, anh ấy tới đây báo cáo tin tức tốt: "Cảnh Du, chị dâu em sinh rồi, tối hôm qua ở bệnh viện sinh được đứa con trai, là một thằng nhóc béo khỏe mạnh."
Giang Cảnh Du nhìn bộ dáng hưng phấn của anh, cũng cười: "Chúc mừng nha, giờ còn đang ở bệnh viện sao?"
Giang Nhược Thư: "Ở."
Giang Cảnh Du: "Chừng nào xuất viện? Chờ xuất viện để em đi thăm cháu."
Giang Nhược Thư: "Bác sĩ nói ngày mai là có thể xuất viện rồi, sinh thuận."
Hôm nay còn có một tin tức tốt khác, tới tối rồi, level trong game của cô lại lên cao một cấp, 'Ting' một tiếng, thanh âm này với Giang Cảnh Du mà nói là mỹ diệu mười phần.
Gấp không chờ nổi mà đi nhìn ruộng đồng, thấy đất ruộng không có biến hóa, vẫn cứ là 16 miếng đất. Không thể khai khẩn đất mới.
Lại mở khu mua bán ra, xem xét bên mảng hạt giống thử coi có xuất hiện giống cây trồng mới không —— Cũng không có luôn.
Giang Cảnh Du có chút thất vọng, tiếp tục xem, rốt cuộc phát hiện lần này vẫn là có đồ mới xuất hiện.
Món mới xuất hiện là mồi câu cao cấp, còn có một cái là lưới bắt cá trung cấp.
Cô lập tức mua 10 cái mồi câu cao cấp và 2 tấm lưới bắt cá để thử xem, sau đó ở ngay dưới cái nhìn chăm chú của Cố Hướng Hằng, vung cần câu ra.
Lần đầu tiên câu lên được 1 con cá chim cỡ mười mấy cân.
Ùi ghê chưa, trách không được là mồi câu cao cấp, cái trọng lượng này thiệt đúng rất cao cấp.
Lần thứ 2 thì thất bại.
Lần thứ 3 là 1 con cua, 1 con cua nặng cỡ 3 lạng. Vận khí này thiệt chả thế nào tốt.
Lần thứ 4 không được con nào.
Lần thứ 5 cô câu lên được 1 con cá chình, cá chình ngon lắm.
Cố Hướng Hằng nhìn kích cỡ cá chình một phen: "Hồi nữa nướng ván sắt đi, hoặc là rán giòn cũng ngon lắm em."
Lần thứ 6 không được con nào.
Lần thứ 7 câu lên được 1 con mực to, mực này nặng cỡ 5-6 cân.
Cố Hướng Hằng cười: "Có mực nướng nè."
Xem ra mồi câu cao cấp này có thể câu lên được càng nhiều hải sản hơn, trọng lượng cũng nặng hơn mồi câu sơ cấp và trung cấp.
"Rào rào"
Giang Cảnh Du với Cố Hướng Hằng đều bị chấn kinh rồi, bởi vì lần thứ 9 này bọn họ câu lên được 1 con cá mập.
Chẳng qua là cá mập nhỏ.
Cố Hướng Hằng duỗi tay chọc chọc con cá mập kia, nó còn hung ác há mồm muốn cắn anh.
Nó có biết nó đã rời khỏi biển rộng chưa nhỉ? Kiêu ngạo đến vậy.
"Thả lời tàn nhẫn" với nó vài câu xong, Cố Hướng Hằng đưa cá mập bé về lại biển rộng.
Sau đó Giang Cảnh Du quăng lưới bắt cá xuống.
Lưới vừa được kéo lên, cá kéo lên không khác với mồi câu trung cấp cho lắm.
Chỉ là càng thuận tiện và mau lẹ hơn thôi.
Cá vớt lên được về cơ bản đều dưới 5 cân.
Giang Cảnh Du lại mua 10 phần mồi câu cao cấp.
Lúc này vận khí của cô tốt hơn hồi nãy.
Lần đầu tiên câu lên được một con cá mú nặng 8 cân.
Lần thứ 2 thất bại.
Lần thứ 3 câu lên được một cái thùng kho báu, mở ra nhìn một cái, bên trong có một viên đồng vàng không nhìn ra được là thời đại nào.
Lần thứ 4 không dính con nào.
Lần thứ 5 câu lên được một con cá đù vàng* nặng 2 cân.
*: nó có khá nhiều tên, cá lù đù vàng, cá đỏ dạ lớn, cá sóc, đều là nó hết á.
Cá đù vàng này hồi hiện đại cô mua một lần rồi, 1 con đã làm cô đi đứt hơn 20.000 tệ, mà con này còn nặng hơn con cô mua hồi đó một chút.
Lần thứ 6 không được con nào.
Lần thứ 7 câu lên được một con tôm hùm giương nanh múa vuốt, xem trọng lượng một cái, 3 cân rưỡi.
Lần thứ 8 không được con nào.
Lần thứ 9 câu lên được 1 con cá hồi nặng 20 cân.
Lần thứ 10 chắc chắn là thất bại rồi, Giang Cảnh Du bèn thu tay lại, hưng phấn mà nhìn đống hải sản này.
Cố Hướng Hằng còn đang cầm cái đồng vàng kia: "Em nói, về sau nếu mà câu lên được nhiều rương báu, liệu có thể câu lên được 1 quốc bảo không nhỉ?"
Bảo bối dưới đáy biển chắc chắn là rất rất nhiều.
Giang Cảnh Du cũng động lòng, chỉ là nghĩ đến xác suất một chút, cô thỏa mãn: "Vậy thì vận khí phải tốt đến cỡ nào chứ, thực tế chút đi anh, đám hải sản này đã rất khó lường rồi.
Cố Hướng Hằng nhìn đám cá này một chút, cũng cười, ngo ngoe rục rịch: "Cũng cho anh câu thử với."
"Để anh coi coi có thể câu lên được con nào to không."
Cá trong biển trên trăm cân cũng không hiếm thấy, giờ mấy con câu lên được nặng nhất cũng mới có hai mươi mấy cân. Không nói đến cá voi to không địch thủ, có thể câu lên được con nào trên trăm cân cũng rất khó lường rồi.
Giang Cảnh Du đưa cần câu cho anh: "Rồi, em đi thu thập trước."
Cô muốn ăn tôm hùm, cô muốn ăn cá hồi nướng, cô muốn ăn cá đù vàng hấp!
Hôm nay là một bữa thịnh yến hải sản!
Đại Hoàng: "Gâu gâu!"
Nếu nó mà có thể nói, vậy lúc này nó chính là đang nói: "Chủ nhân, nhìn em nè!"
Giang Cảnh Du cười sờ sờ đầu nó: "Đợi lát nữa mày cũng có bữa tiệc lớn!"
Đại Hoàng: "Gâu gâu gâu!" Điên cuồng vẫy đuôi!
Hướng Hằng thăng cấp muộn một chút, không biết bên anh sẽ xuất hiện cái gì nhỉ?
Giang Cảnh Du đã bắt đầu mong đợi.
Cô chui đầu vào trong bếp, bắt đầu vén tay áo đại triển thân thủ.
Sau đó không được bao lâu cô liền nghe thấy Cố Hướng Hằng kinh hô: "Cảnh Du, em ra coi anh câu lên được cái gì nè!"
Giang Cảnh Du thả gừng thái lát trong tay ra, đi ra ngoài coi một cái, sau đó cũng bị kinh sợ: "Đây là...... Cá ngừ đại dương vây vàng?!"
Nụ cười tươi của Cố Hướng Hằng đặc biệt làm người ta thấy chói lóa: "Đúng! Cá ngừ vây vàng, 98 cân!"
Giang Cảnh Du: "!!!"
Đây là niềm vui khi câu biển sao! Cô muốn yêu đi câu biển rồi!
Mồi câu cao cấp đã có thu hoạch lớn vậy rồi, vậy chờ đến khi lưới bắt cá cao cấp đi ra, thu hoạch sẽ càng vui sướng!
Không biết trên mồi câu cao cấp nữa có còn gì không nữa.
Giang Cảnh Du sờ sờ da con cá lớn này: "Cá ngừ đại dương nha, nên ăn thế nào thì mới tốt đây nhỉ?"
Đây thật đúng là phiền não ngọt ngào.
Hai người hưởng thụ bữa tiệc hải sản to bự phong phú này thiệt đã, chờ khi tiểu mạch bên ruộng Cố Hướng Hằng được thu hoạch, quả nhiên, cũng nghe được tiếng "Ting ——" kia.
Anh cũng lên được level 22 rồi.
Có kinh nghiệm bên Giang Cảnh Du rồi, anh trực tiếp đi nhìn khu mua bán, món mới xuất hiện là bò sữa con.
Bò sữa, chính là nói về sau sẽ có sữa bò để uống!
Giang Cảnh Du: "!!!"
Cố Hướng Hằng cũng vui vẻ, vui vẻ sờ sờ bụng Giang Cảnh Du: "Đây là biết em có bầu, cho nên cố ý chuẩn bị cho chúng ta thì phải."
Giang Cảnh Du liên tiếp gật đầu: "Vận khí a."
Có sữa bò rồi, có rất nhiều món đều có thể làm, các loại sản phẩm từ sữa như sữa lát* nè, pho mát, sữa bột, trà sữa, rồi sữa chua vân vân và mây mây đều được.
*: nó kiểu giống kẹo sữa á (ít nhất mình nhìn thì thấy giống vậy), mình sẽ để hình bên dưới.
Giang Cảnh Du cười thoải mái, Cố Hướng Hằng nghĩ đến một vấn đề: "Anh nhớ rõ là hình như mình không thể trực tiếp uống sữa bò sống đúng không?"
Giang Cảnh Du: "Đúng vậy, phải khử trùng ở nhiệt độ cực cao nhiều lần mới có thể uống."
Giang Cảnh Du thèm sữa bò lâu lắm rồi, nhưng chỗ bọn họ căn bản là không có dịch vụ đặt sữa bò, muốn mua sữa bột, ấy phải là hộ khẩu trong thành phố, còn cần phải có em bé nữa, thì mỗi tháng mới có phiếu hạn lượng. Thứ này cũng cực ít lưu thông trên chợ đen, cô chỉ mua được có vài lần mà thôi, không được bao lâu đã bụp sạch rồi, bởi pha một ly sữa bột, làm một phần điểm tâm ngọt nho nhỏ, thế là hộp sữa sẽ thấy đáy rất nhanh.
Giờ thì tốt rồi, về sau trên cơ bản không cần phải phát sầu vì sữa bò nữa.
Tiếp bước thực hiện tự do dùng gạo và tiểu mạch, tự do cá và gà, giờ lại nhiều ra tự do sữa bò.
Giang Cảnh Du nhìn 4 con bò con xuất hiện kia: "Bò sữa mà không sản xuất sữa nữa chính là bò thịt, anh đã từng ăn thịt bò sữa chưa?"
Cố Hướng Hằng bị hỏi đến nghẹn họng: "...... Anh chỉ từng ăn bò vàng, bò thịt thường, và thịt trâu, chưa từng ăn bò sữa."
Giang Cảnh Du: "...... Em cũng chưa từng ăn, nghe nói thịt bò sữa khá rẻ, hương vị khá là kém."
Cố Hướng Hằng: "...... Vậy chờ tụi nó không cho sữa được hãy thử là biết liền." Thịt bò sữa có dở đi nữa, đó cũng là thịt, cho một đống gia vị nặng vào, anh cũng không tin nó vẫn sẽ dở.
Nếu thiệt không được, làm thành thịt khô hay thịt băm đi.
—
Từ sau khi thăng cấp rồi, hai vợ chồng "độn lương thực" trong game không ít.
Một bộ phận nông sản thu hoạch được là phải bán đi đổi thành đồng vàng, một bộ phận thì tự mình ăn, một bộ phận nữa làm thành hàng khô.
Ví dụ như Giang Cảnh Du có hun khói một ít cá khô, làm chút cá mặn, sốt hoặc mắm từ hải sản.
Bên Cố Hướng Hằng thì chờ bò sữa trưởng thành, mỗi ngày 1 thùng sữa bò, sau khi khử trùng với nhiệt độ cao rồi thì làm thành sữa 2 lớp này, sữa chua, pho mát vân vân để ăn cho đã ghiền trước, rồi sau đó mới bắt đầu làm thành sữa bột, sữa lát, kẹo sữa.
Chờ khi bọn họ làm xong xuôi hết rồi, mấy thứ này liền lấy các loại lý do ——
"Đổi với người ta."
"Cơ hội khó được."
"Vừa lúc gặp được một người bán."
Giang Nguyên Đồng nhìn thấy sữa bột với cá biển khô, biết đây là thứ tốt: "Còn có bao nhiêu? Lần tới mà gặp được, lại mua chút."
Nói rồi liền nhét tiền cho Giang Cảnh Du.
Giang Cảnh Du nhận lấy: "Dạ, ông nội, lần tới con mua nhiều chút."
Trên tay ông nội cô, thiệt sự rất là có tiền nha.
Đám Cố Hướng Hỉ cũng mỗi ngày được nhiều thêm ly sữa bò nhỏ.