Cố Hi nhìn thấy cái bà thím hai này thì ôm chặt Ninh Ninh vào lòng.
Ninh Ninh nhận ra cái người này, bé càng chôn sâu trong lòng chị Hi Hi hơn nữa.
Bé không thích cái dì này, tuy rằng bé không phải quá hiểu giữa bọn họ là cái quan hệ phức tạp thế nào, nhưng cũng biết người này tồn tại làm mẹ không vui, mẹ không thích dì ta.
Hơn nữa cái bà dì này vào lúc không có người khác sẽ nhằm vào bé và mẹ mà lộ ra ánh mắt làm bé không thoải mái lắm, mà cố tình là khi có người ngoài, dì ta lại thay đổi một cái bộ dáng khác.
Dì ta có hai khuôn mặt, đúng là một người đáng sợ.
So với cô bé Trần Thiên Ninh còn nhỏ, cô chị Trần Thiên Tình của bé không thích cái người này là thể hiện rõ ở trên mặt.
Cô nàng rất là muốn nói trắng ra rằng, 'Nhà tôi không chào đón bà.'
Chỉ là nếu nói thẳng như thế, sẽ bị người khác bảo là không lễ phép, mẹ cũng sẽ không vui.
Cô nàng đành nhịn.
Ở trong mắt Trần Thiên Tình, người phụ nữ này đã cướp đi ba của cô nàng, chia rẽ gia đình của cô nàng, nên cô nàng không hề có hảo cảm với bà ta, và cô nàng cũng không sinh ra chút hữu ái nào với cậu em trai cùng cha khác mẹ này.
Lúc ba cô nàng có được đứa bé này ấy, ổng mừng lắm, mừng đến nỗi khi gặp được cô nàng ở trên phố còn huơ chân múa tay, ba bảo rằng, ông ta rốt cuộc đã có con trai rồi.
Vậy thì anh trai cô nàng tính là cái gì? Cô nàng và em gái lại là cái gì?
Cô nàng không thích ba như vậy, càng không thích người phụ nữ ông ta cưới sau và đứa em trai này.
Cô nàng rất muốn không bao giờ gặp lại, chỉ tiếc là bọn họ đều ở trong cái thành phố huyện này, mà huyện thành chỉ lớn có nhiêu đó, muốn hoàn toàn không gặp mặt, không quá có khả năng à.
Hơn nữa mấy người kia còn sẽ tự chủ động tới cửa, giống như lúc này, Vương Tiểu Thúy dẫn theo con trai mụ ta tới đây vậy.
Thật là quá dối trá, rõ ràng bà ta cũng không hề thích bọn họ, lại cố tình bày ra cái vẻ mặt hiền lành như thế trước mặt hai người em họ của cô nàng*.
*: theo rất nhiều truyện mà mình đọc, các quan hệ anh chị em họ ở bên Trung được tính khác bên mình một chút, ví dụ như bên mình thì mình lớn tuổi hơn con trai của bác hai, nhưng ba mình là em của bác nên mình vẫn phải gọi người đó là anh. Nhưng bên Trung lại khác, họ tính theo kiểu nếu trong cùng thế hệ, ai sinh ra trước thì người đó là anh là chị, ví dụ như bác ba cưới vợ sinh con trước, bác hai do vài nguyên nhân cưới sau hoặc có con muộn hơn, thì con của bác hai phải gọi con của bác ba là anh/chị, chừng nào khác thế hệ thì họ mới tính khác, ví dụ như bà ngoại sinh con gái cả và con gái út cách tuổi khá xa, con gái cả sinh con lớn tuổi hơn cả em gái, thì con vẫn phải gọi cô bé nhỏ tuổi hơn đó là dì, cái này thì giống bên mình nè. (Thiệt sự mình rất không thích phải gọi người nhỏ hơn mình là anh là chị, nên lúc không có người lớn chỉ gọi thẳng tên, nên mình sẽ không sửa cách xưng hô trong này cho giống bên mình, bởi vì ngoài đời không sửa được, nên mình muốn để trong này như cũ cho nó thoải mái.)
Riêng về dưới bà ta cũng không dám để con trai của mình ở chung với anh em bọn họ, lo lắng bọn họ sẽ bắt nạt nó. Giờ thì nghe chút coi nè, nói là con trai bà ta muốn chơi với bọn họ đó.
Ha ha, lúc này lại không lo lắng bọn họ bắt nạt thằng nhỏ.
Cố Gia Bảo cũng không biết lắm về tâm tư của mọi người đến vậy, cậu nhóc mới 2 tuổi thôi, dưới sự thúc giục của mẹ mình, nhóc nhìn về phía anh trai lớn trước mặt.
Bước ra bước chân nho nhỏ, thử thăm dò hỏi: "Anh trai?"
Bị cậu nhóc kêu, Cố Thịnh thấy tâm tình phức tạp. Em bé nho nhỏ đúng là đang lúc đáng yêu nhất, trắng trẻo mập mạp, có thể nhìn ra được đứa nhỏ này được nuôi rất kỹ, quần áo mặc trên người cũng sạch sẽ, từ điểm này có thể thấy được sự cẩn thận của cha mẹ đứa nhỏ.
Cố Thịnh ngồi xổm người xuống: "Gia Bảo, còn nhớ anh không?"
Đồng tử của em bé vừa to vừa tròn, thoạt nhìn có vài phần mê mang, mà như vậy lại càng đáng yêu.
Nếu như là quan hệ bình thường, cậu chàng sẽ trực tiếp đưa tay bế lên.
Hiện tại thì không được.
Cậu chàng có từng hỏi ba mẹ là vì sao nhà bọn họ và nhà chú hai lại không thân cận, ba nói là bởi vì chú hai đã phạm vào vài cái sai lầm, hai nhà bọn họ trên thực tế đã phân rõ giới hạn, về phần nguyên do cụ thể, phải đợi khi hai anh em bọn họ lớn hơn một chút mới nói với bọn họ được.
Chú hai và thím hai hiện tại đều phạm sai lầm, thím hai trước và ba anh em anh họ đều là người bị hại.
Tuy rằng đứa bé trước mắt này vô tội, nhưng mà cậu chàng không thể biểu đạt thân cận với cậu nhóc, bởi vậy là không công bằng với thím hai trước, còn cả anh em anh họ nữa.
Cậu chàng càng có cảm tình với nhà họ Trần hơn, cho nên cậu chàng đứng về phía bọn họ.
"Đương nhiên nhớ rõ, đây là anh trai." Vương Tiểu Thúy vội vội vàng vàng trả lời, mặt cười thành một đóa hoa: "Gia Bảo thích con lắm đó."
Cố Thịnh lễ phép cong môi: "Vậy xem ra trí nhớ của em rất tốt, thường thì em bé tuổi này sẽ không nhớ được nhiều người đến vậy."
Câu nói đó làm cho Vương Tiểu Thúy ngượng ngập, bởi con trai cô ta thật đúng là không nhớ rõ, nhưng cô ta sẽ không từ bỏ vậy đâu: "Trí nhớ em nó tốt, nó cũng cực kỳ thích con, mới nhớ thật rõ như vậy, con dẫn em con chơi một chốc đi."
Hôm nay là chủ nhật, Trần Oánh và Trần Thiên Hữu đều ở nhà, nghe thấy tiếng liền đi ra.
Trần Oánh vừa nhìn thấy Vương Tiểu Thúy là sắc mặt lập tức khó coi ngay.
Con ả này quá là da mặt dày, rõ ràng khi trước đã làm ra chuyện gièm pha như thế, giờ lại còn dám vác mặt tới xuất hiện trước mặt cô ấy. Không hổ là cái loại người có thể làm ra cái chuyện đó, chính là không biết xấu hổ.
Nghĩ đến đó, Trần Oánh lạnh mặt: "Mày tới đây làm cái gì? Chỗ tao không chào đón mày."
Vương Tiểu Thúy mới nãy chỉ thấy trong sân có con nít, còn tưởng rằng là chị ta không ở, chẳng qua cô ta cũng không sợ: "Ôi nghe xem chị nói kìa, chúng ta chính là người một nhà, có câu nói thế nào ấy nhỉ? Là máu mủ tình thâm, Gia Bảo và các anh em của nó đều là huyết thống chí thân, về sau có gặp phải chuyện gì, không phải vẫn là các anh chị em giúp đỡ cho nhau? Đương nhiên phải chung đụng nhiều mới được."
Lúc nói những câu đó, mắt ả ta nhìn thoáng qua căn nhà trước mắt này.
Đối với nhà cửa, Vương Tiểu Thúy thật sự là hâm mộ đến đỏ cả mắt, căn nhà tốt đến vậy chính là viết tên anh trai cùng cha khác mẹ của con trai cô ta, còn chưa có thành niên đã có được căn nhà thuộc về chính nó!
Biết bao nhiêu người đã đến trung niên cũng không có được mảnh ngói che thân kìa, mà nó còn nhỏ tuổi đã có được.
So sánh với nhà cô ta phải tiêu tiền mỗi tháng để thuê căn nhà nhỏ, cô ta liền không khắc chế được sự ghen ghét trong lòng.
Dựa vào cái gì mà thằng nhóc này có, con trai của mình lại không có?
Cho dù tặng cho con trai của cô ta chỉ nhỏ bằng một nửa diện tích căn nhà này, cô ta cũng có thể chấp nhận!
Có cái ổ nhỏ của riêng mình sẽ không cần tốn tiền đi thuê nhà của người khác nữa.
Cố lão đại có thể giúp đỡ bọn họ đó, đáng tiếc chính là vợ chồng cô ta bởi vì khi trước đến với nhau không quá sáng sủa, việc này làm cho Cố lão đại tức giận, bây giờ trên cơ bản đã không còn lui tới.
Nhưng cô ta không cho rằng tình trạng này có thể mãi duy trì được, nhà họ Cố chỉ có hai anh em trai, nhiều lắm là lãnh đạm mấy năm rồi sẽ qua, đến lúc đó, chính là lúc cô ta được phong cảnh.
Dù cho, lỡ mà Cố lão đại là cái thứ cứng đầu, vẫn cứ nghẹn cục tức đó, không hòa hảo với em trai mình, Vương Tiểu Thúy cảm thấy cũng còn được.
Cuộc sống hiện tại mà so với cuộc sống trước kia của cô ta phải nói là tốt hơn quá nhiều, cô ta không cần vất vả gánh lên một gia đình, không cần vì có hai đứa con gái mà tối đến phải lo lắng đề phòng, có người đi ngang qua liền thấy tim như trèo lên tận cổ. Khi đó không có ai giúp cô ta, mặc kệ là nhà chồng cũ hay là nhà mẹ đẻ, đều không giúp cô ta, cô ta chỉ là muốn sống sót đã rất không dễ dàng.
Hiện tại cô ta có chồng, chồng cô ta có một phần công việc chính thức, cô ta còn có đứa con trai của chính mình, buổi tối có thể an tâm ngủ ngon.
Có vài thứ trả giá là đáng giá.
Chẳng qua nói thì nói vậy, quan hệ của lứa cô ta thì thôi bỏ được rồi, bởi không cách nào cưỡng cầu, nhưng đời tiếp theo nhất định phải hâm nóng quan hệ lên.
Nghĩ đến đó, cô ta bế con trai mình lên, nhét vào trong lòng Cố Thịnh: "Con bế em con một cái đi, em nó thích con đó."
Cố Thịnh luống cuống tay chân một chận.
Đột nhiên buông tay để đứa nhỏ té ngã thì làm sao? Mà không buông tay cũng không được nha.
Thất sách, vừa nãy cậu chàng không nên đi đến gần như vậy.
Lúc Giang Cảnh Du tới chính là nhìn thấy cảnh như thế đấy.
Nhìn thấy Vương Tiểu Thúy, Giang Cảnh Du nhăn mày lại: "Sao mà cô lại ở đây?"
Nhìn thấy cô, biểu cảm Vương Tiểu Thúy biến đổi: "Chị, chị dâu cả, chị đã đến rồi."
Cái biểu cảm kia của cô ta không giống như là nhìn thấy một cái đùi vàng muốn tới ôm, mà như là nhìn thấy mãnh thú đáng sợ gì ấy.
Thái độ của cô ta như thế cũng là có lý do: Cái hồi mà cô ta còn có bầu con trai đó, cô ta cũng từng nghĩ đến chuyện ỷ vào cái bụng mưu đồ chút chỗ tốt, ví dụ như là tìm được việc bên chỗ chị dâu cả, hoặc là tìm việc bên chỗ chồng, cô ta đều làm được hết. Nhưng kết quả chính là cô ta thành cái vai hề, mấy màn biểu diễn kia đối phương đều chỉ như là xem diễn xiếc ảo thuật ấy, hoàn toàn không có ăn cái chiêu đó của cô ta. Thế còn chưa xong nhé, dây dưa nhiều rồi, chị dâu cả không kiên nhẫn, sau đó đã triển lãm cho cô ta thấy kết cục của một cục đá ven đường – Bị bóp nát thành khối vụn.
Cô ta chỉ là thể xác xương thịt, hoàn toàn không có cứng như cục đá kia được, cô ta có thể không sợ sao?
Về phương diện này, Vương Tiểu Thúy bội phục Cố lão đại, bội phục vô cùng! Anh ta sẽ không sợ mình bị vợ bóp một phát gãy xương sao?
Hơn nữa bằng thân phận địa vị của anh ta, anh ta muốn tìm người như thế nào không dễ chứ? Cố tình lại tìm một cô vợ lợi hại như vậy, ở trong nhà chắc chắn là phu cương không nổi.
Vương Tiểu Thúy từng nghĩ liệu có phải anh chồng tìm cô vợ như thế là nhìn trúng năng lực của chị ta hay không, sau đó cô ta mới biết được mình đã hiểu lầm rồi – Cô ta lớn đến bây giờ chưa từng thấy người đàn ông nào giặt quần áo cho vợ, cũng chưa từng thấy người đàn ông nào sẽ xuống bếp giúp đỡ vợ, đấy là cuộc sống mà cô ta có mơ cũng không dám mơ.
Nếu khi đó không phải là cô ta chưa từ bỏ ý định dây dưa, cô ta cũng sẽ không nhìn thấy được cảnh đó.
Sự khác biệt giữa người với người, cũng quá là lớn.
Ví dụ như chồng cô ta thích con trai đến vậy đấy, nhưng lúc con trai đi ị, anh ta cũng sẽ không tự mình xử lý thay.
Cô ta bế con trai lên, cúi đầu: "Gia Bảo muốn chơi với anh chị, nên em liền dẫn nó tới đây."
Dưới ánh nhìn chăm chú của Giang Cảnh Du, giọng cô ta càng ngày càng nhỏ.
Đối mặt với người biết rõ chi tiết của cô ta, hơn nữa nếu mà thật sự muốn làm gì đó là có thể làm liền để cô ta có khổ nói không nên lời này, cô ta không dám tiếp tục da mặt dày mà ở lại chỗ này nữa, nên sau khi nói lung tung vài câu, cô ta bế con lên rời đi.
Thấy cô ta đi rồi, Giang Cảnh Du nhìn về phía cặp song sinh: "Hai đứa đã chơi cả ngày rồi, về nhà nào. A Oánh, bọn chị về đây."
Trần Oánh cảm kích cười với cô: "Dạ, hẹn gặp lại."
Trên đường về, cặp song sinh khó hiểu: "Mẹ ơi, bây giờ còn không thể nói cho tụi con sao?"
Giang Cảnh Du: "Hai đứa muốn biết cái gì?"
Cố Thịnh: "Chính là thím hai, thím ấy và chú hai đã phạm vào sai lầm gì vậy?"
Thời này thật sự rất ít người ly hôn, ở bên cạnh bọn họ, đây là trường hợp duy nhất.
Hai đứa nhỏ không ít lần nghe người khác nhắc đến chuyện này, ở trong miệng mấy người kia, chú hai và thím hai trước ly hôn là về tình cảm có thể tha thứ, nói là chú hai là ở rể, rất nhiều gia đình ở rể cũng không cách nào viên mãn được, hiện tại thật sự tan vỡ, chỉ là lại lần nữa nói rõ một việc, đó chính là đừng có ở rể, phải có một đứa con trai, có con trai rồi là không cần con gái kén rể.
Cố Thịnh lại không cảm thấy đó nguyên nhân thực tế, bởi đến bây giờ thím hai mới cũng chưa từng được bước đến cổng lớn nhà bọn họ.
Chú hai cũng không giận chuyện đó, ba cậu chàng không chào đón, chú hai cũng thỏa mãn, bộ dáng như có con trai vạn sự đủ đầy ấy.
Thím hai trước ly hôn, chịu đựng đủ lời đồn vớ vẩn cũng không hối hận, trừ bỏ khi thím hai mới nhận chức xuất hiện sẽ tức giận, còn lại cuộc sống của thím hai trước rất nhàn nhã tự tại.
Lần trước thím hai trước còn từng dẫn em Ninh Ninh đi xem điện ảnh, đi ngắm hoa đào, rất là nhàn hạ thoải mái đó. Cậu chàng nghe bà nội Ninh Ninh nói là trước kia thím ấy cũng chưa từng có nhiều hứng thú đến vậy.
Người lớn thật là phức tạp, không hiểu nổi bọn họ suy nghĩ cái gì.
Cố Thịnh và Cố Hi đều cảm thấy mình thông minh, mỗi lần thi cử đều hạng nhất hạng nhì, nhưng mà ở điểm này bọn họ có nghĩ cũng nghĩ không rõ.
Giang Cảnh Du không muốn nói, hai đứa con cô vẫn là hơi nhỏ chút: "Chờ khi hai đứa trưởng thành rồi sẽ nói cho hai đứa."
Cặp song sinh: "......"
Lại là cái lý do thoái thác này!
*
Từ khi phân xưởng số 2 được xây dựng lên, Giang Cảnh Du liền phải chạy hai đầu từ thôn Thượng Trang đến tỉnh thành.
Xưởng trưởng của phân xưởng số 2 do nguyên phó xưởng trưởng đảm nhiệm, em trai của cô như nguyện được thành phó xưởng trưởng.
Về phần phó xưởng trưởng bên thôn Thượng Trang này, bên trên cho một vị nhảy dù xuống đây.
Nhưng người mới này lại giống như người cũ vậy, đều không có ý đoạt quyền.
Nếu mà thật sự là người có tính cách như thế, sẽ không được điều nhiệm lại đây dễ dàng như vậy.
Với thời cơ để phát triển thật tốt trước mắt này, Giang Cảnh Du không có muốn tốn nhiều thời giờ với việc tranh quyền với người khác, bởi chả có ý nghĩa gì.
Chờ khi bánh kem được làm to làm lớn, mọi người cùng nhau chia sẻ bánh kem không tốt hơn à?
Vậy nên cho tới bây giờ, về phương diện ấy bọn họ đều thuận lợi.
Làm người sáng lập một tay dẫn dắt cái xưởng này từ không thành có, hơn nữa còn có người trong huyện, trong thành phố hộ giá hộ tống, xưởng thực phẩm Hảo Vị đều vẫn luôn bảo trì sự thuần túy này – Chỉ một lòng xem sản xuất, làm to làm lớn là mục tiêu.
Ở tỉnh này, nếu mà cô không kịp trở về thì sẽ ở lại ký túc xá chỗ này một đoạn thời gian ngắn.
Giang Cảnh Đằng cũng dọn tới ký túc xá xưởng rồi, nơi này cách chỗ làm gần, hơn nữa còn là nhà lầu, vào ở cũng thoải mái hơn sân vườn nhà nông.
Thiết kế của những căn nhà này, bởi vì Giang Cảnh Du là người tới từ hiện đại, nên đều được xây dựng rất tiện nghi, trong ký túc xá có nhà vệ sinh và vòi nước luôn.
Phí tổn xây dựng đúng là hơi cao chút, nhưng mọi người đều ở thấy thoải mái, vậy là đáng giá rồi, bút phí tổn này không được bao lâu là kiếm về lại được ngay.
Ký túc xá của Giang Cảnh Đằng ở ngay sát vách chị gái, nên đi xuyến môn rất thuận tiện.
Hôm nay Giang Cảnh Du xử lý văn kiện xong xuôi, tan tầm trở về, Giang Cảnh Đằng liền tới đây: "Chị ơi, năm nay ông nội mình 69 tuổi rồi, đây là đại thọ đó, chị có kế hoạch gì không?"
Các cụ già ăn sinh nhật, mừng chín không mừng mười*, hơn nữa lại là 70 tuổi nữa, cũng không biết ông nội còn có thể thọ được bao nhiêu năm, Giang Cảnh Đằng muốn cho ông nội một bữa tiệc sinh nhật đặc biệt.
*: câu này có nghĩa là họ sẽ không mừng sinh nhật tuổi tròn chục cho các cụ, mà chỉ mừng các tuổi x9 thôi, ví dụ như đại thọ 60 sẽ không tổ chức năm cụ đó 60 tuổi mà là tổ chức vào năm cụ 59 tuổi, đại thọ 70 sẽ không tổ chức năm 70 tuổi mà là 69 tuổi.
Muốn nói đến, ông nội của bọn họ khi còn nhỏ chính là lớn lên ở bên tỉnh thành này nè, chẳng qua sau này loạn thế, sản nghiệp gia đình bị người ta cướp đi thất thất bát bát, sản nghiệp dư lại cũng xử lý rồi về nguyên quán.
Tổ nghiệp bị cướp đi kia sau nhiều lần qua tay đã hoàn toàn khác với bộ dáng cũ, sau khi kiến quốc nhà của bọn họ ở đây cũng bị phân cho vài hộ khác, nơi vốn dĩ là hoa viên cũng bị hủy đi, thành kho hàng của đơn vị nào đó rồi.
Muốn lấy về lại căn nhà kia, Giang Cảnh Đằng tự cảm thấy là không có khả năng, cho nên anh chàng liền nghĩ mình sẽ xây căn nhà mới.
Vậy là cũng có thể ở bên này một đoạn thời gian.
Giang Cảnh Du nghe thấy em trai hỏi như thế là biết ngay anh ấy có ý tưởng rồi.
Hiện tại là giữa năm, sinh nhật của ông nội là vào cuối năm, còn nửa năm nữa.
"Em nghĩ như thế nào?"
Giang Cảnh Đằng liền nói ý tưởng của mình ra: "Chủ của cái sân vườn nhà nông mà em từng thuê kia muốn bán nhà, hỏi em có mua hay không, em nghĩ nếu mà mua về trùng kiến, vậy thì khi ông nội còn muốn về lại mảnh cố thổ này sinh hoạt sẽ thuận tiện hơn nhiều."
Từ giờ đến sinh nhật ông nội còn có nửa năm, cũng đủ cho anh ấy xây xong trước khi tổ chức sinh nhật, cái này là còn tính luôn phần để thông gió lại vào ở ấy.
Tuy rằng sau này có thể được chia nhà, nhưng mà căn nhà được chia ấy nếu muốn đón ông bà nội và ba mẹ tới ở thì quá là chật chội.
Hơn nữa Giang Cảnh Đằng cũng là nhìn trúng một mảnh này nhân khí càng ngày càng vượng, cảm thấy có căn nhà ở đây không có chỗ hỏng.
Tuy nói là để trường trú, nhưng ba mẹ chắc chắn vẫn là càng thích thôn Thượng Trang hơn.