Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ

Chương 33


Mấy ngày tiếp theo, lại có thêm mấy vụ hóa đá nữa, Harry và Fleamont không tránh khỏi bị nghi ngờ, tin đồn kẻ kế vị Slytherin xuất hiện còn vang dội hơn lần trước khiến cho không khí giữa hai nhà Gryffindor và Slytherin bắt đầu nguội lạnh. Nhà rắn tin rằng chỉ với dòng máu cao quý mới có thể xứng danh kẻ Kế vị Slytherin mà Harry xuất thân từ hai nhà Malfoy và Black chính là người phù hợp nhất, Fleamont Potter không được chúng công nhận. Thái độ của nhà Sư tử càng khiến cho chúng phản cảm khi mà Honor có những hành động và lời lẽ xúc phạm dành cho Slytherin nhưng chẳng ai can ngăn điều đó. Họ quay trở về nơi xuất phát, gặp mặt nhau là giương cung bạt kiếm, chẳng ai nhường ai.

Rất may sau đó, việc này đã đến tai Dumbledore và McGonagall, chủ nhiệm nhà Gryffindor vẫn quyết định phạt cấm túc Honor vì hành vi không phải phép của mình mặc cho trước đó nhà họ đã bị Severus trừ điểm đến sắp thấy đáy.

Ngồi trên ghế sofa trong nhà chung, Harry nhìn mấy đứa trẻ qua lại đều cúi chào mình, thái độ kiêng dè và kính trọng mang theo chút xa cách, cậu cảm thấy ruột muốn thắt lại, đây chính là lý do mà cậu không muốn lộ ra khả năng Xà ngữ của mình, ngoại trừ Voldemort thì không ai biết cậu có thể nói chuyện với Rắn cả. Giờ thì hay rồi, ba mẹ biết, thầy cô biết, bạn bè biết và có khi là mấy gia đình quý tộc khác cũng biết.

Đột nhiên một ngón tay mang theo sự mát lạnh xoa lên mi tâm của Harry, "Đừng nhíu mày nữa Harry, anh biết là em không thích điều này, nếu không để anh nói với họ."

"Không cần đâu, Dray." Harry nhắm hờ mắt lại, cậu nói tiếp: "Nếu anh đứng ra nói họ có thể sẽ thân thiết với em nhưng lại quá gượng ép. Em sẽ càng không thích."

"Cậu quan tâm gì mấy người họ. Chẳng phải có bọn mình là được rồi sao." Pansy từ phía sau ghế chòm người đến chen ngang giữa Harry và Draco, nhận được ánh mắt không hài lòng của Draco cô nàng liền nhếch môi khiêu khích nó, tay vòng qua vai Harry ôm lấy cậu, gương mặt thiếu điều muốn khắc luôn chữ "Miễn là cậu đau khổ, phản diện Malfoy."

Draco trừng Pansy, thấy thế cô nàng tiếp tục siết lấy Harry, Theodore và Blaise ngồi ở gần đó liền nhìn nhau cười khúc khích, Harry sắp bị ôm đến ngạt thở thì bất đắc dĩ nói: "Quý cô xinh đẹp có thể nhẹ tay không, mình đau quá."


"Sao vậy. Cậu không thích hả?" Pansy dùng giọng điệu buồn bã đáp lại Harry, vòng tay đã thả lỏng ra nhưng vẫn không buông tay, Draco đứng dậy muốn tách ra, Pansy liền sợ sệt nói bên tai Harry: "Tên độc tài sắp đến rồi, hắn sẽ chia cắt tình duyên của hai ta đó."

"Cậu nói ai độc tài, bỏ cái móng của cậu xuống khỏi người em ấy ngay lập tức cho tôi."

"Hổng chịu đó rồi làm sao? Harry, người ta bị ức hiếp."

Mạch suy nghĩ của Harry bị tiếng ồn của cả hai phá vỡ, cậu hít sâu một hơi rồi cũng nhập cuộc quậy cùng hai người, thấy tâm trạng của Harry đã chuyển tốt mấy người trong nhóm âm thầm thở phào, người đẹp thì nên cười nhiều mới đúng ha.

Trời chuyển tối, Harry muốn đến thư viện mượn sách, trên đường đi thì gặp Ron và Hermione, cậu gật đầu thay cho lời chào rồi đi lướt qua họ. Đúng lúc này, Hermione gọi Harry lại: "Malfoy, cậu chờ một chút."

"Có chuyện gì sao Granger?"

"Mình muốn nói lời xin lỗi với cậu." Vẻ mặt Hermione lộ rõ sự áy náy, ở bên cạnh Ron cũng lên tiếng: "Mình cũng xin lỗi cậu."

Nhìn hai gương mặt bạn thân trong quá khứ trong lòng không tránh khỏi sự hoài niệm, giọng Harry cũng trở nên dịu dàng hơn: "Không phải lỗi của các cậu, là Honor gây chuyện. Vả lại khi có cãi vả các cậu cũng không có ở đó, đừng tự trách mình."

"Fleamont cũng rất muốn gặp cậu nhưng mà..." Ron không biết nên mở miệng như thế nào, không lẽ nên nói con gia tinh của nhà Malfoy cản Fleamont không cho cậu ấy đi đâu cả.

Harry gật đầu hiểu được, vì sợ Fleamont sẽ xúc động làm cho quan hệ giữa nó và nhà Sư tử trở nên tồi tệ nên Harry đã kêu Dooby giám thị Fleamont không cho nó làm bừa. Mà Dooby thực hiện mệnh lệnh của Harry vô cùng tốt, Dooby chẳng những cản Fleamont đi gây chuyện với Honor còn đầy gan dạ đánh ngất Fleamont mỗi khi nó chuẩn bị rút đũa phép ra.

{Giết... Xé xác...} Vẻ mặt Harry chuyển sang nghiêm túc, cậu kê sát tai vào bức tường gần đó, giọng nói kia càng rõ ràng hơn, {Xé xác chúng... Giết hết tất cả...}

Harry vội la lên: "Nhắm mắt lại!"


Không kịp nữa, Hermione và Ron đang đứng đối diện với cửa kính sáng bóng, phản chiếu trên đó là đôi mắt vàng chết chóc. Đồng thời, đôi mắt của Harry cũng bị che khuất lại. Trước khi tiếng bước chân dồn dập vang lên có người đã nắm tay cậu lôi đi mất.

Bàn tay che đôi mắt cậu buông xuống, địa điểm Harry đang đứng đã không còn thấy được Hermione và Ron nữa. Vừa nãy chưa kịp nhìn tình trạng của Hermione và Ron nên tâm trạng của Harry có phần nôn nóng, cậu giãy khỏi cái nắm tay rồi giọng nói lo lắng của người đằng sau vang lên: "Tin đồn đang vang ở ngoài kia. Bây giờ quay lại, em là muốn xác nhận tin đồn đó chính là sự thật sao!"

"Cedric!" Harry ngạc nhiên quay mặt nhìn Cedric, có lẽ sợ cậu sẽ chạy đi, anh càng nắm chặt lấy cổ tay, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Họ sẽ không sao, vừa rồi anh nghe thấy có người đi đến."

Thả lỏng cơ thể một chút, tâm tình bình ổn trở lại, Harry mới nói: "Nhỡ đâu em đúng theo lời đồn thì sao, Cedric, anh bao che cho người khác làm việc ác, anh cũng không thoát tội được đâu. Hành động của anh rất nguy hiểm."

Cedric cúi xuống, mặt đối mặt với Harry, "Chỉ là nhỡ đâu thôi mà. Em nói anh làm việc nguy hiểm, còn em thì sao. Nếu anh không vô tình xuất hiện tại đó, có phải em sẽ hướng đôi mắt to tròn xinh đẹp này tiếp xúc thân mật với thứ không rõ kia. Anh đã thấy, hai người bạn của em vì nhìn vào cửa kính mà bị hóa đá, chắc hẳn có cái gì đó rất nguy hiểm. May mắn thay, anh đã quay đi."

Không thể không nói Cedric đã suy luận đúng hướng, Harry rất muốn vỗ tay khen ngợi nhưng nghĩ đến mình vừa bị ai đó nói thành một đứa ngốc thì liền không vui phản bác: "Em đâu có nhìn. Nếu anh không đến em cũng sẽ quay đi."

"À vậy sao."

"Anh không tin em?" Harry ngờ vực hỏi

"Đâu có. Anh tin." Cedric rất nghiêm túc gật đầu.


"Rõ ràng anh không tin em. Em có thể tránh được nguy hiểm mà." Thấy anh rời đi, Harry bèn đuổi theo sau.

"Ờ thì anh tin em."

Cả hai câu qua câu lại đến ký túc xá Slytherin hồi nào không hay, Cedric xoa đầu Harry một cái, "Ngủ ngon, cục bông nhỏ."

Bóng dáng Cedric vẫn còn trong trong tầm mắt, Harry lên tiếng gọi anh: "Cedric, cảm ơn anh nhé. Chúc anh ngủ ngon." Harry không thèm sửa lại xưng hô của Cedric như mọi khi, anh vẫy tay chào cậu rồi nhanh chóng rời đi.

Sáng hôm sau, tin tức Hermione và Ron bị hóa đá khiến mọi người càng thêm sợ hãi, hầu như đứa nào cũng đăng ký trở về nhà lúc Giáng sinh, Fleamont buồn bực nhìn Dooby vừa thút thít vừa bấu lấy góc áo cũ, "Nếu bạn cho tôi đi cùng hai cậu ấy đêm qua biết đâu họ sẽ không sao."

"Dooby xin lỗi cậu Potter..."

Fleamont nhìn ra ngoài cửa sổ trầm tư, đôi bàn tay nó siết chặt cho thấy sự tức giận trong lòng nó, hiện tại nó rất muốn tìm ra nguyên nhân dẫn đến những điều này. Trước lúc đó, nó phải tìm cách cắt đuôi được Dooby.

Bình Luận (0)
Comment