Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ

Chương 52


Ngày hôm sau, ba người Pansy trở về gia tộc, Nathalie cũng định rời đi nhưng bị Harry lôi kéo ở lại. Ngồi trong cái đình ở giữa vườn hoa, Nathalie nhâm nhi tách cà phê còn vươn chút độ ấm, cô nhìn sang Harry, thấy cậu vẫn giữ nguyên tư thế từ nãy đến giờ thì đặt tách cà phê trong tay xuống.

"Muốn mình ở lại có phải xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"

"Đúng vậy."

"Vậy mình có thể giúp gì cho cậu." Nathalie kéo gần khoảng cách của cả hai, cô vỗ vai Harry, ánh mắt động viên của cô như tiếp thêm năng lượng cho cậu. Harry thở ra một hơi bắt đầu nói vấn đề của mình. Nghe cậu nói, Nathalie liền hiểu cậu đang lo lắng điều gì.

"Cậu yêu họ sao?"

"Yêu."

"Không thể chọn lựa được đúng
không?"

Harry không trả lời mà chỉ cười tự giễu, "Mình ích kỉ và tham lam lắm đúng không."


Nathalie hơi đau lòng cho cậu, thường ngày cô có thể thoải mái ghép người này người kia với Harry nhưng khi nghe tâm sự của cậu, cô lại bâng khuâng, nếu họ không chấp nhận nhau, nếu họ không đồng tình thì biết làm sao bây giờ?

Mà Harry lại động lòng với họ, Nathalie không rõ những người khác có suy nghĩ như thế nào về chuyện này, cô không biết khuyên nhủ ra sao nữa. Vì những lời khuyên không thể áp dụng vào lúc này, Nathalie im lặng ngồi bên cạnh Harry, trong lòng càng thêm nặng trĩu, cô còn chưa có được tình yêu thì lấy tư cách gì mà khuyên răn người khác...

Vào lúc hai người ngây ngốc ở ngoài vườn thì trong phòng của Voldemort đã có một cuộc trò chuyện bí mật. Trên bàn là những phong thư mà sáng sớm hôm nay Harry đã cất đi, Draco giải thích về sự tồn tại của hộp thư vào hôm lễ tình nhân cho hai người còn lại.

Voldemort híp mắt nhìn những bức thư trên bàn, từ trong túi áo hắn lấy ra một mảnh giấy nhỏ đặt xuống kế bên mảnh giấy của Draco, hai mảnh giấy gặp nhau bằng mắt thường có thể thấy chúng đang dính lại với nhau. Severus nhíu mày, cũng lấy một mảnh giấy ra.

Ba mảnh giấy như có sinh mệnh mà gắn kết với nhau, vết rách dần biến mất, tuy nhiên bức thư vẫn chưa hoàn chỉnh, có thể là một mảnh giấy hoặc nhiều hơn. Họ cũng không rõ tư vị hiện giờ là gì.

Voldemort cười lạnh, "Cho dù là thế thì sao? Ta quyết không cho phép chuyện đó xảy ra."

Draco tức đến bật cười, nó lạnh lùng nhìn hắn, không chút e dè sợ sệt, nhàn nhạt nói: "Tôi cũng vậy. Đừng hòng cướp em ấy đi."

Severus rũ mắt nhìn lá thư, sau đó chẳng nói chẳng rằng đứng dậy rời đi. Thái độ đã rõ, họ quyết không nhượng bộ.

Draco mang những lá thư của Harry đặt về vị trí cũ, nó cố kiềm chế ý muốn đốt sạch sẽ những lá thư chướng mắt khác, sau đó mang tâm sự nặng nề đi khỏi dinh thự Malfoy.
...

Từ cái hôm tâm sự ấy, Nathalie nhanh chóng phát hiện không khí giữa cả ba người Voldemort, Draco và Severus u ám đi rất nhiều, ngày trước chỉ là cãi vả bình thường nhưng bây giờ sự căm ghét đã đạt đến đỉnh điểm, tuỳ thời cũng có thể rút đũa phép ra tấn công nhau.

Harry càng thêm đau khổ, Nathalie đã phát hiện thì Harry làm sao không thấy, cậu vô cùng khó chịu, dù họ chưa lên tiếng bắt buộc cậu phải lựa chọn nhưng tình cảnh lúc này chỉ càng khiến cậu đau đớn hơn...

Khung cảnh ngạt thở này mới hoà hoãn đi khi Lucius và Narcissa trở về dinh thự Malfoy sau một khoảng thời gian ở lại Viện phép thuật. Hai vợ chồng đã về, Severus yên tâm đến Hogwarts chuẩn bị cho năm học mới, Voldemort cũng cần phải dung nhập mảnh linh hồn còn lại trong cúp Hufflepuff nên không thể trì hoãn nữa.

Harry khó nén được tiếng thở phào nhẹ nhõm trong mấy ngày qua, cậu mệt mỏi tựa người vào lưng ghế, Nathalie nhẹ nhàng vỗ vai cậu như muốn nói cô vẫn luôn ở đây bên cậu.

Ngày cuối ở lại trang viên Malfoy, Nathalie đã gặp Draco, nó hướng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô, tuy nhiên vẫn mở lời nói: "Cảm ơn vì đã làm bạn bên cạnh Harry."


"Không thể nhượng bộ sao?" Dù biết đáp án nhưng Nathalie vẫn không nhịn được mà hỏi.

Draco khẽ cười, "Tuyệt không thể."

Nathalie chỉ có thể buông tiếng thở dài nặng nề, cô xoay người bước ra khỏi cổng dinh thự, trong đôi mắt xinh đẹp khó nén bi thương.

Từ bao giờ tình yêu đã trở thành xiềng xích... Giam cầm hi vọng, siết chặt lấy tự do và hạnh phúc...

Mong muốn họ sẽ đến bên nhau nhưng nếu người đã chẳng nhân nhượng thì mong muốn chỉ mãi mãi nằm trong tưởng tượng.

Đến đường lớn, Nathalie lên xe Taxi về nhà, căn nhà của Nathalie không lớn cũng không nhỏ, khi vừa xuyên đến đây cô thấy bản thân đang ngồi trong phòng khách, trong tay là lá thư nhập học của Hogwarts, không cần nói cũng biết khi Nữ chính mới mở lá thư ra, chưa kịp vui mừng thì cô đã chen chân vào cơ thể người ta mất tiêu.

Nathalie nhắm mắt lại kiểm tra không gian tuỳ thân của mình, nó vẫn như cũ không hề mở rộng cũng không thu hẹp, ngoài một không gian tối đen thì không còn gì khác, cô vẫn không rõ rốt cuộc không gian tuỳ thân kia đã biến đi đâu, nghĩ đến đây, trong lòng Nathalie nổi lên một câu hỏi.

Bản thân đã đến đây vậy linh hồn của nữ chính hiện đang ở đâu?

Câu hỏi cứ quẩn quanh lấy cô cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên, cô bước ra mở cửa, đứng sau cửa là một bé gái, gương mặt trái xoan thanh tú, vài sợi tóc vàng nhạt rũ hai bên má, chỉ tiếc là một bên mắt lại phải che băng.

Cô bé mỉm cười ngọt ngào với cô trong tay là một hộp bánh cupcake, cô bé ngại ngùng đưa bánh cho cô, "Em mới chuyển đến kế bên nhà chị ngày hôm qua, em muốn tặng bánh cho chị để làm quen ạ."

Nathalie nghe xong liền cười tủm tỉm nhận lấy hộp bánh rồi mời cô bé vào nhà chơi, trong khi cô vào bếp lấy nước thì cô bé đã tiến tới ghế sofa ngồi, cô đẩy mấy cái lon nước ngọt có ga sang một bên, nghe bảo phụ huynh không cho con nhỏ uống quá nhiều đồ ngọt gây hại. Nathalie kiếm trong tủ một hồi mới thấy được hai hộp nước ép cam giá cao cắt cổ mà lần bữa cô lỡ dại mua.


Ra phòng khách, cô bé đang say sưa đọc một quyển sách, Nathalie liếc nhìn sang thì giật thót cả người, cô muốn lấy lại quyển sách nhưng không kịp. Cô bé đã hỏi: "Hoá ra chị cũng là phù thuỷ à?"

Quyển sách "Phép thuật trắng cho người mới bắt đầu" còn mở ngay trang giữa, Nathalie ngạc nhiên hỏi ngược lại: "Em nhận được thư nhập học rồi rồi sao? Hogwarts đúng chứ?"

"Đúng rồi ạ!"

Nathalie thở phào, hoá ra là người cùng nghề, vừa nãy thấy cô bé đọc sách cô lo muốn xanh ruột, nhỡ đâu con bé lại đặt ra một ngàn câu hỏi Vì sao thì chắc cô tạch tạch tạch.

"Chị là Nathalie Siwgan. Còn em tên gì?"

"Calla Malachite ạ. Chị có thể gọi em là Calla." Cô bé ngừng lại như suy nghĩ gì đó rồi nói tiếp: "Em đã đến Hẻm Xéo, nghe nói Hogwarts chia thành bốn nhà, chị ở nhà nào thế?"

"Chị ở nhà Ravenclaw." Vừa nói xong lời này, Nathalie thấy thần sắc Calla hơi khác, cô nhìn kĩ lại thì thấy cô bé đang nhăn tít mày vì ly nước cam, "Cam chua quá chị nhỉ?"

"Chua nhưng mắc tiền đó em. Chị đã mém khóc thét khi thấy giá tiền của nó trên hoá đơn." Nathalie đau khổ uống một ngụm nước cam chua lét vào miệng, nhà sản xuất trong quá trình làm quên bỏ đường thì phải. Cô đã rõ tại sao cô bé lại đổi sắc mặt rồi, chua thế này còn lâu mấy đứa trẻ mới thích. Mà cô cũng ưng không nổi, trả tiền lại đây!!!

Bình Luận (0)
Comment