Khi Tổng Tài Không Yêu Nữ Chính

Chương 43

Suy nghĩ của Hiên Viên Ngạo Thiên có thể trở thành sự thật hay không, Sở Ca cũng không biết.

Từ hôm đó trở đi, hai người họ đều thầm hiểu trong lòng không còn nhắc lại chuyện này nữa.

Rạng sáng ngày hôm sau, Sở Ca đã được Hiên Viên Ngạo Thiên đưa đến trường học, bắt đầu chuẩn bị tiếp nhận những ngày tháng quân huấn ma quỷ trong truyền thuyết.

Địa điểm quân huấn ngay tại trường, nơi ký túc là những chiếc lều bạt rất lớn ghép liền thông nhau. Trường học đã dùng mỹ danh là để có thể hoàn toàn trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt gian khổ ở quân doanh.

Nhiệt độ lên tới 37˚C, lại thêm vầng thái dương hừng hực lửa.

Sau hai tiếng đứng nghiêm theo quân đội từ sáng sớm, Sở Ca cảm giác mình như bị lột một lớp da rồi.

Áo bị mồ hôi nhễ nhại làm dính sát vào lưng, mồ hôi trên đầu không ngừng chảy xuống, toàn thân giống như bị vớt lên từ dưới nước vậy.

Lúc vừa xuyên đến thấy đau khổ nhất là đời này lại phải thi đại học thêm một lần nữa, hiện tại mới hiểu được đau càng thêm đau, thi vào đại học rồi lại còn phải đối mặt với quân huấn.

Sau mười phút giải lao thì phải đi luyện một bài võ phòng thân, đến mười hai giờ thì bắt đầu ăn cơm trưa.

Huấn luyện viên cũng nói thẳng, thời gian nghỉ ngơi của buổi trưa dài hay ngắn được quyết định bởi tốc độ ăn của các trò. Vì lý do khác khoa nên nhóm ba người tấu hài cũng không ở cùng một chỗ, chính xác mà nói là Hiên Viên Hàn bị tách rời đoàn đội rồi.

Sở Ca và Mặc Kỳ Lân nhanh chóng ăn cơm xong rồi về chỗ ký túc nghỉ ngơi.

Hai người chọn vị trí cạnh lều, Sở Ca nằm cạnh, Mặc Kỳ Lân nằm sát theo.

Lúc hai người trở lại thì trong nhà tập thể cũng không có nhiều người, Mặc Kỳ Lân cũng mệt mỏi nhưng thật ra không đến loại trình độ sắp nhão thành một bãi bùn như Sở Ca.

Sở Ca trực tiếp nằm vật trên giường bất động.

Mặc Kỳ Lân nhấc chân lên đạp cậu.

Sở Ca như đã chết không thèm để tâm đến Mặc Kỳ Lân.

Mặc Kỳ Lân nhỏ giọng nói: “Nghe Hiên Viên Hàn bảo, em gái cậu vạch trần cậu là xuyên việt, thật hay giả?”

Sở Ca uể oải nói: “Nói vậy mà cũng tin, đầu óc cậu có bệnh rồi.”

Mặc Kỳ Lân nói: “Đừng có lừa tôi, cậu nhận đi rồi tôi nói cho cậu biết một bí mật.”

Sở Ca nói: “Tôi không có hứng thú.”

Mặc Kỳ Lân im lặng một lúc, người trong nhà chung càng ngày càng nhiều. Cậu ghé sát vào tai Sở Ca, nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc có phải anh em không hả, Hiên Viên Hàn không có đầu óc cậu lừa thế nào thì tôi mặc kệ, cậu sẽ không coi tôi cũng thành thằng ngốc chứ?”

Sở Ca trở mình, mặt hướng lên trên, mắt nhắm chặt nói: “Tôi sẽ nói cho Hiên Viên Hàn biết cậu bảo cậu ấy không có đầu óc, còn nữa tôi là người có gia thất rồi, cậu cách tôi gần như thế là muốn làm tiểu tam hả?”

Vừa rồi Mặc Kỳ Lân vì dùng âm lượng nhỏ nhưng để Sở Ca vẫn có thể nghe được nên chủ yếu là ghé sát vào tai cậu, hiện giờ Sở Ca nghiêng người, mặt hai người lại càng gần nhau.

Mặc Kỳ Lân nghe Sở Ca nói như vậy thì vẻ mặt ghét bỏ lùi khỏi cậu một chút, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nói: “Nhất định cậu là xuyên việt.”

Sở Ca bị cậu ta nói nhiều thành phiền, loại chuyện xuyên việt này cậu cũng không phải là ả não tàn Sở Giao kia gặp ai cũng nói, vốn dự định chỉ nói cho một mình Hiên Viên Ngạo Thiên thôi, không ngờ rằng trong nhóm bạn thân cũng có một người tin tưởng loại chuyện vô nghĩa này.

Thấy Mặc Kỳ Lân có tư thế truy hỏi sự tình đến cùng, Sở Ca chỉ trừng mắt nói: “Sao cậu lại khẳng định như vậy?”

Mặc Kỳ Lân hoàn toàn không có ý định giấu giếm, vô cùng vui vẻ nói: “Bởi vì tôi là trọng sinh mà.”

Sở Ca khiếp sợ, bật người ngồi dậy trừng mắt nhìn chằm chằm Mặc Kỳ Lân: “Cậu đang đùa hả?”

“Sao đùa được!” Mặc Kỳ Lân trả lời càng thêm khẳng định.

Sở Ca: “…”

Rốt cuộc thế giới này là thế nào vậy, nữ chính xuyên việt, nam phụ trọng sinh, còn thêm một lực sĩ gánh tình tiết truyện là cậu nữa. Sở Ca quả thực muốn châm một ngọn nến cho anh em nhà Hiên Viên, cho nên nói thực ra chỉ có hai người bọn họ là không biết được nội dung truyện sao?

Mặc Kỳ Lân thấy Sở Ca lại bắt đầu ngẩn người liền huých huých tay cậu: “Này, rốt cuộc có phải hay không?”

Sở Ca nặng nề gật đầu, tiện thể nói một câu: “Sở Giao cũng vậy.”

Mặc Kỳ Lân nói: “Tôi thấy thế giới này quá loạn rồi, đời trước Hiên Viên Ngạo Thiên còn cùng Sở Giao yêu đến chết đi sống lại, đời này liền biến thành gay.”

Sở Ca thuận miệng nói tiếp: “Cậu khi đó lại chẳng vậy.”

Mặc Kỳ Lân lập tức quay sang nhìn cậu, Sở Ca bị trừng đến sợ hãi trong lòng.

“Cậu có chuyện thì cứ nói thẳng đi.”

“Sao mà cậu biết đời trước tôi không phải là gay?”

Sở Ca: “…” Tôi không thích bạn thân ưa soi mói tiểu tiết đâu.

Sở Ca nói: “Tôi đoán.”

Mặc Kỳ Lân gật đầu, cuối cùng cũng tin lý do thoái thác này của cậu.

Không biết Mặc Kỳ Lân là do tìm được “người đồng đạo” hay là do kìm nén quá lâu, nói chung là thời gian nghỉ ngơi buổi trưa đã trôi qua bởi những câu nói liên miên cằn nhằn chuyện đời trước của Mặc Kỳ Lân rồi.

Kỳ thực Sở Ca rất muốn nói cho cậu ấy biết, đời trước cậu xảy ra những chuyện gì thì tôi đã đọc hết rồi. Đương nhiên lời này cũng chỉ nghĩ thầm trong óc thôi, ngoại trừ Hiên Viên Ngạo Thiên ra thì chuyện thế giới này là một cuốn sách Sở Ca không có ý định nói cho ai khác biết nữa.

Vào buổi chiều thì cường độ huấn luyện vẫn không thay đổi, có thể là do ông Trời thấy bọn họ quá đáng thương nên đã sai mấy đám mây dày đặc che đi mặt trời chói lóa nên cũng không nóng rát như lúc sáng.

Sở Ca nghĩ đứng có một ngày thôi mà chân mình đã sắp đứt lìa rồi, kết quả đến buổi tối Mặc Kỳ Lân còn bị kích thích muốn châm đèn chuyện đêm với cậu nhưng đã bị cậu thẳng thừng từ chối.

“Cậu không mệt hả?” Sở Ca cảm giác mình đã đạt đến trạng thái đầu chạm gối là ngủ, vì sao Mặc Kỳ Lân còn tinh thần như vậy chứ.

Mặc Kỳ Lân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Mệt, nhưng vừa nghĩ tới chuyện cậu đến từ một thế giới khác thì tôi rất nóng lòng muốn biết thế giới kia như thế nào.

“Hình dạng con người bên kia đều giống bên này, cũng không phải là ET. Trình độ phát triển của khoa học kỹ thuật cũng không khác biệt lắm, cậu hài lòng chưa?”

Mặc Kỳ Lân mở to đôi mắt đào hoa nhìn cậu không chớp mắt, hoàn toàn là bộ dạng “muốn tìm bất mãn”.

Sở Ca mệt mỏi, xoay người quay lưng về phía cậu và ngủ.

Mặc Kỳ Lân nhìn cậu hoàn toàn không có ý muốn tâm sự nên thấy không có ý nghĩa nữa, không thể làm gì khác hơn là nằm ở bên cạnh Sở Ca và thiếp đi rồi.

Quân huấn kéo dài nửa tháng, trong nửa tháng này Mặc Kỳ Lân căn cứ vào những lời giới thiệu của Sở Ca thì trên cơ bản đã biết được tổng thể thế giới nguyên bản của Sở Ca. Sở Ca cũng bị bức bách ôn tập lại nội dung tiểu thuyết “Nhật ký tình yêu với tổng tài Satan” từ lúc nam phụ xuất hiện cho đến khi tử vong, còn thêm một đoạn tình đơn phương không được viết ra trong tiểu thuyết.

Mặc Kỳ Lân nghĩ tình hữu nghị giữa cậu và Sở Ca càng thêm nồng hậu, Sở Ca thì cảm thấy mình càng thêm đớn đau, đời trước đã tạo nghiệt nhiều lắm nên đời này mới có một tên bạn thân nói nhiều như thế.

Trong toàn bộ quá trình quân huấn, ban ngày thì nhận huấn luyện, buổi tối thì nghe Mặc Kỳ Lân lải nhải, Sở Ca cảm giác cường độ huấn luyện của mình đều sắp gấp đôi người khác rồi. Quả thực không thể ngược tâm hơn được nữa.

Ngày cuối cùng quân huấn, lúc tiến hành cái gọi là “nghi thức duyệt binh”, tất cả sinh viên tập trung ở hội trường lớn của trường để nghe huấn luyện viên và lãnh đạo trường nói chuyện.

Lần này thì không cần phải chia vị trí riêng cho từng khoa.

Mặc Kỳ Lân và Sở Ca tìm một hàng ghế gần cuối và ngồi xuống, bắt đầu tìm kiếm cậu bạn thân nửa tháng không gặp của bọn họ.

Sở Ca còn đang rướn cổ nhìn thì Mặc Kỳ Lân đã túm cậu lại, giơ tay chỉ chỉ về một chỗ ngồi trước mặt bọn họ.

Sở Ca nhìn sang, phát hiện chỗ Hiên Viên Hàn ngồi cách bọn họ cũng khá xa, Hiên Viên Hàn đang dùng một nụ cười mà thường xuất hiện trên mặt Hiên Viên Ngạo Thiên khi nói chuyện với cậu hướng về phía một cô gái, không biết đang nói gì.

Cô gái kia quay lưng về phía bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc buộc đuôi ngựa cao cao, cũng không rõ tướng mạo như thế nào.

Mặc Kỳ Lân nghểnh cổ nhìn một lần rồi lập tức lại tựa lưng vào ghế ngồi.

“Tiểu Hàn của chúng ta cuối cùng cũng học được yêu đương rồi.”

Sở Ca nhìn về phía Hiên Viên Hàn, rất vô lương nói: “Tôi cá là không đuổi được.”

“Tiểu Ca, tôi không ngờ rằng cậu lại không coi trọng Tiểu Hàn như vậy.” Mặc Kỳ Lân tặc tặc vài tiếng, nói: “Nếu cậu nói vậy thì tôi cá cậu ta theo kịp là được rồi.”

“Mời cơm trưa một tuần.”

“Được.”

Hai người húc nắm đấm vào nhau, cá cược thành lập.

Hiên Viên Hàn bị hai tên bạn thân biến thành trò cá cược hoàn toàn không biết đến chuyện này một chút nào, trước mắt cậu ta vẫn còn dồn một lòng cho cô gái ngồi bên.

Cô gái này là bạn học cùng khoa quen biết vào ngày nhập học, tên là Mộ Dung Cầm, cũng là một phú nhị đại. Nhưng ở thành phố D – nơi người giàu có ở khắp nơi này, Mộ Dung gia chỉ có thể coi là bậc trung thôi.

Hiên Viên Hàn không có bạn cùng khoa, Mộ Dung Cầm cũng không có. Hai người hàn huyên vài câu thì phát hiện ra họ nói chuyện rất hợp nên thuận lý thành chương trở thành bạn bè.

Bản thân Hiên Viên Hàn cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, lúc huấn luyện thì ánh mắt luôn mất tự chủ lướt về phía Mộ Dung Cầm, vào lúc ăn trưa có việc hay không có việc thì đều đi tìm cô ấy để nói chuyện phiếm. Chờ đến lúc cậu kịp phản ứng ra loại trạng thái này có phần bất thường thì mới nhận ra hình như mình đã thích cô gái này rồi.

Mộ Dung Cầm cũng không bài xích loại tiếp cận vô tình cố ý của Hiên Viên Hàn, giữa hai người liền tạo thành mối quan hệ mập mờ như hiện tại.

Hiên Viên Hàn nghĩ rất vui vẻ, rốt cuộc mình đã dùng hành động để chứng minh mình không phải gay rồi.

Cả đại hội chào đón tân sinh viên, Sở Ca và Mặc Kỳ Lân vẫn luôn dùng các loại góc độ mưu đồ nhìn rõ tướng mạo của cô gái đang nói chuyện với Hiên Viên Hàn, còn Hiên Viên Hàn thì luôn luyên thuyên không ngừng với cô gái kia. Nói chung mấy người họ không một ai nghiêm túc lắng nghe xem lãnh đạo trường đang nói gì.

Chờ đến cuối đại hội tuyên bố có thể giải tán về nhà ba ngày sau thì khai giảng, Sở Ca hỏi Mặc Kỳ Lân: “Cậu có nghe thấy trên bục nói gì không?”

Mặc Kỳ Lân rất tự tin nói: “Không nghe cũng chẳng sao, đời trước tôi ở trường này học bảy năm để lấy bằng thạc sĩ chính quy, cậu có gì không biết cứ trực tiếp hỏi tôi là được.”

Sở Ca gật đầu, cậu phát hiện ra hình như bàn tay vàng của trọng sinh đã mở lớn hơn xuyên việt.

Hai người vừa nói vừa định đi qua chỗ Mặc Kỳ Lân chào hỏi thuận tiện nhìn thấy cô gái kia. Không ngờ rằng cô gái kia khi đứng dậy lại quay đầu sang, Mặc Kỳ Lân vừa khéo nhìn rõ được tướng mạo của cô ta.

Cậu kéo lại Sở Ca đã bước đi vài bước.

Sở Ca quay đầu: “Cậu sao thế?”

Mặc Kỳ Lân nói: “Nếu như tôi nhớ không lầm, thì Hiên Viên Hàn đang theo tiết tấu cướp bạn gái của cậu đấy.”

Sở Ca khó hiểu hỏi: “Cậu cũng biết là tôi xuyên đến mà, tôi chỉ có hẹn hò với mỗi Hiên Viên Ngạo Thiên thôi.”

Mặc Kỳ Lân nhìn bóng lưng của Hiên Viên Hàn và cô gái kia, nói: “Ở đời trước của tôi, cô kia là bạn gái của Sở Ca. Cũng là chủ mưu bắt cóc Sở Giao.”

Cũng là nữ phụ ác độc cuối cùng bị Hiên Viên Ngạo Thiên đạp thất thải tường vân đến tiêu diệt.

Sở Ca im lặng thầm bổ sung thêm một câu.

Hiện tại cậu chân thành chúc phúc bạn nhỏ Hiên Viên Hàn, nếu thế giới này đã sập đến như vậy thì hy vọng đối tượng mối tình đầu của cậu cũng có thể thay đổi trạng thái biến thành một em gái thuần khiết hiền lành nhé.

Nếu như còn tâm kế với ác độc giống như trong tiểu thuyết đã miêu tả thì…

Sở Ca lắc đầu, vẫn quyết định không suy nghĩ xấu xa nữa, dù sao chỉ số IQ của bạn thân mình cũng kém, nếu quả thật là nữ phụ như nguyên văn, vậy đơn giản là quá ngược tâm rồi.
Bình Luận (0)
Comment