Khi Tổng Tài Không Yêu Nữ Chính

Chương 49

Chờ Hiên Viên Ngạo Thiên làm xong bữa sáng rồi thì Sở Ca vẫn còn nằm lỳ trên giường ngủ ngon lành, điện thoại của cậu đặt bên cạnh gối đang lóe sáng, là một tin nhắn đến.

Hiên Viên Ngạo Thiên vốn muốn tôn trọng quyền riêng tư của Sở Ca định không nhìn, thế nhưng nhìn lướt qua màn hình thì thấy tin nhắn hiện ra vài chữ “Sao anh còn chưa qua đây…”

Anh nhíu mày, này là ý gì?

Tổng tài đại nhân suy tư một lúc, cuối cùng vẫn lặng lẽ cầm điện thoại Sở Ca lên và mở tin nhắn ra đọc.

(Sao anh còn không qua đây? Tôi biết cách trở lại thế giới nguyên bản, anh không muốn về hả?)

Đồng tử Hiên Viên Ngạo Thiên chợt co rụt lại, người gửi tin là một số lạ. Nhớ tới chuyện xuyên việt mà Sở Ca đã nói cho anh lúc trước, anh trước tiên trả lời tin nhắn bảo một tiếng nữa đến, sau đó nhanh chóng ghi nhớ số điện thoại này và xóa mấy tin nhắn trước đi.

Đặt điện thoại về chỗ cũ rồi nhắn tin cho Trình Hi bảo cậu ta liên hệ với Hàn gia để tra địa chỉ IP hiện tại của số điện thoại kia, xong xuôi mọi chuyện Hiên Viên Ngạo Thiên mới vỗ vỗ Sở Ca, giọng điệu bình thản nói: “Tiểu Ca, dậy ăn sáng đi.”

Sở Ca lật trái lật phải một lúc, cuối cùng vẫn dựa vào thành giường, bưng bát cháo ăn.

Ăn được hai miếng, cậu đột nhiên nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi của Sở Giao, liền nói ngay với Hiên Viên Ngạo Thiên: “Vừa rồi Sở Giao gọi điện cho em bảo em đến chỗ cô ta, nói không đi sẽ hối hận.”

Hiên Viên Ngạo Thiên trong lòng phát sợ, anh rất sợ Sở Ca nói mình muốn đi.

Nhưng mà anh nghĩ lầm rồi, Sở Ca nói tiếp: “Em thấy đầu óc cô ta có bệnh rồi, tất cả những người em biết ở thế giới này đều đang bình an vô sự, em lại không ham không muốn, em không đi có thể hối hận cái lông ấy.”

Hiên Viên Ngạo Thiên rất đồng tình nói: “Nữ nhân kia rõ là có bệnh, sau này em đừng để ý đến cô ả nữa, điện thoại cứ kéo thẳng vào sổ đen là được rồi. Ngoan.”

“Ừ.”

Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn Sở Ca lấy điện thoại ra và cho số kia vào sổ đen rồi mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Dù có nói là anh ích kỷ cũng được, dù sao thì nhất định không thể để cho Sở Ca trở về thế giới kia nữa, không bao giờ.

Chờ Sở Ca ăn xong rồi, Hiên Viên Ngạo Thiên giúp cậu lau miệng và nói: “Em ngủ thêm một lúc nữa đi, anh đi ra ngoài một lát, sẽ về nhanh thôi.”

Sở Ca cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là công ty anh có việc, liền xua xua tay tỏ ý mình không sao, anh có việc thì cứ đi đi.

Hiên Viên Ngạo Thiên hôn lên trán cậu thật lâu rồi bước đi.

Anh vừa ra khỏi cửa thì lấy điện thoại ra đọc tin nhắn Trình Hi vừa gửi đến –

(số 302 hẻm Đồng Hoa Bắc.)

Hẻm Đồng Hoa Bắc? Hiên Viên Ngạo Thiên suy nghĩ một chút về địa đồ thành phố D, rất vui mừng phát hiện ra hẻm Đồng Hoa Bắc này vừa khéo là khu dân nghèo ngoại ô thành phố, ở đó thông thường có xảy ra những chuyện gì bất thường nếu như không quá náo động thì IC (JC = 警察[jǐngchá]/cảnh sát)cũng đều xử lý theo kiểu nhắm một con mắt mở một con mắt.

Mặc kệ như vậy đối với ai cũng đều có lợi.

Anh vừa đi vào gara vừa gọi điện cho Trình Hi, bảo: “Liên hệ với Hàn gia, ngay lập tức đến hẻm Đồng Hoa Bắc bắt cóc một người. Chính là cái cô mấy hôm trước được Lý tiểu thư chuộc ra từ trong tay Hàn thiếu đấy.”

Trình Hi cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đồng ý rồi cúp điện thoại để đi liên lạc bên Hàn gia.

Hiên Viên Ngạo Thiên khởi động xe đi về phía hẻm Đồng Hoa Bắc.

Lúc trước vốn có suy nghĩ cô Sở Giao kia nói như thế nào thì cũng coi như là bà mối, cho cô ta chút giáo huấn thôi chứ không cần phải đuổi tận giết tuyệt. Thế nhưng hiện giờ xem là người ta cố tình muốn chết thì có ngăn cũng không ngăn được. Hiên Viên Ngạo Thiên tỏ vẻ anh không ngại ngần giúp cô ta một tay đâu.

Hẻm Đồng Hoa Bắc là một khu phố cũ, phòng ở đây cơ bản đều là căn nhà cao sáu bảy tầng, sơn trắng trên những bức tường đã tróc hơn nửa, còn dư lại cũng ố đen bẩn thỉu.

Hiệu suất làm việc của Hàn gia rất cao. Nửa tiếng sau khi Hiên Viên Ngạo Thiên đến số 302 hẻm Đồng Hoa Bắc thì đã thấy Sở Giao bị trói lại té trên đất, miệng thì bị nhét giẻ không nói lời nào.

Hiên Viên Ngạo Thiên sau khi vào cửa thì gật đầu với Trình Hi, vị trợ lý theo anh nhiều năm hiểu luôn được và mang theo hai người Hàn gia phái đến ra ngoài.

Hiên Viên Ngạo Thiên ngồi xuống trước mặt Sở Giao, anh không biết vì sao khi mình tới lại nhìn thấy được vẻ cảm động rõ rành rành trong mắt Sở Giao, nhưng mà anh cũng không có ý định tìm hiểu. Anh nói: “Tôi có thể giúp cô lấy thứ trong miệng ra, nhưng mà cô không được hét lên.”

Sở Giao lập tức gật đầu ý bảo mình sẽ phối hợp.

Hiên Viên Ngạo Thiên rất hài lòng cho tính thức thời của cô ta, liền giơ tay rút miếng giẻ trong miệng Sở Giao ra.

Sở Giao động động khóe miệng, mở miệng ra lại nói một câu làm Hiên Viên Ngạo Thiên suýt thì phun máu. Cô ta nói: “Ngạo Thiên, cuối cùng thì anh cũng đến cứu em.”

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…” Đây là loại logic thần kỳ gì vậy! Hơn nữa từ lúc được Sở Giao phổ cập về tình hình cơ bản của cái tên Long Ngạo Thiên thì chính anh cũng cảm giác được tên mình rất quỷ dị, thật không biết cái cô ả đến từ cùng một thế giới với Sở Ca này đã dùng tâm tình gì để gọi ra thành tiếng nữa.

Hiên Viên Ngạo Thiên đột nhiên cảm thấy mắng cô ta ngu ngốc thì có vẻ mình giảm giá trị quá, anh cũng không đáp lại câu vừa rồi của Sở Giao, nói thẳng: “Hỏi cô mấy chuyện…”

Anh còn chưa nói xong thì Sở Giao đã chủ động trả lời: “84, 62, 86.”

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…?”

Đây là ý gì? Chẳng lẽ là khẩu lệnh xuyên việt? Không đúng, đầu óc cô Sở Giao này bị bệnh thì sao mà biết được mình muốn hỏi gì? Hơn nữa chỉ có ba số, chẳng nhẽ phải nhìn trời hét lớn là mới có thể xuyên việt hả?

Tổng tài đại nhân phát hiện mình sắp không khống chế được tư duy rồi nên vội vàng kéo lại đầu óc đang ảo tưởng quá độ, nói: “Mấy số này là có ý gì?”

Sở Giao thẹn thùng đáp: “Là số đo ba vòng của người ta.”

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…”

Đầu óc nữ nhân này tuyệt đối có bệnh! Nếu như không phải vì vợ thì Hiên Viên Ngạo Thiên nghĩ cả đời đều không muốn nói chuyện với loại tâm thần này đâu!

Anh nhẫn nhịn, hỏi lại lần nữa: “Cô nói có thể xuyên việt trở về thế giới cũ, là có ý gì?”

Sở Giao chớp chớp mắt nhìn anh.

Hiên Viên Ngạo Thiên cảm thấy rất buồn nôn.

Sở Ca cũng thích dùng vẻ mặt này để nhìn anh, hơn nữa mỗi lần Sở Ca nhìn anh như vậy thì anh sẽ vứt bỏ tất cả nguyên tắc và nghĩ vợ mình thật đáng yêu. Thế nhưng giờ bị Sở Giao nhìn như thế, anh chỉ thấy may mắn sáng này mình không ăn nhiều, bằng không sẽ trực tiếp nôn luôn ra mất.

Hiên Viên Ngạo Thiên thấy Sở Giao không trả lời, lại nói thêm lần nữa: “Tin nhắn cô gửi cho Sở Ca, là có ý gì?”

Sở Giao nở nụ cười tỏ ý mình hiểu rõ, nói: “Quả nhiên anh cũng muốn cho thằng tiện nhân kia…”

Những lời sau của cô ả còn chưa kịp nói hết thì đã bị Hiên Viên Ngạo Thiên thẳng tay tát lên mặt, trong nháy mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã xuất hiện một hình bàn tay đỏ rực.

Sắc mặt Hiên Viên Ngạo Thiên vô cùng u ám, anh nói: “Tôi không thích đánh phụ nữ, nhưng nếu như cô còn tiếp tục chửi rủa vợ tôi, tôi không ngại trực tiếp đánh chết cô đâu.”

Lúc này Sở Giao mới lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, cô ta nói: “Anh… anh không…”

Hiên Viên Ngạo Thiên lạnh lùng cắt ngang lời cô ta: “Đừng có lảm nhảm vô ích với tôi, trực tiếp trả lời câu hỏi đi.”

Sở Giao nói: “Không có biện pháp để trở về… trừ khi…”

Câu nói kế tiếp cô ta ngậm trong miệng sống chết không chịu nói ra, Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn Sở Giao rồi bất ngờ nở nụ cười.

Anh lấy trong túi một con dao găm mà hai người của Hàn gia đã đưa cho anh lúc nãy, đè sát lên mặt Sở Giao và nói: “Tôi đếm đến ba, quá thì vạch một nhát. Chừng nào cô muốn nói thì cứ nói, thế nhé?”

Sở Giao sợ đến run cả người, khuôn mặt chạm đến lưỡi dao trong tay Hiên Viên Ngạo Thiên liền xước thành một vạch nhỏ và từ từ rỉ máu.

“Một, hai…”

Hiên Viên Ngạo Thiên nhẹ nhàng đếm số, toàn thân tản ra một loại khí tức đáng sợ giống như một ác ma đến từ địa ngục làm người khác phải run rẩy.

“Tôi nói tôi nói!” Vào giây phút trước khi Hiên Viên Ngạo Thiên đếm đến ba, Sở Giao đã mở miệng kêu lên: “Phương pháp duy nhất để trở về là chết, Sở Ca chết là có thể trở về được.”

Hiên Viên Ngạo Thiên đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Sở Giao: “Cho nên, kế hoạch của cô vốn là gọi Sở Ca đến nơi này, và trực tiếp tiễn em ấy trở về?”

Anh nói, mắt nhìn quanh những can chất lỏng chất ở góc phòng.

Sở Giao bị khuôn mặt âm trầm của Hiên Viên Ngạo Thiên dọa sợ đến phát run không nói được lời nào.

Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn vẻ mặt cô ta, biết mình đã nói ra chân tướng, anh cúi người nhặt miếng giẻ lên, bóp chặt gò má Sở Giao để bắt cô ta mở miệng ra và nhét miếng giẻ lại như trước, nói: “Làm một thân sĩ, tôi sẽ gắng hết sức để thỏa mãn tâm nguyện của nữ sĩ. Ví dụ như, tâm nguyện muốn quay về thế giới kia của cô.”

Sau khi nói xong anh cũng không quản Sở Giao đã khóc thành dạng gì mà xoay người đi thẳng ra cửa, nhìn hai người ở Hàn gia đang đứng chờ bên ngoài và nói: “Nói cho thiếu gia nhà hai người, giao dịch thay đổi một chút. Không phải là bắt cóc nữa mà tính thành một mạng đi. Đến lúc đó cần bao nhiêu tiền thì bảo anh ta liên hệ với tôi.”

Nói xong liền đi xuống lầu không hề quay đầu lại.

Dưới lầu, Trình Hi đang ở trong xe chờ anh.

Hiên Viên Ngạo Thiên ngồi vào vị trí bên cạnh ghế lái, nói: “Về nhà.”

Trình Hi gật đầu, cũng không hỏi gì thêm.

Chờ đến khi Hiên Viên Ngạo Thiên về nhà rồi thì Sở Ca đang ngồi trên sofa xem film kinh dị.

Cậu thấy Hiên Viên Ngạo Thiên về rồi liền nhếch miệng cười và ngoắc ngoắc anh: “Hiên Viên Ngạo Thiên mau lại đây xem cùng với em.”

Hiên Viên Ngạo Thiên: “…” Loại sở thích này của vợ thật sự không thể thay đổi được à?

Anh đi đến ngồi xuống bên cạnh Sở Ca, ôm lấy cậu và hỏi: “Nếu có cơ hội để em quay về thế giới trước đây, em sẽ bỏ lại anh để đi về sao?”

Sở Ca sửng sốt, lập tức cúi đầu bảo: “Anh đừng bắt em phải lựa chọn như vậy, giống như kiểu anh với mẹ cùng rơi xuống nước thì em phải cứu ai trước ấy, em không nói ra đáp án được, anh cũng không thích nghe bất cứ đáp án nào khác ngoại trừ ở lại.”

Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Xin lỗi, anh chỉ sợ, sợ em không biết lúc nào lại bất ngờ biến mất, lưu lại anh một mình ngay cả đi tìm cũng không tìm được em.”

Sở Ca nhìn chằm chằm Hiên Viên Ngạo Thiên, đột nhiên cảm thấy Tổng tài đại nhân như vậy vừa đáng thương vừa bất lực, giống như một kẻ vừa bị thông báo mắc bệnh nan y, không biết khi nào mình sẽ chết nên thời khắc nào cũng lo âu.

Đây không phải là vẻ mặt một vị tổng tài khốc suất cuồng bá duệ nên có. (lạnh lùng đẹp trai ngông cuồng khí phách sắc bén)

Cậu vươn tay vuốt ve gò má Hiên Viên Ngạo Thiên: “Nếu như em có thể khống chế được, em mong muốn cả đời không cần biết phương pháp trở về, nếu như em không thể kiểm soát nổi thì chúng ta cùng chân thành quý trọng quãng thời gian còn có thể ở bên nhau, được không?”

Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn cậu, cuối cùng mỉm cười gật đầu.

Là Sở Ca nói mong cả đời này em ấy sẽ không biết đến, như vậy anh cũng sẽ che giấu phương pháp này cả đời, cũng không tính là lừa dối đúng không?

Hiên Viên Ngạo Thiên ôm Sở Ca thật chặt, trong lòng dấy lên cảm giác an toàn trước này chưa từng có.
Bình Luận (0)
Comment