Mộ Dung Nhạn nghe Tần Vô Song nói, cảm thấy vô cùng mới mẻ. Những điều này đối với cô quả thực là vô cùng mới mẻ.
Một thế giới hoàn toàn xa lạ, một Vị diện hoàn toàn không giống với thế giới của võ giả, không ngờ lại có quan hệ mật thiết với phu quân mình.
Tần Vô Song tất nhiên không muốn làm ra vẻ khác người, hắn cũng biết, đối với thế giới này mà nói, hắn hiện nay cũng chỉ là một khách qua đường.
Sinh tử luân hồi, mỗi thế giới đều có nhân quả của nó. Nếu nhân quả kiếp trước kiếp này mà không làm rõ thì thật là không tiện.
Đối với hắn mà nói, tới qua, nhìn qua, giải quyết cái tâm nguyện của mình là đủ rồi. Hắn tất nhiên sẽ không cố ý thay đổi gì cả.
Kiếp trước, hắn là một võ giả yêu nước. Tới kiếp này, vươn tới cảnh giới Chủ Thần, vơi cảnh giới kiếp trước hoàn toàn khác biệt. Với cao độ hiện nay của hắn, tất nhiên sẽ không còn dừng mắt ở tầng cao này nữa.
Nếu nói thế giới này vẫn còn gì khiến hắn không yên tâm, thì đó chỉ có thể là tỷ tỷ đã hết lòng chăm sóc hắn ở kiếp trước.
Tuy không phải là máu mủ ruột thịt, nhưng còn thân tình hơn cả máu mủ ruột thịt.
Tần Vô Song quyết định đi thăm tỷ tỷ ở kiếp trước, giải quyết tâm nguyện của hắn.
Chỉ là, quyết định đi gặp chị, nhưng dùng hình thức nào để đi, quả thật khó khăn. Dù sao, Vũ Tinh Hà ở kiếp trước đã là quá khứ, với thế giới này mà nói, Vũ Tinh Hà đã là lịch sử của bốn năm trước rồi.
Nếu tùy tiện xuất hiện, nói với tỷ tỷ mình là Tiểu Vũ, không dọa tỷ tỷ sợ chết mới lạ. Với thế giới này, trừ tín đồ sùng đạo ra, còn lại chủ yếu là người theo chủ nghĩa vô thần, chủ nghĩa duy vật. Lý luận nhân quả luân hồi, e rằng không thích hợp.
Cho nên, hắn quyết định đổi một hình thức khác, một hình thức tương đối uyển chuyển, ít nhất là một hình thức có thể chấp nhận được.
Chỉ là bất kể hình thức nào, trang phục hiện nay là không thích hợp.
Đột nhiên quay lại thế giới kiếp trước, Tần Vô Song phát hiện chỗ nào cũng bị bó tay bó chân. Đầu tiên tất cả các tài sản của hắn, trong thế giới này, căn bản đồng nghĩa với phế vật, hoàn toàn không thể hiện được giá trị. Cho dù là vật giá trị liên thành, cũng không thể nào thể hiện được giá trị.
Cho dù có thể thể hiện ra, nhất thời cũng khó tìm được người hiểu giá trị của nó.
Không có tiền, thì không thể đổi được trang phục, không thể xuất hiện bình thường như người ở thế giới này.
Đương nhiên, khó khăn này chỉ là tạm thời, đối với hắn mà nói, kiếm được những thứ này cũng không khó gì. Tần Vô Song không phải là kẻ ngờ nghệch, rất nhanh đã kiếm được tiền.
Đổi đi bộ trang phục, cả nhà năm người bọn họ nhìn đã rất giống người của thế giới này. Khuôn mặt tiêu chuẩn của người phương Đông, chỉ là so với người của thế giới này, bọn họ ít đi vài phần dục vọng, nhiều hơn vài phần thoát tục.
Khác biệt về khí chất này, mắt thường đương nhiên là không thể nhìn ra được.
Mặc một bộ trang phục hiện đại, Mộ Dung Nhạn hiện ra rất nho nhã đoan trang, cũng vô cùng hiếu kỳ. Nàng phát hiện trang phục của thế giới này, tựa hồ rất thú vị.
Thêm vào thân hình hoàn mỹ kia, phối hợp với khí chất đoan trang, cho người ta cảm giác vô cùng cao quý.
- Vô Song ca ca, trang phục này thật là kỳ quái. Người ở thế giới này thực là thoáng!
Nhìn ăn mặc xanh xanh đỏ đỏ khắp trên đường, lại có bao nhiêu thiếu nữ lấy mặc ít mà tự hào, Mộ Dung Nhạn hiển nhiên vô cùng hiếu kỳ.
Tần Vô Song gật đầu nói:
- Về phía quan niệm, thế giới này quả thực càng cởi mở một chút.
Mộ Dung Nhạn cảm giác không thể tưởng tượng được, đặc biệt là kiểu ăn mặc váy ngắn thoáng mát, khiến nàng thầm tặc lưỡi, cảm thấy thực sự không thể hiểu được.
Lại còn ô tô chạy đầy đường, cũng làm Mộ Dung Nhạn cảm thấy rất mới mẻ.
Tần Vô Song tất nhiên là lần lượt giải thích cho Mộ Dung Nhạn, cười nói:
- Người ở đây rất thông minh, bọn họ không thể tu luyện, nhưng có thể làm ra những thứ này, nâng cao tốc độ di chuyển.
Còn phải nói, nếu không phải là Thần đạo cường giả, cho dù là võ giả của Đại lục Thiên Huyền, cũng chưa chắc đã di chuyển nhanh bằng tốc độ các phương tiện di chuyển ở Địa Cầu này.
Dọc theo đường đi, Mộ Dung Nhạn thập phần tò mò, Tần Vô Song thì tới nơi hai chị em ngày trước ở, khu nhà đó không thuộc loại cao cấp, bốn năm đã trôi qua, thay đổi cũng không nhiều. Chỉ là số người vào ở đã cao hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGGTần Vô Song nhìn con đường quen thuộc, trong lòng lại rung động một lần nữa.
Chỉ có bốn năm, mà đối với Tần Vô Song, như là xa cách vĩnh hằng, là sinh tử luân hồi, là vết vứt vĩnh viễn không thể bù đắp được.
Bấm chuông cửa quen thuộc, người ra mở cửa lại là một bà lão đã có tuổi, giương mục kinh lên, nhìn Tần Vô Song một lượt, nói với giọng âm địa phương đặc sệt:
- Mấy người tìm ai?
- Ồ, bà lão, bà là chủ nhà này sao?
- Đúng thế!
Bà lão dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tần Vô Song, nếu không phải thấy gia đình họ khí chất hơn người, bà sớm đã đóng cửa rồi.
- Nơi này trước đây không phải có hai chị em ở sao?
Thái độ đề phòng của bà lão giảm đi rất nhiều, khẩu khí cũng dịu đi:
- Mấy người tìm chủ cũ ngôi nhà này sao? Hai chị em đó, là người tốt. Chỉ tiếc mấy năm trước người em xảy ra chuyện, cái căn hộ này liền bán rẻ cho chúng tôi.
- Chuyển nhượng cho bà rồi?
Tần Vô Song trong lòng chợt lạnh:
- Vậy bà có biết, vị Võ Văn đó đã đi đâu rồi không vậy?
- Cái này tôi không rõ, cô bé đó cũng là số khổ. Sau khi em trai xảy ra chuyện, cô ấy liền bỏ việc ở đơn vị cũ, sau đó thì không biết gì về tin tức cô ấy nữa.
Tần Vô Song im lặng không nói gì, lát sau mới lúng túng gật đầu:
- Làm phiền bà rồi, bà cố nghĩ một chút, còn có manh mối nào có thể tìm thấy cô ấy không?
- Chúng tôi không liên hệ gì với chủ cũ của ngôi nhà này cả. Người trẻ tuổi, cậu có thể tìm đồng nghiệp đơn vị cũ và bạn bè cô ấy hỏi thử xem.
Lời nhắc nhở thiện chí của bà lão, cho Vô Song một chút manh mối.
Tần Vô Song biết, ở kiếp trước chị mình công tác ở một đơn vị sự nghiệp. Tìm tới đơn vị đó, Lão Vương của phòng trực ban, Tần Vô Song vừa nhìn đã nhận ra.
- Chú ơi, xin cho hỏi một người, Võ tiểu thư hiện nay còn công tác ở đây không ạ?
Lão Vương kia ở chỗ này đã gặp qua bao nhiêu loại người, nhãn lực rất tốt, thấy Tần Vô Song khí độ trầm ổn, không dám chậm trễ, cười nói:
- Tiên sinh tìm Võ tiểu thư à, cô ấy đã bỏ việc ba năm nay rồi.
- Vậy chú biết cô ấy đi đâu không ạ?
- Cái này thì tôi không biết, mấy người thân với cô ấy trong cơ quan đều không biết cô ấy đi đâu. Tiên sinh là bạn của Võ tiểu thư sao?
- Ha ha, đúng thế!
Tần Vô Song không chịu từ bỏ ý định, lại vào trong đơn vị hỏi thăm một lượt, kết quả đều như vậy.
Mộ Dung Nhạn tuy nghe không hiểu ngôn ngữ của thế giới này, nhưng nhìn biểu tình của Tần Vô Song thì cũng biết là sự việc không thuận lợi lắm, nói với Tần Vô Song:
- Tìm khó khăn như vậy, chi bằng dùng thôi toán chi pháp, xem xem tỷ tỷ của huynh đã đi đâu.
Tần Vô Song thở dài:
- Thôi toán chi pháp có thể tính ra, nhưng Vị diện này quá yếu ớt, nếu ta thi triển thần thông, ắt sẽ gây ra ảnh hưởng xấu. Ảnh hưởng đến người vô tội, chỉ e là không được tốt
Mộ Dung Nhạn đã sơ suất trong vấn đề này, nghe Tần Vô Song nói vậy, gật đầu nói:
- Là Nhạn nhi đã hồ đồ rồi. Vô Song ca ca, đừng thất vọng, đi hỏi tiếp xem. Huynh không phải nói mới qua bốn năm sao, trong bốn năm, không thể có thay đổi gì quá lớn. Huynh có thể đi hỏi bằng hữu của nàng.
Tần Vô Song gật đầu:
- Cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Đang định đi ra khỏi cổng cơ quan, đột nhiên phía sau có tiếng gọi:
- Tiên sinh, ở đây có ít đồ dùng cá nhân, là tìm thấy trong ngăn kéo bàn làm việc của Võ tiểu thư. Chúng tôi trước nay vẫn niêm phong cẩn thận, nếu ông tìm thấy cô ấy, xin chuyển cho cô ấy.
Tần Vô Song theo bản năng nhận lấy, trịnh trọng nói:
- Được, tôi nhất định sẽ tìm cô ấy, tận tay giao cho cô ấy!
Trong túi, đồ không nhiều, có một ổ cứng di động, còn có một sim điện thoại và một camera, phần lớn đều là sản phẩm kỹ thuật số.
Do lâu không dùng, camera đã không mở được, ổ cứng di động, ba năm không dùng, không ngờ vẫn có thể dùng. Tần Vô Song thành thạo đi thay một cục pin cho camera.
Mở ra nhìn thì thấy đều là ảnh bốn năm trước, trừ ảnh của Võ tiểu thư tại cơ quan ra, thì còn lại đều là ảnh của hai chị em.
Nhìn thấy ảnh của hai chị em, Tần Vô Song trong lòng không khỏi chua xót.
- Vô Song ca ca, đây là huynh ở kiếp trước sao?
Mộ Dung Nhạn rất tò mò:
- Kiếp trước nhìn huynh cũng rất khỏe khoắn, tỷ tỷ cũng rất xinh đẹp, tuy nhiên hai người nhìn không giống nhau.
- Chúng ta không phải là chị em ruột, nhưng tỷ tỷ đối với ta, cũng tốt như Tần Tụ tỷ tỷ đối với ta vậy.
- Ừ, có thể thấy, nàng cũng rất yêu quý huynh.
Mộ Dung Nhạn gật gật đầu.
- Ta nhất định phải tìm thấy nàng.
Tần Vô Song khẩu khí rất cương quyết.
Đồ trong ổ cứng di động, không khác biệt nhiều lắm, chỉ là một ít tài liệu, ảnh và video.
Không ngờ cái sim điện thoại kia, tuy đã lâu không dùng, nhưng lắp vào điện thoại, lại tìm được mấy số điện thoại, những số điện thoại này đem đến cho Tần Vô Song rất nhiều linh cảm.
Hắn đối với bạn bè của tỷ tỷ ở kiếp trước, quen biết cũng không nhiều, nhưng một số tỷ muội thân thiết thì cũng biết chút ít. Cầm lấy mấy số điện thoại và tên này, Tần Vô Song hít một hơi thật sâu.
Rồi mới lần lượt gọi từng số một. Số đầu tiên đã ngừng sử dụng.
Số thứ hai, đã đổi chủ.
Số thứ ba, rốt cuộc cũng gọi được, bên kia nghe thấy tìm Võ tiểu thư, cũng vô cùng cả kinh:
- Cậu tìm Võ Văn, cậu là ai?
- Trần tiểu thư, cô có biết Võ Văn ở đâu không?
Bên kia trả lời, giọng điệu vô cùng kích động:
- Cậu là ai, sao lại quen Võ Văn?
- Tôi là bạn của em cô ấy, từ nước ngoài quay về, muốn gặp cô ấy.
Tần Vô Song chỉ có thể nói dối đầy thiện chí, dù sao cũng không thể nói mình là Vũ Tinh Hà chuyển thế được.
- Ồ, cậu là bạn của Tiểu Vũ sao? Cậu quay về muộn rồi, Tiểu Vũ đã qua đời, Vũ tỷ cũng mất tích rồi, bọn tôi cũng không rõ cô ấy đi đâu. Các cơ quan hữu quan cũng cảnh cáo chúng tôi, không được bàn tán về chuyện của Vũ tỷ. Cậu… Cậu đừng tìm cô ấy nữa, kẻo lại phiền phức đấy.
- Ồ?
Tần Vô Song nhíu mày.
- Mất tích?
Tần Vô Song đột nhiên trong lòng rung động, cái chết của mình ở kiếp trước, quả thực khiến mọi người khiếp sợ, đồng quy vu tận với sát thủ của tổ chức sát thủ Thực Huyết Tường Vy, tất nhiên sẽ kinh động tới nhiều người.
Chuyện đó, phải chăng đã liên lụy tới Vũ Văn tỷ tỷ?
Nghĩ tới đây, Tần Vô Song tâm tình đột nhiên trầm trọng hẳn xuống:
- Tỷ tỷ lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Nếu quả thực như thế, vậy thế giới này lưu lại cho hắn, chỉ có tiếc nuối vô tận. Người thân duy nhất của hắn, người hắn luôn bận tâm tới, đã không còn nữa?
Hắn không tin