Mộ Dung Nhạn lại nói:
- Cho dù biết thì đã sao? Lẽ nào những người này còn có thể cướp mộ tổ của người khác hay sao? Sư phụ Lý Huyền Phong thực lực cường đại, uy phong của Thánh Hoàng lẽ nào không đủ làm khiếp sợ lũ tôm tép này sao?
- Nhạn nhi, có câu phú quý tìm trong nơi nguy hiểm. Nếu sư phụ vẫn còn sống, những người này to gan như vậy, chết không phải nghi ngờ. Nhưng nếu sư phụ không còn trên đời này, vậy bọn chúng làm như vậy, nguy hiểm sẽ giảm đi rất nhiều. Đây là loại tâm lý đánh bạc.
Mộ Dung Nhạn lẩm bẩm nói:
- Lòng người hiểm ác. Để biến thành cường đại, lẽ nào một chút nguyên tắc cũng không có sao?
- Nếu ai cũng có nguyên tắc, thế giới sao còn bao chuyện bất bình kia chứ. Ồ?
Tần Vô Song bên tai vừa động, đột nhiên giương mắt dõi lên trời cao, lẩm bẩm:
- Đến thật là nhanh, không phải nói Mật Hội Chủ Thần còn mấy ngày nữa sao? Sao những người này, lại tới sớm vậy. Hơn nữa xem ra, còn tổ chức thành đoàn cùng tới? Đây không phải là ra oai phủ đầu sao?
- Còn không phải sao? Tuy nhiên, ta mặc kệ mấy Vị diện của Tinh vực Cửu Diệu này muốn làm trò gì, nhưng nếu ảnh hưởng không tốt tới cố thổ của sư phụ ta, ta sẽ không ngại cho bọn chúng nếm chút đau khổ.
Tần Vô Song tôn sư trọng đạo, cho dù là Lý Huyền Phong chưa từng gặp mặt nhưng có ân tình tái tạo, hay Truân Trung Trì nhân hậu vô địch, trong tim Tần Vô Song, sư phụ giống như phụ thân, một ngày vi sư, một đời vi phụ.
Loại tình cảm giống như phụ tử này, khiến Tần Vô Song đối với phần tình cảm này vô cùng giữ gìn.
Ngẩng đầu nhìn vòm trời vô tận, từ nơi xa xa đột nhiên giống như hàng đàn châu chấu, một đám đen sì từ trên cao áp xuống.
- Phi thuyền Chủ Thần?
Mộ Dung Nhạn ít nhiều cũng có chút kinh ngạc.
Những phi thuyền Chủ Thần này, bề ngoài không giống nhau, nhưng đều có dấu hiệu và thiết kế riêng biệt nổi bật của mình. Tổng cộng có tám chiếc phi thuyền Chủ Thần.
Không nghi ngờ gì nữa, những phi thuyền này, trong Tinh vực Cửu Diệu có địa vị tối cao, phân biệt tới từ tám Vị diện còn lại.
Tám chiếc phi thuyền xé nát trời cao, không ngờ tránh khỏi Chủ Thần Điện của Mộc Diệu Tinh, nhằm hướng thôn Bích Vân nhanh chóng bay tới, hơn nữa căn bản không có ý giảm tốc.
Những phi thuyền Chủ Thần này từ xa chỉ là những chấm đen, theo với sự không ngừng lại gần, đường nét cũng dần dần hiện rõ ra một cách tuyệt đẹp, khiến người ta rất khó thể hội được sát cơ ẩn giấu đằng sau những phi thuyền Chủ Thần này.
Phi thuyền Chủ Thần trực tiếp đậu xuống khoảng đất rộng trong thôn, điều này khiến người phụ trách của Mộc Diệu Tinh hoàn toàn bị kinh động, ùn ùn từ bốn phía kéo tới, đem nơi hạ cánh bao vây chặt lại.
- Ha ha ha.
Tiếng cười dài tận trời xanh, phá vỡ vẻ yên bình của thôn.
Tuy trong thôn Bích Vân này, nhân số rất đông, nhưng không ai cố ý phát ra tiếng cười bén nhọn như vậy, khiến cho thôn Bích Vân tuy người hành hương tới rất đông, nhưng lại có vẻ như không hề có người.
Tám chiếc phi thuyền to lớn che trời lấp đất này đột nhiên hạ cánh xuống, sao không làm cho xôn xao chứ?
Mà tiếng cười này, càng khiến cho không khí yên lặng hoàn toàn bị phá vỡ. Phảng phất đột nhiên, cả thôn Bích Vân đều sục sôi lên.
Đây thực sự là sự huyên náo trăm vạn năm nay chưa hề có qua.
Toàn quyền phụ trách của Mộc Diệu Tinh ở đây, là một Thiên Thần Đạo năm kiếp cường giả, cũng là tâm phúc của Mộc Diệu Chủ Thần Giang Xuy.
Người này tên là Lãnh Vũ, tính cách âm lãnh, nhưng vô cùng trầm ổn. Làm việc rất chắc chắn, do vậy mới được Giang Xuy trao cho trọng trách lớn.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGGNgười này đúng như tên gọi, khí chất cả người giống như một trận mưa lạnh, khiến người khác rất khó có cảm giác gần gũi, luôn cảm giác không thể lại gần.
Lúc này, bên cạnh Lãnh Vũ tập trung ba bốn chục Thiên Thần Đạo cường giả, những cường giả này, hiển nhiên có điểm tương đồng, khí chất đều tương đối giống với Lãnh Vũ. Hiển nhiên, người chia theo nhóm vẫn rất có đạo lý.
Giờ phút này, những người này, cùng với tu luyện giả đang tụ tập ngày càng đông ở vòng ngoài, đều đứng vào phe của bên mình.
Những phi thuyền Chủ Thần kia lần lượt mở ra, tiếng cười kiêu ngạo lúc nãy, lại vang lên lần nữa:
- Đây chính là thôn Bích Vân, là nơi Lý Huyền Phong năm xưa đã ra đời sao? Xem ra cũng tầm thường thôi mà, chư vị nói xem có phải không?
Người nói lời này, toàn thân bọc trong một lớp lục quang, từ trong một chiếc phi thuyền chầm chậm đi ra, lục quang giống như một đóa hoa nở rộ, bên trong đi ra một người trẻ tuổi thập phần ngạo khí.
Người trẻ tuổi này, hiển nhiên tính cách cao ngạo, không mở miệng thì thôi, đã mở miệng là lời đắc tội người. Tất cả những người của Mộc Diệu Tinh tại hiện trường, nghe nói đối phương hạ thấp Lý Huyền Phong như vậy, tự nhiên là không vui, trợn tròn mắt lên nhìn người trẻ tuổi này.
Nào có biết thanh niên này hoàn toàn không thèm để ý tới, phảng phất mấy trăm cặp mắt kia nhìn lên người hắn, cũng không hề có áp lực gì.
Trong lúc nói cười, từ các phi thuyền Chủ Thần kia, cũng lần lượt nhảy ra một cường giả. Xem dáng vẻ đều là người trẻ tuổi.
Lãnh Vũ đã đem đội ngũ bao vây chặt tám chiếc phi thuyền này, lạnh lùng hỏi:
- Mấy người các ngươi, từ nơi nào tới, không biết đây là đâu sao?
- Tên mặt lạnh ngươi là cái thá gì?
Thanh niên lục bào lúc đầu kia hừ lạnh một tiếng:
- Ta sao lại không biết, không phải là cố cư của Lý Huyền Phong sao? Chưa nói tới việc có chuyện này không, hay là do các ngươi cố ý dựng chuyện bịa đặt. Lùi lại một bước nói, cho dù là cố cư của Lý Huyền Phong thì đã sao, các ngươi đã tìm được bảo bối gì sao? Gặp được kỳ ngộ gì rồi? Nói đến cùng, còn không phải trò tự lừa gạt mình của các người hay sao. Nếu Mộc Diệu Tinh các ngươi quả thực thần kỳ tới vậy, đáng lẽ phải là Thiên Tôn đẫy rẫy, Chủ Thần vô số mới đúng chứ.
Biểu tình âm lãnh của Lãnh Vũ, nhìn không ra một chút hỉ nộ ai lạc, chỉ là trong ánh mắt lấp lánh, chợt thoáng qua một tia sát ý khó mà phát hiện được.
Một thanh niên lam bào khác cười lạnh nói:
- Một khi Mộc Diệu Tinh các người không có năng lực khai phá địa bàn do Lý Huyền Phong để lại, vậy phải thông minh một chút, Mộc Diệu Tinh này, các ngươi nên nhường đi thôi. Bá chiếm không gian tốt như vậy không biết lợi dụng tốt, thì nên biết điều một chút mà biến đi.
- Đúng đúng, Mộc Diệu Tinh các ngươi đóng cửa tự bó buộc mình, trăm vạn năm nay không chịu phân hưởng di sản mà Lý Huyền Phong tiền bối lưu lại với các Vị diện khác, khiến cho thực lực của Tinh vực Cửu Diệu không ngừng yếu đi. Cứ kéo dài như vậy, Tinh vực Cửu Diệu nhất định sẽ mất tên gọi cũng nên.
- Mất tên gọi là chuyện nhỏ, mất Tinh vực mới là chuyện lớn. Không có Thiên Tôn cường giả che chở, những Tinh vực bốn phía đều thèm thuồng nhìn ngó, lúc nào cũng có thể xâm lược. Đến lúc đó không còn là vấn đề tên gọi nữa, mà đã là vấn đề sinh tồn rồi. Một khi có kẻ thù bên ngoài xâm lấn, cả Tinh vực Cửu Diệu, rất có khả năng sẽ thất thủ tập thể, trở thành nô lệ cho các Vị diện mạnh khác, trở thành con rối vạn kiếp không thoát được.
Những lời này, tuy có chút hăm he đe dọa, nhưng miêu tả tình thế hiện nay, vẫn có chút căn cứ.
Chỉ có điều, những lý do này tuy đường hoàng đĩnh đạc, nhưng bọn chúng chung quy bỏ qua một sự thứ, Mộc Diệu Tinh, là Vị diện Chủ Thần, bọn chúng tuy tiện xâm phạm như vậy, thì phải chịu nguy cơ bị truy sát.
Quả nhiên, Lãnh Vũ sắc mặt hơi trầm xuống, trong lòng suy nghĩ giây lát, trong lòng đã có chủ ý. Tuy nhiên những tên trẻ tuổi này lai lịch bất kể thế nào, có thể đem phi thuyền Chủ Thần tới làm loạn, sau lưng nhất định có người chống lưng. Chống lưng cho bọn chúng, rất có thể chính là Chủ Thần của các Vị diện khác.
Nếu Chủ Thần đích thân tới, vậy Lãnh Vũ sẽ không có ý niệm chống cự. Nhưng xem tình hình này, hiển nhiên, Chủ Thần của đối phương không hề tới.
Tám Vị diện, đều không có một Chủ Thần nào tới.
Cái này cũng dễ lý giải, tu luyện tới cấp độ Chủ Thần, rất nhiều người đều chú ý thể diện.
Việc kéo tới khiêu khích này, phái mấy kẻ trẻ tuổi cố ý gây chuyện là được rồi. Loại chuyện này, có thể lớn cũng có thể nhỏ. Đối phương truy cứu trách nhiệm tới, liền có thể giảm chút đi, nếu đối phương không có phản ứng gay gắt gì, vậy bọn chúng có thể càng làm càn hơn.
Nói tới cùng, đây vẫn là giai đoạn thăm dò!
Tuy nhiên, Lãnh Vũ không phải là hạng tầm thường, Mộc Diệu Chủ Thần dám trao trọng trách lớn, tự nhiên có đạo lý của hắn. Khóe miệng nở ra nụ cười mỉa mai:
- Chư vị đủng đỉnh cưỡi phi thuyền Chủ Thần tới đây, xem ra là không hề e sợ gì. Bản nhân buộc phải nhắc nhở các vị một chút, đây không phải là địa bàn của các vị. Tiến nhập Vị diện Mộc Diệu, mọi thứ, đều phải theo quy củ của Vị diện Mộc Diệu.
- Sao, mấy người Mộc Diệu Tinh các ngươi còn định ra oai trên đầu chúng ta sao?
Lãnh Vũ điềm nhiên đáp:
- Ngươi biết thì tốt!
Bốn chữ đơn giản này, lại giống như có cảm giác khiến người ta lạnh từ đầu tới chân. Giơ tay lên:
- Các huynh đệ, bắt lấy!
Tám thanh niên kia, thấy Lãnh Vũ ra hiệu, vội kêu lên, hướng về phi thuyền Chủ Thần trốn vào trong.
- Tên mặt lạnh nhà người, ngạo khí không ít. Muốn bắt mấy anh em chúng ta? Các ngươi còn kém xa.
Phi thuyền Chủ Thần thôi động, liền hướng về phía vòng ngoài của bọn Lãnh Vũ chạy ra.
Cũng may, những thanh niên trẻ này tuy kiêu ngạo, nhưng trước khi ra đi cũng được căn dặn kỹ, ra oai có thể, nhưng không thể gây ra xung đột lớn, trừ phi tu luyện giả của Mộc Diệu Tinh chủ động gây chuyện.
Trước mắt, tuy là Lãnh Vũ hạ lệnh trước, nhưng cục diện đối với bọn họ không có lợi. Cũng may có phi thuyền Chủ Thần có thể lợi dụng.
Lãnh Vũ vừa hạ lệnh, mấy trăm Thiên Thần Đạo cường giả lập tức kéo lên, một đạo công kích cực lớn, lập tức hướng cao không bốc lên.
Trong không gian lập tức xuất hiện vòng xoáy cực lớn, bắn thẳng lên trời, đuổi theo đuôi những phi thuyền Chủ Thần kia.
- Được lắm tên quỷ mặt lạnh, người Mộc Diệu Tinh các người khinh người quá đáng. Tiểu gia hôm nay không lý luận cùng các ngươi, đợi liên minh tám Vị diện hình thành, sẽ tới tìm các ngươi tính sổ. Để xem xem, cái gọi là Thánh Hoàng cường giả, là sự thật, hay chỉ là hư danh lừa người.
- Hừ, ta xem tám phần là hư danh lừa người!
Giữa không trung, những phi thuyền Chủ Thần bị công kích kia, trong lúc lay động, cũng đã thoát khỏi tầng mây, lưu lại cái nhìn phẫn nộ, bay lượn mà đi.
Đột nhiên, những thanh niên trong phi thuyền Chủ Thần này trong lòng căng thẳng, tiếp đó, phi thuyền Chủ Thần vô hình, giống như bị một cỗ lực lượng chặn đứng lại. Bất luận bọn họ thúc giục thế nào, thủy chung không thể tiến lên chút nào.
- Nếu đã đến rồi, sao phải vội đi chứ?
Một đạo thanh âm đạm mạc, vang lên bên tai bọn chúng.