Chuyến di tới Tinh vực Cửu Diệu Tần Vô Song không phụ công Lý Huyền Phong, công thành viên mãn. Sau khi lưu lại Tinh vực Cửu Diệu mấy tháng, Tần Vô Song dự định đi lãnh địa của Xích Dương Thánh Hoàng để xem xét.
Dù sao, Lý Huyền Phong với hắn có ân tình tái tạo, nhưng Xích Dương Thánh Hoàng cũng là ân sư của hắn. Dù sao hắn trước mắt cũng không có việc gì quá bức thiết, có thể đi tới lãnh địa củaXích Dương Thánh Hoàng, cảm nhận một chút về con đường Thiên đạo của Xích Dương Thánh Hoàng.
Có lẽ sẽ có ích để hắn đột phá Thiên Tôn, tấn thăng lên Thánh Hoàng!
Không hiểu tại sao, Tần Vô Song từ sau khi tấn thăng Thiên Tôn trong tim luôn có một cảm giác mãnh liệt rằng, những thứ hắn nhìn thấy, suy nghĩ đến phảng phất như đang nhìn thấu Thiên đạo.
Cảm giác cảm ngộ Thiên đạo này khiến Tần Vô Song vô cùng vui sướng. Hắn ý thức được tự mình tu luyện mấy ngàn năm, nhưng lần đầu tiên có cảm giác phá rách tầng mây, nhìn thấu Thiên đạo.
Tuy nhiên, cảm giác này lúc có lúc không, nhưng ít nhất cũng đã có chút manh mối.
Hắn biết, lần này tới cố hương của Lý Huyền Phong tiền bối thực sự là một sự lựa chọn đúng đắn. Không ngờ có thể xuyên qua Thời Không, tới thế giới kiếp trước, giải quyết xong tâm nguyện.
Hơn nữa, thông qua huyết mạch đề luyện, hắn đã hoàn toàn đả thông chướng ngại cuối cùng để đi lên con đường trở nên cường đại, thông qua khảo nghiệm của Lý Huyền Phong.
Từ Chủ Thần tới Thiên Tôn vô cùng gian nan, rất lâu chưa thể đột phá. Loại sự tình này, Tần Vô Song biết không thể nào xảy ra nữa.
Mình lúc này đã hoàn toàn dung hợp huyết mạch Thánh Hoàng của Lý Huyền Phong, cũng có nghĩa là, đã có kinh nghiệm đột phá lên cấp bậc Thánh Hoàng như Lý Huyền Phong.
Hắn từ Thiên Tôn lên Thánh Hoàng, nếu xuất hiện thiên cơ thích hợp, thậm chí có khả năng chỉ trong một đêm là có thể lãnh ngộ. Hắn hiện tại thiếu không phải là cảnh giới và thực lực.
Bởi vì, huyết mạch của hắn đã đạt tới sự thuần khiết của cấp bậc Thánh Hoàng.
Mấu chốt là thiên cơ!
Mỗi tầng đột phá đều cần phải có thiên cơ, không có cơ hội thích hợp, huyết mạch đạt tới yêu cầu cũng không có ích gì.
Cho nên, Tần Vô Song muốn thông qua quá trình chu du tu luyện để đột phá.
Chỉ cần tấn thăng lên cảnh giới Thánh Hoàng thì đã có nghĩa là, quá trình tu luyện của hắn đã đạt tới một đỉnh cao, và hắn cũng có tư cách để hướng tới Thiên đạo vô thượng, cảnh giới Đại La Chí Tôn.
Phải biết rằng, tự cổ tới nay, Đại La Chí Tôn cũng chỉ có ba người mà thôi. Đại La Chí Tôn này chính là sống cùng trời đất, bất tử bất diệt trong truyền thuyết.
Thần hồn của bọn họ vừa động có thể nhìn thấu Vũ trụ Đại La, có thể nhìn thấu quá khứ tương lai, không gì không có thể.
Sư phụ Lý Huyền Phong tuy không thể đạt được tâm nguyện đó, nhưng đã lót sẵn đường cho hắn.
Một tia Hỗn Độn Chi Khí kia Tần Vô Song luôn mang theo người cũng chính bởi lý do đó. Hắn biết, muốn làm sư phụ Lý Huyền Phong sống lại thì bắt buộc phải lãnh ngộ được Thiên đạo vô thượng, thi triển vô thượng thần thông mới có thể làm sống lại được.
Vũ trụ Đại La, quy tắc Thời Không, quy tắc Sinh Tử đều là những quy tắc tối cao vô thượng. Chỉ có Đại La Chí Tôn mới có thể nắm được quy tắc tối cao!
Còn Thánh Hoàng cường giả, tuy nắm trong tay Tiểu Vũ trụ nhưng cũng không thể nắm được hai quy tắc tối cao này. Cho nên, trong mắt Đại La Chí Tôn, Thánh Hoàng cường giả chỉ là những quân cờ trên bàn cờ Thiên đạo của họ mà thôi.
Nắm giữ quy tắc tối cao mới có được quyền lực tối cao!
Từ Tinh vực Cửu Diệu tới Tiểu Vũ trụ Xích Dương cũng khó mà tính toán được con đường đi tới. Cho dù là Thánh Hoàng cường giả, nắm giữ quy tắc không gian nhất định, có thể Dịch chuyển Không gian cũng không thể tính toán chính xác khoảng cách này.
Còn thông qua Thánh Hoàng Thiên Thuyền, cho dù toàn lực phi hành e rằng cũng phải mất mấy ngàn năm mới có thể đến nơi.
Tần Vô Song không hề vội vàng, dù sao ngày tháng dông dài, Thần đạo cường giả về lý luận Thần hồn không mất thì sẽ không chết. Mấy nghìn năm đối với hắn mà nói căn bản không là vấn đề gì.
Âm Ma Thiên Tôn vốn định đi theo, nhưng Tần Vô Song lại để hắn lại Tinh vực Cửu Diệu trấn thủ. Tinh vực Cửu Diệu đại cục vừa định, nhân tâm chưa vững, cần phải có một Thiên Tôn hùng mạnh trấn thủ.
Với thực lực của Âm Ma Thiên Tôn, Thiên Tôn cường giả bình thường không thể làm gì hắn, trừ khi gặp Thánh Hoàng cường giả!
Mà Thánh Hoàng cường giả bình thường rất coi trọng thanh danh, không thể vô duyên vô cớ đối phó với một Thiên Tôn cường giả, nếu không thì sẽ đại loạn!
Bất tri bất giác, Tần Vô Song đã rời Tinh vực Cửu Diệu được ba tháng. Trong ba tháng này Tần Vô Song thông qua Vũ trụ Đại La chỉ bàn mà Xích Dương Thánh Hoàng lưu lại trong Thánh Hoàng Thiên Thuyền, bắt đầu tìm hiểu vị trí của Tiểu Vũ trụ Xích Dương, và gần đây cũng đã có chút manh mối.
Thiên đạo mênh mông, quả nhiên vô cùng kỳ diệu.
Lúc trước khi còn ở Đại lục Thiên Huyền, căn bản không biết bên ngoài rộng lớn thế nào. Nghĩ lại lúc mới xuất đạo, chiến đấu vì một thân phận, chiến đấu vì một gia tộc, tới nay mấy nghìn năm đã lặng lẽ trôi qua.
Đối thủ cạnh tranh thời thiếu niên có lẽ bảy tám phần đã hóa thành cát bụi. Dù sao, cho dù là Tiên Thiên Linh Võ cường giả, cũng không quá nghìn năm tuổi mà thôi.
Còn Hư Võ Cảnh cường giả cũng chỉ có thể sống tới năm ngàn năm.
Tần Vô Song biết mình lần sau quay về Đại lục Thiên Huyền, chỉ e trừ những Thần đạo kia ra thì không còn gặp được ai nữa.
Đây là số trời, ai cũng thay đổi không được!
Không có cơ duyên của Thần đạo thì có nghĩa là dương thọ dài đến mấy cũng có điểm dừng.
Tần Vô Song một người đắc đạo, những người thân của hắn cũng nhờ đó mà đạt được cơ duyên Thần đạo.
Nghĩ tới con đường theo đuổi Thần đạo, Tần Vô Song trong lòng cảm khái rất nhiều, càng cảm thấy mọi thứ có không dễ dàng. Nếu không có cơ duyên này sao có cơ hội cùng thê tử ngao du trong Vũ trụ?
Tại Tinh vực Bách Chiến, Bách Chiến Thiên Tôn bị Thần Tú Cung đả thương, bế quan tĩnh dưỡng ba tháng, thương thế mới tạm ổn định. Cuộc đấu này tổn thất quả là lớn.
- Ôi…
Bách Chiến Thiên Tôn thở dài, nghĩ lại mà trong lòng rất không thoải mái. Nhưng trả thù hắn căn bản cảm thấy mình không có cơ hội đó.
Trận chiến ấy hắn tới nay nghĩ lại trong lòng vẫn còn khiếp sợ. Đối phương vẫn còn nương tay một chút, nếu không tiếp tục truy sát thì hắn cùng Bích Lạc Thiên Tôn chỉ e tính mạng khó toàn.
Cho nên, nói tới báo thù, hắn căn bản không có dũng khí đó. Một trăm Vị diện Chủ Thần tuy có xót thật, nhưng cũng không có cách nào. Khế ước Thiên đạo đã ký, không thay đổi được!
Đúng lúc này, đệ tử bên ngoài truyền âm nói:
- Thiên Tôn bệ hạ, người có cố nhân tới thăm!
- Cố nhân?
Bách Chiến Thiên Tôn lúc này không muốn gặp cố nhân nào, gặp phải thất bại lớn như vậy, nhìn thấy cố nhân không còn mặt mũi nào nữa.
- Hắn nói là chiến hữu thời niên thiếu của người, tên gọi Thanh Khung!
- Thanh Khung?
Một thân ảnh từ thời niên thiếu đột nhiên hiện ra trong đầu. Lập tức, thân hình Bách Chiến Thiên Tôn bật dậy lao ra ngoài.
- Ở đâu, dẫn ta đi!
Những ký ức tươi đẹp từ thời niên thiếu lập tức tràn tới. Thanh Khung là đại ca hắn tin cậy nhất thời niên thiếu, luôn nâng đỡ hắn, giúp đỡ hắn, thời khắc sinh tử cứu giúp hắn.
Chỉ là, sau đó do các cơ duyên khác nhau mà đôi bên thất lạc, mấy trăm vạn năm này không hề gặp lại. Bách Chiến Thiên Tôn luôn cho rằng, Thanh Khung đã không còn trên đời.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGGDù sao Thiên đạo tàn khốc, trên con đường trở thành cường giả, có thể thành danh chỉ là số rất ít. Đại đa số đã thành vật lót đường trên con đường Thiên đạo.
Xa xa, một dáng người cao lớn uy mãnh, giống như mấy trăm vạn năm tuế nguyệt chỉ như một nháy mắt trên người hắn. Thân hình, khí độ đó, thậm chí còn hơn cả thời thiếu niên. Thậm chí ngay cả khuôn mặt cũng không thay đổi nhiều.
- Đại ca!
Bách Chiến Thiên Tôn trong lòng xúc động, dường như đang quay về thời thiếu niên.
Người đó chính là Thanh Khung. Nhìn thấy Bách Chiến Thiên Tôn, trong lòng cũng có chút kích động, bước nhanh lên ôm chầm lấy.
- Huynh đệ, quả nhiên ngươi vẫn còn sống, thật tốt, ha ha…
Thanh Khung mừng rỡ nói.
Bách Chiến Thiên Tôn mấy trăm vạn năm tu luyện, tâm đã như bàn thạch, nhưng lúc này cũng không kìm được xúc động. Nhìn thấy đại ca thời niên thiếu thật là tốt!
Nhìn đại ca như vậy, mấy trăm vạn năm như không hề thay đổi gì. Xem ra trên đường Thiên đạo nhất định rất thành công. Ít nhất ngay cả Bách Chiến Thiên Tôn cũng không nhìn ra nông sâu.
Những đệ tử bên cạnh Bách Chiến Thiên Tôn càng ngây ngốc. Sư phụ từ lúc nào thất thố đến thế?
Người thoạt nhìn như thiếu niên này không ngờ lại là bằng hữu thời niên thiếu của Thiên Tôn bệ hạ. Nói như vậy, có thể sống tới mấy trăm vạn năm, tu vi cũng nhất định không kém.
- Đại ca, mấy trăm vạn năm này ngươi đã đi đâu?
Bách Chiến Thiên Tôn xúc động suýt rơi lệ, nhìn thấy Thanh Khung, những lo lắng về chuyện thể diện căn bản đã không còn tồn tại nữa.
- Ha ha, huynh đệ, ta nhờ có chút nhân duyên trùng hợp mà bái được một sư phụ. Nhờ người dạy bảo đã đưa ta tới một Tiểu Vũ trụ cách quê hướng rất xa. Nhờ sư phụ chỉ bảo, ta chỉ dùng ba vạn năm đã trở thành Chủ Thần, mười vạn năm đã tấn thăng Thiên Tôn. Sư phụ luôn coi ta là người kế thừa của người. Nhưng mấy chục vạn năm trước, khi ta đột phá lên cảnh giới Thánh Hoàng, sư phụ vì đại sự mà rời khỏi sư môn, từ đó biệt vô âm tín. Cho tới mười vạn năm trước ta mới điều tra ra, sư phụ đi truy sát một Thánh Hoàng kết quả bị kẻ đó giết chết. Ta điều tra tới đây, cuối cùng điều tra ra hung thủ giết sư phụ tên là Lý Huyền Phong, sào huyệt có tên Tinh vực Cửu Diệu. Không ngờ hiền đệ ngươi lại xưng bá ở đây.
- Lý Huyền Phong?
Bách Chiến Thiên Tôn nhất thời ngây ngốc, hắn cơ hồ cho rằng mình đã nghe lầm. Lại có chuyện trùng hợp vậy sao?
- Sao thế? Lẽ nào ta điều tra sai sao?
Thanh Khung mặt lộ ra vẻ khẩn trương.
- Thanh Khung đại ca, ngươi hiện tại là cảnh giới Thánh Hoàng?
Bách Chiến Thiên Tôn cẩn thận hỏi.
- Ừ, ta ba chục vạn năm trước đã đột phá lên Thánh Hoàng. Tới nay ta đã kế thừa chân truyền của sư phụ, càng tu luyện được bản lĩnh mà sư phụ chưa hề lĩnh ngộ ra. Tuy nhiên một thân bản lĩnh này cũng nhờ sư phụ, huyết cừu của người ta không báo thì không cam lòng.
Thanh Khung nói tới đây liền nghiến răng nghiến lợi.
Bách Chiến Thiên Tôn vừa ngưỡng mộ vừa cười khổ:
- Đại ca, ngươi tìm Lý Huyền Phong thì tìm đúng rồi. Hắn đích thực đến từ Tinh vực Cửu Diệu. Tuy nhiên theo lời đồn hắn đã mất tích mấy chục vạn năm, ta dám khẳng định hắn không còn ở Tinh vực Cửu Diệu.
Thanh Khung sắc mặt khẽ biến