Khí Trùng Tinh Hà

Chương 111

Bên trong thánh điện, Tần Vô Song đứng im lặng lẽ, trước khi Võ Thánh đại nhân cất lời, hắn quyết định tạm thời giữ im lặng.
Lúc này, ruột gan hắn đang rối vô cùng. Sống cả hai kiếp, đây là lần đầu tiên hắn được đến một nơi lớn và uy nghiêm như thế này.
Mặc dù Tần Vô Song thừa tự tin và sự am hiểu nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được trước mắt giữa hắn và Võ Thánh đại nhân vẫn còn một lằn ranh giới rất rõ ràng.
- Mười bảy tuổi, chỉ dựa vào sức lực của một mình, hạ gục được Hào môn Hứa gia, giải quyết Tây Môn Đại phiệt, giành vị trí số một Thí luyện Võ đồng toàn quốc. Ha ha, e rằng ngay cả con cháu Hoàng tộc của Bách Việt Quốc này cũng không có được thành tích tuyệt vời đến vậy. Tần Vô Song, ngươi khá lắm!
Võ Thánh đại nhân cuối cùng cũng lên tiếng. Dù là đang khen ngợi Tần Vô Song nhưng khẩu khí thì vẫn có chút cảm giác lành lạnh.
Đương nhiên, trước mặt Võ Thánh đại nhân Tần Vô Song vẫn biết lúc nào nên tiến, lúc nào nên lùi. Hắn thong thả nói:
- Đa tạ Võ Thánh đại nhân đã có lời khen. Vãn bối có được một lời khích lệ của Võ Thánh đại nhân cũng đủ làm rạng danh tổ tông dòng họ rồi.
Võ Thánh dù nổi tiếng nghiêm khắc, nghe những lời Tần Vô Song nói cũng không khỏi mỉm cười, ngẩng đầu nhìn hắn. Rồi vẫy vẫy tay, ra hiệu cho hắn lại gần.
Tần Vô Song bước lại, cung kính nói:
- Xin Võ Thánh đại nhân chỉ dạy.
Võ Thánh đại nhân không nói gì mà rút từ ống bút trên bàn ra một tấm bản đồ đã được cuộn chặt. Nói chính xác hơn, đây là một tấm bản đồ Bách Việt Quốc.
Tất cả lãnh thổ, cứ điểm quan trọng, thành phố đều được đánh dấu rất rõ ràng. Mặc dù so với kiếp trước thì độ chính xác còn có nhiều khác biệt nhưng vẫn vô cùng rõ nét. Võ Thánh đại nhân cười nhẹ, ném cho Tần Vô Song một cây bút.
- Đây là bản đồ Bách Việt Quốc, bút trên tay ngươi đó, ngươi tự khoanh tự vẽ, vẽ đến đâu, nơi đó sẽ là phong địa của ngươi.
Võ Thánh đại nhân nói ra những lời thiên kinh địa nghĩa như vậy, tựa hồ như trong mắt ông, đây là chuyện hết sức bình thường, đơn giản như cho một cây kẹo vậy.
Tần Vô Song nhận lấy cây bút nhưng cũng không biết nên khoanh từ đâu. Không phải hắn không tin Võ Thánh đại nhân không có quyền lực này, cũng không phải hắn nghi ngờ Võ Thánh đại nhân sẽ không thực hiện.
Hắn đang nghĩ xem rốt cục mình nên khoanh bao nhiêu, nên vẽ bao nhiêu. Ở Đông Lâm, Tần gia chỉ là một Hào môn, vậy mà chớp mắt đã thành một Vương tộc. Cây to đón gió, chắc chắn sẽ có không ít lời bình phẩm. Nếu như vẽ trên bản đồ quá nhiều, hẳn sẽ có nhiều kẻ thù sẽ là điều tất yếu.
- Không cần phải băn khoăn nhiều, đất khắp thiên hạ, cũng là đất của Hoàng đế, cho dù có là chức vụ gì, cũng là thần tử của Hoàng đế. Lãnh địa Bách Việt Quốc, nói cho cùng vẫn nằm trong tay Hoàng đế Bách Việt Quốc. Chỉ cần ngươi vẽ ra, bất luận là đất của Hoàng thất hay đất của Tứ Đại Vương Tộc thì bọn họ chắc chắn sẽ nhường, không muốn nhường cũng phải nhường.
Khẩu khí này của Võ Thánh đại nhân hàm chứa một sự uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Đây mới chính là cường giả, một cường giả thực thụ. Đúng là lãnh địa Bách Việt Quốc đều nắm trong tay Hoàng đế, nhưng tại sao Võ Thánh đại nhân vẫn làm chủ được? Không còn nghi ngờ gì, trước mặt Võ Thánh đại nhân, Hoàng đế Bệ hạ vẫn phải cúi đầu chịu thua.
Tần Vô Song gật gật đầu cuối cùng cũng vạch một đường trên giấy. Hắn vẽ không nhiều, hầu như chỉ trong phạm vi một ngàn dặm quanh núi Đại Thương Sơn, phạm vi có lẽ tương đương hai châu bình thường.
Võ Thánh nhìn Tần Vô Song hạ bút, yên lặng chờ hắn vẽ xong rồi mới ngạc nhiên hỏi:
- Chỉ thế này thôi sao?
- Thế này là đã quá nhiều rồi!
Tần Vô Song vẽ xong, tự nhiên tâm trạng cũng thấy thoải mái hơn nhiều. Sự uy nghiêm của Võ Thánh đại nhân là quá lớn. Phải đứng vẽ trước ánh mắt chăm chú của Võ Thánh đại nhân, quả thật còn mệt hơn chuyện chiến đấu với Tây Môn Vũ gấp ba lần.
- Hai châu đối với một Vương tộc mà nói đúng là không nhiều. Ngươi nên biết, trong Tứ Đại Vương Tộc, Vương tộc nào cũng có tám châu. Chỉ bằng những cống hiến của họ với quốc gia mà đã có tám châu, thì ngươi phải giành được mười sáu châu là ít.
Võ Thánh đại nhân cảm khái nói. Rồi ông ta đột nhiên lại gật gật đầu:
- Nhưng ta rất quý mến ngươi. Thiếu niên đắc chí không kiêu không nóng vội, không tham nhiều cũng không từ chối. Đây chính là mỹ đức mà rất nhiều kẻ sống đến vài chục năm cũng không làm được.
Những lời khen ngợi này, Tần Vô Song nghe mà chẳng thấy hổ thẹn vì bản thân hắn cũng nghĩ chán chê rồi.
Phong địa Vương tộc là phần thưởng cho Thí luyện Võ đồng, thiên dữ bất thủ, phản tao kỳ họa… Cái gì cần lấy thì nên lấy. Đây là thứ hắn xứng đáng nhận được, bảo nhường hắn cũng không nhường.
Nhưng trong một lúc mà lấy quá nhiều thì lại cho người ta có cảm giác tham lam. Với một Vương tộc mới tấn cấp mà nói, đây chẳng phải chuyện gì tốt đẹp. Chỉ lấy lãnh địa hai quận sẽ khiến cho các Vương tộc khác cảm thấy yên tâm hơn, chí ít là cũng trên phương diện ngoài mặt.
Hơn nữa một Ngoại tính Vương tộc mà có lãnh thổ tương đương với các Vương tộc có Hoàng thân Quốc thích, chuyện này bản thân đã có chút khó khăn, chắc chắn sẽ thu hút không ít lời bình phẩm. Đưa gia tộc ra đầu sóng ngọn gió, đây không phải là chuyện Tần Vô Song muốn làm.
Tổng hợp tất cả những suy nghĩ ấy lại cuối cùng Tần Vô Song đã cho ra cái quyết định như thế này. Nguồn truyện: TruyenGG
Đương nhiên, Đại Thương Sơn và trấn Đông Lâm, nơi Tần gia sống bao đời nay cũng phải nằm trong vùng lãnh địa đó. Vì vậy Tần Vô Song đã lấy Đại Thương Sơn làm trung tâm, khoanh phạm vi hai, ba ngàn dặm xung quanh đó làm phong địa.
- Đại Tôn giả!
Giọng nói lành lạnh của Võ Thánh truyền xa ra ngoài điện.
Một lúc sau, Đại Tôn giả đã cung kính bước vào. Trước mặt Võ Thánh, Đại Tôn giả e dè vô cùng, chẳng khác gì vẻ e dè của đám Võ đồng lúc phải đứng trước mặt Đại Tôn giả. Ngay cả chuyện nhấc chân nhấc tay cũng không dám để xảy ra điều gì khác lạ.
- Võ Thánh đại nhân!
- Ngươi vẫn phải xuống núi một chuyến nữa!
Võ Thánh chỉ vào tấm bản đồ:
- Đưa vật này cho Hoàng đế Bệ hạ, bảo ngài phải giải quyết nhanh trong vòng mười ngày. Vùng lãnh thổ bên trong khoanh tròn này sẽ là lãnh thổ của Ngoại tính Vương tộc.
Võ Thánh nói đến đây, ánh mắt lại dõi về phía Tần Vô Song:
- Đúng rồi, ngươi đã nghĩ ra tên cho vùng đất này chưa?
Tần Vô Song nói:
- Vãn bối còn chưa từng nghĩ đến chuyện này, mong Võ Thánh đại nhân ban cho một cái tên.
Võ Thánh đại nhân bật cười ha hả:
- Cái này đơn giản, lấy tên ngươi được rồi, gọi là Vô Song, Vô Song Lĩnh! Còn bản thân ngươi được sắc phong làm Vô Song Vương, ngươi thấy sao?
- Võ Thánh đại nhân…
Tần Vô Song đột nhiên cúi mình:
- Vãn bối trên còn có gia phụ, không dám tranh quyền đoạt hiệu, chức Vương này, xin hãy phong cho cha của vãn bối.
- Ồ?
Võ Thánh đại nhân suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói:
- Cũng được, con nối nghiệp cha mà. Đợi đến lúc lệnh tôn hạ thế, ngươi lại tiếp tục kế thừa Vương vị, cũng là thiên kinh địa nghĩa. Vậy thì phong cho ngươi làm Vô Song Hầu, nhưng nếu thế này thì phụ thân ngươi phải lấy một phong hiệu khác.
- Cúi xin Võ Thánh đại nhân làm chủ.
- Ừ, Đại Tôn giả. Chuyện Vương hiệu của Tộc trưởng Tần gia, ngươi bảo Hoàng đế Bệ hạ suy nghĩ giùm ta. Nhớ là phải nhấn mạnh trong thời gian mười ngày.
- Thuộc hạ hiểu!
- Ngoài ra, tất cả phần thưởng đều phải được đưa đến nơi cùng một lúc. Chuyện xây dựng Vương thành thì chờ cả nhà Tần gia bàn bạc xong, đưa ra phương án cuối cùng lúc ấy mới khởi công. Tất cả chi phí đều tính cho Hoàng thất.
- Vâng!
Đại Tôn giả nhận bản đồ, không dám ở lại lâu, lập tức rời khỏi Võ Thánh Điện.
Tần Vô Song cảm kích vô cùng. Võ Thánh đại nhân nghĩ cái gì cũng chu đáo, hắn gần như chẳng phải bổ sung thêm điều gì. Nhưng chẳng phải có câu không có công không được hưởng lộc sao. Thưởng càng nhiều, bổng lộc càng hậu hĩnh thì kỳ vọng vào Tần Vô Song càng nhiều hơn.
- Được rồi, mấy chuyện vặt vãnh này đến đây thôi. Vô Song Hầu, đi theo ta.
Võ Thánh mỉm cười, bước ra ngoài điện.
Một lúc sau, Tần Vô Song đã đứng giữa một khu vườn chi chít hoa. Hoa viên này được bài trí một cách tuyệt đẹp. Bất luận nhìn từ góc độ nào cũng thấy được sự hài hòa, tự nhiên. Nó mang lại cho người ta một sự phấn chấn khó tả.
Võ Thánh đại nhân ngồi xuống một chiếc ghế bằng đá, đột ngột cất lời:
- Ta nghe Đại Tôn giả nói, ngươi có tài năng thiên phú trên phương diện võ đạo nhưng bản thân vẫn còn có chút hoài nghi, chuyện ấy đúng hay sai?
- Nếu như được Võ Thánh đại nhân chỉ bảo, vãn bối cảm kích vô cùng.
Võ Thánh khoát tay:
- Không cần phải vậy, tu hành võ đạo, nghe trước nói sau. Ta chỉ là hơn ngươi mấy mươi tuổi, hướng dẫn cho hậu bối là chuyện đương nhiên nên làm rồi.
Nói rồi, ánh mắt chợt toát ra một tia thương cảm:
- Tần Vô Song, ngươi có biết là ta đã ở trên Võ Thánh Sơn này bao lâu rồi không?
- Bao lâu?
Tần Vô Song không kìm được hỏi.
- 120 năm!
Khẩu khí của Võ Thánh đại nhân đầy cảm giác tang thương, dường như trong đó còn có cả sự cảm thán, sự nuối tiếc cho những năm tháng đã qua không bao giờ trở lại.
- 120 năm nay, ngày nào ta cũng hy vọng trên Võ Thánh Sơn sẽ xuất hiện một thiếu niên để ta chỉ dạy, để ta hướng dẫn, nhưng ước mơ mãi chỉ là mơ ước. Mãi đến ngày hôm nay cơ hội đó mới đến với ta.
Tần Vô Song khẽ rùng mình. 120 năm? Chẳng lẽ 120 năm qua chưa từng có ai lọt được vào mắt Võ Thánh đại nhân?
- Không cần phải ngạc nhiên, đúng 120 lần Võ Thánh Sơn hoa nở hoa tàn. Đã từng có rất nhiều người lên đây nhưng chưa có ai lọt được vào mắt ta. Những kẻ được thổi phồng, được tung hô ở ngoài kia lên Võ Thánh Sơn này cũng chỉ là những con gà rụt cổ mà thôi. Cái ta cần là một môn đồ.
Tần Vô Song giật mình ngẩng đầu, trong ánh mắt Võ Thánh đại nhân, hắn thấy rõ được sự kỳ vọng cũng như một tình yêu vô bờ bến.
- Không lẽ ý của Võ Thánh đại nhân là…
Võ Thánh đại nhân chậm rãi gật đầu:
- Ta cần một người thừa kế! Một người trong 150 năm tới có thể chưởng quản Võ Thánh Sơn, có thể bảo vệ quốc thổ Bách Việt Quốc, có thể giúp đỡ giang sơn xã tắc, có thể phù hộ cho trăm triệu con dân có được cuộc sống an lành!
Tần Vô Song chỉ còn thấy miệng khô ráp. Võ Thánh đại nhân rõ ràng là đã ném cành ô -liu ra rồi. Nhưng hắn vẫn không hiểu Võ Thánh đại nhân rõ ràng là Tiên Thiên cường giả, là Linh Võ cường giả, sao vẫn còn cần một Hậu Thiên Đỉnh phong làm người thừa kế?
Không phải vẫn còn cái gọi là Linh duyên sao? Không lẽ Võ Thánh đại nhân không cần đến trình tự này? Hay là bản thân ông có những bản lĩnh đặc thù nên có thể phán đoán được hắn có Linh duyên hay không?
Tất cả những nghi hoặc ấy khiến cho Tần Vô Song nhất thời không dám lên tiếng.
Chưởng quản Võ Thánh Sơn, đây là chuyện mà chưa bao giờ hắn nghĩ tới. Bảo vệ quốc thổ, giúp đỡ giang sơn xã tắc, phù hộ con dân… đây đều là những trách nhiệm nặng nề, chưa bao giờ Tần Vô Song nghĩ mình sẽ ghé vai vào làm.
Quá đột ngột, mọi thứ đúng là quá đột ngột.
Bình Luận (0)
Comment