Dưới khe vực này sương mù dày đặc, âm u vô cùng, nhìn cũng không thấy đáy đâu, cũng không biết dưới vực là gì, chỉ mới nhìn thôi đã khiến người ta nổi da gà. Vậy mà Tần Vô Song di chuyển cứ như trên mặt đất vậy, loáng cái đã xuống chừng bốn năm trăm thước.
Mặc dù mới chỉ ở độ sâu chừng bốn năm trăm thước nhưng ngẩng đầu Tần Vô Song đã không thể nhìn thấy phía trên rồi. Chỉ thấy sương khói mờ mịt quanh mình.
Theo như những gì Tần Vô Song quan sát thì cây cỏ trên vách đá đều có dấu hiệu dập gãy rõ ràng. Người bị rơi xuống đây có lẽ đã muốn nắm được cái gì đó nhưng chẳng nắm được gì. Nhưng dù như vậy thì cũng hãm bớt được tốc độ rơi, nếu không thì tình trạng dập gãy đâu có đến mức này.
Xuống thêm một hai trăm thước nữa, Tần Vô Song cố mở to mắt hai mắt. Khoảng dưới vài chục thước có một cây tùng mọc ngang, và trên cành cây tùng hình như đang treo một vật gì đó. Nhìn kỹ lại thì quả nhiên là một người. Theo dáng người có lẽ là Đạt Hề Minh.
Tần Vô Song khẽ giật mình, không dám hấp tấp, cẩn thận tiến lại gần hơn. Quả nhiên là Đạt Hề Minh, thân thể bị kẹt giữa chạc cây, đưa qua đưa lại, không biết còn sống hay đã chết.
Tần Vô Song đưa tay kiểm tra, vẫn còn chút hơi thở yếu ớt, mừng vô cùng, vội vàng kiểm tra luôn tình trạng cơ thể Đạt Hề Minh. Những vết thương trên người Đạt Hề Minh không phải do bị ngã mà bị thương bởi nội kình của một cao thủ. Nếu không phải là Đạt Hề Minh nội công thâm hậu thì giờ này chắc chỉ còn là cái xác chết cứng dưới đáy vực.
Bây giờ còn lại chút hơi thở yếu ớt cũng là nhờ vào nội công của một Chân Võ Cảnh Ngũ đẳng.
Vì xương cốt không có cái nào nằm lệch vị trí nên di chuyển một chút cũng không sao. Tần Vô Song nâng Đạt Hề Minh lên, dùng dây lưng của hai người buộc chặt Đạt Hề Minh vào lưng mình từng bước từng bước trèo lên khỏi vực.
Đạt Hề Minh mê man bất tỉnh chẳng còn biết gì, hai tay buông thõng mặc cho Tần Vô Song kéo qua vai. Tần Vô Song chợt liếc thấy tay Đạt Hề Minh dường như đang nắm chặt lấy cái gì đó.
Tần Vô Song tò mò dùng một tay mở nắm tay của Đạt Hề Minh, thì ra là một mảnh vải loại thượng đẳng. Tần Vô Song khẽ giật mình:
- Màu sắc và chất liệu của mảnh vải này rõ ràng không phải là đồ của phụ nữ. Vả lại cũng khác xa với y phục trên người Đạt Hề Minh. Không lẽ, mảnh vải này lấy được trên người đối thủ?
Lúc này cứu người là quan trọng nhất. Tần Vô Song chẳng mất thời gian suy nghĩ quá nhiều, cất kỹ miếng vải trèo nhanh lên trên. Cõng theo một người, động tác hắn rõ ràng là có bị ảnh hưởng.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGGCũng may, trèo lên chừng hai ba trăm mét đã nhìn thấy bóng người mờ mờ đang vội vã thả dây thừng xuống. Được giúp thêm sức, Tần Vô Song đạp liền hai ba bước, một lúc sau đã lên tới miệng vực.
Đặt Đạt Hề Minh xuống đất, một tay ấn mạnh lên yếu huyệt trên lưng, một chưởng Viêm Dương chân khí thuần túy được đẩy vào trong. Hắn biết, Đạt Hề Minh nội thương rất nặng, nhất định phải độ chân khí vào mới có thể định thần, giữ lại được mạng sống!
Quả nhiên, chân khí vừa vào, một lúc sau Đạt Hề Minh đã từ từ tỉnh lại:
- Tụ muội. Tụ muội bị người ta bắt đi rồi!
- Đạt Hề đại ca, huynh cứ bình tĩnh. Khống chế cảm xúc.
Tần Vô Song lại truyền thêm một đợt chân khí nữa, trấn định lại cảm xúc đang vô cùng hoảng loạn của Đạt Hề Minh.
Đạt Hề Hằng ân cần bước tới:
- Minh Nhi.
- Đạt Hề Tộc trưởng, Đạt Hề đại ca sẽ không có chuyện gì đâu. Phụ thân, kiểm tra từng ấy ngày rồi đã thấy lộ tuyến rút lui cụ thể của kẻ thù chưa?
Tần Liên Sơn nói:
- Người này vô cùng giảo hoạt, đã men theo con đường nhưng cơ bản không thể tìm ra được bất cứ dấu vết nào dù là sợi tóc hay vết chân ngựa. Chúng ta coi khu vực này là trung tâm, đã kiểm tra hết những con đường có thể rút lui nhưng đều không có kết quả.
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Cho tất cả mọi người quay về Tần gia trang, không cần phải tìm nữa.
- Không tìm nữa?
Tần Liên Sơn và Đạt Hề Hằng đều vô cùng ngạc nhiên.
- Kẻ thù đã có thể đánh Đạt Hề đại ca rơi xuống khe núi thì đương nhiên là có thể thong dong bỏ đi rồi. Huống hồ đã nhiều ngày như vậy, có tìm được chút manh mối e rằng cũng loạn rồi. Không phải tìm nữa.
- Vô Song, đó là tỷ tỷ của con đấy?
Tần Liên Sơn hết mực yêu thương ái nữ nên sốt ruột vô cùng. Nếu như ở Tần gia trang thì ông có thể tự tin rằng con gái ông sẽ không thể bị bắt dễ dàng như vậy. Nhưng Đại Thương Sơn này rộng hơn ngàn dặm. Chuyện xấu thực sự quá nhiều.
- Phụ nhân, người cũng không nên tự trách mình nữa. Đối phương thực lực không tầm thường. Nếu hắn đã muốn đối phó với tỷ tỷ thì lúc nào cũng có cơ hội. Trừ phi tỷ tỷ không bước ra khỏi cửa, vĩnh viễn trốn trong Tần gia trang.
Rồi hắn đứng lên, dặn dò:
- Xuống núi hết đi, ở đây không còn gì để tìm nữa đâu.
Rồi hắn dặn thêm mọi người chuẩn bị một cái cáng, khiêng Đạt Hề Minh xuống núi.
Bệnh tình trước mắt của Đạt Hề Minh chỉ là nội thương và hôn mê, chỉ cần uống đúng thuốc cộng thêm điều trị, khoảng nửa tháng nữa là đã có thể hồi phục như lúc ban đầu.
- Phụ thân, con có một vấn đề muốn biết.
- Vấn đề gì?
- Xiêm y của quý tộc ở trấn Đông Lâm này đều do cửa hàng nào cung cấp?
- Là Phương gia, hiệu may Phương gia nổi tiếng từ xưa đến nay.
- Được!
Tần Vô Song gật đầu nói:
- Con đi đây một lát!
Nói đoạn, hắn bước ra khỏi Tần gia trang, nhằm hướng tiệm vải Phương gia thẳng tiến. Tiệm vải Phương gia nằm ngay trên con đường náo nhiệt trấn.
Nhìn thấy Tần Vô Song đến, tiểu nhị của cửa tiệm nhiệt tình chào hỏi:
- Tần thiếu gia, đến tìm Phương thiếu gia của chúng tôi sao?
- Không phải, ông chủ của các ngươi có nhà không?
- Thưa Tần thiếu gia, gần đây ông chủ không ở nhà, có chuyện gì thiếu gia cứ nói.
- Được, ngươi lại đây xem, đây có phải vải của trấn ta không?
Tần Vô Song đưa miếng vải lấy được trong tay Đạt Hề Minh ra.
Tên tiểu nhị nhận miếng vải, nhìn một hồi rồi cười nói:
- Không phải không phải, miếng vải này vô cùng sang trọng. Trấn Đông Lâm chúng ta không có được loại vải tinh tế thế này. Tiểu nhân dám bảo đảm loại vải này không phải của trấn Đông Lâm chúng ta. Cả quận La Giang này cũng không thể có loại vải này.
- Ngươi chắc chứ?
Tần Vô Song trầm giọng hỏi.
- Tiểu nhân chắc trăm phần trăm. Tiểu nhân đã theo chưởng quầy làm nghề này mười mấy năm rồi. Điểm này thì có thể nhìn thấy được. Loại vải này vô cùng tinh tế, chí ít cũng phải là quý tộc cấp châu thành mới ăn vận sang trọng như vậy. Nói không chừng là Vương thành cũng nên.
Tần Vô Song gật đầu, không thèm để ý đến những lời tên tiểu nhị nói thêm nữa, quay người bỏ đi. Manh mối mà Đạt Hề đại ca liều chết được nắm trong tay e rằng là manh mối duy nhất để tìm thấy tỷ tỷ. Nhưng tính đến hôm nay, một chút xíu tiến triển cũng không có. Muốn tìm thì phải tìm ngay từ lúc mới xảy ra. Kéo dài thêm một ngày là tỷ tỷ tiến gần tới nguy hiểm thêm một bước.
Trở về Tần gia trang. Đạt Hề Minh đã tỉnh lại rõ ràng là đã đem chuyện miếng vải kể lại cho Đạt Hề Hằng và Tần Liên Sơn. Nhớ lại lúc nãy Tần Vô Song hỏi chuyện xiêm y cũng đã đoán ra bảy tám phần câu chuyện.
Thấy hắn trở về, mọi người cùng hỏi:
- Thế nào rồi?
Tần Vô Song nói:
- Không phải là của trấn Đông Lâm.
Đạt Hề Hằng gật gật đầu:
- Tất nhiên là không phải rồi, ở trấn Đông Lâm này ngoài Tần gia ra, ai có thể đả thương Minh Nhi được?
- Phụ thân, Đạt Hề Tộc trưởng, con quyết định đi châu thành Nam Vân Châu tìm một chuyến.
- Nam Vân Châu?
Tần Liên Sơn chau mày:
- Vô Song có phải là con nghi ngờ Tây Môn Đại phiệt không?
- Sự việc chưa được làm rõ thì ai cũng có thể là kẻ tình nghi. Tây Môn Đại phiệt và Đạt Hề đại ca còn có thù cũ, đương nhiên không thể không nghi ngờ được. Nhưng phụ thân cứ yên tâm. Con tuyệt đối không khiến ai phải oan uổng nhưng cũng không để cho hung thủ tiêu diêu ngoài vòng pháp luật!
Nói đến đây, Tần Vô Song bắt đầu bốc hỏa, thề với ngữ khí đầy giận dữ:
- Bất luận là ai làm chuyện này, con hứa là sẽ khiến kẻ đó phải ân hận cả đời. Phải trả giá gấp mười lần. Tuyệt không hối tiếc.
Nói xong, hắn quay người bước thẳng ra ngoài.
Bước ra đến ngoài sân, ba đội quân mà Tần Vô Song huấn luyện đã tập hợp đầy đủ.
- Mọi người, chuẩn bị sẵn tinh thần, bảo vệ tốt Tần gia trang! Nhớ là trong vòng nửa tháng nữa, Tần gia chúng ta đã không còn là Hào môn nữa mà là Ngoại tính Vương tộc! Suốt hai ngàn dặm xung quanh Đại Thương Sơn này đều là phong địa của chúng ta! Trong địa bàn của chúng ta, không được để bọn cường đạo có thể giễu võ giương oai!
- Vâng!
Tần Vô Song khoát tay, nhảy lên lưng ngựa, lao nhanh ra khỏi Tần gia trang tiến thẳng về phía đường lớn.
Trong phủ Tây Môn Đại phiệt. Tây Môn Vũ cũng đang triệu tập tất cả cao thủ trong gia tộc, tra hỏi.
- Ta hỏi lại lần nữa. Chuyện tiểu thư của Tần gia trấn Đông Lâm mất tích có liên quan gì đến các ngươi hay không?
- Phiệt chủ, không có mệnh lệnh của ngài, sao chúng tôi dám tự ý hành động?
- Đúng vậy, Phiệt chủ, chuyện này tuyệt đối không liên quan gì đến chúng tôi.
Tên Đại Hộ pháp cũng lên tiếng nói:
- Phiệt chủ, ý của ngài đã rõ ràng như vậy, tôi nghĩ cao thủ trong Phiệt cũng không đến nỗi ngu dốt mà gây thù với Tần gia trấn Đông Lâm đâu.
- Ừm, ta chỉ sợ là ai đó trong số các ngươi bị Nghiên nhi kích động đi sinh sự. Nếu như chuyện này không có liên quan gì đến Tây Môn Đại phiệt chúng ta thì tốt. Mọi người cứ im lặng quan sát. Ta nghe nói tiểu tử Tần gia đó đã quay về trấn Đông Lâm. Người này mà về, biết được chuyện, nhất định sẽ nổi giận lôi đình. Mọi người cứ chờ mà xem.
- Phiệt chủ, theo ngài thì ai đã gây ra chuyện này?
Đại Hộ pháp đột nhiên hỏi.
Tây Môn Vũ thở dài:
- Trên địa giới Xích Mộc Lĩnh ta mấy năm nay không biết đã có bao nhiêu vụ án thiếu nữ mất tích. Theo bổn Phiệt chủ thấy thì chuyện này cũng chỉ là một phần trong chuỗi án mất tích ấy thôi.
Đang nói đến đây thì một gã tâm phúc từ ngoài bước nhanh vào đại sảnh, lớn tiếng nói:
- Phiệt chủ, thiếu gia Tần gia ở ngoài cửa cầu kiến Phiệt chủ.
Tây Môn Vũ biến sắc, tim bắt đầu đập mạnh. Ông biết, sau khi chuyện này xảy ra, người đầu tiên tiểu tử Tần gia nghi ngờ sẽ là Tây Môn Đại phiệt. Chuyện này nhất định sẽ phải giải thích rất nhiều. Bất kể Tây Môn Vũ có hài lòng hay không, nếu như không muốn chuốc rắc rối vào người thì nhất định phải đi giải thích.
- Ta đi gặp hắn!
Tây Môn Đại phiệt khoát tay ra hiệu cho mọi người khống chế cảm xúc, không được để lộ ra bất cứ cảm xúc thù địch nào. Nếu như lúc này cao thủ gia tộc cùng xuất hiện thì hiểu lầm càng trầm trọng hơn.
Bước nhanh ra khỏi cửa, Tần Vô Song đã có chút mất kiên nhẫn.
- Tần tiểu ca, nói chuyện đã!
Tây Môn Vũ bước ra khỏi cửa, dẫn Tần Vô Song ra phía trước.
Đến được nơi yên tĩnh, Tây Môn Vũ mới cất lời:
- Ta biết Tần tiểu ca nhất định sẽ đến đây tìm Tây Môn Đại phiệt ta, nhưng bổn Phiệt chủ chỉ có một câu, chuyện mất tích của lệnh tỷ tuyệt đối không liên quan gì đến Tây Môn Đại phiệt. Lão phu nguyện lấy tính mệnh cả gia tộc ra đảm bảo!
- Ồ?
Tần Vô Song nhíu mày giận dữ:
- Tây Môn Phiệt chủ. Ông không định lừa ta bằng mấy câu ấy chứ?
- Chắc chắn là không, ta đã kiểm tra qua rồi. Cao thủ có khả năng đả thương Đạt Hề Minh công tử trong gia tộc chẳng có ai đủ thời gian gây án. Mà khuyển tử Tây Môn Thiên thì vẫn đang lánh mặt. Không thể đến trấn Đông Lâm gây chuyện được!
- Được. Nếu đã như vậy cảm phiền Tây Môn Phiệt chủ giúp ta một chuyện, được không?
- Tần tiểu ca không cần phải khách khí, có chuyện gì cứ nói. Chúng ta không đánh không quen, nói gì chuyện giúp hay không giúp?
- Được, Tây Môn Phiệt chủ là người thẳng thắn. Ta muốn nhờ Tây Môn Phiệt chủ mời tất cả chưởng quầy của các tiệm vải trong châu thành Nam Vân Châu đến phủ làm khách. Không thiếu một ai! Có phiền Tây Môn Phiệt chủ không?
Tây Môn Vũ hơi sững người. Không hiểu Tần Vô Song định giở trò gì. Nhưng ông cũng không có ý định từ chối, gật đầu nói:
- Chuyện này dễ thôi, cho ta thời gian một canh giờ. Trước buổi trưa, sẽ đưa tất cả người đến đây, đảm bảo không thiếu một ai!
- Được!
Tần Vô Song gật đầu nói:
- Vậy xin Tây Môn Phiệt chủ giúp một tay.