Khí Trùng Tinh Hà

Chương 169

Một trận đối chiến Tiên Thiên, đừng nói là bị thương, cho dù là bị áp chế về mặt khí thế, cục diện cũng hoàn toàn biến đổi, huống hồ là cơ thể trực tiếp bị kiếm khí của đối phương đánh trúng?
Kiếm khí cường đại của Tần Vô Song trực tiếp xuyên qua đâm vỡ một cái lỗ to, nhất thời khiến Số 8 máu chảy không ngừng, sắc mặt đại biến, liên tục lui về phía sau.
Đồng môn giao chiến, chỉ phân thắng bại, không phán sinh tử. Tần Vô Song một chiêu tới tay, cũng không truy giết, kiếm thế ngưng tụ lại mà không phát, coi thường Số 8 đó.
Chỉ cần đối phương hơi giãy dụa, kiếm khí của hắn sẽ liên tiếp giáng xuống, cho đến khi cướp đoạt được lực chiến đấu của đối phương mới dừng lại.
Trong ánh mắt của Số 8 vốn có loại khí ngạo nghễ, lúc này đã biến mất sạch sành sanh, thay vào đó là sự nghi hoặc và khủng hoảng, hắn không ngờ, bản thân lại có thể thất bại triệt để như vậy!
Trận thất bại này, có thể gọi là thất bại hoàn toàn, bị đối thủ hoàn toàn áp chế, một chút hi vọng lật ngược thế cờ cũng không có. Nếu không phải ở Lôi đài thi đấu đánh cược, sợ rằng lúc này sớm đã trở thành quỷ dưới kiếm của đối phương rồi.
- Như thế nào?
Tần Vô Song ngăn chặn kiếm thế lại, nhàn nhạt hỏi.
Số 8 mặc dù đeo mặt nạ, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ tiêu điều biểu lộ ra từ trong ánh mắt của hắn, cười khổ liên tục:
- Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Ta còn có lời gì để nói chứ!
Tần Vô Song gật gật đầu, đem ánh mắt chuyển về phía người chủ trì.
Người chủ trì kia cũng rất thức thời, đi lên trước, hô to:
- Quán quân thi đấu Lôi đài lần này, thuộc về Số 6! Tám phần tiền đặt cược, tất cả đều thuộc về Số 6!
Sau một tiếng tuyên bố này, dưới đài nhất thời vang lên tiếng hoan hô vang động. Những Đệ tử Cao cấp vốn xem trọng Số 6, tất cả đều nhảy nhót hoan hô. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG
Còn những kẻ xem trọng Số 8, cũng thấp giọng phát ra từng trận cảm thán.
Đặc biệt là Nghiêm Phong, vui mừng hớn hở, giống như bản thân mình mới là người chiến thắng ở Lôi đài chiến đấu lần này vậy, nắm chặt tay đè xuống:
- Thắng rồi, Tần sư huynh quả nhiên là lợi hại! Hắn thật sự đã thắng rồi!
Vi Dực đang quan khán từ xa mặt mày khẽ cau lại, cũng không nói gì. Chỉ là liếc nhìn về phía Tần Vô Song một hồi lâu, trong lòng hơi có chút không thoải mái.
Chu Phù vẻ mặt mỉm cười, bắt chuyện nói:
- Vi sư huynh, lần này, xem ra tiểu muội ta nhìn chuẩn hơn một chút rồi?
Vi Dực biết Chu Phù đang cố ý chế nhạo hắn, nhưng cũng không thể tránh được. Lần này, xác thực là nhất mạch của mình đã thua rồi, hơn nữa còn thua hoàn toàn triệt để.
Lập tức mỉm cười nói:
- Nhãn quang của Chu sư muội, lâu nay vẫn luôn rất chuẩn. Thắng được ngu huynh cũng là chuyện đương nhiên! Ha ha, mọi người chuẩn bị một chút đi, đợi sau khi Số 6 lĩnh xong phần thưởng, lại chuẩn bị thi đấu Lôi đài tổ thứ hai. Tổng cộng ba tổ, đây mới là tổ thứ nhất, tiếp theo mọi người cũng không được lơi lỏng mới được.
Tần Vô Song ở dưới hàng vạn hàng nghìn người vây quanh, tiến tới trước doanh địa. Quán quân thi đấu Lôi đài, lúc nào cũng là người nhận được sự vây quanh đông nhất, nhân khí vô cùng cao.
- Vị sư huynh này, có thể nói cho chúng ta, ngươi là của nhất mạch nào không?
- Đúng vậy, nói một câu thôi, có lẽ nơi này có sư huynh đệ cùng nhất mạch với ngươi, chúng ta đều rất sùng bái người.
- Sư huynh, nói một câu đi!
Đám đông vây quanh không ngừng người này một câu, người kia một câu, không ngừng bắt chuyện về phía Tần Vô Song.
Ngay lúc này, rèm cửa của doanh địa được kéo ra, bên trong có một người đi ra, bất ngờ chính là Chu Phù. Nàng có dung nhan tuyệt thế, ở dưới ánh sáng mặt trời, càng lộ rõ vẻ xinh đẹp hơn người, khiến tất cả đám môn nhân của Tinh La Điện đang ồn ào đều há mồm cứng lưỡi, không có ai dám nói thêm câu nào.
- Mọi người đang làm gì vậy?
Chu Phù khẽ trách mắng:
- Thân phận của tuyển thủ thi đấu Lôi đài đều được giữ bí mật, các ngươi có bản lĩnh, thì tự mình lên Lôi đài đi, đừng ở đây mà quấy rầy!
Bị Chu Phù quở trách một trận, những đệ tử này này sắc mặt đều vô cùng hổ thẹn, lần lượt xấu hổ rút lui, nhưng lại rất vui vẻ cam tâm tình nguyện, phảng phất có thể được mỹ nữ sư tỷ trách mắng một trận cũng là vinh hạnh cực lớn.
Thậm chí có mấy người trong đó, rõ ràng ôm tâm tư muốn nhìn lén sư tỷ mỹ nữ mà đến, nhìn thấy Chu Phù đi ra, đương nhiên là mừng rỡ ra mặt. Bị Chu Phù mắng như vậy, ngược lại mặt mày rạng rõ, thỏa mãn rời đi.
Tần Vô Song cười khổ lắc đầu, thầm nghĩ nhân khí của vị Chu sư tỷ này thật sự không tầm thường, cho dù là dạy người cũng có thể khiến người ta hưởng thụ như vậy.
Nếu đổi lại là một gã sư huynh khác đi ra nói những lời này, đám người này cho dù ngoài mặt không dám nói gì, trong lòng khẳng định cũng muốn oán thầm một trận. Nhưng bị Chu sư tỷ mắng, tất cả đều lộ ra biểu tình giống như nhặt được bảo bối gì vậy.
- Vị sư đệ này, mời vào trong!
Chu Phù hiển nhiên cũng biết tâm tư của những gia hỏa này, cũng không để ý, nàng ngoài việc không hài lòng với sự hoành hành bá đạo của nhất mạch Đại Điện chủ ra, đối với các đồng môn cũng tương đối khoan dung.
Tần Vô Song gật gật đầu, theo đuôi Chu Phù đến gần doanh trướng.
Chiến lợi phẩm đã hoàn toàn trưng bày ở đây. Chu Phù chỉ vào hộp ngọc đựng tám viên nội đan:
- Sư đệ, đây là tám viên nội đan, chỉ có đặt trong hộp ngọc này, mới có thể giữ được linh lực không bị hao mòn. Không biết trên người ngươi có đạo cụ cất giữ nội đan không. Nếu không có, thì phải nghĩ cách, làm sao mới có thể để linh lực của những nội đan này không bị mất đi!
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Đa tạ sư tỷ nhắc nhở. Tiểu đệ trùng hợp có một bọc hành lý cất đồ nho nhỏ. Nếu không cũng không có cách nào để bảo tồn tiền đặt cược là những viên nội đan được đặt ở đây.
- Điều này cũng đúng, sao ta lại không nghĩ tới chứ?
Chu Phù thản nhiên cười:
- Được rồi, không cần khách khí, những cái này đều là của ngươi!
Tần Vô Song đương nhiên sẽ không khách khí, đem tám viên nội đan được trưng bày trong hộp ngọc, cất vào trong tay áo của hắn. Tay áo rộng rãi, vừa vặn ngăn trở động tác của hắn, không có ai nhìn thấy hắn đem nội đan cất vào trong bọc hành lý trữ vật như thế nào.
Động tác này của hắn khiến mấy gã Đệ tử Trung tâm chủ trì đang ở đây đều có chút kinh ngạc. Đối với Tần Vô Song sự kính nể tăng thêm rất nhiều.
Chu Phù tán thưởng nói:
- Thân thủ hay, chẳng trách có thể thắng được vị trí Quán quân cuối cùng, quả thật là có năng lực chân chính!
Tần Vô Song khẽ cười, chắp chắp tay:
- Đa tạ liệt vị sư huynh sư tỷ, tiểu đệ xin cáo từ!
Tần Vô Song không muốn dây dưa lại nơi này chút nào, hắn biết, thời gian lưu lại nơi này càng lâu, sẽ có thêm nhiều thị phi. Mặc dù hắn không xác định người uy hiếp hắn trước đó xuất ra từ phương nào, nhưng mười phần đến chín khẳng định có quan hệ với mấy vị chủ trì ở nơi này.
Những chủ trì này, nếu đoán không lầm, có lẽ chính là các môn đồ đắc ý nhất dưới trướng của năm vị Điện chủ Tinh La Điện.
Tần Vô Song đang định rời khỏi doanh trướng, sau lưng một người đột nhiên hỏi:
- Sư đệ chậm đã!
Tần Vô Song chậm rãi dừng lại, quay đầu lại hỏi:
- Không biết sư huynh còn có gì chỉ giáo.
Người gọi hắn dừng lại, cũng chính là môn đồ thiên phú kiệt xuất, môn hạ của Tam Điện chủ Chung Vô Ẩn, tên là Triệu Mục Chi.
Triệu Mục Chi hỏi:
- Ngu huynh có một vấn đề vẫn luôn có nghi vấn. Không dám xin hỏi, sư đệ ngươi là môn hạ của Điện chủ nhất mạch nào?
Mấy người khác, kỳ thực cũng rất hiếu kỳ, bao gồm cả Vi Dực trong đó, đều muốn biết, vị sư đệ không biết từ đâu chui ra này, rút cuộc là môn hạ của Điện chủ nhất mạch nào.
Trước đó khi Tần Vô Song báo danh, năm người này đều nhìn qua diện mạo của Tần Vô Song, đều có thể khẳng định không phải là người của nhất mạch mình, vì vậy đều cho rằng là đệ tử của bốn mạch khác.
Tần Vô Song ung dung mỉm cười, dừng một chút, rồi đột nhiên nói:
- Thi đấu Lôi đài này không phải yêu cầu thân phận bí mật sao?
Triệu Mục Chi ngây người, cười khanh khách:
- Đó là bí mật trên Lôi đài, để tránh cơn tức giận tranh giành không đâu giữa mọi người. Ảnh hưởng đến đoàn kết đồng môn. Mấy người chúng ta không tham gia vào loại phân tranh Lôi đài cấp bậc đó, nên ngươi cũng đừng ngại.
Ý tứ là, loại phân tranh cấp bậc này không tạo ra sự hứng thú cho bọn họ. Loại cảm giác ưu việt này càng khiến Tần Vô Song không muốn phản ứng thêm nhiều hơn. Nhàn nhạt cười nói:
- Sự tồn tại cấp bậc này của tiểu đệ, sợ rằng cũng khó lọt vào pháp nhãn của sư huynh. Chuyện theo sư phụ nào, chưa được gia sư cho phép, không dám dễ dàng tiết lộ. Cáo từ!
Nói xong, cũng không đợi Triệu Mục Chi trả lời, cước bộ nhanh chóng tiến ra bên ngoài.
Chu Phù thấy Triệu Mục Chi mặt mày ngốc nghếch, không khỏi buồn cười:
- Triệu sư đệ, tự làm mình mất mặt sao?
Trên khuôn mặt tuấn tú của Triệu Mục Chi lóe lên một làn sương mù, tự mình khỏa lấp:
- Tiểu tử này, sau này đừng để ta nghe nói đến!
- Này này này, nghe khẩu khí này của ngươi còn định lấy lớn hiếp yếu sao?
Chu Phù cười nói.

Sau khi rời khỏi doanh địa, Tần Vô Song tìm được chỗ hẻo lánh, đem mặt nạ và phục sức thi đấu cởi ra, khôi phục lại diện mạo vốn có, sau khi bảo đảm tất cả không lộ ra bất cứ sơ hở gì, lúc này mới từ chỗ bóng tối bước ra.
Nghênh ngang đi tới bên cạnh Lôi đài, lúc này, thi đấu của tổ thứ hai đã sắp bắt đầu rồi. Tần Vô Song lúc này cũng không có nhiều hứng thú để quan chiến.
Tham dự một trận thi đấu Lôi đài, khiến hắn đại thể có một kết luận, biết được vị trí của bản thân ở trong Tinh La Điện như thế nào. Ngoài mấy gã Đệ tử Trung tâm chủ trì ra, Tần Vô Song tự thấy bản thân không thua bất kỳ ai.
Vừa định rời khỏi, đột nhiên thoáng nhìn xa xa, Nghiêm Phong đang nhìn đông nhìn tây, biểu tình lo lắng, hiển nhiên cũng đang tìm hắn, đợi hắn xuất hiện.
Tần Vô Song đi tới, nhẹ giọng nói:
- Đừng lên tiếng, ngươi ra khỏi cốc trước đi, một người đi, ta sẽ đuổi theo ngươi.
Nghiêm Phong ngây người sửng sốt, lập tức lĩnh ngộ được. Vòng vo bên cạnh Lôi đài hai vòng, lúc này mới một mình hành động hướng ra ngoài mà đi. Tần Vô Song cũng không vội vàng đuổi theo, cũng không chậm không nhanh hướng ra bên ngoài mà đi. Đi đến chỗ cửa ra, lấy lại hai món Tiên Thiên thế chấp, rồi theo đuôi mà ra.
Một lát sau, hai người một trước một sau ra khỏi Vạn Tượng Cốc.
Tần Vô Song đi đường rất cẩn thận, đảm bảo phía sau không có ai đuổi theo, lúc này mới trút bớt một số tâm sự. Hắn vốn lo lắng, đám người uy hiếp đó sẽ không từ bỏ, tiếp tục bám theo.
Hôm nay xem ra, đối phương tựa hồ đã tạm dừng công kích, ít nhất trước mắt không có dự định này.

Sau khi rời khỏi Vạn Tượng Cốc mười mấy dặm, Tần Vô Song lúc này mới bước nhanh đuổi theo Nghiêm Phong. Nghiêm Phong lúc này, trong nhãn thần đã tràn đầy sùng bái và hâm mộ.
- Tần sư huynh, đúng là ngươi rồi! Nếu không phải ngươi rút Tử Dương Kiếm ra, ta căn bản không nhận ra ngươi, hại ta lo lắng hồi lâu.
- Hắc, thanh Tử Dương Kiếm này, quả nhiên không bình thường!
Tần Vô Song thở dài:
- Nghiêm Phong, ta định xuống núi, nếu ngươi tin ta, ngươi hãy đưa hết vật liệu trên người cho ta trước đi.
Nghiêm Phong lúc này còn có gì không tin nữa. Không chút nghĩ ngợi, đem tất cả nguyên liệu thu thập được, bao gồm cả Thanh Hàn Thạch đó, tất cả lấy ra hết, giao cho Tần Vô Song.
- Được, sau khảo hạch cuối năm, ngươi hãy tới Thanh Vân Điện tìm ta. Ta nhất định sẽ trả cho ngươi. Nhục Thân Kim Đan, Tiên Thiên Sơ Linh Đan, chỉ cần luyện ra, tuyệt đối sẽ đưa cho ngươi không thiếu thứ gì!
Nghiêm Phong gật gật đầu:
- Được, vậy tiểu đệ xin nhờ cậy Tần sư huynh!
Nói đến đây, thanh âm của Nghiêm Phong cũng không kìm được có chút nghẹn ngào, cố gắng khổ cực nhiều năm như vậy, lần này cuối cùng có thể dễ dàng thực hiện mộng ảo như vậy.
Nếu không phải ra cửa gặp quý nhân, hai loại vật liệu chính của Tiên Thiên đan dược, sợ rằng có cố gắng thêm mười năm cũng chưa chắc có thể thu thập được!
Lần này thật sự là gặp đại quý nhân! Từ trong sâu thẳm nội tâm, Nghiêm Phong đã xem Tần Vô Song như đại ân nhân, đại quý nhân.
Bình Luận (0)
Comment