Vòng đấu thứ hai kết thúc viên mãn, cũng không có gì trở ngại, ba mươi hai cường giả đã được thăng cấp.
Mà những trận quyết đấu khác tuy rằng cũng lộ ra nhiều điều phấn khích hứng thú nhưng cũng không có xuất hiện cái gì gọi là hắc mã, trên cơ bản đều là xuất hiện những kẻ có thực lực mạnh, còn những kẻ có thực lực yếu thì bất đắc dĩ đều bị đào thải ra ngoài. Trong ba mươi hai cường giả này thì nhất mạch của Truân Trung Trì lần này lại được mùa, trong đó vậy mà có đến bảy gã.
Năm ngoái, Thanh Vân Điện của nhất mạch Truân Trung Trì trong ba mươi hai hạng đầu thì chỉ có sáu gã. Mà năm nay lại xuất hiện bảy gã. Trong việc này tự nhiên là bởi vì xuất hiện biến số Tần Vô Song.
Cần biết rằng, mặc dù là nhất mạch Đại Điện chủ thì cũng chỉ có chín gã mà thôi. Mà trong số mười sáu gã khác thì toàn bộ đã được phân chia cho ba vị Điện chủ còn lại.
Môn hạ Đệ tử Trung tâm của Trưởng lão cùng Pháp vương gần như là bị đào thải toàn bộ.
Dưới một vòng trận đấu này, thế cục đã dần dần bắt đầu gay cấn. Vẫn như trước, một ngày nghỉ ngơi và hồi phục.
Ngày nghỉ ngơi và hồi phục này để cho rất nhiều đệ tử cơ hội được nghỉ ngơi hồi phục. Vòng chiến đấu thứ hai này đã khiến cho không ít các đệ tử tiêu hao tinh lực vô cùng lợi hại.
Trong Chủ điện, Trác Bất Đàn triệu tập tất cả chín tên đệ tử được thăng cấp của nhất mạch mình.
- Các đồ nhi, biểu hiện của các ngươi khá lắm, cứ tiếp tục phát huy như thế.
Trác Bất Đàn mỉm cười cổ vũ:
- Thành tích của nhất mạch chúng ta lần này vi sư cũng không cần phải lo lắng nhiều, có Đại sư huynh của các ngươi ở đây, tổng thành tích cũng sẽ không có kém.
Vi Dực mỉm cười, khiêm tốn nói:
- Sư phụ, đây là người dạy dỗ tốt, nếu chỉ dựa vào sức của một mình đồ nhi thì cũng không có cách nào có thể phát huy tốt cho nhất mạch chúng ta.
- Ừm, các ngươi toàn lực ứng phó đi. Trận thi đấu bài danh năm nào cũng có, không cần so đo được mất quá mức, nếu thực sự là gặp đối thủ không thể thắng được thì cũng không cần phải liều mạng để đấu, tránh cho tổn thương hòa khí đôi bên. Dực nhi, ta tin rằng mấy Điện chủ kia cũng sẽ giáo huấn đệ tử như thế, lúc gặp phải ngươi đều sẽ tự động nhận thua.
Trác Bất Đàn nói tới đây, cũng mỉm cười nói:
- Đương nhiên, vi sư hôm nay tìm tới các ngươi là muốn nói cho các ngươi nếu có thực lực tấn công sâu vào mười hạng đầu thì sẽ dùng toàn lực ứng phó. Còn nếu không tiến tới được mười hạng đầu thì phải nhất thời ẩn nhẫn, tránh cho khỏi bị thương tích quá nặng, ngược lại lại ảnh hưởng tới tu luyện năm sau của các ngươi. Tinh La Điện của chúng ta tôn sùng trăm hoa đua nở. Ta biết các ngươi lần này, khẳng định đối với nhất mạch Nhị Điện chủ có chút lo lắng. Nhưng mà…
Ánh mắt ông ta nghiêm khắc quét một vòng, mới chậm rãi nói:
- Chính ta trước đây đã nói với Dực nhi, một cành hoa siêu phàm xuất chúng không làm nên mùa xuân. Nhất mạch này của chúng ta muốn trở thành lĩnh tụ của Tinh La Điện thì nhất định phải dựa vào thực lực chân chính, dựa vào thủ đoạn chân thực, dựa vào đức mới có thể dẫn dắt được Tinh La Điện đi đúng phương hướng, còn rất nhiều chuyện mà vi sư chưa từng hỏi qua, từ nay về sau các ngươi tự mình lĩnh ngộ.
Các đệ tử này hiển nhiên đã được Vi Dực dặn dò trước, biết sư phụ đã biết rõ ràng những hành vi của bọn chúng ở Vạn Tượng Cốc và Chủ mạch Lăng Vân Phong, cũng có điều hiểu rõ, nghe sư phụ đề cập tới đều là vô cùng hổ thẹn không thôi.
- Vốn dĩ, hôm nay ta không nên tìm các ngươi để nói về mấy chuyện này. Ít nhất thì vi sư nên sau khi trận thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm kết thúc thì mới nên triệu tập các ngươi. Nhưng mà ta lúc này lại biến đổi chủ ý. Có biết vì sao vi sư lại thay đổi chủ ý không?
Vi Dực bị Trác Bất Đàn nhìn chằm chằm, suy nghĩ một lát, vẫn là bẩt đắc dĩ lắc đầu:
- Đệ tử không nghĩ ra!
Trác Bất Đàn thở dài:
- Chỉ là bởi vì sư phụ hôm nay lúc đang theo dõi cuộc chiến ở trên Diễn võ đài đã nghe được hai câu của Tần Vô Song bên nhất mạch Nhị Điện chủ. Hắn nói, kiếm chiêu vô mạnh yếu, cảnh giới có cao thấp. Hắn nói tiểu nhân quân tử không ở kiếm thuật mà là ở tâm thuật. Dực nhi, luận về mặt cảnh giới lần trước vi sư đã nhắc qua ngươi. Độ cao quyết định ở tầm nhìn của các ngươi, tầm nhìn quyết định lòng dạ các ngươi, mà lòng dạ lại quyết định cảnh giới cả đời của các ngươi. Tần Vô Song kia hôm nay ở trên Diễn võ đài, độ cao về cảnh giới của hắn đã được mở ra, đây là một gã hoàn toàn không giống với Tần Vô Song, kẻ đã đại khai sát giới ở các Công quốc. Vi sư có thể nhìn ra khí chất của kẻ này luôn luôn được đắp nặn, luôn luôn hướng tới sự hoàn mỹ. Hắn hôm nay cùng Hạ Phi Hồng so kiếm rõ ràng có thể đả thương địch thủ, nhưng trong thời khắc tinh diệu cuối cùng lại khống chế được kiếm khí, hắn khiến cho Hạ Phi Hồng tâm phục khẩu phục, sùng bái không thôi. Đây chính là cảnh giới. Lấy kiếm thắng nhân, lấy đức phục nhân. Cái gì gọi là lòng dạ, đây chính là lòng dạ. Ở trong lúc mà Hạ Phi Hồng mắng chửi hắn không phải là kiếm quân tử, hắn đã có thể lấy đức báo oán, sử dụng thủ đoạn quân tử đánh bại Hạ Phi Hồng. Từ nay về sau Hạ Phi Hồng sẽ trung thành hết lòng vì Tần Vô Song. Đó cũng là cảnh giới!
Trác Bất Đàn chậm rãi nói, các đệ tử đều nghe từng lời từng lời mang vẻ mặt ngưng trọng, mồ hôi chảy không thôi.
Nhất là Vi Dực, liên tưởng tới trận đấu năm trước cùng Hạ Phi Hồng, đã đem Hạ Phi Hồng đánh bay thẳng xuống đài. Tuy rằng trên lực lượng thì quả thật để đối phương không thể không phục, nhưng ở sâu trong nội tâm hắn biết rõ, Hạ Phi Hồng chưa chắc đã thực sự tôn sùng hắn. Bởi vì Vi Dực ở trong trận chiến đó vẫn chưa có dùng hành động lấy đức phục nhân, cũng không khiến cho Hạ Phi Hồng cảm thấy cảm kích.
- Được rồi, buổi nói chuyện này đến đây thôi, các ngươi tự trở về suy nghĩ sâu xa một chút. Ngày mai là ngày nghỉ ngơi, các ngươi cứ tự lĩnh ngộ.
Trác Bất Đàn cười sảng khoái, phất tay bảo mọi người giải tán. Mấy kẻ đệ tử này đang chuẩn bị lui xuống thì Vi Dực lại đột nhiên hỏi:
- Sư phụ, theo như sự suy đoán của người, Tần Vô Song này rốt cuộc có thể đi đến vị trí thứ bao nhiêu?
- Với sự phỏng đoán này của ta thì hắn nếu như không gặp ngươi trước thì mười hạng đầu là chuyện chắc chắn!
Ánh mắt của Trác Bất Đàn liếc nhìn Vi Dực:
- Dực nhi, thứ tự nói chung cũng chỉ là cái hư danh, nếu như ngươi ngay cả một cái đạo lý đơn giản này mà không thể vượt qua được, ngươi trong tương lai cùng với Tần Vô Song tranh đấu thì ngươi cũng không có lợi thế rồi.
Vi Dực lúng ta lúng túng không nói gì. Hắn trong năm đầu tiên thăng từ Đệ tử Cao cấp lên Đệ tử Trung tâm, trong trận thi đấu bài danh lại chỉ xếp ở vị trí mười một. Bởi vậy hắn thực sự muốn biết tên Tần Vô Song này cũng là năm thứ nhất tiến vào hàng ngũ Đệ tử Trung tâm thì rốt cuộc có thể tiến vào đến cấp bậc nào.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.comRốt cuộc hắn vẫn là không thể bỏ được ý niệm ganh đua thiệt hơn. Nghe sư phụ thở dài như vậy thì trong lòng không khỏi có chút chấn động, xấu hổ không thôi.
Ở trong trí nhớ của hắn, sư phụ chưa từng dùng qua khẩu khí như vậy nói chuyện với hắn. Chẳng lẽ, biểu hiện của hắn luôn luôn phấn đấu như vậy, thật lại khiến cho sư phụ thất vọng như vậy sao?
Hắn lại không biết Trác Bất Đàn chính là thương càng nhiều, trách càng nặng.
Dù sao là Linh căn Tiên Thiên, ở Tinh La Điện, Vi Dực cũng là kẻ duy nhất. Một kẻ có thiên phú tài hoa như vậy, nhưng đối với Trác Bất Đàn, cũng là không quá quan trọng. Có một đệ tử như vậy, hắn tự nhiên là rất hi vọng Vi Dực có một tương lai tiền đồ rộng mở. Tương lai tu vi còn qua cả Trác Bất Đàn hắn, dẫn dắt Tinh La Điện, dẫn dắt Đế quốc Đại La ngày một phát triển, ngày càng hưng thịnh. Nếu có thể, hắn thà rằng để cho Vi Dực ở trong trận thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm đại bại một trận.
Có lẽ, sau khi trải qua một trận đại bại dưới tay kẻ khác, mới có thể thực sự khiến Vi Dực hiểu được cái gì gọi là cảnh giới.
Mà hắn, luôn luôn đứng ở trên đỉnh cao trong thế hệ trẻ tuổi của Tinh La Điện, bất kỳ một lời dạy dỗ gì cũng chỉ là một sự cứng nhắc, cũng không có gì gọi là phục tùng, cùng không có cách gì có thể khắc sâu trong tâm trí.
Chỉ là, cái trận bại này, Trác Bất Đàn từ trước tới giờ vẫn không đợi được. Năm nay hiển nhiên là không thể có rồi.
- Có lẽ, ba năm, năm năm sau, chờ cho Tần Vô Song kia lớn dần lên, có thể khiến cho Vi Dực nếm một chút mùi vị thất bại. Ha ha, chỉ là ý tưởng của ta, nếu để mấy tên Điện chủ khác biết được, ắt cho rằng ta gạt cánh tay đắc lực ra ngoài, làm sao lại có thể hi vọng cho đệ tử của chính mình thất bại chứ?
Trác Bất Đàn bất đắc dĩ cười. Trong toàn Tinh La Điện, cao thủ không ít, năm vị Điện chủ mỗi kẻ đều là những cường giả thế gian hiếm có, đều là Cao Linh Võ Cảnh. Tuy rằng thực lực của bốn vị Điện chủ khác cũng không kém hắn bao nhiêu, nhưng ở trong rất nhiều thời điểm Trác Bất Đàn vẫn là cao thủ tịch mịch, có cảm giác khó tìm được đối thủ.
Hắn cũng biết không thể trách bọn họ được, bốn vị Điện chủ khác không ở vị trí của hắn. Vị trí của Đại Điện chủ, cũng rất có thể ở cái độ cao của vị trí này nhìn ra được rất nhiều vấn đề.
Nghỉ ngơi một ngày, trận đấu vòng thứ ba, hừng hực khí thế bắt đầu.
Lần này, chỉ còn lại ba mươi hai gã Đệ tử Trung tâm. Qua ngày hôm nay thì mười sáu kẻ ở trong này sẽ bị hạ đo ván ra ngoài.
- Một vòng này, tuyển thủ hạt giống không hề được hưởng thụ ưu đãi đặc biệt. Tất cả các đệ tử dự thi toàn bộ bình đẳng như nhau. Thẻ số thứ tự đều đặt chung một chỗ. Rút ra hai cái thì là trở thành đối thủ của nhau. Hay nói cách khác, tuyển thủ hạt giống trong lúc đó cũng không được áp dụng nguyên tắc lảng tránh. Một vòng này, hai tuyển thủ hạt giống gặp nhau khẳng định sẽ xuất hiện!
Đại Điện chủ mỉm cười, khoát khoát tay:
- Các ngươi, đều chuẩn bị tốt cả chưa?
- Chuẩn bị tốt rồi!
Tất cả rầm rầm đồng thanh trả lời.
- Được, trận đấu tới vòng này thì chúng ta cũng sẽ không cần phí nhiều lời thừa nữa. Thẻ bài số thứ tự của các ngươi đều ở trong đây, vẫn như trước là năm vị Điện chủ thay phiên nhau lên rút thẻ số thứ tự. Mỗi lần rút ra hai thẻ, chính là đối thủ của nhau.
Đại Điện chủ khoát khoát tay, để cho Ngũ Điện chủ Điền Tri Hành lên trước. Thẻ số thứ tự rất nhanh đã được định xuống.
Vòng này của Tần Vô Song lại vẫn là không có duyên gặp tuyển thủ hạt giống.
Đối thủ của hắn là đệ tử trong trận thi đấu bài danh năm ngoái xếp vị trí hai mươi sáu. Tần Vô Song liếc mắt nhìn qua, trong lòng không khỏi chấn động.
- Sao lại thế này chứ?
Tần Vô Song cười khổ.
Người này, Tần Vô Song theo thân ảnh và vũ khí của hắn liền phán đoán ra, đối thủ ở trước mắt rõ ràng là đối thủ cuối cùng của hắn ở trận đấu lôi đài cá cược tại Vạn Tượng Cốc.
Nếu hắn nhớ không nhầm thì kẻ này chính là người của nhất mạch Đại Điện chủ.
Hiển nhiên, kẻ đó cũng đã nhận ra Tần Vô Song, Tử Dương Kiếm ở sau lưng Tần Vô Song, còn có sợi roi xà hình đã để cho hắn ấn tượng quá lớn.
Trận đấu lần trước khiến cho hắn bại không còn gì để nói. Cơ hồ có thể nói là bị Tần Vô Song càn quét, bất luận việc của hắn sau đó có suy diễn như thế nào, giả thiết qua vô số loại khả năng. Nhưng cuối cùng cũng vẫn là trong hoàn cảnh bi thương, tự mình căn bản không có cách nào lay động sự phòng ngự của Tần Vô Song, càng không có cách nào có thể tránh được đường kiếm giống như ma quái của Tần Vô Song.
Mà đối thủ này khiến hắn không có lực đối phó, chính là Tần Vô Song, chính là kẻ mà tối hôm trước sư phụ vừa mới khen hắn, vô cùng tôn sùng ca ngợi nhân vật tương lai có thể cùng kề vai sát cánh với Đại sư huynh Vi Dực.
Sự khuyên bảo dạy dỗ của sư phụ vẫn còn văng vẳng ở bên tai. Gã số 26 này thở dài một tiếng, trong đầu lại không ngừng suy nghĩ, không ngừng đặt ra giả thiết, cuối cùng vẫn là bi ai, bất luận như thế nào thì hắn căn bản cũng không thể làm lay động ưu thế tuyệt đối của Tần Vô Song.
- Nếu không tiến tới mười hạng đầu thì phải hiểu nhận định tình hình, xem xét thời thế, ngộ nhỡ ở trên trận đấu bị thương quá nặng, ngược lại lại ảnh hưởng sự tu luyện của năm sau.
Sự dạy bảo của sư phụ vẫn còn văng vẳng bên tai. Gã số 26 kia bất đắc dĩ lắc đầu, lập tức đi đến bên trọng tài, bất đắc dĩ thở dài:
- Chấp sự tiên sinh, trận chiến này, ta nhận thua.
- Nhận thua?
Chấp sự trọng tài kia không khỏi ngẩn ngơ cả người.