Khí Trùng Tinh Hà

Chương 249

Bên ngoài doanh trướng, chín gã Đệ tử Trung tâm của Tinh La Điện mỗi người đều chăm chú đề phòng. Một giờ trước, ở sâu bên trong Bích Phù Sơn truyền đến một tiếng thét dài sắc nhọn, biểu hiện thực lực không hề tầm thường. Dù cho bọn họ không biết tiếng thét dài này là do ai phát ra nhưng đoán rằng nó cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.
Lúc này, cách bình minh chỉ còn khoảng trên dưới một canh giờ, cũng là thời điểm hắc ám cuối cùng trước khi bình minh, cũng là thời điểm mà con người cảm thấy mệt mỏi nhất, là thời điểm dễ mất tinh thần nhất.
Nhất là Vi Dực ở vòng bên ngoài, lại không dám có nửa phần sơ suất. Tiếng thét dài vừa rồi khiến hắn thân là Trung Linh Võ Giả thế nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được một áp lực vô hình.
Kẻ có thể khiến Vi Dực cảm thấy áp lực như vậy thì ít nhất cũng là Trung Linh Võ Cảnh! Hơn nữa, tu vi ít nhất cũng không ở dưới hắn, thậm chí còn mạnh hơn cả hắn nữa.
Xét đến cùng thì Vi Dực còn trẻ, đột phá tiến vào Trung Linh Võ Cảnh cũng chẳng qua chỉ là chuyện của hai ba năm trước. Ở trên cảnh giới của Trung Linh Võ Cảnh vẫn là thuộc vào đẳng cấp mới nhập môn tu luyện, cảnh giới tương đối vẫn là có chút yếu kém.
Tuy rằng hắn là Linh căn Tiên Thiên nhưng tu luyện của cảnh giới Trung Linh Võ Cảnh so với cảnh giới Sơ Linh Võ Cảnh lại hoàn toàn không giống nhau. Nếu muốn đột phá thì phải đồng thời cùng tiến bộ ở năm loại thuộc tính ngũ hành cơ bản, bất kỳ một cái thuộc tính nào ngừng trệ thì sẽ kéo theo cả quá trình tu luyện lùi lại. Bởi vậy, tu luyện Trung Linh Võ Cảnh so với tu luyện Sơ Linh Võ Cảnh, khó khăn ít nhất cũng là gấp năm lần. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.com
Bởi vậy, Sơ Linh Võ Cảnh đột phá vào Trung Linh Võ Cảnh cố nhiên là khó, nhưng từ Trung Linh Võ Cảnh đột phá đến Cao Linh Võ Cảnh thì lại càng khó khăn hơn rất nhiều.
Mặc dù Đế quốc Đại La là một Đế quốc Trung phẩm, thế nhưng lại cũng chỉ có năm năm đạt được đẳng cấp đó, nghiễm nhiên trở thành bá chủ của Đế quốc Đại La, trở thành Điện chủ của năm Đại điện trong Tinh La Điện.
Đột nhiên, Vi Dực trừng mắt, ánh mắt dừng ở phía trước, thấp giọng quát:
- Kẻ ở phía trước, đứng lại!
Sau đó, Vi Dực trong lòng chấn động, hắn cảm giác được một luồng linh lực uy áp vô cùng lớn mạnh, phảng phất như đột nhiên từ bên trong xuất ra, giống như ngọn núi lửa đang đứng im bỗng dưng phun trào mãnh liệt, phô thiên cái địa ùn ùn kéo tới. Vi Dực vội thúc động linh lực cùng với tia linh lực này đối kháng.
Tia linh lực uy áp này của Vi Dực nhất thời thúc giục, giống như một mũi nhọn đâm thẳng vào đối phương, va chạm lẫn nhau, giống như đụng phải một bức tường sắt, khiến cho Vi Dực không nhịn được lùi về phía sau vài bước.
Mà gã nam nhân đối diện lúc ẩn lúc hiện, giống như một luồng gió, lại phảng phất như một đạo mây khói, chỉ là lượn lờ đong đưa qua, thế nhưng lại cứ tiếp tục tiến tới. Vi Dực cả kinh, một thoáng va chạm trong nháy mắt này, hắn thế nhưng lại âm thầm bị thua thiệt. Lập tức quát:
- Mọi người cẩn thận canh gác, cường địch đột kích. Không được tách ra!
Đối diện với người kia, vẫn giống như sương khói, chậm rãi nhẹ nhàng bay tới, miệng lành lạnh hỏi:
- Trung Linh Võ Giả, cũng được, ta tới hỏi ngươi, khế ước linh thú của ta có phải là bị ngươi giết hay không?
Vi Dực trong lòng chấn động, khế ước linh thú? Chẳng lẽ đầu Chiến linh thú mà Tần sư đệ đã giết, lại là khế ước linh thú của kẻ này? Một đầu Chiến linh thú đã khiến cho Tần sư đệ chật vật, thê thảm như vậy, vậy thì gã chủ nhân đứng sau không biết còn mạnh đến mức nào?
Nhưng mà đối phương đã đưa ra một câu hỏi như thế thì Vi Dực cũng không vội vàng trả lời, mà ngược lại, trầm giọng hỏi:
- Mấy vạn tính mạng ở trấn Tử Vân này có phải là các hạ sát hại?
- Những con kiến đó, giết một kẻ không chê ít, giết mười vạn kẻ không chê nhiều. Chính là ta giết đó.
Tên nam tử áo bào xám nở nụ cười tà ác, không ngừng tiến tới gần.
Vi Dực không dám chậm trễ, phất tay áo, trong tay đã nắm chắc Thiền Dực Đao, khí thế không ngừng phát ra, chuẩn bị công kích bất cứ lúc nào. Chỉ cần người này tiếp cận tới vòng phòng ngự của hắn, hắn sẽ không do dự liều chết công kích, dùng thế đao rất nhanh của hắn chém chết đối phương.
- Hửm?
Ánh mắt mãnh liệt của gã áo bào xám kia nhìn quét một vòng:
- Chín kẻ sao? Còn một kẻ ở trong doanh trướng, không chịu đi ra?
Cách xa như vậy hắn vẫn có thể cảm ứng được khí tức Tiên Thiên của Tần Vô Song, không ngừng lan tràn ra, lại không biết rằng lúc này là thời khắc mấu chốt Tần Vô Song thăng cấp lên Trung Linh Võ Cảnh.
Ý niệm trong đầu của Vi Dực trong khoảnh khắc điện quang lửa thạch đó xoay chuyển mấy lần. Nếu lúc này khai chiến ở đây, khí tức mãnh liệt của Tiên Thiên cường giả không ngừng va chạm, rất có khả năng ảnh hưởng tới sự trùng quan của Tần Vô Song.
Nếu đem kẻ này dẫn dụ đi chỗ khác tác chiến, Vi Dực tự hỏi thực lực của bản thân vẫn kém hơn hắn nửa cấp, nếu như được các huynh muội ở đây hỗ trợ thì có lẽ sẽ ổn định được chiến cuộc.
Cả hai cái đều khó lựa chọn, nhưng hắn biết không còn thời gian để do dự, thời gian cho hắn chọn lựa không có nhiều, cơ hội nhanh như chớp sẽ bị mất đi.
Nghĩ tới đây, Vi Dực trong lòng chợt sinh ra một cổ tình tự vô cùng cao thượng, hắn đã có quyết định.
Lập tức lạnh giọng nói:
- Các hạ, đầu Chiến linh thú kia là chính do ta giết chết. Ngươi giết hại nhiều người vô tội ở trấn Tử Vân, món nợ này ta phải tìm ngươi mà thanh toán. Có giỏi thì tới đây với ta!
Vi Dực nói xong, bay vọt qua hướng đồi núi bên trái.
Nam tử áo bào xám kia nghe hắn nói như thế, trong ánh mắt hung quang nộ phóng, âm thanh lạnh lùng nói:
- Nếu thực sự như vậy, vậy ngươi hãy chịu chết đi!
Nói xong, thân mình phóng lên bay vọt qua. Hắn thấy bên phía Vi Dực có chín kẻ nên ít nhiều cũng có chút đề phòng. Giờ phút này Vi Dực lựa chọn cách đánh đơn thương độc mã để giải quyết, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn cũng không có lý do mà cự tuyệt.
Chu Phù vội nói nhanh:
- Lục Thiếu Nam cùng Hoàng Triêu Dương nhị vị sư đệ, các ngươi tức tốc đến tiếp ứng Vi Dực sư huynh, không thể để hắn bị hại được. Thực lực kẻ này quả không vừa!
Lục Thiếu Nam cùng Hoàng Triêu Dương cũng là nhất mạch đệ tử cùng với Vi Dực, đối với Đại sư huynh ắt càng quan tâm hơn, nghe Chu Phù dặn dò như vậy liền vội vàng gật đầu, song song bay qua:
- Triệu Mục Chi sư đệ, ngươi dẫn theo Đặng Bá Hổ sư đệ cùng Miêu Trung Hiệp sư đệ cùng đi theo tiếp ứng, không thể để cho Đại sư huynh Vi Dực xảy ra chuyện gì.
Chu Phù ở thời khắc quan trọng này vẫn là có thể đảm đương mọi việc. Nàng biết, tên kia là đại địch, kẻ này ở đã ở đó, ít nhất ở nơi này tạm thời cũng không có tình hình nguy hiểm gì xuất hiện. Triệu Mục Chi cũng không dám chậm trễ, gật đầu nói:
- Rõ!
Chu Phù nói với sư đệ nhất mạch của mình là Lữ Đằng cùng Giản Duệ:
- Hai vị sư đệ, ba người chúng ta, liền phụ trách hộ pháp cho Vô Song sư đệ. Nếu có kẻ thù bên ngoài xâm nhập, các ngươi biết cần phải đối phó thế nào rồi chứ?
- Tất nhiên là liều chết chống đỡ, tuyệt đối không thể để cho kẻ địch quấy nhiễu Vô Song sư đệ bế quan đột phá!
Lữ Đằng tỏ thái độ thề sống thề chết, trong lòng cuồn cuộn nhiệt huyết.
Vừa rồi biểu hiện của Vi Dực sư huynh khiến cho bọn họ thấy được tình nghĩa đồng môn Tinh La Điện, thấy được đạo đức tốt đẹp của Vi Dực sư huynh.
Mấy ngày trước thua ở trong tay của Vô Song sư đệ, Vi Dực sư huynh lại không hề để bụng chuyện đó, bất chấp không ngần ngại vì Vô Song sư đệ mà tạo ra hoàn cảnh thuận lợi, không tiếc thân mình dẫn dụ cường địch đi chỗ khác.
Có thể nói hành động vừa rồi của Vi Dực chẳng những đã thu phục được tất cả đệ tử nhất mạch mình mà cả đệ tử của ba mạch khác cũng bội phục không ngừng. Có tấm gương này của Vi Dực, những người có trí tuệ này trong lúc nhất thời hiểu được cái gì gọi là trách nhiệm của Đệ tử Trung tâm Tinh La Điện, hiểu được ý nghĩa tu luyện của mình.
Đồng môn, cái gì gọi là đồng môn? Chính là ở trong một môn phái, trời có sập xuống thì cùng nhau đỡ lấy, đất có thụt xuống thì cũng cùng nhau lấp đầy để tồn tại! Chu Phù cảm khái vô cùng, lẩm bẩm nói:
- Vi Dực sư huynh, các ngươi phải bảo trọng đó!
Sau đó lại nhìn trong doanh trướng, trong lòng cũng có một chút bất an, lo lắng:
- Vô Song sư đệ, lại không biết lúc nào mới có thể đột phá thành công. Kẻ vừa mới đến kia hiển nhiên cũng là cường giả cấp bậch Trung Linh Võ Cảnh, thực lực của hắn so với Vi Dực sư huynh vẫn cao hơn một bậc. Chỉ có Vô Song sư đệ xuất quan, cùng Vi Dực sư huynh liên thủ công kích mới có thể giết chết kẻ này!

Ngẩng đầu nhìn hướng đông trên trời, một tia hắc ắm cuối cùng trước khi bình minh kia có cảm giác như vô cùng dài lâu, một vòng mặt trời mới mọc, cảm giác như chậm chạp chần chừ không chịu ló dạng.
Tần Vô Song lúc này đã tới thời khắc đột phá vô cùng mấu chốt. Một ngụm trọc khí bên trong đan điền của hắn đã chậm rãi theo linh lực không ngừng phun trào ra.
Ngụm trọc khí này đúng là loại tạp khí mà Sơ Linh Võ Cảnh tiến lên Trung Linh Võ Cảnh phải bài tiết đi ra, phun ra tia trọc khí này, liền có nghĩa là đường bế quan của Tần Vô Song đã đại công cáo thành! Tần Vô Song chậm rãi thổ nạp, dòng nước ấm kia đã bị hắn không ngừng thúc giục, dần dần đạt tới đỉnh điểm.
Chỉ cần luồng nước ấm này đạt tới đỉnh điểm thì cũng là lúc có thể hoàn toàn phun trào luồng trọc khí này ra, đó chính là hình thành tính đột phá thực chất! Chỉ là, trạng thái trên đỉnh điểm này liền giống như vầng mặt trời mọc phía đông kia, chậm chạp làm cho người ta lo lắng, chần chừ khiến cho người ta phải chờ đợi. Tần Vô Song hoàn toàn quên bản thân, chăm chú tiến lên đoạn đường cuối cùng này.
Hắn lúc này đã hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng không có thời gian rảnh rỗi đi quan tâm bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra biến cố ra sao.
Trong đầu hắn giờ chỉ có một ý niệm, đuổi luồng trọc khí đó ra bên ngoài, phá tan tia trói buộc cuối cùng của Sơ Linh Võ Cảnh, thành công thăng lên Trung Linh Võ Cảnh!
Vù!
Phía đông, một vòng mặt trời đỏ, ở dưới sự sốt ruột chờ đợi của bọn người Chu Phù, rốt cuộc thì nó cũng đã chịu nhú ra nửa đầu! Mặt trời mới mọc lên ở phía đông, một ngày mới rốt cục cũng đã đến, ánh sáng bình minh cuối cùng cùng đã bừng tỉnh trên một vùng đất lớn, tỉnh lại sau một đêm ngủ say, tản mát ra sức sống mới.
Tần Vô Song đang ngồi ở bên trong doanh trướng, tựa hồ cũng bị vòng mặt trời đỏ này nhen nhóm lên, một hướng đem dòng nước ấm trong lòng Tần Vô Song phảng phất mang theo một tia sinh lực thần kỳ, dường như số mệnh đã sắp xếp tốt đẹp hết cả mọi việc!
Vù!
Một ngụm trọc khí phun ra, trực tiếp hướng về phía trước, giống như một đạo lưỡi dao sắc bén xuyên phá lều trại, trực tiếp vọt ra bên ngoài, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Tần Vô Song hai mắt tràn ngập niềm say mê, thần thái sáng láng, chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng sảng khoái, toàn cơ thể như lần nữa thay da đổi thịt, lột xác biến hóa. Sải bước ra ngoài doanh trướng, bọn Chu Phù lập tức tới đón tiếp:
- Vô Song sư đệ, ngươi đột phá rồi?
Chu Phù là người đầu tiêng cất tiếng hỏi, trên mặt tràn ngập sự ân cần, thân thiết.
- Sư tỷ, đúng vậy!
Tần Vô Song cũng có một tia ý vui sướng, lập tức nhìn chung quanh, hồ nghi hỏi:
- Những người khác đâu?
Chu Phù đem tình hình lúc nãy kể lại tương đối một lần, không quên thêm một câu khẳng khái:
- Vi Dực sư huynh quả nhiên là người trí tuệ lớn, trong thời khắc mấu chốt, không bị thành kiến cá nhân trong môn hộ áp chế, đã dụ dỗ dẫn tên cường địch kia đi chỗ khác. Vô Song sư đệ, đây cũng là nhân cách mị lực mười phần vẹn toàn a.
Tần Vô Song trong ánh mắt thoáng chớp động, cũng là có chút cảm động vội hỏi:
- Chúng ta nhanh đi xem, không thể để Vi Dực sư huynh gặp chuyện có hại gì cả!
- Ừ, đi nhanh đi!
Chu Phù lập tức nói:
- Chúng ta đều đi!
Bốn người một hàng bay nhanh về theo hướng con đường bọn người Vi Dực đã đi, rất nhanh đuổi theo. Tần Vô Song trong lòng cảm thấy vô cùng ấm ấp, dù cho lúc này đang là trời đông giá rét, nhưng hành động nghĩa tình đồng môn của Vi Dực hiện lên trong vô hình, để hắn cảm nhận được tình cảm ấm áp trong đấu tranh nội bộ Tinh La Điện. Môn phái như vậy mới có thể xứng với danh đệ nhất tông phái của Đế quốc Đại La.
Trong đầu Tần Vô Song, thêm một lần nữa tăng thêm tình cảm tốt đẹp và lòng trung thành với Tinh La Điện, cũng càng thêm ý thức, trên người mình cũng phải có trách nhiệm như thế nào để gắn bó mọi người lại với nhau.
Bình Luận (0)
Comment