Khí Trùng Tinh Hà

Chương 258

Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận

Tần Vô Song chỉ cảm thấy mình không ngừng rơi xuống, cái cảm giác này giống như rơi xuống một cái động không đáy vậy, rơi mãi, rơi mãi, không bao giờ dừng lại.
Nhưng cái khiến hắn thấy lạ là nội thương hắn phải chịu lúc trước đang được lành lại với tốc độ chóng mặt. Toàn thân hắn giống như được bao bọc bởi một miếng ngọc mềm, thoải mái, dễ chịu khó tả. Lúc này không giống như bị rơi xuống vực sâu thăm thẳm mà giống như đang tận hưởng trong suối nước nóng vậy.
Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác này. Hắn đã chịu không biết bao nhiêu vết thương, nhưng lần này không nghi ngờ gì nữa, là lần nghiêm trọng nhất, cũng là lần tuyệt vọng nhất.
Nhưng cơ thể hắn vẫn lan tỏa ra sức sống mạnh mẽ, cái sức mạnh tự trị thương biến thái này lại một lần nữa phát huy.
Nhớ lần trước giao chiến với Vi Dực sư huynh, Tần Vô Song dùng cách đánh lưỡng bại bâu thương, bị Vi Dực đánh một chưởng, nhưng dựa vào sức mạnh tự trị thương đã dần dần khống chế được cục diện.
- Nhưng mà, nó có thể mạnh tới mức giúp ta rơi xuống đây mà không chết không?
Hắn thầm nghĩ.
Đúng lúc đó, hắn cảm thấy một sức mạnh cổ quái, dường như có một dòng khí lưu kỳ lạ từ phía dưới giữ hắn lại.
Rõ ràng nó rất gấp gáp, nhưng khi tiếp xúc với cơ thể Tần Vô Song lại lập tức trở nên hiền hòa, dường như rất hòa hợp với cơ thể Tần Vô Song. Hắn ngạc nhiên nhận ra rằng sức mạnh này sao lại quen thuộc đến thế!
Rõ ràng đây chính là dòng khí lưu hình thành từ ánh sáng năm màu mà hắn nhìn thấy ở Đại Thương Sơn, cũng là sức mạnh "chào mời" mà hắn gặp phải ở sơn động trên vách núi đó. Tuy khác địa điểm, khu vực, nhưng bản nguyên của sức mạnh thì giống như từ một khuôn mà ra.
Tần Vô Song hắn đang cảm nhận sâu sắc cái cảm giác quen thuộc này, cơ thể đang dần hồi phục. Mà sức mạnh thể xác hắn tiếp xúc lại cùng một nguồn với cái cảm giác quen thuộc kia.
Tần Vô Song chỉ cảm thấy tất cả dường như là giấc mơ, những gì hắn nhìn thấy lại là thần quang mà năm loại màu sắc đó hợp lại. Thứ ánh sáng ấy như một bông hoa sen ngũ sắc khổng lồ bao bọc lấy Tần Vô Song. Mọi thứ quen thuộc mà thân thiết vô cùng. Chỉ có điều lần này nó đến lần nữa lại như lần cuối cùng, Tần Vô Song cảm thấy ánh sáng dần tan đi, rồi thấy cơ thể mình đã ở dưới mặt đất.
Tần Vô Song có cảm giác may mắn vừa từ cõi chết trở về. Mở mắt ra, phía trước lại là một cảnh tượng khiến hắn phải há hốc miệng miệng! Vì nơi hắn đang đứng vô cùng quen thuộc. Đây không phải sơn động ở sâu trong Đại Thương Sơn đó sao? Tần Vô Song nhẩm tính, từ Bích Phù Sơn ở Ba Thục Quốc đến Đại Thương Sơn ít nhất cũng phải hàng vạn dặm. Hắn không đến nỗi rơi một cái mà xa như thế đấy chứ? Hoặc có thể phải chăng hắn đang ở trong tưởng tượng, thật sự không phải như hắn đang nhìn thấy?
Tần Vô Song đứng dậy đi một vòng phát hiện nơi này đúng là trong Đại Thương Sơn. Hắn đến đây không chỉ một lần, ấn tượng rất sâu sắc, đương nhiên không thể nhận nhầm.
- Sao lại như vậy?
Tần Vô Song nghĩ mãi không hiểu:
- Lẽ nào cái hố đó ở Bích Phù Sơn lại có Truyền Tống Trận thật?
Tần Vô Song chỉ cảm thấy chưa bao giờ lại hỗn loạn như lúc này. Trong đầu là một mớ hỗn độn, mơ hồ. Trận chiến ở Bích Phù Sơn khiến hắn nhận ra rằng, Đại lục Thiên Huyền không có thực lực tuyệt đối.
Giờ nghĩ lại, mình rơi vào sơn động đó gặp phải bốn Trung Linh Năng võ giả thực lực lớn mạnh, không phải hắn không đủ thực lực mà là trong không gian nhỏ hẹp đó, hắn rất khó triển khai thủ đoạn thông thiên. Lần thoát nạn tử thần này Tần Vô Song thấy may mắn ngoài sức tưởng tượng, nhưng cũng có vài điều suy nghĩ:
- Không biết Vi Dực sư huynh đã thoát khỏi Bích Phù Sơn chưa?
Hắn bất giác nhớ lại ba tiếng huýt rất sắc cũng rất gấp gáp đó. Nếu họ nghe thấy thì chắc chắn nghe được hết nội dung bên trong.
- Với trí tuệ của Vi Dực sư huynh có lẽ sẽ biết nên lựa chọn thế nào!
Tần Vô Song tự an ủi mình. Thật sự hắn không mong những người bạn đồng môn lại xông vào sơn động đó, nếu không thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng Tần Vô Song lại không biết, sau khi Truyền Tống Trận đó khởi động, linh lực của nó đã san bằng cả Bích Phù Sơn. Nếu bọn Vi Dực không chạy nhanh e là đã thành đồ bồi táng theo rồi.
Tần Vô Song định thần lại, bắt đầu dạo quanh sơn động. Mấy lần trước vào đây, hắn đến vội, đi cũng vội, cộng thêm cảnh giới không đủ, nên tuy có cảm nhận được sự thần bí của sơn động này nhưng cũng chỉ như chuồn chuồn đạp nước. Lần này hắn quyết định nghiên cứu kỹ hơn về sơn động thần bí này.
Lúc này, hơn ai hết, Tần Vô Song biết cơ thể hắn có sức mạnh tự trị thương, lần này lại thoát chết, mọi thứ đều có liên quan chặt chẽ với sơn động thần bí này. Có thể nói, sơn động này, Đại Thương Sơn này, đã cứu mạng Tần Vô Song hắn. Hắn luôn coi Đại Thương Sơn này như mẫu thân của mình, có một thứ tình cảm quyến luyến sâu sắc. Mà quả thực Đại Thương Sơn này đã nuôi dưỡng hắn, giúp hắn có được những thành tựu như hiện nay.
- Cái Truyền Tống Trận đó có thể đưa mình từ Bích Phù Sơn đến Đại Thương Sơn, thật sự quá huyền diệu. Đây tuyệt đối không phải cái mà Linh Võ Cảnh cường giả bình thường có thể đặt ra. Rốt cuộc thì bên trong cái Truyền Tống Trận này có bí mật gì?
Tần Vô Song tin chắc đã có người dùng thần thông sắp xếp một Truyền Tống Trận như vậy, chắc chắn cũng không đơn giản là chỉ để kết nối hai nơi với nhau.
- Đằng sau nó chắc chắn có huyền cơ!
Tần Vô Song triển khai Thần thức bắt đầu toàn lực tìm kiếm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Sơn động này rộng hơn sơn động ở Bích Phù Sơn, thậm chí quy mô không thua kém Hoàng cung đại viện của Bách Việt Quốc, vô cùng rộng lớn, như một khu lâm viên dưới mặt đất vậy, địa hình ngoằn ngoèo, cao cao thấp thấp, khiến người ta ứng tiếp không xuể.
Tần Vô Song không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào. Cuối cùng, hắn chú ý đến khu vực chính giữa sơn động, vì hắn cảm thấy ở đó có ẩn hiện một tia linh lực.
Kiểm tra kỹ mấy lần, Tần Vô Song cảm thấy viên đá xanh thiên nhiên đó rất đáng nghi. Tạo hình kỳ lạ, nhìn từ xa giống như một con hổ đang nằm phục, hoa văn rất cổ quái, nhìn như một loại cổ văn nào đó vậy.
Tần Vô Song tiến lại gần, vận linh lực xem có cảm ứng được gì không. Quả nhiên tảng đá có phát ra ánh sáng lạ, một quầng sáng kết hợp năm màu sắc. Quầng sáng chập chờn bất định như ánh nến đang lung lay trong gió.
Tần Vô Song nhìn thấy vậy lập tức hiểu ra, là vì linh lực của mình quá yếu, cảm ứng linh lực cũng không mạnh. Vậy là hắn dùng nhiều linh lực hơn, tảng đá xanh quả nhiên như được tiếp thêm sức sống, phát ra ánh sáng chói lòa:
- Chúc mừng người may mắn! Cuối cùng ngươi đã thắp sáng lên Thần thức Chi quang của ta!
Một giọng nói già nua phát ra từ tảng đá xanh.
Tần Vô Song ngẩn người, nhìn tảng đá với ánh mắt khó tin, hắn thật sự không hiểu sao một tảng đá lại có thể phát ra tiếng người?
- Không cần phải nghi hoặc. Đây là giọng nói ta dùng Thần thức để lại nơi đây, chỉ có một lần thôi. Ngươi đã có thể thắp sáng Thần thức Chi quang của ta, ít nhất có thể thấy ngươi đã trải qua đủ hai điều kiện cơ bản. Thứ nhất, Thần Quang Tẩy Lễ ở cửa động Đại Thương Sơn. Thứ hai, đi qua thông đạo truyền tống ở Bích Phù Sơn. Nếu không có một trong hai điều kiện này thì ngươi không thể nào bắt đầu nhiệm vụ, cũng không thể thắp sáng Thần thức Chi quang. Vì Cấm chế ở đây, nhất định phải có lực thần quang của hai điều kiện kia mới có thể mở ra.
Tần Vô Song ngẩn người ra một lúc mới tỉnh ngộ, quả thật hắn đã gặp được cơ một cơ duyên lớn!
Cơ duyên này còn là một vòng liên quan với nhau. Bất cứ điều kiện nào nếu không có được thì đều không thể mở ra cơ duyên. Lần tẩy lễ ở sơn động hắn đã hoàn thành lâu rồi. Nhưng lúc đó hắn không thông qua Truyền Tống Trận ở Bích Phù Sơn, hai điều kiện thiếu một đương nhiên không thể biết được điểm kỳ lạ ở nơi này.
Lúc này Tần Vô Song không thể không khâm phục vị cao nhân tiền bối đã lập ra Cấm chế này, quả thật lợi hại. Hai điều kiện này giống như hai chiếc chìa khóa, thiếu một không thể mở ra được cánh cửa.
- Người may mắn, ngươi đến được chỗ này quả thật là rất may mắn. Vì đây là Đệ nhị hoàn trong Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận của ta. Ngươi qua được Đệ nhất hoàn, đó chính là người may mắn độc nhất vô nhị. Vì Đệ nhất hoàn của trận pháp này đặt tại Bích Phù Sơn, chỉ cho phép một người duy nhất vào. Một khi đã vào Truyền Tống Trận, mọi Cấm chế phía bên ngoài linh trận đều được khởi động, sẽ san bằng toàn bộ Bích Phù Sơn, ha ha…
Giọng nói già nua này có phần dí dỏm, cũng có phần giễu cợt, thậm chí còn có vài phần cười trên nỗi đau khổ của người khác.
San bằng? Tần Vô Song giật thót, nói vậy thì sau khi hắn rơi xuống, Bích Phù Sơn đã bị hủy? Vậy còn những người của Đế quốc Thiên Trì? Còn cả những đồng môn ở Tinh La Điện nữa? Không lẽ… Nghĩ tới đây Tần Vô Song cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa.
- Ngươi đừng cảm thấy ta tàn nhẫn. Thiên đạo vận hành, mất cái này sẽ được cái khác, số phận đã định cả. Cơ duyên lớn này cần có người bồi táng để khởi động. Nếu không, chỉ được mà không mất thì không thành thể thống. Hơn nữa, từ xưa, những người có cơ duyên lớn, lập nên nghiệp lớn đều phải xây dựng nên từ hàng nghìn hàng vạn sinh mạng. Nếu đã vào Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận của ta, muốn có được cơ duyên này còn phải có sự giác ngộ về cái chết!
Khẩu khí của người này có chút gì độc đoán, lạnh lùng. Dường như sinh mệnh nhân loại trong mắt lão chẳng khác gì cây cỏ cả.
- Hắc hắc, ngươi là người may mắn, không cần phải lo những việc này. Sau khi Đệ nhất hoàn ở Bích Phù Sơn được khởi động thì đã bị hủy. Do đó, Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận đến giờ có thể nói là lãnh địa của riêng ngươi rồi. Giờ ngươi đang ở Đệ nhị hoàn, còn có đệ tam, Đệ tứ hoàn… rèn luyện cho đến Đệ thất hoàn!
Tần Vô Song tim đập thình thình, Đệ nhị hoàn đã cấp cho hắn cơ duyên lớn như vậy, đến Đệ thất hoàn thì sẽ có kỳ ngộ thế nào đây?
Tần Vô Song lập tức có cảm giác mong đợi rồi.
Bình Luận (0)
Comment