Bên trong Vương phủ tỏ ra rất bình tĩnh, họ nói với bên ngoài rằng, một khi còn chưa nhìn thấy thi thể của Tần Vô Song thì không thừa nhận Tần Vô Song đã chết. Vì thế tuyệt đối không chấp nhận bất kỳ người khách nào đến để đưa tiễn, cúng bái, đồng thời kêu gọi dân chúng Bách Việt Quốc không nên quá mức bi thương.
Nếu Thiên Tứ Vương Phủ đã nói vậy thì các Đại thế lực ở Bách Việt Quốc định đến viếng cũng chỉ đành dừng bước.
Từ khi vào xuân, công cuộc xây dựng Thiên Tứ Vương Phủ vẫn rất náo nhiệt, đặc biệt là xây dựng phía bên trong Vương phủ.
Bên trong Vương phủ hoàn toàn được xây dựng theo ý kiến của Tần Vô Song. Khu vực gần dưới chân núi Đại Thương Sơn được quy hoạch vào khu chăn nuôi săn bắn của Vương phủ. Vùng này cây cỏ tốt tươi, thích hợp cho chăn nuôi gia súc như ngựa. Như vậy đã hoàn toàn quy hoạch cửa vào bên trong.
Còn thông đạo nối từ khu trung tâm Vương phủ đến đây đương nhiên là do những người tâm phúc nhất của Vương phủ làm, tuyệt đối không cho người không phải tâm phúc tham gia.
Cứ thế ba tháng trôi qua, quy mô của Thiên Tứ Vương Phủ mở rộng, lớn hơn Tần gia trang trước đây phải đến mười lần.
Trừ Tần Liên Sơn, cũng chỉ có hai vợ chồng Đạt Hề Minh và Tần Tụ là biết Tần Vô Song chưa chết. Trong ba tháng này, Tần Vô Song ngoài việc giám sát công việc thi công Vương phủ ra thì cũng chỉ tiến hành tu luyện.
Từ sau khi ngộ ra Băng Kiếm Khí ở trong sơn động, Tần Vô Song cảm thấy vô cùng phấn chấn, hàng ngày ở trong sơn động nhìn băng tuyết tan chảy trên vách núi cheo leo. Rồi mùa xuân đến, trong lòng cảm thấy thật yên bình.
Sau những lời sư phụ nói, Tần Vô Song đã có được mục tiêu mới, phương hướng mới, động lực mới trên phương diện tu luyện võ đạo. Hư Võ Cảnh, một Hư Võ Cảnh cường giả yếu nhất vẫn có thể nhẹ nhàng giết chết một Linh Võ Đại viên mãn mạnh nhất! Điều này khiến cho tim của Tần Vô Song đập thình thịch, đầy mong chờ về tương lai. Chớp mắt, năm tháng lại trôi đi nhanh như thoi đưa.
Cuộc chiến nước miếng giữa Đế quốc Đại La và Đế quốc Thiên Trì cũng dần ngừng lại. Hai bên thầm lập lời thề độc phải khiến đối phương thua thảm hại trong cuộc Đại hội So tài Đông Tam quốc!
Đế quốc Thiên Trì tổn thất nhiều Trưởng lão như vậy, đương nhiên là càng giận dữ hơn, cộng thêm có con bài tẩy chưa lật nên rất tự tin sẽ đánh bại được Đế quốc Đại La. Chúng không có lý do gì lại không nhân cơ hội này dạy cho Đế quốc Đại La một bài học. Tần Vô Song tính nhẩm, cũng chỉ còn một tháng nửa là đến cuộc thi đấu rồi.
Năm tháng nay, hàng ngày Tần Vô Song đều tu luyện ở sơn động trên Đại Thương Sơn, cảm nhận khí tức linh lực không hề thua kém Sơn mạch Lăng Tiêu của Tinh La Điện.
- Đại Thương Sơn này, quả nhiên có điều đặc biệt. Vị tiền bối đặt ra Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận chắc chắn đã nhìn ra được linh lực của nơi này mới xếp nó thành Đệ nhị hoàn của Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận.
Tần Vô Song lại nhìn con Tử Điện Phần Diệm Thú lại càng có cảm giác mong chờ hơn.
Ngày hôm nay Tần Vô Song bỗng có cảm giác gì đó, từ biệt người nhà lên đường về Tinh La Điện. Đương nhiên dọc đường hắn phải che giấu thân phận, cũng may có cái mặt nạ của Pháp vương Thiên Biến nên không sợ lộ hành tung.
Những người biết gương mặt của mặt nạ này chỉ có chín gã đệ tử đi cùng hắn hôm đó. Mà chín người đó, lúc này có lẽ đều đang khắc khổ tu luyện ở Chủ mạch Lăng Vân Phong trong dãy Sơn mạch Lăng Tiêu chuẩn bị cho cuộc thi đấu. Vì thế mà Tần Vô Song không lo sẽ xảy ra chuyện gì. Nguồn: http://truyenggg.com
Tham gia Đại hội So tài Đông Tam quốc trước sau thì cũng phải nửa năm mới trở về nhà được. Cũng có nghĩa là lần sau trở về sẽ là cuối năm rồi. Mà cũng vì cuộc thi đấu này, tuy kỳ Khảo hạch Cuối năm vẫn tiếp tục nhưng cuộc thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm phải tạm dừng một năm.
Đến khi Tần Vô Song trở lại Bách Việt Quốc thì đứa con trong bụng Tần Tụ tỷ tỷ cũng đã chào đời, hắn sẽ chính thức trở thành cựu cựu.
Chưa đến một ngày, Tần Vô Song đã về đến Tinh La Điện. Hắn bí mật trở về Thanh Vân Điện, Tần Vô Song đi gặp Truân Trung Trì, sư đồ gặp lại nhau đương nhiên vui mừng khôn xiết.
Truân Trung Trì cười:
- Tiểu tử ngoan, mấy tháng không gặp, cảnh giới Trung Linh võ giả của con đã được củng cố không ít. Với tốc độ này của con, không đến mười năm chắc chắn đột phá Trung Linh Võ Cảnh lên Cao Linh Võ Cảnh.
Trong thế giới tu luyện, mười năm không khác mấy so với một hai năm của người bình thường. Nhưng Tần Vô Song không tỏ ra đắc ý:
- Sư phụ, con cùng mọi người đến Đế quốc Thiên Trì hay đi một mình?
Truân Trung Trì trầm ngâm một lúc nói:
- Lần này vẫn do Đại Điện chủ đích thân dẫn đoàn. Bốn vị Điện chủ chúng ta rút thăm xem ai đi, ai ở lại. Vì thế con vẫn nên đi một mình thì tiện hơn. Giờ không có việc gì con có thể lên đường ngay, nhưng mặt nạ thì đổi cái khác đi.
Khẽ phẩy tay, một cái mặt nạ xuất hiện, Truân Trung Trì cười:
- Ta lấy cái này từ chỗ Pháp vương Thiên Biến, ha ha, cho con một cái.
Tần Vô Song nhận lấy:
- Đa tạ sư phụ!
- Ừm, lần này con cứ coi như đi du ngoạn, chỉ cần ngày mùng một tháng bảy chúng ta tập hợp ở Khách điếm Tùng Hạc ở Đế đô Đế quốc Thiên Trì là được. Nhưng con phải nhớ, lần này chỉ là du ngoạn, đừng làm tăng thêm ân oán với Thiên Cơ Tông.
Tần Vô Song cười nói:
- Cái này đương nhiên rồi ạ. Rồng mạnh không ép rắn dưới đất. Đệ tử tuyệt đối sẽ không tùy tiện chọc vào Thiên Cơ Tông.
- Tốt, con nghĩ được như vậy ta cũng yên tâm nhiều!
Truân Trung Trì nghiêm mặt nói:
- Đế quốc Thiên Trì cũng có năm Cao Linh võ giả, đều là Tông chủ của Thiên Cơ Tông. Còn lại là Thái thượng Trưởng lão của Trưởng Lão Đường, tương đương với Pháp vương của Tinh La Điện chúng ta. Những Thái thượng Trưởng lão này thực lực cao nhất cũng chỉ là Trung Linh võ giả, nhưng cùng là Trung Linh võ giả lại có phân cảnh giới mạnh yếu khác nhau. Vì thế, lần này con đi, ngoài việc tránh năm đại Cao Linh võ giả ra thì còn phải tránh các Thái thượng Trưởng lão đó nữa. Nói chung, hành sự không nên khoa trương tránh bại lộ thân phận.
- Đệ tử hiểu!
Tần Vô Song có bài học lần trước ở Bích Phù Sơn đương nhiên không thể phạm lại sai lầm đó nữa.
Truân Trung Trì nghĩ một lúc nói:
- Ta có ba viên Cửu Chuyển Hồi Dương Đan, là Tiên Thiên Trung Linh Đan rất hiếm có. Khi uống vào có thể chữa lành vết thương, hồi phục nhanh trong thời gian ngắn. Con có thể cất để phòng bất trắc. Ngoài ra ta có một tấm Tiềm Long Phù, khi gặp đối thủ mạnh có thể độn thổ thoát thân. Trong một giờ có thể đi dưới đất nghìn dặm, vô cùng thần diệu, không phải thứ Tiên Thiên cường giả có thể so sánh được. Tiên Thiên cường giả không thể chế tác ra được, ta có được nó cũng là nhờ một cơ duyên trùng hợp, giờ ta truyền lại cho con…
Tần Vô Song vội vã từ chối:
- Sư phụ, vật quý giá như vậy đệ tử sao dám nhận?
- Đừng từ chối, ta chỉ là giao cho con phòng thân thôi. Nếu chuyến đi không có gì trở ngại, đến lúc đó trả lại ta cũng được. Nếu có chuyện khẩn cấp, cần dùng thì phải dùng.
Bảo vật này tuy thần kỳ, tuy hiếm có thật, nhưng đối với Truân Trung Trì dù sao cũng chỉ là vật ngoài thân. Còn gã đệ tử như Tần Vô Song thì chỉ có một, không thể có được may mắn lần thứ hai như thế.
Trải nghiệm lần này ở Bích Phù Sơn khiến Truân Trung Trì cảm thấy hoảng sợ, vội giao cho Tần Vô Song không ít đồ tốt, đây cũng là sự coi trọng với Tần Vô Song.
Tần Vô Song đành nhận lấy, thầm nghĩ bụng:
- Lần này ta phải hành sự cẩn thận, không được gây họa. Sau khi tập hợp với sư phụ thì trả lại. Sư phụ giao cho mình phòng thân mình không được dùng bừa. Bảo vật như vậy làm sao có thể dùng bừa bãi được?
Truân Trung Trì cổ vũ vài câu, dặn dò vài điều rồi nói:
- Vô Song, con đi đi. Đội ngũ Tinh La Điện nửa tháng sau sẽ xuất phát. Ai đi ai ở sẽ rút thăm quyết định, ba vị Điện chủ đi, hai vị Điện chủ sẽ ở lại bảo vệ Tinh La Điện. Ta chưa chắc đã được đi, nhưng cũng chưa chắc phải ở lại. Mùng một tháng bảy, ở Khách điếm Tùng Hạc, Đế đô Đế quốc Thiên Trì, đừng quên!
- Đệ tử tuân mệnh!
Tần Vô Song từ biệt Truân Trung Trì rồi lại lặng lẽ rời khỏi Tinh La Điện, nhìn bản đồ rồi đi về phía Tây.
Đường biên giới giữa Đế quốc Thiên Trì và Đế quốc Đại La vốn rất dài, lần này để tránh bị nghi ngờ, Tần Vô Song không chọn đường ở Bích Phù Sơn mà đi hướng Tây Bắc. Trong ngày hắn đã qua biên giới và vào một Công quốc của Đế quốc Thiên Trì.
Theo bản đồ, Công quốc này tên là Ngân Diệp Quốc, chỉ là một Công quốc Trung phẩm bình thường, không có gì đặc biệt.
Nhưng đã là du ngoạn thì đương nhiên Tần Vô Song sẽ không cố tình vòng qua, mà đi tiếp để làm phong phú những điều mắt thấy tai nghe. Khi đến mỗi thành phố hắn đều tìm hiểu phong tục tập quán và những điều hay lạ ở mỗi nơi.
Trời dần về tối, Tần Vô Song đang ngồi một mình trên tửu lầu nào đó của đô thành Ngân Diệp Quốc, dựa cửa sổ ngắm vầng tịch dương.
- Ba Đế quốc Trung phẩm ở phía Đông cứ như đã giao hẹn vậy, ngay cả Cao Linh võ giả cũng có cùng số lượng. E là chính vì thế mà các bên mới khống chế được lẫn nhau, không ai dám tùy tiện khiêu chiến, không ai dám quá ngang ngược. Nếu không phải vì thế, trận chiến ở Bích Phù Sơn, sợ là Đế quốc Thiên Trì và Đế quốc Đại La đã dùng khí giới nói chuyện rồi…
Khi Tần Vô Song đang xuất thần thì bỗng sau lưng vang lên tràng cười sảng khoái:
- Các hạ, sao lại ngồi một mình thế này, thật là vô vị! Chi bằng mời tiểu sinh uống vài ly?
Tần Vô Song ngoảnh lại thì thấy một gã giang hồ thuật sĩ ăn mặc lôi thôi, tay cầm tấm bảng có bốn chữ
"Bố Y Thần Toán". Kẻ này nhìn một cái là biết là loại giang hồ thuật sĩ giảo hoạt, nhưng thần tình lại sáng sủa, khiến cho người ta cảm giác là giang hồ cao nhân.
Kẻ đó ngồi xuống trước mặt Tần Vô Song một cách tự nhiên, nhìn hũ rượu của Tần Vô Song, ực ực dốc rượu uống, quệt miệng nói:
- Rượu ngon!
- Nếu ngon thì mời tự nhiên.
Tần Vô Song cũng không có ác cảm với người đối diện, chỉ nhìn hờ hững nói.
Tên thuật sĩ nghe vậy cười ha ha, rồi không khách khí rót đầy một chén uống cạn. Rồi lại rót liên tiếp ba chén, sau đó mới chép miệng, vuốt ria quan sát Tần Vô Song.
- Vị nhân huynh này, uống của huynh ba chén, có vài câu không biết ta có nên nói không?