Khí Trùng Tinh Hà

Chương 289

Tần Vô Song rất hiếu kỳ về những điều bí mật liên quan đến Vô Tận Đông Hải mà Vi Dực nhắc đến. Nếu Vô Tận Đông Hải thần bí như thế thì cũng đáng để khám phá xem sao.
Dù thế nào đi nữa, các vị Điện chủ đã coi trọng cuộc thi này như thế thì chắc chắn việc khám phá Vô Tận Đông Hải rất quan trọng. Tần Vô Song quyết định, dốc hết sức lực.
Tần Vô Song hiện nay chắc chắn đứng nhất nhì, vượt trội hơn so với những cao thủ thanh niên ở ba nước phía Đông này. Vì thế, dù vòng loại có chút khó khăn nhưng với hắn mà nói thì chẳng có gì khó. Trong ngày đầu tiên hắn đã tìm được bảy miếng ngọc bài.
Chỉ thành tích trong ngày đầu tiên, vào vòng trong chắc chắn không thành vấn đề. Tần Vô Song cũng không cố tình thể hiện trình độ, tối hôm đầu tiên hắn không hành động mà tìm nơi kín đáo để nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nghĩ cũng thấy may mắn, lúc trước hấp thu linh lực của Quỷ Đồng Tử đã dung hợp chúng vào một góc riêng. Nếu không thì khi truyền linh lực vào ngọc bài, vạn nhất để Cao Nhạc cảm nhận được điều gì quen thuộc thì phiền toái to.
Sau một đêm Tần Vô Song lại hành động, hắn quyết định hoàn thành nhiệm vụ sớm một ngày. Có ba ngày, nếu xong trước một ngày vừa không thể hiện quá đà, lại có thể tiết kiệm một ngày.
Vì thế tốc độ trong ngày thứ hai của Tần Vô Song nhanh hơn hẳn.
Rất nhanh hắn đã tìm thấy ở một khe nước nhỏ, lật vô số lớp đá lên và lấy được miếng ngọc bài thứ tám.
- Hai miếng còn lại chắc chắn sẽ được giấu kỹ hơn. Miếng thứ tám đã khó như vậy, mình nghĩ với độ khó này rất nhiều người không thể tìm được ngọc bài.
Tần Vô Song vừa nghĩ vừa tiếp tục tìm kiếm.
Mãi đến trưa Tần Vô Song mới tìm thấy miếng ngọc bài thứ chín ở trong một lùm cây gần một sơn động nào đó.
Vừa định quay người đi thì phía trước bỗng lướt qua một bóng người. Thì ra là Triệu Mục Chi vừa đúng lúc đi ra từ khe núi. Thấy Tần Vô Song, Triệu Mục Chi mừng rỡ:
- Tần sư đệ, trùng hợp quá!
Ba trăm dặm, bốn mươi tám người vẫn có cơ hội gặp nhau, nhưng đây là lần đầu tiên gặp đệ tử của tông môn mình. Đấy không phải do người khác lẫn trốn quá kỹ mà là vì Tần Vô Song hắn luôn thầm lặng, rất ít khi đến nơi đông đúc nên gặp được ít người:
- Triệu sư huynh, thu hoạch thế nào rồi?
- Hắc hắc, đang tìm miếng thứ bảy. Ban đầu ta thấy kiểu kiểm tra này đúng là vớ vẩn, nhưng giờ lại thấy không dễ như mình tưởng a!
Triệu Mục Chi cảm thán:
- Nhưng vận khí ta tốt, miếng thứ mười khó nhất ta đã tìm được rồi! Ha ha… Giờ đã có sáu miếng. Đúng rồi Tần sư đệ, đệ thế nào rồi?
- Đệ cũng gần như huynh, đang tìm miếng thứ tám.
Tần Vô Song nói dối, hắn không muốn đồng môn thấy khó xử.
Triệu Mục Chi khựng lại, gục gặc:
- Ừm, trong ba ngày chắc sẽ tìm được hết! Ta tranh thủ tìm rồi bàn giao thôi.
- Không biết các đồng môn khác thế nào rồi?
Tần Vô Song hỏi. Triệu Mục Chi nói:
- Ta cũng gặp Chu Phù, cô ấy giống ta, đang tìm miếng thứ bảy. Vi sư huynh đang tìm miếng thứ chín. Hai người bọn đệ không hổ là đầu đàn của Tinh La Điện.
Tần Vô Song mỉm cười:
- Tuy điểm vòng loại không được tính vào vòng bán kết nhưng lại liên quan đến số người vào vòng trong. Hi vọng mấy người chúng ta đều có thể thăng cấp thuận lợi. Như thế thì vòng trong sẽ chắc chắn hơn phần nào. À đúng rồi Triệu sư huynh, đệ tổng kết một chút. Thường thì tỷ lệ giấu ngọc ở vùng khe suối, sơn cốc, sơn động khá cao. Nếu huynh gặp đồng môn thì chia sẻ với họ!
- Được!
Triệu Mục Chi gật đầu:
- Thời gian gấp gáp, không nói chuyện nữa. Chúng ta tiếp tục cố gắng nào!
Hai người cùng cụng nắm đấm cười rồi ai đi đường nấy.
Cầm miếng ngọc bài thứ chín trong tay, Tần Vô Song chẳng có chút áp lực nào, dù không tìm miếng thứ mười thì cũng không xảy ra sai sót gì.
Đến chiều tối, mặt trời còn chưa lặn Tần Vô Song đã tìm được miếng thứ mười trong khe nứt của một vách núi treo leo.
Hắn đang định nhảy khỏi khe nứt thì cảm thấy trong tay bỗng lỏng ra, viên đá đang bám rơi xuống, thế là cả người Tần Vô Song cũng rơi theo.
Rồi hắn cảm thấy cả vùng núi rộng lớn như đang không ngừng rơi xuống. Tình hình này giống như việc núi bị sạt lở trong truyền thuyết vậy.
Mà vách núi ấy phải sâu đến vạn trượng. Trừ phi hóa thành chim để bay, không thì một khi rơi xuống chỉ có nước thịt nát xương tan. Dù là cường giả Linh Võ Đại viên mãn cũng chẳng thể thoát!
Trong giây lát bỗng Tần Vô Song cảm nhận được phía trên vách núi ấy có một đợt sóng linh lực, mà phía sau đó là một tiếng cười lạnh lùng. Tần Vô Song nhận ra rằng không phải núi sạt lở mà là có người phá hoại!
Cũng may, trong lúc nguy ngập nhưng Tần Vô Song không hề hoang mang. Vung tay áo lên, sợi roi xà hình đã quấn chặt lấy một cái cây mọc chìa ra từ trên vách núi.
Cơ thể Tần Vô Song lắc lư như con lắc đồng hồ, rồi dùng lực một chút di chuyển sang bên cạnh.
Hắn biết lúc này không thể nhảy lên phía trên được, nếu kẻ ám toán vẫn còn trên đó đợi thì không phải tự chui đầu vào lưới sao? Ở thế bị động của hắn lúc này, chỉ cần kẻ địch tấn công một chút thôi là hắn không có đường lui, chỉ có thể ngảy xuống vực sâu vạn trượng kia. Trong thời gian ngắn Tần Vô Song đã suy nghĩ đến đủ mọi tình huống, hắn liên tục di chuyển xuống phía dưới. Hắn biết càng xuống dưới, sức ảnh hưởng của đòn tấn công của kẻ địch càng nhỏ. Xuống khoảng mười trượng Tần Vô Song mới dừng lại. Đừng thấy đơn giản như vậy, thật ra Tần Vô Song đã dùng mọi phương pháp mới thoát khỏi nguy hiểm. Tính toán của kẻ địch có thể nói là vô cùng hiểm độc, có vẻ như đã mai phục ở quanh đây lâu rồi.
- Rốt cuộc là kẻ nào?
Tần Vô Song nép mình trên vách núi cảm nhận tình hình địch. Một lúc sau thì hắn nhận ra có lẽ kẻ địch đã bỏ đi rồi.
- Lẽ nào hắn lại nghĩ chỉ một đòn đó đã ám toán thành công? Còn không thèm ra nhìn một cái nữa?
Tần Vô Song phân tích, cảm thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến Thiên Cơ Tông. Hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại có thể nắm chuẩn xác như vậy. Lực tấn công vừa rồi lại có thể khiến vách núi sạt lở nhiều như thế, dường như đó không phải do Sơ Linh võ giả gây ra. Nhưng không biết hắn có ám toán người khác không?
Tần Vô Song lo lắng, vạn nhất đổi lại là người khác của Tinh La Điện, chắc chắn sẽ gặp nạn. Nếu Tần Vô Song hắn không có sợi roi này thì e đã rơi xuống vực thịt nát xương tan rồi.
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song cảm thấy giận dữ.
Đương nhiên hắn không đi suy nghĩ về quy tắc gì đó. Theo quy tắc, các tuyển thủ không được tấn công lẫn nhau, nhưng kẻ kia lại dám động thủ, chắc chắn là hắn có thể tránh được tai mắt người khác. Hắn chỉ ra tay một phát như vậy, thành hay không cũng lập tức rút lui, không để lại dấu vết gì. Dù bây giờ Tần Vô Song có lên trên đó cũng không tra ra được kẻ nào ra tay.
- Quả nhiên là kế hay!
Tần Vô Song nổi giận, kẻ kia vừa ra tay là muốn lấy mạng Tần Vô Song, nếu để hắn biết đó là kẻ nào thì hắn chắc chắn không để yên đâu.
- Đừng có để ta biết ngươi là ai!
Tần Vô Song hậm hực nghĩ, rồi trèo lên trên. Đến chỗ hắn lúc nãy thì thấy một vách đá rộng một trượng đã sập hoàn toàn, sâu đến sáu bảy trượng. Đất đá không ngừng lăn xuống, nếu có người ở đó chắc chắn bị đá đè!
Tần Vô Song quan sát bốn bề, xác định kẻ kia đã đi rồi mới bỏ đi. Tuy hắn đã có mười miếng ngọc bài trong tay nhưng đã thay đổi ý định. Tạm thời hắn sẽ không rời khỏi bãi đấu. Nay có một kẻ chuyên ẩn nấp để ám toán người khác, đồng môn Tinh La Điện khó tránh việc sẽ gặp phải hắn. Vì thế Tần Vô Song quyết định ở lại bảo vệ đồng môn. Đồng thời cũng ngầm quan sát xem hắn rốt cuộc là ai!
- Ngươi đã không tuân thủ quy tắc thì chúng ta chơi ngoài quy tắc một chút!
Tần Vô Song cười lạnh, đang định bước đi thì thấy đồ đệ của Ngũ Điện chủ, Miêu Trung Hiệp đang chạy đến chỗ vách núi. Tần Vô Song vội gọi:
- Miêu sư huynh, đi đâu vậy?
Miêu Trung Hiệp thấy Tần Vô Song thì cười:
- Ta cảm ứng được phía trước có ngọc bài, muốn đến đó xem sao. Chỉ là khí tức rất yếu, lại không liên tục, cũng không biết có đúng không.
Tần Vô Song hỏi:
- Miêu sư huynh tìm được mấy miếng rồi?
- Ngại quá, mới được bảy miếng. Tần sư đệ thì sao? Tìm đủ chưa?
Tần Vô Song gật đầu:
- Đệ tìm đủ rồi. Miêu sư huynh, để đệ đi cùng huynh. Vách núi phía trước dốc lắm, đệ suýt nữa thì gặp nạn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Thế là Tần Vô Song kể lại việc bị đánh lén. Miêu Trung Hiệp khẽ biến sắc mặt:
- Có biết hung thủ là ai không?
- Hắn rất giảo hoạt, tấn công một đòn là biến mất ngay, không có chút dấu vết nào.
Rồi Tần Vô Song nói với Miêu Trung Hiệp:
- Đệ sẽ hộ pháp cho Miêu sư huynh, như thế sẽ không sợ kẻ gian giở trò đánh lén nữa.
Miêu Trung Hiệp cảm động:
- Tần sư đệ thật nhiệt tình, quả thật khiến người khác khâm phục. Lần này quay về ta nhất định sẽ bảo nhị vị Luật, Cổ sư đệ triệt để giải trừ mọi ân oán, hiềm khích với Tây Sở Quốc và Tần sư đệ.
- Miêu sư huynh khách khí rồi. Giờ chúng ta đang dốc sức vì tông môn, vì Đế quốc Đại La, không nhắc chuyện cá nhân. Đi thôi!
Hai bóng người cùng di chuyển nhanh về phía vách núi.
Bình Luận (0)
Comment