Tần Vô Song bình thản cùng Thiệu Bách Long lên lầu. Nếu tên họ Triệu đã đến thì càng tốt, Tần Vô Song dần dần đã có chủ ý. Có điều hắn không định ra tay tại tửu lầu của Thiệu Bách Long.
Lầu ba của tửu lầu lại là những căn sương phòng. Bên trong một sương phòng, một nha đầu buộc tóc hai bên cười nói:
- Tiểu thư, sao mặt tiểu thư lại đỏ thế?
Người được gọi là tiểu thư đó đang ngồi cạnh giường, nói:
- Mặt ta đỏ sao?
Nha đầu kia cười hi hi:
- Còn nói không, tiểu thư nhìn mà xem này.
Nha đầu đem chiếc gương đồng đến chỗ tiểu thư. Vị tiểu thư vội xua tay:
- Tiểu Trúc, ta không muốn nhìn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGG
- Hì hì, tiểu thư thừa nhận mình đỏ mặt rồi chứ gì.
Vị tiểu thư khẽ chạm gương mặt mình không nói gì, dường như đang mường tượng lại một cảnh nào đó. Không thể không thừa nhận vị nam tử trẻ tuổi đó ngẩng đầu lên nhìn một cái đã khiến cô cảm thấy tim đập thình thịch.
Cái cảm giác đó dường như là vận mệnh đã sắp đặt, khiến trái tim cô đập liên hồi. Lúc trước chỉ là cô chẳng có gì làm, nghiêng người trên cửa sổ ngắm cảnh đường phố mà thôi. Đến khi từ tửu quán trước mặt bỗng có một người bị đá văng ra, cô nhìn qua đấy thì mới chứng kiến toàn bộ sự việc.
Ban đầu cô cũng chẳng để ý lắm. Tuy chiêu Tần Vô Song đỡ người say kia có phần cao minh nhưng cô cũng chẳng tán thưởng mấy. Đến khi hắn đối mặt với sự uy hiếp nhưng vẫn ung dung khiến cô cảm thấy nam tử này không giống như những nam tử bình thường.
Ở người nam tử trẻ tuổi này không có sự sợ hại, cũng chẳng có sự kiêu ngạo, mà lại khí độ thanh nhã, không chút tạp niệm. Cô cảm thấy thứ khí độ này không phải cố ý tỏ ra mà nó đã có từ khi người ấy sinh ra.
Nha đầu Tiểu Trúc đã theo hầu vị tiểu thư này từ lâu nên không bị trói buộc bởi trật tự tôn ti trên dưới, giữa hai người có sự thân thiết như tỷ muội vậy. Thấy tiểu thư ngây ngẩn ở đó, nha đầu không kìm được hỏi:
- Tiểu thư đang nghĩ gì vậy?
Tiểu thư mỉm cười:
- Tiểu Trúc, muội ngày càng nhiều chuyện đó. Muội đoán xem ta đang nghĩ gì nào?
Nha đầu ngẹo đầu nghĩ một lúc, cười:
- Có phải nghĩ về chuyện vừa xảy ra ở dưới lầu? Tiểu thư, rốt cuộc tiểu thư nhìn thấy gì vậy? Có phải thấy một anh chàng đẹp trai anh tuấn mà tiêu sái không?
- Có anh tuấn không thì ta không nhìn rõ, nhưng người đó quả thật rất tiêu sái. Tiểu Trúc, chúng ta rời nhà đi khắp các nơi cũng đã hai ba năm rồi. Người trẻ tuổi như vậy đây là lần đầu tiên ta thấy.
Tiểu Trúc cười:
- Hi hi, tiểu thư, không phải tiểu thư động lòng rồi đấy chứ? Cái này không giống phong cách của tiểu thư nha. Tiểu thư nhà Mộ Dung chúng ta cao sang quý phái, không dễ bị tan chảy như thế chứ?
Vị tiểu thư có họ Mộ Dung kia chỉ cười nhạt:
- Tiểu Trúc à, muội cũng thật biết nhào nặn. Mấy câu của ta mà muội suy ra được thật là thú vị đấy!
Tiểu Trúc cười cười:
- Tiểu thư à, muội cảm thấy La công tử cũng được. Tại sao tiểu thư lại ghét công tử ấy như vậy? Lần này tiểu thư trốn bỏ hôn sự, áp lực nhà Mộ Dung phải chịu lớn lắm đó.
Vị tiểu thư bực mình nói:
- Tiểu Trúc, còn nhắc đến La công tử nữa thì ta mặc kệ muội luôn đấy!
Tiểu Trúc cười trừ:
- Được rồi được rồi, tiểu thư, là Tiểu Trúc nói sai, tiểu thư đừng mặc kệ muội mà. Nếu không muội buồn chán chết mất. À đúng rồi tiểu thư à, chúng ta cứ đi đi lại lại chẳng có mục đích gì cũng không phải cách hay.
Tiểu thư nói:
- Thế vẫn tốt hơn là trở về bị gả cho tên La công tử gì đấy!
Tiểu Trúc thở dài:
- Tiểu thư à, tỷ bất luận về lúc nào cũng chẳng sợ nhưng Tiểu Trúc thì sợ. Muội sợ khi về Gia chủ sẽ đánh chết muội mất thôi.
- Sao lại đánh chết muội? Cũng không phải muội chạy trốn mà là ta kéo muội đi mà.
Tiểu Trúc ấm ức nói:
- Nói thì là vậy, nhưng tỷ là thiên kim của Gia chủ. Lão nhân gia đâu nỡ đánh tỷ. Muốn xả giận đương nhiên là tìm đến tiểu nha đầu xui xẻo là muội đây rồi.
- Xem muội lòng dạ hẹp hòi kìa. Muội nghĩ cha ta lại nhỏ nhen vậy sao? Hơn nữa cha mà đánh chết muội thì ta chết theo muội. Đảm bảo cha không dám đánh muội nửa roi!
Tiểu Trúc cười:
- Tiểu thư thật là tốt! Tiểu Trúc tình nguyện hầu hạ tiểu thư cả đời này.
Tiểu thư cười:
- Miệng lưỡi dẻo quẹo, không biết mắc cỡ.
Tiểu Trúc khẽ thở dài rồi nói:
- Tiểu thư có muốn đánh đàn không?
Tiểu thư nói:
- Cũng được, đánh một khúc đi!
Trong một sương phòng khác, Thiệu Bách Long đang kính rượu Tần Vô Song, tâm trạng hắn hôm nay rất tốt, nỗi khổ hận đè nặng trong lòng bao năm nay đã được giải tỏa, đương nhiên hắn vô cùng cảm kích Tần Vô Song.
Còn tên say rượu kia lúc này cũng rất biết điều, không nói gì mà chỉ ôm hũ rượu liên tục rót những chén đầy rồi tự uống cạn.
Tần Vô Song nhìn hắn một cách thích thú:
- Thiệu môn chủ, ngài bảo người này họ Tiêu? Hắn có thân phận thế nào? Sao lại đắc tội với Vương gia?
Thiệu Bách Long cười khổ:
- Tiên sinh, đó chẳng qua là kết quả của việc đấu đá giữa các nhà quyền quý. Thật ra cũng chẳng phải chuyện gì lạ. Nhà họ Tiêu trước đây là quyền thần, bất đồng chính kiến với vị Vương gia kia. Hai nhà đã đấu nhau mấy chục năm. Kết quả Tiêu gia sụp đổ, người thì già yếu, người thì chết. Cả gia tộc lớn sụp đổ chỉ còn tiểu tử này. Đã mất tích vài năm không biết sao gần đây lại xuất hiện ở Đế đô. Hắn đã xuất hiện thì bên Bùi Vương gia đương nhiên không tha cho hắn!
Tần Vô Song gục gặc, cũng không tiện hỏi thêm, hắn hỏi:
- Anh bạn trẻ này tên gì vậy?
Thiệu Bách Long cười khổ, sao mà hắn biết được tên của đứa con lưu lạc của một gia tộc sa sút? Tên trẻ tuổi kia bỗng trả lời:
- Gọi ta là Tiêu Quản.
- Tiêu Quản?
Tần Vô Song nhíu mày:
- Tiêu gia chỉ còn một mình ngươi thôi sao?
Ánh mắt Tiêu Quản bỗng trở nên trong veo, không còn chút dấu hiệu say xỉn, hắn nhìn kỹ Tần Vô Song rồi bỗng bật khóc. Nhiều năm như vậy hắn lưu lạc khắp chốn chưa từng có ai dùng những lời quan tâm như thế hỏi han hắn, thậm chí người nhà còn không thèm nhìn thẳng vào mặt hắn nữa.
Thiệu Bách Long thở dài nói:
- Tiên sinh, Tiêu gia cũng thật đáng thương. Nếu tiên sinh có nơi nào thì dẫn hắn đi khỏi Đế đô cũng tốt. Ở lại đây sớm muộn gì hắn cũng bị đám thủ hạ của Bùi Vương gia giày vò đến chết.
Tuy Thiệu Bách Long có chút thân phận ở Đế đô nhưng hắn không có khả năng thu nhận Tiêu Quản, càng không thể tham dự vào sự tranh đấu chính trị thế tục vớ vẩn.
Tuy Tiêu Quản từ nãy luôn uống rượu, bộ dạng có vẻ đã say khướt nhưng thực ra từ đầu đến cuối đều chú ý đến Thiệu Bách Long và Tần Vô Song. Thấy Thiệu Bách Long cung kính với người này như vậy là biết người đó thân phận không tầm thường.
Hắn bỗng đứng dậy, quỳ một chân xuống trước mặt Tần Vô Song:
- Tiên sinh, xin hãy thu nhận Tiêu Quản! Ta nhất định sẽ hầu hạ tốt cho tiên sinh!
Tần Vô Song nói:
- Ngươi biết làm những gì?
- Múa đao thương, làm thơ viết văn, tính nợ đối chiếu sổ sách, tất tần tật không có gì là ta không biết.
Khẩu khí của Tiêu Quản tràn đầy tự tin, hoàn toàn không còn hình tượng một gã say nữa. Ánh mắt trong veo, vô cùng chân thành.
Tần Vô Song nhìn người hai kiếp, chỉ cần nhìn vào mắt là có thể biết bảy tám phần về người đó. Ánh mắt Tiêu Quản trong veo như vậy rõ ràng là thanh niên chưa hiểu nhiều về thế sự, đơn thuần mà chân thành, khiến người ta có cảm giác thân thiết.
- Ngươi cứ đứng dậy đã. Hiện tại ta đang có chuyện quan trọng cần làm, dù có nhận ngươi cũng không thể đưa ngươi đi cùng.
Thiệu Bách Long mỉm cười:
- Tiên sinh, nếu tiên sinh nhận hắn, Thiệu mỗ nghĩ mình có thể giúp tiên sinh tạm thời trông chừng hắn.
- Ha ha, Thiệu Chưởng môn đã nói vậy, nếu ta không nhận hắn không phải đã thất lễ rồi sao? Được, Tiêu Quản, tạm thời ngươi ở Thiết Phiến Môn một thời gian. Sau khi ta xong việc sẽ quay lại tìm ngươi. Nhanh thì vài tháng, chậm cũng không quá ba năm, được chứ?
Tiêu Quản mừng rỡ, chỉ tay lên trời:
- Tiêu Quản nguyện theo tiên sinh, có chết cũng không từ. Nếu vi phạm lời thề hôm nay ta sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết.
Tần Vô Song quả thật cũng thích vị thiếu niên này, định lên tiếng thì bỗng ngừng lại, vì hắn nghe thấy tiếng đàn.
Tiếng đàn này nhẹ nhàng, phiêu đãng, thanh toát mà sâu lắng. Chỉ một tiếng đàn bỗng chốc như trói chặt cả lòng người, khiến ai nghe thấy cũng không kìm được mà muốn gặp người đánh đàn.
Tần Vô Song lắng tai nghe, nét mặt cũng thay đổi theo tiếng đàn, mãi đến khi khúc đàn kết thúc mới bừng tỉnh.
Bên tai vẫn còn đọng lại dư âm của khúc đàn, ưu nhã như ngọn thác trên núi cao, lại cổ phác như những gốc cây cổ thụ, cơ hồ lại lành lạnh như vùng băng địa. Cứ có cảm giác như khúc đàn từ thiên giới không vướng bụi trần nhân gian.
- Thiệu môn chủ, không ngờ tửu lầu của ngài lại có tiếng đàn tuyệt thế như vậy!
Một lúc lâu sau Tần Vô Song mới cảm thán.
Ban đầu Thiệu Bách Long ngỡ ngàng, nhưng rồi như nhớ ra điều gì, cười khổ:
- Tiếng đàn này không phải người của tửu lầu đánh. Hình như là hai vị nữ tử từ nước khác đến, ở đây cũng vài ngày rồi. Mỗi ngày đều đánh vài khúc đàn, rất ít người để ý, không ngờ tiên sinh lại biết thưởng thức âm luật như vậy!
Tần Vô Song cảm thán:
- Khúc đàn này phải của thiên giới mới phải, nhân gian có được mấy khúc?
Đúng lúc Tần Vô Song nói ra câu này, vị tiểu thư vừa đánh đàn kia lại đỏ mặt, tim đập thình thịch không ngớt. Nha đầu Tiểu Trúc lần này thì hoàn không hiểu:
- Tiểu thư, sao tiểu thư lại đỏ mặt rồi.
Vị tiểu thư lầm rầm:
- Tiểu Trúc, muội xuống lầu, trong sương phòng thứ nhất, ta muốn mời một người uống rượu.
- Người nào?
Tiểu Trúc ngạc nhiên:
- Tiểu thư có người quen ở đây sao?
Tiểu thư lắc đầu:
- Muội cứ đi đi.
Tiểu Trúc tuy miệng lầm bầm nhưng vẫn xuống lầu. Cô không biết khúc đàn của tiểu thư vừa dứt là thần thức của nàng bao trùm cả tửu lầu, vô tình hữu ý đã nhắm vào gian sương phòng của Tần Vô Song. Vừa đúng lúc nghe thấy mấy lời bình phẩm của Tần Vô Song:
- Khúc đàn này phải của thiên giới mới phải, nhân gian có được mấy khúc?
Mười lăm chữ này như chiếc chùy sắt từ trên trời giáng xuống đập vào tảng băng vạn năm. Thứ cảm giác này khiến tim vị tiểu thư đập rộn ràng.