Khí Trùng Tinh Hà

Chương 420

H- Các ngươi đi như vậy, có dự định gì không?
Biểu tình Tần Vô Song lạnh nhạt hỏi.
- Cái này…
- Đừng ấp a ấp úng, nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện phải dứt khoát một chút. Định đi Hiên Viên Khâu sao?
Tần Vô Song hỏi.
Những người đó đều lần lượt lắc đầu, bọn họ ở Chi Tế Sơn không tạo được tên tuổi gì, đi Hiên Viên Khâu, sợ rằng càng không có chỗ đứng cho bọn họ.
- Tới các quốc gia nhân loại?
Tần Vô Song lại hỏi.
Bao Bao cũng cười nói:
- Lão Đại, nếu bọn họ muốn tới các quốc gia nhân loại, thật ra cũng tốt.
Tần Vô Song gật gật đầu, lại truyền âm nói với Ngân Hầu Vương:
- Hầu Vương bệ hạ, Vô Song có một thỉnh cầu, nhóm người này, hãy để bọn họ lưu lại Hầu Vương Sơn mấy ngày đã, ta muốn quan sát bọn họ.
Ngân Hầu Vương ngây người sửng sốt, lập tức hiểu rõ chuyện gì, gật gật đầu:
- Tần công tử, nhóm người này, bỗng chốc xông tới các quốc gia nhân loại, cũng là nhân tố không an phận. Vậy hãy để bọn họ lưu lại Hầu Vương Sơn một thời gian trước, từng nhóm từng nhóm thả bọn họ rời đi, thế nào hả?
Tần Vô Song cười nói:
- Tất cả mọi việc đều nghe theo sự sắp xếp của Hầu Vương bệ hạ.
Những cường giả khác họ Hồng Phong Nhân Tộc nghe Ngân Hầu Vương sắp xếp như vậy, tâm tình lại ảm đạm trở lại. Trong đó có người tính cách ngay thẳng, biểu tình cũng vô cùng khó coi, cuối cùng không nhịn được nói:
- Hầu Vương bệ hạ, ngươi đồng ý thả chúng ta đi, bây giờ lại giữ chúng ta lại. Rốt cuộc là có dự tính gì?
Ngân Hầu Vương thản nhiên cười nói:
- Ta nói sẽ thả các ngươi đi, thì quyết không đổi ý. Thế nào hả, ngươi không kiên nhẫn được sao?
Người nọ hờn giận nói:
- Ta nghe nói Ngân Hầu Vương là tiền bối đức cao vọng trọng của Chi Tế Sơn, nếu không phải tám vị Lĩnh chủ của Hồng Phong Nhân Tộc không được lòng người, sau lưng làm không ít thủ đoạn xấu xa. Lại bài xích những cường giả khác họ như chúng ta, khi chúng ta lâm trận, làm sao có thể quay thương đâm lại quân mình? Bây giờ, các ngươi không thể thực hiện lời hứa, vậy có gì khác biệt với Bát Đại Khấu kia?
Ngân Hầu Vương và Tần Vô Song liếc mắt nhìn nhau, đều là vẻ mặt mỉm cười, cũng không tức giận.
Bao Bao lại nói:
- Hán tử này, ngươi tên là gì?
- Hừ, ta tên Lâm Điển! Dù sao rơi vào trong tay các ngươi, nếu không thả chúng ta các ngươi sẽ càng thoải mái!
Lâm Điển này, nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng không thể kiềm chế được nữa.
Ở đây, không chỉ có một mình Lâm Điển là có tính tình nôn nóng. Nghe thấy hắn kêu la, mấy người khác cũng đều kêu lên.
- Đúng vậy, đúng vậy, muốn giết thì xuống tay đi, nhưng chúng ta không thể để các ngươi đùa giỡn xoay vòng như vậy được!
- Muốn giết thì giết, còn trêu chọc người ta, các ngươi muốn chơi trò gì chứ?
Tất cả lòng đầy căm phẫn, hiển nhiên cũng là hỏa khí dâng lên.
Ngân Hầu Vương vẫn không hề để ý, nhàn nhạt cười. Vung tay lên, hạ lệnh nói:
- Dẫn bọn chúng đi, ai phản kháng liền cho bọn chúng nếm mùi đau khổ, miễn không làm tổn hại đến mạng người.
Nếu Tần Vô Song đã có lòng chọn người, Ngân Hầu Vương đương nhiên là vui vẻ làm chuyện nhân tình tiện tay này. Đại họa lần này của Hầu Tộc, nếu không có kế sách thích đáng của Tần Vô Song, vận mệnh của Hầu Tộc, chỉ sợ đã bị Dã Nhân Tộc và Hồng Phong Nhân Tộc cướp đi mất rồi. Hầu Tộc là tộc đàn vô cùng biết cảm tạ, vì vậy Ngân Hầu Vương rất tận lực thúc đẩy tấm chân tình này.
Những cường giả khác họ cũng không biết làm thế nào, mà chỉ có thể đi theo Hầu Tộc lên núi.
Quay lại Hầu Vương Sơn, trên dưới Hầu Tộc, đương nhiên đều đội ơn đội đức đối với Tần Vô Song. Không ngừng có cường giả của Hầu Tộc tặng lễ vật cho Tần Vô Song để biểu thị lòng biết ơn.
Tần Vô Song cũng ở Phong Hồi Phong tìm một sườn núi yên tĩnh bế quan. Lần chiến đấu này, mặc dù vẫn không có cách nào thúc đẩy hắn viên mãn đột phá, nhưng đối với tu luyện của hắn cũng có không ít lợi ích.
Sau khi hấp thu linh lực của hai tên Linh Võ Đại viên mãn, linh lực trong cơ thể Tần Vô Song, rõ ràng là sung mãn hơn không ít. Tốn thời gian ba ngày, sau khi đem những linh lực này dung hợp, Tần Vô Song nhất thời lại cảm thấy lực sinh mệnh của đan điền càng thêm tràn đầy.
Phảng phất khắp cả cơ thể, có khí lực vô cùng bất tận. Tần Vô Song khẽ kêu một tiếng, tay nâng thương lên, nổ vang một tiếng, thương thức của Tần Vô Song, lập tức cuốn lại, bám vào khí lưu hình xoắn ốc, đột nhiên truyền ra.
Tần Vô Song hai tay nhập lại, lại thêm một phát!
Một đòn này, xuất ra đòn tiếp theo, trong nháy mắt giống như mở ra một trang giấy trắng, văn chương ở trên tùy ý rong ruổi, vô cùng thoải mái, vô cùng tự nhiên.
- Từ khi ta được sống lại trong thế giới này, cho đến nay đều là dùng võ kỹ truyền đời kinh điển của kiếp trước. Nhưng muốn thành địa vị Tông sư, chung quy không thể cứ dựa vào di trạch của tiền nhân. Ta nhất định phải tự mình sáng tạo ra một số chiêu thức, khiến cái tên Tần Vô Song ta truyền khắp Đại lục Thiên Huyền, được con cháu đời sau khắc cốt ghi tâm!
Tần Vô Song nghĩ đến đây, thương thức lại càng mượt mà tự nhiên. Đã phát ra thì không thể nào thu thập.
Mỗi một thương đâm ra, trong lồng ngực giống như có mấy ngàn ý niệm tranh nhau tuôn ra. Nhất thời, cây thương múa may giống như ngân xà loạn vũ, phi long tại thiên, khí thế khoáng đạt to lớn.
- Nhìn chung những võ kỹ kinh điển của kiếp trước, đều có một đặc điểm là đơn giản. Dựa vào điều kiện thân thể của mình, cùng với kết hợp thiên địa tự nhiên đạt đến cảnh giới hoàn mỹ, nối liền thiên địa, tự sinh chiêu thức. Tất cả chiêu thức, thân thể chỉ là vật dẫn, ngọn nguồn của nó, nhưng là ở giữa thiên địa.
Tần Vô Song một lòng đắm chìm trong ý cảnh lĩnh ngộ này, thương thức trong tay, lúc nhanh lúc chậm, lúc vội lúc hoãn, đã hoàn toàn không đơn giản là bị thân thể chi phối, nhiều hơn là ý niệm dung hợp vào trong ý cảnh này giữa thiên địa.
- Bản thể của con người, tựa như một thế giới nhỏ, mà ý niệm của con người lại giống như màu sắc, làm đẹp cho thế giới này. Còn thiên địa, lại là một thế giới rộng lớn, chỉ có thể đem thế giới nhỏ là bản thể con người, hoàn toàn dung hợp vào trong đại thế giới, con đường lớn mới có thể rộng mở, cảnh giới mới có thể càng cao.
Hết ý niệm này đến ý niệm khác cứ dồn dập kéo đến.
Thương thức của Tần Vô Song, cũng theo đó không ngừng biến hóa.
- Thương thứ nhất này, chỉ cầu bản thân, đánh thức chủ tâm. Gọi là – Giác Tỉnh Thức!
Tiếp theo, thương thế vừa chuyển, đầu thương không ngừng run rẩy, một luồng hỏa quang từ đầu thương dây dưa mà ra, ào một cái, nhất thời đốt thành một đường hoàn mỹ.
- Thương thứ hai này, ngoài bản thân, kết nối thiên địa đương nhiên là Hỏa thuộc tính, vận công kích, lấy thuộc tính tự nhiên làm gốc. Có thể gọi là Tụ Hạch Thức! Tụ Hạch Thức này, bao gồm bất cứ một loại thuộc tính thiên địa tự nhiên nào. Chỉ cần bản thân có đầy đủ tầng thiên phú thuộc tính này, liền có thể khai thông ra. Vì vậy, Tụ Hạch Thức này, lại có thể biến hóa ra rất nhiều loại công kích thuộc tính. Cụ thế biến hóa như thế nào, phải dựa vào chiến cuộc mới biết được.
Tần Vô Song vừa nghĩ đến, cây thương tổ truyền múa may càng thêm hăng say, một người một thương, hoàn toàn tự nhiên. Một luồng chân khí, không ngừng sắp xếp, không ngừng khuếch tán, thẳng trời mà đi.
Đúng lúc Tần Vô Song đang luyện đến xuất thần, giữa không trong, bên trong tầng mây đột nhiên lóe ra một luồng thân ảnh, người này quần áo trắng như tuyết, nhìn qua đầu tóc bạc trắng, nhưng khuôn mặt và da thịt toàn thân của hắn lại trắng mịn giống như trẻ con. Nguồn truyện: TruyenGG
Giữa ngũ quan, mang theo một loại khí chất đặc biệt nào đó. Khiến người ta ngay lập tức cảm thấy người này không hề tầm thường.
Người này đem thân hình ẩn giấu vào trong tầng mây, lại có thể đem bản thể của bản thân dung hợp với tầng mây, phảng phất như đám mây phiêu lãng trong không trung, hoàn toàn không nhìn ra được bản thể đang chuyển động.
Loại thủ đoạn thần thông này, nếu bị người của Chi Tế Sơn hoặc là các quốc gia nhân loại nhìn thấy, tất nhiên sẽ kinh thiên động địa.
Người này đang phi hành trên không, hiển nhiên là cảm ứng được dưới mặt đất có một luồng khí lưu kỳ quái, xông thẳng lên tầng mây. Mặc dù luồng khí lưu này trong mắt hắn vẫn rất nhỏ bé không đáng nói đến, nhưng trong luồng khí lưu này, mơ hồ có chút thứ gì quen thuộc ở trong đó, khiến cường giả lánh đời như hắn, cũng không kìm được ló đầu ra xem.
Nhìn xuống đã thấy một người thiếu niên, ở trên sườn núi, múa may đại thương, giống như long xà vũ động, khí thế cực kỳ bất phàm.
Nếu chỉ luận về khí thế, hiển nhiên vẫn không cách nào kinh động đến vị khách ở trong tầng mây này.
Chỉ là ý cảnh bên trong mỗi đòn, lại khiến vị khách trong đám mây này cảm thấy giật mình kinh ngạc.
- Thương pháp của người thanh niên này, tại sao lại tuyệt nghệ như vậy? Nhìn tình trạng của hắn lúc này, tựa hồ vẫn là đang tự mình sáng tạo ra chiêu thức, thật là khó có được! Ân… cây thương đó…
Vị khách trong đám mây nhìn thấy cây thương của Tần Vô Song, trong mắt đột nhiên hiện ra thần sắc kinh ngạc:
- Cây thương đó nhìn rất quen, lẽ nào là…
Nghĩ đến đây, thân hình của vị khách trong đám mây cuộn lại, liền dung hợp vào trong hư không, đem thân hình rơi xuống đám mây. Chỉ một phát bay, một phát lóe đã rơi xuống bên trong sườn núi.
Người này rơi xuống đất, vô thanh vô tức, giống như một bông tuyết rơi xuống, rơi xuống nhẹ nhàng, không dính chút bụi trần nào.
Tần Vô Song chỉ lo luyện thương, hoàn toàn không phát giác có người đã tới trước mặt.
- Thương thứ ba này, dung hợp với thuộc tính thiên địa tự nhiên, hình thành lên công kích huyền ảo. Chính là chiêu thăng hoa của Tụ Hạch Thức. Có thể mệnh danh là – Thâm Hạch Thức!
Tần Vô Song than nhẹ một tiếng, cây thương đâm ra đến một nửa, lại đột nhiên thu hồi trở về.
- Thâm Hạch Thức này, chung quy yêu cầu đối với tu vi bản thân rất cao. Mặc dù ta là Linh Võ Đại viên mãn, nhưng nếu muốn sử dụng chiêu Thâm Hạch Thức này, còn cần cảnh giới linh lực cao hơn mới được. Khi ta tiến nhập vào Hư Võ Cảnh, chính là ngày ta sáng chế ra Thâm Hạch Thức hoàn mỹ!
Tần Vô Song cũng không nóng lòng cầu thành, chậm rãi thu khí, tạm dừng thương thức, rung rung cây trường thương đó, mỉm cười lẩm bẩm:
- Anh bạn, tổ tiên để ngươi lại làm bạn với ta, cáo biệt mấy trăm năm cô đơn của ngươi! Hôm nay xem ra, cây thương tổ tông truyền lại, thật sự là thương tốt!
- Ha ha, đương nhiên là thương tốt! Phá Trận Bá Vương Thương của Tần gia, chính là vật được xếp vào trong mười loại binh khí tốt nhất của Tần gia. Sao có thể không tốt cho được?
Thanh âm này, thường thường nhạt nhạt, mang theo mấy phần xuất trần, phảng phất như từ một thế giới khác truyền đến.
- Ai?
Toàn thân Tần Vô Song lập tức sản sinh ra một điềm cảnh giác, trường thương đưa ngang, toàn lực triển khai thần thức, tìm tòi cho ra.
Một trượng, năm trượng, mười trượng.
Vòng thăm dò của Tần Vô Song không ngừng mở rộng, nhưng vẫn không có một chút thu hoạch nào!
- Tiểu tử, ngươi đang tìm ta sao?
Thanh âm này, lại phảng phất như ở trước mặt, trong phạm vi cách hắn ba thước.
Tần Vô Song giật mình kinh hãi, trường thương đột nhiên quét xung quanh một vòng tròn. Hành động quét qua này cũng trống rỗng không tìm ra vật gì.
- Ha ha, người thanh niên không cần gấp gáp.
Thanh âm này chậm rãi vang lên sau lưng Tần Vô Song.
Tần Vô Song đột nhiên xoay người, không thể tưởng tượng nổi một màn này lại phát sinh. Phía trên sườn núi, trong hư không, từng vòng từng vòng làn nước phảng phất như trong suốt, không ngừng nhộn nhạo mở ra trong không khí.
Từng vòng sóng gợn biến đổi, không ngừng hiện ra rõ ràng.
Bên trong sự chậm rãi biến hóa này, cuối cùng hiện ra một bóng người nhàn nhạt. Và bóng người này ở trong làn nước, như thực như ảo, khiến Tần Vô Song nhìn mà ngây người.
- Đây là thủ đoạn gì?
Tần Vô Song nhìn màn thần kỳ này, tựa hồ không dám tin vào mắt mình. Thủ đoạn như vậy, hiển nhiên đã vượt qua năng lực lý giải của hắn.
Cho dù là cường giả Hư Võ Cảnh, hư hóa thân hình cũng không thể ẩn nấp được vào trong hư không, hữu chất vô hình mà thôi. Hoặc là thoáng hiện, hoặc là mất tích, sao có thể làm được cảnh giới thần kỳ như vậy? Tựa hồ là vô hình vô chất!
- Ngươi là người phương nào?
Tần Vô Song mặc dù trong lòng giật mình kinh ngạc, nhưng vẫn đề phòng hỏi.
- Ha ha, lão phu Vân Tuyết Trần.
Người này đầu bạc nhưng sắc mặt vẫn rất hồng hào. Thanh âm mặc dù lãnh đạm, nhưng trong khẩu khí lại có một loại thân thiết không bình thường.
- Người thanh niên, ngươi tên là gì?
Bình Luận (0)
Comment