Tần Vô Song nghe thấy vậy, nói:
- Âm thầm chi viện cho Tần gia Thiên Đế Sơn, nếu như để cho thế lực kia biết, vậy không phải là tự tìm lấy phiền phức sao?
Tên ria cá trê kia nghe Tần Vô Song nói như vậy, cũng thuận theo khẩu khí của hắn:
- Đúng vậy, đại nhân là người thông minh, Tần gia châu Bách Diệp này không ngừng ngầm cung cấp tinh thạch cùng với cho Tần gia Thiên Đế Sơn, trong các chi nhánh bên ngoài, là một thế lực mà Tần gia Thiên Đế Sơn tương đối nể trọng.
- Hắc hắc!
Tần Vô Song chỉ lạnh lùng cười, cũng không nói gì.
Tên ria cá trê tưởng rằng Tần Vô Song cũng có hiềm khích với Tần gia Thiên Đế Sơn, vội nói:
- Hôm nay, Tần gia châu Bách Diệp bị người ta phát hiện câu kết với Tần gia Thiên Đế Sơn. Trên Thiên Đế Sơn có người nặc danh đưa ra một cái nhiệm vụ. Cái nhiệm vụ này được truyền đến Bài Sơn Phủ, đồng thời cũng lan xuống các lãnh địa lớn. Ai tiêu diệt được Tần gia châu Bách Diệp sẽ được một vạn lục tinh thạch.
Một vạn lục tinh thạch, chính là bằng với một triệu hoàng tinh thạch! Không cần phải nói, đây chính là một khoản vô cùng lớn.
Nhân vật như Tiêu Đường chủ bang Thanh Thụ đó, tất cả gia sản của hắn cộng lại cũng chỉ mấy ngàn hoàng tinh thạch, cho dù là Bang chủ Chu Quang Thụ, tài sản cũng không quá một triệu hoàng tinh thạch. Vậy thì phần giải thưởng như vậy tất nhiên là vô cùng hấp dẫn rồi.
- Nói như vậy, Tần gia châu Bách Diệp bị đã bị công phá rồi à?
Tần Vô Song kiềm chế xúc động, vẫn bình thản hỏi.
- Cái này thì không! Tần gia châu Bách Diệp cũng không phải là thế lực bình thường. Tòa thành Tần gia của họ được xây dựng dựa vào núi cao, có ưu thế về địa lợi, hơn nữa lại giống như một cái mê cung vậy. Muốn công phá tòa thành Tần gia châu Bách Diệp, không phải là việc nói được mà có thể làm được.
Tên ria cá trê tự cho mình thông minh, hiến kế:
- Nếu ba vị thiếu tiền, giải thưởng lần này tuyệt đối là một món tiền lớn, với tài năng và thực lực của ba vị, nếu gia nhập vào, chắc chắn là sẽ được hoan nghênh.
- Nói như vậy, các ngươi cũng đã gia nhập rồi?
Tần Vô Song mỉm cười hỏi.
- Mấy người chúng tôi đều là loại tán tu bất nhập lưu, người ta vốn không để ý đến chúng tôi. Chúng tôi chỉ là chân chạy việc, nhiệm vụ rất nhẹ nhàng, chính là mai phục ở các con đường thông tới tòa thành Tần gia châu Bách Diệp, đề phòng Tần gia châu Bách Diệp phái đệ tử ra ngoài tìm cứu viện.
- Ân. Vậy người các ngươi đuổi theo chắc chính là đệ tử do Tần gia châu Bách Diệp phái đi rồi?
Tần Vô Song nói đến đây, trong lòng đã hiểu rất rõ ràng.
- Đúng vậy, đôi huynh muội đó chính là đệ tử của Tần gia châu Bách Diệp. Đệ tử Tần gia này vô cùng đáng ghét. Mặc kệ là Tần gia của Thiên Đế Sơn hay là Tần gia ở chi nhánh ở các nơi, đều vô cùng ngoan cố cứng đầu, có chết chúng cũng không đầu hàng. Vì vậy, trận chiến tấn công Tần gia châu Bách Diệp sẽ vô cùng ác liệt. Tần gia châu Bách Diệp nhất định sẽ đánh đến cùng. Những đệ tử mà họ phái đi hầu hết đã bị chặn lại. Nếu chúng tôi để hai tên kia chạy thoát thì phiền phức rồi.
Tần Vô Song thản nhiên cười, nói:
- Nói như vậy, thì ta nên tác thành cho các ngươi, không nên ngăn cản con đường phát tài của các ngươi rồi. Thôi được, đôi huynh muội đó chạy theo hướng đằng sau kia.
Tên ria cá trê thấy Tần Vô Song nói như vậy, thở phào nhẹ nhõm.
- Đại nhân, xin đa tạ!
Khoát tay, gọi đồng bọn định đuổi theo:
- Chúng ta đi, chúng đang bị thương, không chạy được xa đâu!
Khóe miệng Tần Vô Song lộ ra nụ cười lạnh lùng, phẫn nộ.
Tần Vô Song thản nhiên cười, nhưng Bao Bao và Cô Đơn vẫn nhận thấy cơn phẫn nộ trong lòng Tần Vô Song đã bắt đầu bộc cháy. Từ nãy đến giờ bọn chúng luôn cẩn thận quan sát đợi Tần Vô Song lên tiếng.
- Không chừa một ai!
Tần Vô Song thở nhẹ một tiếng, sợi roi Nộ Long Giao Hồn đã cuồn cuộn nổi lên.
Sợi roi Nộ Long Giao Hồn hợp lại, uy thế như những đợt sóng cuồn cuộn, thuận thế cuộn lên, bao lấy ba người trong đám kia.
Thực lực của Tần Vô Song lúc này vô cùng bá đạo, những tên tán tu Sơ Linh võ giả kia sao có thể bì được, tay phát lực một chút, ba người đã gân cốt đứt đoạn, chết bất đắc kỳ tử tại đương trường.
Theo sát sau, ngón tay phải Tần Vô Song liên tục đâm thẳng, kiếm khí Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm lập tức nhanh như chớp bắn loạn xạ xung quanh.
Mỗi đường kiếm khí ẩn chứa đầy sự phẫn nộ của Tần Vô Song, mang theo cả tinh hoa học thuật cả đời Tần Vô Song.
Một tên, hai tên, ba tên, trong nháy mắt, Tần Vô Song giết được sáu tên.
Bao Bao và Tử Điện Phần Diệm Thú cũng không chịu thua kém, nhảy lên hạ xuống một chút, ba tên đã đồng thời ngã xuống.
Vừa quay đầu, dường như chỉ trong thời gian một hơi thở, mười hai tên tán tu dường như không có sự phòng bị nào, cũng không có bất kỳ sự phản kháng nào đã bị giết sạch. Thủ pháp dứt khoát, đến ngay cả cành cây ngọn cỏ cũng không kịp lay động.
Tần Vô Song hét lên:
- Lão Nhị, đệ phụ trách xử lý mớ thi thể đó, không được để lại dấu vết. Lão Tam, đệ đi tuần tra xung quanh, tránh có tai mắt.
Tần Vô Song không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải làm cho sạch sẽ. Sau khi làm xong tất cả mọi việc, Tần Vô Song vẫy Bao Bao và Cô Đơn truyền âm nói:
- Xem ra, tình hình của Thiên Đế Sơn ngày càng nguy hiểm, đến chi nhánh các nơi cũng bị liên lụy. Tần gia châu Bách Diệp ngoan cố chống lại, dù sao cũng là huyết mạch của Tần gia ta. Ta đã gặp chuyện này thì quyết không ngồi yên.
- Lão Đại, tùy huynh quyết định. Dù sao, hai người chúng ta sống cùng huynh, huynh nói đánh đâu thì bọn ta đánh đó.
Bao Bao vô cùng sảng khoái. Tử Điện Phần Diệm Thú cũng nói:
- Dù sao thì càng kích thích càng tốt!
- Chúng ta đến Hắc Nha Vương Thành trước. Giải thưởng nhắm vào cả Bài Sơn Phủ, hơn nữa còn lan đến các Châu, các Phủ khác. Đến Hắc Nha Vương Thành chắc chắn sẽ có manh mối.
Qua khỏi khe sơn cốc này, ba người chọn con đường nhỏ hẻo lánh, đi rất nhanh. Họ phải xóa hết hành tích, tránh bị hiềm nghi.
Cái chết của mười hai gã tán tu kia sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện, nếu ba người họ vì vậy mà bị nghi ngờ, vậy kế hoạch sẽ bất lợi.
Căn cứ theo Tần Vô Song suy tính, sẽ có thể đến Hắc Nha Vương Thành trước khi trời tối. Hết thảy đều giống như Tần Vô Song suy tính, sau khi ba người vào Hắc Nha Vương Thành, trời mới bắt đầu tối.
- Lão Đại, chúng ta vào nhà trọ hay là có sự sắp xếp khác?
- Vào nhà trọ trước, những việc còn lại ngày mai tính tiếp.
Sau khi có dự định, Tần Vô Song cũng không đi gây chuyện thị phi, vào ngay gian nhà trọ đầu tiên tìm được.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.comBuổi tối, Bao Bao và Cô Đơn sang phòng của Tần Vô Song.
- Lão Đại, chuyện này, huynh đã có kế hoạch bước đầu chưa?
Bao Bao hỏi thẳng:
- Nhiệm vụ đó do người trong Thiên Đế Sơn đưa ra, chắc chắn là không bình thường. Hơn nữa giải thưởng một triệu hoàng tinh thạch cũng đủ làm bao nhiêu người điên cuồng vì nó.
Tần Vô Song chầm chậm gật đầu:
- Bây giờ ta đang nghĩ rốt cục là có cường giả đẳng cấp gì tham gia vào nhiệm vụ này. Một triệu hoàng tinh thạch, tuy là một con số lớn, nhưng cũng chỉ là đối với một Châu một Lĩnh. Còn đối với một gia tộc thế lực lớn mạnh, ta tin một triệu hoàng tinh thạch chắc cũng không đến mức quá hấp dẫn.
Bao Bao nghĩ, cũng gật đầu:
- Lão Đại nói có lý.
- Ta có một kế hoạch, các đệ nghe xem có được không?
Tần Vô Song lên tiếng nói:
- Ta định lấy danh nghĩa của ba huynh đệ Võ gia chúng ta để tham gia vào nhiệm vụ treo giải thưởng này. Như vậy chúng ta có thể tiếp xúc với nhiều người, tìm hiểu hành động lần này rốt cục có cường giả cấp bậc nào tham gia.
Thâm nhập vào nội bộ địch, tuy hết sức nguy hiểm nhưng là kế hoạch vô cùng khả thi.
- Kế hoạch này rất được, ta đồng ý!
Bao Bao sau khi nghe xong, lập tức khen ngợi, ủng hộ nhiệt tình.
Cô Đơn cũng nói:
- Rất kích thích, Lão Đại, cứ làm theo kế hoạch của huynh.
- Ngày mai chúng ta đi luôn?
Bao Bao chớp mắt hỏi.
- Đừng vội, đợi mấy ngày nữa, tìm hiểu tình hình trước rồi hãy tính. Ngày mai đi luôn sẽ gây chú ý.
Tần Vô Song biết rõ cái lợi cái hại của việc này, không dám khinh suất.
- Cũng được!
Bao Bao và Cô Đơn lần lượt gật đầu.
- Hai đệ, khi ta rời khỏi các quốc gia nhân loại, vốn không có mấy sự đồng cảm với Tần gia Thiên Đế Sơn, nhưng trên đường đã nhiều lần nhìn thấy, làm cho ta dần dần có tình cảm với Tần gia, chiến đấu vì Tần gia, nghĩa bất dung tình, không còn lựa chọn nào khác.
- Lão Đại, huynh đừng nói nữa. Dù huynh chọn lựa thế nào, chúng tôi cũng ủng hộ huynh. Ba người chúng ta, có đánh nhau thì cả ba cùng đánh, đừng quên ước định của chúng ta. Ba người chúng ta, một ngày nào đó, nhất định làm cho tên tuổi của chúng ta vang khắp Hiên Viên Khâu, trở thành người được tôn kính ngưỡng mộ nhất ở Hiên Viên Khâu.
Tần Vô Song gật đầu:
- Ta không quên.
Cô Đơn khuyên nhủ nói:
- Lão Đại, huynh chọn lựa rất sáng suốt. Nếu Tần gia Thiên Đế Sơn bị diệt, tất cả chi mạch Tần gia trên khắp thiên hạ e rằng cũng không được sống yên ổn. Tần gia các huynh ở Bách Việt Quốc cũng khó thoát khỏi. Tranh đấu Đại lục Thiên Huyền không ngừng nghỉ, một khi Tần gia Thiên Đế Sơn bị diệt, tiếp theo sẽ là chi mạch ở các nơi khác, đây là kết quả tất yếu phải xảy ra.
- Đúng thế, Lão Đại, huynh chiến đấu vì Tần gia, kỳ thực cũng là vì sự sinh tồn của chính mình. Nhân loại các huynh là như vậy, Thú Tộc cũng như vậy. Nếu trong tộc đàn phát sinh biến cố gì đó, nhất định là phải dốc hết khả năng mà bảo vệ, tuyệt không ai không có khả năng ngoảnh mặt làm ngơ được.
Những lời này tuy là để trấn an Tần Vô Song nhưng cũng là nói ra tình hình thực tế.
Tần Vô Song gật đầu:
- Được, dù là vì Tần gia Thiên Đế Sơn cũng vật, hay là vì Thiên Tứ Vương Phủ cũng vậy, tóm lại, đã quyết định chiến đấu thì phải làm hết sức. Vì sinh tồn, đối phó với địch nhân quyết không từ thủ đoạn.
- Đúng, đối phó với địch, không từ thủ đoạn!
- Hắc hắc, Lão Đại, huynh như vậy mới khiến cho đệ thích.
Trong mắt Tử Điện Phần Diệm Thú cũng lộ ra ánh mắt dã tính.
- Đúng vậy, Lão Đại, huynh sống cùng bọn đệ lâu rùi, chúng ta dung hòa lẫn nhau, huynh có thể học được nhiều quy tắc sinh tồn hơn từ Thú Tộc. Đấu tranh của Thú Tộc chúng tôi luôn không từ thủ đoạn, chỉ cần giết chết được kẻ địch, còn lại thì không quan tâm đến bất kỳ cái gì khác. Địch muốn huynh chết, huynh muốn địch chết, thiên kinh địa nghĩa, không được do dự!
Tần Vô Song huyết khí sôi trào:
- Chúng ta sẽ đấu một trận máu chảy thành sông với chúng, không chết không thôi!
Ba người vỗ tay lẫn nhau phát thệ, tâm đầu ý hợp, trong lòng không có chút nghi hoặc nào. Trận chiến Tần gia châu Bách Diệp là trận chiến đầu tiên của bọn họ từ sau khi vào Hiên Viên Khâu.
Trận đầu tiên, bất luận thế nào, cũng phải đánh cho ra đánh, chiến thắng oanh liệt!
Sau khi quyết định xong, người nào trở về phòng người ấy, ngủ luôn một mạch đến sáng sớm ngày hôm sau. Bao Bao dậy sớm nhất, từ phòng đi ra, cười nói:
- Lão Đại, Lão Nhị, hôm nay chúng ta sẽ đi dạo một vòng quanh Hắc Nha Vương Thành.
Đang nói, dưới lầu đột nhiên vang lên:
- Lại bắt được một tên đệ tử Tần gia, lại bắt được một tên!
.