Ở những nơi thế này thì thân phận của quý tộc Hàn môn lại càng có vẻ nổi bật. Dưới sự chú ý của vài trăm cặp mắt thì cả gia đình Tần gia dường như không phải đến dự tiệc mà giống quái vật hơn. Bị cả một đám người vô duyên bu lại nhìn dù Tần Vô Song có mặt dày bao nhiêu thì cũng cảm thấy không thoải mái.
Hình như cũng hiểu ra được vấn đề, Đạt Hề Minh nói lớn:
- Để ta đưa ba vị đi bái kiến phụ thân.
Đang nói thì thêm một bóng người nữa lại bước vào đại sảnh. Vừa nhìn thấy ba người nhà Tần gia, người này đã nhoẻn miệng cười chào hỏi:
- Đến rồi à?
Người đó chính là đệ đệ của Đạt Hề Minh, Đạt Hề Dương. Đạt Hề Dương với Tần Vô Song tính ra thì cũng có một chút giao tình ngầm.
- Tam đệ, đệ đến thật đúng lúc. Ta đưa ba vị này đi bái kiến phụ thân đại nhân, đệ ra ngoài tiếp đãi khách giúp ta.
Đạt Hề Dương gật đầu bước qua giơ tay nắm lấy tay Tần Vô Song. Đồng thời những hình ảnh về cuộc trò chuyện ba năm trước ở cổng thành lại hiện về trong tâm trí hắn.
Tần Vô Song đã từng hứa với Đạt Hề Dương là nhất định sẽ quay lại. Và đúng là hắn đã quay lại thật.
- Phụ thân, tỷ tỷ, hai người đi cùng Đạt Hề ca ca đi. Con không đi nữa.
Đạt Hề Minh ngẩn ra một lúc, nhưng cũng cảm thấy thế này thì hợp lý hơn nhiều. Mặc dù phụ thân không phải là người cường thế nhưng uy thế của một người chủ gia đình e rằng sẽ có xung đột với khí thế mạnh mẽ trên người Tần Vô Song. Hai con người này tốt nhất là không nên gặp nhau.
Đạt Hề Dương và Tần Vô Song trò chuyện với nhau mấy câu nhưng vì còn phải tiếp đón khách quan nên thời gian nán lại cũng không được lâu.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGGTần Vô Song nhìn theo bóng Đạt Hề Dương bước ra ngoài, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Tìm một chỗ ngồi khuất trong góc, hắn lặng lẽ quan sát đám quý tộc xung quanh.
Ngoài thế lực quý tộc của quận La Giang ra, Tần Vô Song chẳng quen biết những thế lực quý tộc còn lại. Mà cái đám quý tộc quận La Giang thì lại thiếu năng lực kết giao vô cùng. Với những người xuất thân từ Hàn môn như Tần Vô Song đừng nói là không dung nhập được, cho dù Tần Vô Song có mặt dày dung nhập vào đó thì hắn cũng thấy chẳng dại gì tự chuốc lấy rắc rối. Quý tộc Hàn môn từ xưa đến nay luôn là đối tượng để bọn họ khoe khoang sự tài giỏi của mình. Về điểm này bất luận là Hào môn Hứa gia hay Vân gia hay Vọng tộc Trương gia thì cũng đều giống nhau.
Những người đang tụ tập trên quảng trường hầu hết đều là thanh niên trẻ tuổi. Người của Hào môn Hứa gia đương nhiên Tần Vô Song có biết, đặc biệt là Hứa Viên và Hứa Đình hắn lại càng không lạ lẫm gì. Chỉ có điều hôm nay hai người này cùng đang lẽo đẽo đi theo một công tử áo vàng độ chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Công tử áo vàng này chính là người thanh niên kiệt xuất nhất của Hào môn Hứa gia tên gọi Hứa Chu. Cũng nằm trong Thất công tử quận La Giang nhưng vị trí của Hứa Chu cao hơn Hứa Viên nhiều. Hình như đứng thứ ba gì đó. Chỉ sau Đạt Hề Minh và một người nào đó của Đạt Hề Thế gia.
Thất công tử La Giang thì Hứa gia đã chiếm hai người. Đạt Hề Thế gia ba người, hai vị trí còn lại dành cho hai Hào môn Vân gia và Tiễn gia.
Vì lý do này mà Hứa Chu đang đứng ở giữa trung tâm, xung quanh là lớp trong lớp ngoài những con cháu quý tộc bu quanh nghe hắn nói về những điều cao siêu.
Hứa Chu từ trước đến giờ chỉ hoạt động bên trong châu thành Nam Vân Châu. Lần Gia tộc Luận phẩm này, Hứa gia phải cho người vượt ngàn dặm đưa thư, hắn mới về kịp, lại trùng đúng dịp sinh nhật của Nhị tiểu thư Đạt Hề Thế gia cho nên mới mang theo hai đệ đệ đến tham dự.
Từ lúc cả nhà Tần gia xuất hiện, ánh mắt Hứa Chu vẫn chưa dời qua chỗ khác.
- Hứa Đại ca, Hàn môn Tần gia này quả nhiên đã nịnh bợ được tới Đạt Hề Thế gia rồi.
Một tên quý tộc nét mặt đầy vẻ căm phẫn cố gắng lấy lòng Hứa Chu, nói.
Sắc mặt Hứa Chu hơi sầm lại:
- Nịnh bợ Đạt Hề Thế gia thì sao? Nhị đệ, tên tiểu tử kia là người đã giết chết Trương Diệu đấy à?
Trận chiến ở quảng trường La Giang là nỗi nhục suốt đời Hứa Viên. Nghe Đại ca hỏi, hắn xấu hổ vô cùng, ngượng ngùng gật gật đầu:
- Đại ca, chính là tên tiểu tử Hàn môn này.
- Hắn chỉ là một tên Võ đồng miệng còn hôi sữa thì có bản lĩnh gì?
Võ đồng Thất đẳng giết chết Lực Võ Cảnh Đỉnh phong. Chuyện này quả thực đã vượt quá phạm vi chịu đựng của hắn.
Đang cố gắng tìm ra lý do gì để chọc tức Tần Vô Song thì đã thấy Đạt Hề Dương dẫn theo một đám khách nữa vào.
Tần Vô Song vừa nhìn thấy đám người này, nụ cười trên mặt đã lập tức tắt phụt.
Năm người đó, ngoài hai người lạ mặt lớn tuổi ra ba người còn lại đều là những kẻ đã từng đụng mặt ở cửa hiệu châu báu Vĩnh Thịnh.
Tỷ muội Vân gia và cả cô bạn gái thần bí nữa, đều có mặt ở đây, nhưng ba gã đàn ông thì tuyệt nhiên không thấy.
Tần Vô Song cũng không thấy ngạc nhiên cho lắm. Sau trận hôm đó, Diệp Phong và Lăng Thiên còn mặt mũi đến đây mới lạ.
Cừu nhân tương kiến đương nhiên là sẽ thấy nóng mắt rồi. Vân Khinh Yên vừa nhìn thấy Tần Vô Song đã ngay lập tức quay lại lầm bầm gì đó với tên trưởng bối trong nhà.
Sắc mặt tên trưởng bối đó lộ rõ vẻ băn khoăn còn ánh mắt nhìn Tần Vô Song thì cực kỳ phức tạp.
Tần Vô Song không muốn gây sự ở chỗ này nên chỉ cười nhạt một cái rồi quay đầu bước đi.
Đạt Hề Dương cất cao giọng nói:
- Chư vị, khách khứa đều đã đến đủ. Mời chư vị vào đại sảnh quan lễ.
Đám người vừa nghe thông báo nối đuôi nhau bước vào. Tần Vô Song giành đi đầu tiên vừa lúc đụng phải tỷ tỷ Tần Tụ bước ra với khuôn mặt đầy tâm trạng. Nhìn thấy Tần Vô Song, ánh mắt bất lực của Tần Tụ lắng xuống, dường như vừa tìm được một chỗ dựa an toàn.
- Tỷ tỷ…
Tần Vô Song nhìn thấy nét mặt u ám của tỷ tỷ đã đoán được phần nào câu chuyện, trầm giọng nói:
- Có phải Tộc trưởng Đạt Hề Thế gia đã nói gì không?
- Ông… ông ấy không nói gì hết.
Tần Vô Song thở dài, nói:
- Tỷ tỷ, ngay cả nói dối tỷ cũng không biết nữa. Ông ấy đã nói gì?
- Ông ấy không nói gì cả. Rất khách khí với ta. Chỉ là nói với ta rằng Đạt Hề đại ca sớm đã có hôn ước.
Hai mắt Tần Tụ đã hồng hồng gần như sắp khóc. Cùng là một chuyện nhưng nghe từ miệng Đạt Hề Minh và Đạt Hề Hằng ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau.
- Tỷ…
Tần Vô Song đang định an ủi mấy câu thì đằng sau đã vọng lên một lời chào hỏi không được thân thiện cho lắm.
- Tần Vô Song.
Ở những nơi như thế này, giới quý tộc rất ít khi gọi cả họ cả tên của nhau ra như vậy. Dù có là sự khách sáo giả dối thì cũng phải có chút lễ tiết, thêm mấy chữ
"công tử" hay
"thiếu gia" gì đó ở phía sau.
Ở những nơi này mà trực tiếp gọi tên người kia ra thì rõ ràng có ý miệt thị, hạ nhục.
Tần Vô Song không phải là kẻ quá quan trọng khách sáo giả dối. Nếu như đổi là lúc khác, dù địa điểm có trang trọng bao nhiêu hắn cũng sẽ cười cho qua. Nhưng lúc này, chuyện của tỷ tỷ đã làm hắn khó chịu lắm rồi.
Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Vân Khinh Yên giận dữ đứng ngay đằng sau. Sau trận chiến ở tiệm châu báu Vĩnh Thịnh, Vân Khinh Yên đã hoàn toàn thu hồi lại ánh mắt khinh thường dành cho Tần Vô Song.
Nhưng một người vốn dĩ hống hách kiêu ngạo như Vân Khinh Yên rất khó bỏ qua cái cảm giác ưu việt Hào môn của mình, đừng nói gì đến chuyện bảo cô ta thu hồi lại cái tính đỏng đảnh đại tiểu thư. Lần này tiếp cận Tần Vô Song chẳng có gì ác ý nhưng cách xưng hô tên trực tiếp, lại gặp đúng lúc tâm trạng Tần Vô Song không tốt nên tính chất câu chuyện cũng thay đổi hẳn.
- Có việc gì không?
Tần Vô Song trừng mắt nhìn cô.
- Ta…
Nhìn thấy thái độ xa cách khó chịu của Tần Vô Song khiến cho câu xin lỗi mà Vân Khinh Yên ấp ủ bao lâu định nói ra đột nhiên tan thành mây khói. Cơn giận của đại tiểu thư lại bùng phát, cô quát lớn:
- Không có gì.
- Không có gì thì tránh sang một bên.
Tần Vô Song thực sự không muốn lĩnh giáo tính khí của đại tiểu thư này, cũng chẳng muốn quan tâm xem rốt cục Vân Khinh Yên muốn biểu đạt điều gì nên quay người đi thẳng.
- Tần Vô Song, ngươi không được đi…
Vân Khinh Yên nóng nảy.
- Vân Đại tiểu thư, có chuyện gì thì cô nói nhanh lên, còn không có chuyện gì thì cô tìm việc gì đó để làm đi. Ở đây thiếu gia quý tộc nhiều lắm, người muốn nhập nhóm với cô cũng không ít. Ngoài chuyện tìm ta gây sự ra thì cô không còn chuyện gì hay hơn để làm à?
- Ta… ta không phải là tìm ngươi gây sự.
Vân Khinh Yên chà nhẹ chân, nhìn thẳng vào mắt Tần Vô Song, thì thầm khẽ trong miệng:
- Chuyện hôm đó, là ta không đúng.
- Cái gì?
Thính lực của Tần Vô Song rất tốt nên đương nhiên là hắn có nghe thấy Vân Khinh Yên vừa nói gì. Nhưng hắn thấy cô đại tiểu thư này rõ ràng muốn xin lỗi mà lại còn cương nên cảm thấy hơi buồn cười, muốn trêu chọc cô ta một chút.
- Tần Vô Song, ngươi đừng có mà bắt nạt người quá đáng nhé. Hôm nay ta chỉ muốn xin lỗi ngươi thôi.
Tần Vô Song thở phào nhẹ nhõm lòng, thầm nghĩ cô không đến gây sự với tôi là đại cát rồi.
- Cô muốn nói đến chuyện gì?
- Tất cả mọi chuyện.
Vân Khinh Yên ngượng nghịu. Từ trước đến giờ cô lúc nào cũng kiêu ngạo, lớn bằng chừng này rồi mà chưa một lần cúi đầu xin lỗi ai. Nguyên nhân lần này cũng là do bị trưởng bối trong gia tộc ép buộc.
- Ồ, có gì đáng phải xin lỗi chứ? Dù sao người gây sự với ta thì cũng đã phải trả giá rồi. Vân Đại tiểu thư cao sang quyền quý đương nhiên là không muốn qua lại với con cháu Hàn môn bọn ta, mà ta thì cũng không có ý định nịnh bợ Hào môn Vân gia. Muốn xin lỗi điều gì, không cần phải nói. Nếu như cô muốn hỏi chân tướng vụ mất trộm hôm đó thì ta cũng không ngại mà nói với cô rằng ngọn nguồn mọi việc đều do một mình Hứa Đình gây ra. Chỉ là hắn đã tự vác đá đập vào chân mình mà thôi.
Nói xong những lời này, chẳng thèm để ý xem thái độ Vân Khinh Yên ra sao, cô ta cảm thấy thế nào, Tần Vô Song kéo tay tỷ tỷ lạnh lùng bỏ đi bỏ lại Vân Khinh Yên đứng đó chết lặng.