Tần Vô Song vẻ mặt vẫn vô cùng thản nhiên, bất luận Hắc Báo có tin hay không thì những gì hắn nói cũng là sự thật.
- Tần Vô Song, ta xem nhẹ ngươi rồi! Xem nhẹ ngươi rồi!
Hắc Báo kêu lên đau đớn rồi lại nhìn ba đối thủ đang dồn hắn vào chỗ chết, nội tâm cũng giãy giụa:
- Chi bằng, liều chết chiến đấu một phen. Chỉ cần thoát ra khỏi cái vòng vây này, dù mình có trọng thương thì cũng thoát được. Nếu không tên Tần Vô Song này sẽ không để cho mình được chết nhẹ nhàng, sẽ dùng trăm phương ngàn kế hành hạ mình!
- Hắc Báo, nếu như ngươi định bỏ chạy thì ta khuyên ngươi nên từ bỏ ý định ấy đi. Ngươi dù có phi thiên độn địa thì hôm nay tuyệt đối không thoát nổi đâu. Trừ phi thực lực của ngươi có thể áp đảo thuộc hạ của ta.
Hắc Báo nhìn Tịnh Đàn Bảo Trư đang giễu võ dương oai, lại nhìn Độc Giác Thần Mã và Khiếu Nhật Thiên Phượng đang lượn vòng trong không trung, bất cứ tên nào cũng đủ để khiến hắn nhức đầu.
- Tần Vô Song, ta biết, hôm nay ta xui xẻo. Nhưng ngươi muốn giết ta thì ngươi sẽ phải trả giá!
Khẩu khí của Hắc Báo cũng rất cường hãn, bộ dạng chẳng khác gì một con thú đang bị vây hãm.
- Trả giá?
Tần Vô Song bật cười:
- Nếu ta muốn giết ngươi thì chỉ cần một suy nghĩ thôi, cần gì phải trả giá? Ngươi nghĩ ngươi có con át chủ bài nào có thể khiến chúng ta phải trả giá? Hắc Báo, ta ở đây nói với ngươi nhiều như vậy không phải vì ngươi có tài ăn nói, cũng không phải vì ta thích nói nhảm. Ta tạm thời vẫn chưa động thủ chỉ vì ta cảm thấy, đối với ngươi mà nói, cái chết không phải lựa chọn duy nhất!
Hắc Báo giật bắn người, nhìn Tần Vô Song bằng ánh mắt hồ nghi, lắp bắp hỏi:
- Ngươi có ý gì?
- Ý gì? Ngươi thông minh như vậy lại không đoán ra được à.
- Ngươi muốn ta bán chủ cầu sinh sao?
Hắc Báo cười nhạt.
- Ngươi vẫn còn lựa chọn khác sao? Nếu như có, ngươi thử nói ta nghe xem nào.
Tần Vô Song hỏi với vẻ giễu cợt.
Hắc Báo nghĩ một lúc, lại nói:
- Cho dù ta có đồng ý thì ngươi sao có thể tin ta?
- Ta có tin ngươi hay không, không quan trọng. Ta đương nhiên có cách khiến ngươi thần phục ta.
Tần Vô Song thản nhiên nói.
Hắc Báo nhìn ba con linh thú:
- Ngươi định dùng phương pháp khống chế linh thú để khống chế ta sao? Nhắc cho ngươi nhớ là, giữa con người với nhau không thể ký kết khế ước ấy đâu.
- Không…
Tần Vô Song thản nhiên bật cười:
- Ai nói ta định ký kết khế ước gì với ngươi? Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có lựa chọn nào khác không?
Hắc Báo mặt tái như tro tàn, kinh ngạc ngẩn người một lúc rồi mới hỏi với vẻ không cam tâm:
- Ngươi phải nói cho ta biết, sao ngươi lại biết kế sách của ta?
- Không phải ta đã nói rồi sao? Là tự miệng ngươi nói.
Lúc này Tần Vô Song đương nhiên không thể kể cho Hắc Báo nghe sự thật, chỉ nói qua loa mấy câu khiến Hắc Báo không thể nào hiểu nổi.
- Ta nói cho ngươi? Ha ha, ngươi không định nói là ta nói cho ngươi nghe trong giấc mơ chứ?
Giọng nói của Hắc Báo đầy vẻ chua chat, mất mát:
- Nhưng nói thật, Tần Vô Song, từ đầu đến cuối ta đều không muốn đối nghịch với ngươi, cũng không muốn thiếu gia La Đĩnh đối địch với ngươi! Đương nhiên không phải vì ta sợ ngươi, mà cái giá của chuyện này thực sự quá lớn. Chỉ có điều gã thanh niên kiêu ngạo đó không nghe ta khuyên can!
- Hắc Báo, ta không bảo ngươi nói những lời vô nghĩa này. Ngươi chỉ là con chó của La Đĩnh, trước đây ngươi theo hắn làm gì, ta không quan tâm. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi muốn chết hay muốn đi theo ta từ bây giờ, quay lại phản kích La Thiên Đạo Trường!
Nét mặt Hắc Báo nhất thời ngưng trụ, nhìn Tần Vô Song, nói với vẻ chế nhạo:
- Ngươi không điên chứ? Quay lại phản kích La Thiên Đạo Trường à? Mặc dù thực lực của ngươi bây giờ không tệ, thực lực của mấy con linh thú này cũng rất khả quan, nhưng ngươi nghĩ là chỉ dựa vào chút thực lực này của ngươi có thể lay động một ngọn núi lớn như La Thiên Đạo Trường sao? Ha ha ha, thật là nực cười!
Tần Vô Song nhìn Hắc Báo bằng ánh mắt như nhìn một kẻ đã chết, lạnh nhạt nói:
- Nói như vậy, ngươi nguyện tuẫn táng theo La Thiên Đạo Trường? Không sao hết, nếu đã như vậy ta sẽ cho ngươi được thỏa mãn. Nhưng ta đảm bảo sẽ không để ngươi cô đơn một mình trên hoàng tuyền, không lâu nữa, La Đĩnh cũng sẽ đi theo ngươi!
Ánh mắt Hắc Báo lập tức nhíu thành một sợi dây, toàn thân cảnh giác đề phòng nhìn Tần Vô Song:
- Tên họ Tần kia, cho dù hôm nay ngươi có giết ta, thì ta vẫn chỉ có một câu nói cũ, muốn đối địch với La Thiên Đạo Trường, các ngươi không làm được đâu! Cho dù ta có đi theo các ngươi, cũng vẫn không làm được!
- Ai nói với ngươi trên người ta chỉ có những con át chủ bài này?
Tịnh Đàn Bảo Trư và Khiếu Nhật Thiên Phượng đắc ý bật cười:
- Nếu như chủ nhân ta lấy hết những con át chủ bài trong tay ra thì đủ để san bằng La Thiên Đạo Trường các ngươi! La Thiên Đạo Trường, là tám môn Thiên Đế Sơn hay sao?
Hắc Báo sững sờ, dùng một ánh mắt khó hiểu nhìn Tần Vô Song.
Tần Vô Song nghiêm nghị nói:
- Hắc Báo, cơ hội cuối cùng, ngươi nguyện chết hay nguyện đi theo ta. Nếu như câu tiếp theo ngươi vẫn không chịu trả lời vào vấn đề chính thì cả đời này ngươi sẽ không còn cơ hội trả lời câu hỏi nào nữa đâu!
Tần Vô Song nói xong những lời này, ba con linh thú Động Hư Cảnh bắt đầu chậm chạp dục động, chuẩn bị triển khai vây công với Hắc Báo.
Mắt Hắc Báo lóe lên một thần sắc phức tạp, trong thời khắc sinh tử này, khí tiết hiển nhiên không còn quan trọng.
Không phải Hắc Báo không coi trọng khí tiết, hay hắn ham sống sợ chết. Hắn chỉ là đang nghĩ, từ lúc gia nhập La Thiên Đạo Trường đến giờ, rốt cuộc hắn đã nhận được bao nhiêu đãi ngộ đích thực. Trước mặt La Đĩnh, Hắc Báo chỉ là kẻ gọi thì đến, đuổi thì đi. Tên La Đĩnh đó, chưa bao giờ coi hắn là tâm phúc, mà thực tế hắn chỉ xem mình là một con chó. Dốc sức vì một chủ nhân như thế này liệu có đáng hay không?
Hắc Báo chưa bao giờ hoài nghi, dốc sức vì La Thiên Đạo Trường có thể khiến một người xuất thân từ tán tu như hắn có bao nhiêu đảm bảo, nhưng đồng thời, sự nghiệt đãi của La Thiên Đạo Trường cũng khiến La Đĩnh hắn cảm thấy không được tôn trọng nên cũng không cần hắn phải tẫn trung tử tiết.
Vì La Thiên Đạo Trường tuẫn táng? Thời điểm này, La Đĩnh thấy không cam tâm.
Nghĩ đến đây, phòng tuyến cuối cùng trong lòng hắn vỡ tan, thở dài nói:
- Ngươi muốn ta làm thế nào?
Lời này, không nghi ngờ gì chính là sự khuất phục.
Tần Vô Song mỉm cười, ngoắc tay ra hiệu, lúc này bọn Tịnh Đàn Bảo Trư mới hạ uy áp xuống, để Hắc Báo có thể thoải mái nói chuyện.
- Rất đơn giản, ta muốn ngươi tiếp tục ở bên La Đĩnh, quay về bên cạnh hắn, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không được để lộ sơ hở!
- Chỉ cần làm nội ứng?
Hắc Báo thở dài.
- Không, làm nội ứng chỉ là bước đầu tiên. Không thể không thừa nhận, độc kế của ngươi khiến ta rất bị động. Ta muốn vào thời điểm cần thiết, ngươi giúp ta công bố âm mưu của La Đĩnh trước thiên hạ, khiến tất cả mọi người đều phải biết, La Đĩnh hắn dùng thủ đoạn đê tiện đối phó với Tần Vô Song ta vì thâm thù cá nhân! Chỉ có như vậy mới khiến đám tán tu không sợ chết từ bỏ ý định đi các quốc gia nhân loại. Nếu không cứ tiếp tục thế này, vĩnh viễn đều là hậu họa!
Tần Vô Song đã suy nghĩ chuyện này rất chu đáo. Hắn biết, giết chết La Đĩnh hay Hắc Báo tạm thời không phải kế hay, chỉ khi nào đem nội tình công bố thiên hạ thì mới có được hiệu quả đích thực.
Hắc Báo chậm rãi gật đầu:
- Không thể không thừa nhận, La Đĩnh đối địch với ngươi là vô cùng không thông minh, thậm chí còn là một quyết định rất ngu ngốc! Được, cụ thể muốn ta làm thế nào?
Hắc Báo ngẩng đầu hỏi.
- Quay trở về bên cạnh La Đĩnh, đi đến đâu thì phải tiết lộ hành tung đến đó, khiến ta không cần phải phí công cũng có thể biết được hành tung của ngươi. Điểm này, không vấn đề gì chứ?
- Không thành vấn đề.
Hắc Báo một khi đã quyết tâm thì đương nhiên không còn vấn đề gì.
- Ừm, đợi đến lúc cần thiết, ngươi sẽ đứng ra tố giác La Đĩnh. Như vậy ta mới có thể danh chính ngôn thuận giết chết La Đĩnh!
Tần Vô Song điềm nhiên nói.
- Giết chết La Đĩnh?
Hắc Báo giật bắn mình, trậm giọng hỏi:
- Ngươi phải biết là, giết chết La Đĩnh không phải chuyện dễ dàng. La Đĩnh sở hữu rất nhiều con át chủ bài! Giết hắn không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Nói thế này đi, với mấy con bài hiện nay của ngươi, nếu như kẻ xâm nhập hôm nay là La Đĩnh, các ngươi không thể giữ lại hắn đâu!
- Vậy sao? Chuyện đó thì phải thử mới biết. Chuyện giết hắn ngươi không cần phải quan tâm, căn bản không cần mượn khí lực của ngươi. Ngươi chỉ cần làm tốt chuyện đã được giao phó, hoàn thành nhiệm vụ bên trong của ngươi, những việc khác, ngươi không cần hỏi thêm.
Hắc Báo gật gật đầu:
- Được, ngươi cũng là kẻ thông minh, ta thích quan hệ với những người thông minh. Nói thật, ta cũng muốn bán mạng cho kẻ thông minh! Mặc dù ta không biết những lời ngươi vừa nói có phải là thật hay không, nhưng nói thật, nếu như ngươi có thực lực san bằng La Thiên Đạo Trường, thì ta tuyệt đối nguyện vui vẻ đứng xem. Ngươi biết đấy, bán mạng cho một chủ nhân thông minh tốt hơn tự nhận mình thông minh hay một có một chủ nhân ngu ngốc gấp mười lần!
- Nếu như ngươi định bôi đen La Đĩnh trước mặt ta để kiếm đầu danh trạng thì miễn đi. La Đĩnh có thực sự ngu ngốc hay không, ta tự biết phán đoán.
Hắc Báo thở dài, lại nói:
- Đừng chê ta nhiều lời, lời nhắc nhở cuối cùng, trước khi ngươi làm tốt công tác chuẩn bị để ứng đối với cả La Thiên Đạo Trường, cho dù ngươi có thực lực ấy thì tốt nhất đừng giết La Đĩnh. Dù phải là giết bất cứ Trưởng lão nào của La Thiên Đạo Trường thì cũng đừng động vào La Đĩnh!
- La Thiên Đạo Trường là mục tiêu của ta, nhưng La Đĩnh còn là mục tiêu đầu tiên! Ta biết, La Đĩnh là kỳ tài trẻ tuổi của La Thiên Đạo Trường, là người thừa kế tiếp theo, giết hắn, nghĩa là sẽ bị cả La Thiên Đạo Trường truy sát, phải đối diện với nộ hỏa ngập trời của La Thiên Đạo Trường. Nhưng như vậy thì đã sao?
Tần Vô Song điềm nhiên nói:
- Từ khi hắn đích thân xuất mã, bí mật mưu đồ đối phó với người nhà và tông môn của ta, ta đã có chủ định, hoặc là hắn thành công, hoặc là hắn chết! Tuyệt không có lựa chọn thứ ba!
Tần Vô Song khẩu khí kiên quyết, vỗ tay một cái, Thiềm Cung Ngọc Thố từ dưới đất chui lên, cười hì hì nói:
- Chủ nhân! Có phân phó gì?
Tần Vô Song nói với Hắc Báo:
- Để biểu thị thành ý của ngươi, tiếp sau đây, ta sẽ làm một ấn ký trên người ngươi, khảo nghiệm xem ngươi có trung thành hay không. Nếu như ngươi quyết tâm theo ta thì đừng phản kháng. Bởi vì ngươi phản kháng sẽ khiến ta nghĩ là ngươi đã thay đổi. Như vậy, bọn chúng toàn lực vây sát ngươi. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG
Hắc Báo thở dài một tiếng, hắn biết, đầu hàng tuyệt đối không dễ dàng như vậy, cũng tuyệt đối không để hắn quay về bên cạnh La Đĩnh mà không có tổn hại gì.
Nhưng mà, hắn chẳng còn sự lựa chọn nào khác!
Một tia u lam chi quang của Thiềm Cung Ngọc Thố bắn nhanh vào trán của Hắc Báo, thủ pháp chẳng khác gì lúc khống chế Ứng Long.
Hắc Báo chỉ cảm thấy lam quang bắn vào trán mình, rồi một cảm giác lạnh buốt trực tiếp thâm nhập vào đan điền, dung hòa vào nguyên thần của hắn.
Hắn không biết, mầm mống cổ độc đã lặng lẽ được gieo trồng, sợi dây vận mệnh của hắn đã nằm chặt trong tay Tần Vô Song. Muốn hắn sống hắn được sống, muốn hắn chết, hắn phải chết!