Khí Trùng Tinh Hà

Chương 552

La Thực không phải là một bức tượng điêu khắc bằng bùn đất, nghe uy hiếp của La Dương, trong lòng cũng sôi gan giận dữ. La Dương đúng là bất chấp thể diện, nếu là đặt vào lúc bình thường, La Thực căn bản không sợ hắn. Nhưng hiện tại hắn tạm thời chủ trì biệt viện Trúc Hải, nếu muốn hạ thủ với tôn tử của hắn là chuyện quá dễ dàng.
- Hoặc là cho qua, hoặc là rời đi?
Trong lòng La Thực do dự, hắn biết, nếu La Dương ôm hận rời đi, sợ rằng thật sự sẽ hạ thủ với tôn tử của hắn.
Nghĩ đến đây, La Thực tức giận đến cực điểm, bất chấp tất cả cái gì cũng dám làm, thầm nghĩ:
- La Dương, một khi ngươi đã muốn chơi xấu ta, ta sẽ chơi xấu hơn với ngươi, đừng trách lão tử thủ đoạn độc ác vô tình, là bản thân ngươi muốn tìm cái chết.
La Dương lạnh lùng nhìn biểu tình biến hóa của La Thực, Tần Vô Song nhắc nhở nói:
- La Thực này ánh mắt lóe ra, chỉ sợ trong lòng có mưu ma chước quỷ, phải đề phòng hắn.
La Thực đột nhiên cười lên:
- Trưởng lão La Dương, giữa chúng ta, há phải làm đến mức không thể dàn xếp như vậy sao?
- Quyền lựa chọn nằm trong tay người.
La Dương thản nhiên nói.
- Trưởng lão La Dương, ngươi có biết là ngươi khiến ta rất khó xử không. Chuyện này vốn không cần làm đến mức này. La Thực ta cũng không có ý đối địch với ngươi.
La Thực giả tâm giả ý nói.
- Trưởng lão La Thực, nếu đã bất chấp thể diện, thì không cần làm bộ làm tịch. Chúng ta không còn trẻ nữa, đều là lão gia hỏa rồi, hiểu tận gốc rễ, trò đó của ngươi, không cần dùng. Ta chỉ muốn sảng khoái đưa ra đáp án. Cho phép qua hay là không cho đi?
La Thực nói:
- Lời nói đã nói đến mức độ này rồi, ta không cho đi qua, chính là làm khó bản thân. Trưởng lão La Dương, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi trước, nếu bên ngoài xảy ra bất trắc gì, trách nhiệm này ngươi phải gánh vác.
- Xảy ra bất trắc gì chứ?
La Dương cười lạnh nói:
- Có bất trắc hay không liên quan gì đến ta? Bây giờ ta chỉ quan tâm đến bản thân, những chuyện khác, một chút cũng không để ý. Ta vì La Thiên Đạo Trường mà hy sinh cả cuộc đời mình, đến lúc già mới nhìn ra ở đâu cũng bị người ta lạnh nhạt.
- Hừ, một khi đã như vậy, vậy ngươi hãy mau vào đi, vào sớm ra sớm, đừng khiến ta khó xử.
La Thực hít một hơi.
La Dương nghe hắn nói như vậy, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Nhưng Tần Vô Song lại nhắc nhở nói:
- La Thực này đột nhiên nói chuyện tốt như vậy, nhất định có mưu đồ. Có thể khi chúng ta thông qua, hắn đột nhiên khởi động cơ quan và trận pháp.
Lời này thực ra cũng nhắc nhở La Dương. La Thực nhìn La Dương, cao giọng nói:
- Trưởng lão La Dương, quan khẩu đã mở rồi, nếu ngươi muốn qua, thì nhanh chóng thông hành.
Chỉ nghe thấy thanh âm két két két không ngừng vang lên, cửa lớn của quan khẩu chậm rãi mở ra một thông đạo rất dài, nối thẳng vào bên trong.
La Dương đứng trước thông đạo, cười lạnh nói:
- Trưởng lão La Thực, ta đang nghĩ, nếu mấy người chúng ta sau khi tiến nhập vào thông đạo, ngươi trực tiếp khởi động cơ quan và trận pháp, mấy người chúng ta sợ rằng sẽ chết không có chỗ chôn? Sợ rằng sau khi chết, còn không yên lòng, còn phải gánh trên lưng hàm oan, táo bạo xông vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc.
Sắc mặt La Thực có chút biến đổi, thầm mắng lão gia hỏa này giảo hoạt, cười cười, nói:
- Trưởng lão La Dương, ngươi thật sự có chút suy nghĩ quá nhiều rồi. Nói thế nào ngươi cũng là Trưởng lão trụ cột của La Thiên Đạo Trường, chuyện tự cắt tay chân của mình, La Dương ta cũng không làm được.
- Không làm được?
La Dương cười lạnh nói:
- Ngoài miệng ngươi nói không làm được, nhưng trong lòng chỉ sợ đã mong chờ ta sớm bước vào trong. Ta làm người, xưa nay luôn cẩn thận. Chuyện phiêu lưu, ta luôn luôn không làm. Không dối gạt gì ngươi, trước khi ta xuất phát, đã dự đoán đến việc ngươi sẽ cố ý gây khó dễ, cho nên để lại hậu chước ở biệt viện Trúc Hải. Nếu hôm nay ta không thể sống quay về, thủ hạ mà ta sắp xếp, sẽ toàn lực tiến nhập Lang Nha Phong, tiêu diệt tôn tử bảo bối của ngươi.
Những lời u ám này của La Dương, khiến La Thực sởn tóc gáy. La Thực phát hiện, La Dương khó đối phó hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn. Lúc này, La Dương quả thực giống như một con sói đói dễ nổi nóng, bất cứ lúc nào cũng có thể giơ nanh vuốt liều mạng.
Loại hành động gần như điên cuồng này, khiến La Thực không khỏi kinh ngạc. Không biết làm thế nào, La Thực chỉ có thể hỏi:
- Trưởng lão La Dương, nếu ngươi không tin ta, vậy ngươi có ý tưởng gì, cứ theo ý tưởng của ngươi mà làm.
La Dương đưa mắt ra hiệu về phía bọn Tần Vô Song:
- Ta sẽ kêu ba tùy tùng của ta đi trước, sau đó lại qua tiếp hai người. Ta sẽ qua cuối cùng. Nếu ngươi khởi động cơ quan, bất cứ người nào trong chúng ta đều có thể thông qua Ngọc bài Truyền thức đem tin tức truyền đến biệt viện Trúc Hải.
La Thực hoàn toàn không biết nói gì, La Dương này thực sự cẩn thận cực kỳ.
- Trưởng lão La Dương, ngươi trăm phương ngàn kế tìm cách tiến nhập vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, rút cuộc là có mưu đồ gì? Bây giờ ta càng ngày càng cảm thấy, ngươi căn bản không chỉ là tới hái thuốc đơn giản như vậy.
La Dương cười lạnh nói:
- Vậy ngươi cảm thấy ta còn có thể làm gì? Phá hư Trấn Ma Thạch Bia, cho dù ta có dã tâm này, cũng không có năng lực để làm. Mặt khác, ngươi cảm thấy ta còn có thể mưu đồ cái gì chứ?
La Thực trầm giọng nói:
- Nhất định là có thứ gì mà ngươi muốn lấy được, thứ đó, khẳng định không phải là một vị nguyên liệu luyện đan đơn giản như vậy.
- Ngươi thích tưởng tượng, vậy ngươi cứ ở đó mà tưởng tượng đi. Ha ha, ba người các ngươi, vào trong trước.
La Dương vung tay về phía bọn Tần Vô Song.
Tần Vô Song và Bao Bao, cùng Cô Đơn, ba người không chút chần chừ, hướng về phía thông đạo mà đi. Ba người tiến nhập vào thông đạo, đối với La Thực mà nói, chỉ là ba tùy tùng, cho dù khởi động cơ quan, cũng sẽ không hạ thủ với ba tùy tùng mà nới lỏng với chánh chủ La Dương.
Vì vậy, bọn họ tiến vào thông đạo, kỳ thực là an toàn nhất.
Quả nhiên, bọn người Tần Vô Song đi qua thông đạo rất dài, mặc dù Thổ nguyên tố cường đại không ngừng chập chờn trong thông đạo, khiến tốc độ tiến vào của bọn họ không cách nào đề thăng, giống như đi dưới nước vậy, có lực cản rất lớn.
Sau khi an toàn thông qua, nhóm hai người tiếp theo, là tâm phúc của La Dương. Cũng an toàn thông qua. Đến lượt La Dương, La Dương đột nhiên cười ha ha, nói với La Thực:
- La Thực, tùy tùng của ta tiến vào là đủ rồi, ta vẫn không yên tâm về ngươi, quyết định không đi vào.
La Thực giương mắt mà nhìn, nhất thời căn bản không biết La Dương này đang âm mưu chuyện gì. Nhưng La Dương không đi vào, hắn ngược lại lại cảm thấy yên tâm hơn một chút.
- Hừ, Trưởng lão La Dương, tùy tùng của ngươi vào trong rồi, hy vọng bọn chúng không giở trò ma quỷ gì. Bằng không thật sự xảy ra chuyện gì, thủ đoạn của các Đạo tôn ngươi cũng biết rồi đấy.
Tâm trí lúc này của La Dương hoàn toàn bị Tần Vô Song khống chế, Đạo tôn gì đó, La Thiên Đạo Trường gì đó, căn bản không đặt trong mắt. Suy nghĩ của hắn, đương nhiên chính là theo hướng bên Tần Vô Song.
Nhưng hắn cũng không đấu võ mồm, chỉ là cười lạnh nói:
- Trưởng lão La Thực, ngươi hãy nên lo lắng cho bản thân mình nhiều hơn. Ngươi không giở trò quỷ, mọi chuyện đều bình an. Nếu ngươi giở trò quỷ, thì hãy lo lắng nhiều hơn cho tôn tử bảo bối của ngươi.
Tôn tử bảo bối, là sự uy hiếp của La Thực. La Dương đã nắm được vô cùng chuẩn xác. La Thực mặc dù trong lòng giận dữ, nhưng cũng không có bất cứ cách nào.
Hiện tại tất cả Đệ tử Trung tâm đều được kéo đến Lang Nha Phong bế quan tu luyện nửa năm. Ngọc bài Truyền thức gì đó, căn bản không được phép sử dụng, tránh bị chuyện thế tục bên ngoài quấy rầy, quấy nhiễu tâm thần, ảnh hưởng đến tu luyện.
Điều này cũng hạn chế La Thực, căn bản không thể thông qua Ngọc bài Truyền thức liên lạc với tôn tử bảo bối. Và hắn đang có trọng trách ở Cửu Luyện Huyền Phong Cốc này, càng không thể đích thân tiến vào Lang Nha Phong tìm người.
Vì vậy, lựa chọn thông minh nhất, chính là không được đắc tội với La Dương, không được chọc giận lão gia hỏa đã bị hắn gán cho nhãn hiệu điên cuồng này.
Bọn người Tần Vô Song thuận lợi thông qua quan khẩu, tâm tình đều vô cùng kích động. Lướt qua cốc khẩu, liền tiến nhập vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, cấm địa tối cao trong truyền thuyết.
- Oa, Lão Đại, nơi này quả nhiên không bình thường.
Tiến vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, Bao Bao liền cảm nhận được một bầu không khí tuyệt nhiên bất đồng. Loại không khí này, không thể nói rõ ràng, vô cùng huyền diệu, nhưng cũng vô cùng khác biệt.
Tần Vô Song quay đầu lại nói với hai tùy tùng của La Dương:
- Hai người các ngươi, ở đây thủ vệ, bất kể là ai muốn tiến vào, nhất định phải ngăn cản. Đồng thời dùng Ngọc bài Truyền thức thông báo cho ta. Nguồn truyện: TruyenGG
- Vâng, chủ nhân!
Hai tùy tùng này, đương nhiên cũng bị Thần Cổ Thuật khống chế, giống như La Dương, đều trở thành con rối của Tần Vô Song.
Lưu lại hai con rối ở cốc khẩu làm thủ vệ, chắc chắn lại có thêm một tầng bảo hiểm. Tần Vô Song mang theo Bao Bao và Cô Đơn, tiếp tục xâm nhập.
Cho dù đã tiến vào được Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, Tần Vô Song cũng không dám chủ quan. Bởi vì hắn nghe nói từ chỗ La Dương, Cửu Luyện Huyền Phong Cốc này không những có trạm gác xung quanh, cũng có thủ vệ ẩn núp.
Vì vậy, bây giờ vẫn không phải là lúc đắc ý quên tình hình trước mắt.
Mở bản đồ, Tần Vô Song bắt đầu nghiên cứu lộ tuyến của Cửu Luyện Huyền Phong Cốc này. Cửu Luyện Huyền Phong Cốc là cấm địa của La Thiên Đạo Trường, người ngoài căn bản không thể đặt chân vào, vì vậy Lỗ Tiên Lâu mặc dù đã chế ra một tấm bản đồ, nhưng rõ ràng lộ tuyến không rõ ràng cho lắm. Còn bản đồ Hiên Viên Khâu mà Tần Vô Song đoạt được từ Đệ tam hoàn Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận, cũng chỉ là bản đồ lớn, đối với những nơi rất nhỏ trong môn phái căn bản không thể chi tiết đến loại trình độ này.
Vì vậy trong tay Tần Vô Song chỉ có một phần bản đồ giản lược của Lỗ Tiên Lâu. Tần Vô Song dự đoán, tấm bản đồ này có lẽ là Lỗ Tiên Lâu thông qua các loại phương thức điều tra mà có được. Khẳng định không phải đích thân tiến nhập vào Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, bằng không bản đồ khẳng định sẽ chi tiết hơn rất nhiều.
Nhưng có phương hướng đại khái, Tần Vô Song ít nhiều có chút chỉ dẫn, hướng về phương hướng chỉ thị tiến lên phía trước, lúc này bọn họ không quên, thân phận của bản thân bây giờ là người hái thuốc.
Cho dù là nói chuyện, bọn họ cũng dùng thần thức giao lưu. Chưa đạt được mục đích cuối cùng, tuyệt đối không để lộ thân phận và động cơ.
- Lão Đại, sơn cốc này, thật sự rất lớn.
Ở Hiên Viên Khâu, có rất nhiều sơn mạch, rất nhiều khe, đều vô cùng rộng rãi. Cửu Luyện Huyền Phong Cốc tương truyền là di chỉ Thượng cổ Thần chiến, đương nhiên là vô cùng rộng lớn, là nơi có diện tích hơn vạn dặm.
Ba người vốn định nếm thử phi hành, nhưng Cửu Luyện Huyền Phong Cốc hiển nhiên đối với loại kỹ năng phi hành này có hạn chế, căn bản không thể ung dung bay lượn.
Điều này khiến bọn họ tìm kiếm mục tiêu lại thêm mấy phần khó khăn. Bởi vì đi bộ, tầm nhìn khẳng định không rộng bằng ngự không phi hành.
Đương nhiên, Tần Vô Song cũng không nản lòng, tiến nhập vào được Cửu Luyện Huyền Phong Cốc, chẳng khác nào chỉ cách thành công một bước. Hoàn cảnh càng gian khổ, quá trình càng gian nan, càng chứng minh ý nghĩa của chuyện này bất phàm.
Đi được nửa canh giờ, địa thế càng trở nên hiểm trở sâu thẳm, thường xuyên gặp loại rừng rậm dày đặc, che lấp mặt trời.
- Lão Đại, nếu thật sự có Trấn Ma Thạch Bia, chỉ cần xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn, khẳng định rất dễ nhìn thấy được. Chỉ tiếc địa thế của Cửu Luyện Huyền Phong Cốc này quá kỳ quái, căn bản không có bình địa, tầm nhìn rất dễ bị ngăn cản.
Bao Bao oán giận nói.
Đang đi, đột nhiên trong rừng thông dày đặc trước mặt phát ra từng trận thanh âm giống như sóng thần, tiếng thông reo từng trận, giống như có ngàn quân vạn mã từ phía sau rừng thông tập kích bất ngờ lao ra.
- Đó là cái gì?
Bao Bao thất kinh hỏi.
- Mọi người cẩn thận!
Tần Vô Song hô lên. Thanh âm còn chưa vang hết, đột nhiên trong rừng thông rậm rạp, giống như có ngàn vạn con yêu ma cùng nhau chui ra, từng luồng hắc mang không ngừng cuốn ra. Khí thế này giống như nước sông vỡ đê, khí thế cuồn cuộn.
Bình Luận (0)
Comment