Tần Vô Song biết rõ đạo lý
"đánh một thương, đổi một phương", tuyệt không thể lưu lại ở trong vùng này quá lâu, bằng không lưu lại quá nhiều dấu vết thì đối với cường giả mà nói thì sẽ lập tức bị phát hiện ra sơ hở.
Tần Vô Song thông qua Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, quan sát thấy Yến Truy Dương cùng Lôi Tiêu kia, đều không có tiến vào trong thủy vực độ sâu bốn trăm trượng này.
Hắn quyết định, đem chiến trường tập trung vào trong khu thủy vực bốn trăm trượng này. Đương nhiên, sau khi Tần Vô Song tiêu diệt xong Hồ Khâu Lan, để không làm cho Yến Truy Dương cùng Lôi Tiêu có điểm hoài nghi gì, hắn liền để cho Ngô Đỉnh Nguyên chủ động liên hệ với hai kẻ bọn chúng, nói cho bọn chúng biết Hồ Khâu Lan và Ngô Đỉnh Nguyên đang ở cùng một chỗ.
Như vậy thì có thể tránh cho bọn chúng đột nhiên tiến hành liên hệ với Hồ Khâu Lan mà không được đáp lại, để cho bọn chúng sinh nghi không cần thiết.
Trong chớp mắt, gần một tháng đã trôi qua. Mặt nước Hắc Tử Hải vẫn như là không hề có một chút phản ứng, giống như là sau khi năm kẻ kia đã đi vào, cũng không có chút tin tức nào truyền ra ngoài.
Ngoại trừ Mộ Dung Nhạn ra thì kẻ lo lắng nhất chính là hai gã thủ lĩnh của Hồ Khâu Thế gia và Bách Kiếm Tông. Bọn chúng lần này đều là thuần túy bị bắt tới, nếu hai gã thanh niên kia vì vậy mà mất mạng thì thật đúng là không đáng. Bởi vậy bọn chúng lo lắng là điều căn bản không thể che dấu.
Còn bên của Thiên Phạt Sơn Trang cùng Lôi Đình Tông mặc dù cũng có chút khó hiểu, nhưng cũng vẫn chưa tới mức lo lắng. Bọn chúng trước khi xảy ra việc đã suy tính rất nhiều lần rồi. Bất luận như thế nào, Tần Vô Song muốn tránh khỏi Lôi Tiêu cùng Yến Truy Dương vây khốn thì căn bản là không có nhiều khả năng lắm.
Vũ khí Thần đạo, Lôi Tiêu và Yến Truy Dương đều có.
Mà Tần Vân Nhiên, ngược lại lại là kẻ bình tĩnh trấn định nhất. Một tháng này, hắn mỗi ngày đều là cái hình dáng khí định thần nhàn, dường như tới nơi đây giống như một chuyến đi chơi nghỉ ngơi thư giãn vậy. Dường như Tần Vô Song với hắn không hề có một chút quan hệ nào.
- Quy Nam huynh, cũng đã được một tháng rồi, ít nhất thì cũng phải có chút tin tức mới đúng chứ?
Lôi Minh không nhịn được hỏi.
Yến Quy Nam trong lòng cũng đã có chút lo lắng, nhất là nhìn thấy biểu hiện của Tần Vân Nhiên này rất khác thường, tạo cho hắn một loại cảm giác bất ổn. Nhưng ngoài miệng lại an ủi nói:
- Lôi huynh, không cần lo lắng. Ngươi xem đầm hắc thủy này nhìn không thấy đáy, thế giới dưới đáy nước quả thật là quá lớn rồi, thời gian một tháng, đủ để làm gì?
Nói là như vậy, nhưng trong lòng Yến Quy Nam vẫn là lo lắng không yên.
Tần Vân Nhiên ở xa xa thản nhiên cười nói:
- Chư vị, sắc trời đã muộn rồi, ta về Phiêu Tuyết Lâu nghỉ ngơi trước, các ngươi cần phải đợi đến khi bầu trời tối đen mới trở về sao?
- Nhiên Phong Tử, ngươi cũng đừng giả bộ bình tĩnh. Ai mà nhìn không ra chứ, trong lòng ngươi còn gấp gáp hơn bất cứ ai khác.
Lôi Minh rất khó chịu, hắn thấy Tần Vân Nhiên dựa vào cái gì mà có thể hớn hở tới như vậy?
Thật hy vọng Lôi Tiêu cùng Yến Triêu Dương mau mau trở về, mang theo tin tức Tần Vô Song đã chết trở về, hung hăng đánh thẳng vào mặt cái tên Nhiên Phong Tử kia. Đáng tiếc, loại chờ đợi mong ngóng này, trong một tháng này, ngày nào hắn cũng nghĩ tới, nhưng lại vẫn chưa có thực hiện được.
Tần Vân Nhiên ha hả cười:
- Được rồi, ta không thèm đấu mồm mép với lũ ngu xuẩn. Kẻ nào gấp gáp, kẻ nào không nóng nảy vội vàng, cần gì phải dối mình gạt người chứ?
Nói xong, Tần Vân Nhiên lại chắp tay với Tân Vô Kỵ:
- Điện hạ, lão phu xin trở về trước!
Tân Vô Kỵ cũng nhìn thấy sắc trời đã tối, cũng nói:
- Xem ra hôm nay cũng vẫn là chưa trở về rồi, tất cả mọi người trở về Phiêu Tuyết Lâu đi.
Hóa ra, bọn chúng mỗi ngày đều sớm đi tối về, ở đây chờ đợi mong ngóng kết quả. Kể ra thì tên Tân Vô Kỵ này cũng là có lòng dạ, rất biết nhẫn nại. Kẻ bình thường ở trong một khoảng thời gian dài như vậy chờ đợi, nhất định là không thể nhẫn nhịn nổi. Nhưng Tân Vô Kỵ này, một tháng vừa qua, ngược lại vẫn là rất thản nhiên, không có một chút oán khí.
- Tiểu thư, chúng ta cũng trở về đi.
Tiểu Trúc thấy tất cả mọi người đều chuẩn bị đi về, cũng mở miệng khuyên.
Mộ Dung Nhạn chỉ là gật gật đầu theo bản năng, nhưng ánh mắt lại vẫn là không có nhúc nhích, nhìn mặt nước đầm hắc thủy kia, trong lòng sớm đã muốn nhảy vào trong đó rồi.
- Tiểu thư, người đừng lo lắng. Tần công tử một khi đã đồng ý với người ba tháng, hắn nhất định sẽ trở về, Tần công tử không phải là kẻ thất hứa mà.
Tiểu Trúc nói lời này, chính mình cũng không dám nắm chắc. Xét đến cùng, bọn họ cũng không phải là ra ngoài du ngoạn, mà là tiến vào cái địa điểm vô cùng nguy hiểm Hắc Tử Hải này, đồng thời còn phải đối mặt mới mấy kẻ địch nhân lúc nào cũng nhìn chằm chằm như hổ đói.
Mộ Dung Nhạn nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
- Tiểu Trúc, ta không lo lắng, ta chỉ là hy vọng, thời gian này có thể trôi đi nhanh một chút mà thôi.
- Hắc hắc, tiểu thư, lời này của ngươi sao lại có chút ngốc nghếch như vậy. Tiểu Trúc nghe nói, tình yêu sẽ khiến cho nữ nhi trở nên ngốc nghếch, xem ra cũng có đạo lý. Tiểu thư thông minh thuần khiết của ta hiện tại cũng thấy có điểm ngốc nghếch rồi.
Tiểu Trúc cùng với Mộ Dung Nhạn quan hệ cũng thật hòa hợp, trong lúc chủ tớ vui đùa, tự nhiên là không hề có chút cố kỵ nào cả. Nàng cũng chỉ là muốn chọc cho Mộ Dung Nhạn vui vẻ mà thôi.
Mộ Dung Nhạn mỉm cười xấu hổ, lúc này mới bịn rịn quyến luyến trở về.
- Chủ nhân, người không phải là thích sự chờ đợi hay sao? Vì cái gì mà lần này lại chủ động đi tìm Lôi Tiêu?
Ngô Đỉnh Nguyên có chút vẻ khó hiểu. Hắn cảm thấy, đợi Lôi Tiêu tới cửa thì nguy hiểm sẽ bớt đi rất nhiều.
Tần Vô Song thong dong cười nói:
- Loại chiến thuật này cũng cần phải nhìn người mà áp dụng. Đối phó Lôi Tiêu không giống như đối phó với Hồ Khâu Lan. Quan hệ của Lôi Tiêu và Yến Truy Dương rõ ràng rất mật thiết. Chờ hắn đến, quyền chủ động ở trong tay hắn, hơn nữa tùy lúc hắn liền có thể cùng với Yến Truy Dương tụ tập lại với nhau. Chúng ta tìm hắn, quyền chủ động ở trong tay chúng ta.
Ngô Đỉnh Nguyên suy nghĩ một lát, trong lòng cũng vô cùng bội phục. Hắn hiện tại rốt cục cũng có điểm hiểu ra, vì cái gì mà La Thiên ĐạoTràng lại thảm thương ở trước mặt chủ nhân như vậy, cũng không phải là không có nguyên nhân.
Không thể không nói, mặc dù chủ nhân xuất thân từ các quốc gia nhân loại, nhưng so sánh với thế hệ trẻ tuổi kiệt xuất của Hiên Viên Khâu thì cũng không hề thua kém, hơn nữa còn càng xuất sắc hơn rất nhiều thanh niên trẻ tuổi bằng vai phải lứa.
- Căn cứ theo như ta phân tích, Lôi Tiêu cùng với Yến Truy Dương giờ phút này đã tìm đến được khu vực thủy vực bốn trăm trượng. Vẫn may, lần tỷ thí này không cho phép được dẫn theo sự giúp đỡ, nếu như Thiên Phạt Sơn Trang mà phái Thiên Phạt Chi Ưng tới đây thì hành động của ta tuyệt đối là gặp bất lợi.
Sự lợi hại của Thiên Phạt Chi Ưng, Tần Vô Song đã lĩnh giáo qua. Nếu như có Thiên Phạt Chi Ưng trợ giúp thì cục diện đối với Tần Vô Song mà nói sẽ là vô cùng gian nan.
Đương nhiên, Tần Vô Song có được Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn trong tay, cũng có thể so sánh với Thiên Phạt Chi Ưng, thậm chí dùng còn tốt hơn Thiên Phạt Chi Ưng rất nhiều.
Nhìn Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn trong tay không ngừng biến hóa, Tần Vô Song đột nhiên bật cười:
- Tốt lắm, Lôi Tiêu, cuối cùng cũng đã tiến vào trong phạm vi hai trăm trượng xung quanh rồi.
Tần Vô Song nhìn thấy sự biến hóa của Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn trong tay, không hề nghi vấn, Lôi Tiêu này đang hướng tới chỗ của bọn họ mà phóng tới.
- Ngươi liên lạc một chút với hắn, nói cho hắn biết địa điểm của chúng ta. Nhưng mà không cần nói cho hắn là biết hành tung của ta, bằng không, hắn sẽ ngay lập tức có thể thông báo cho Yến Truy Dương biết.
Ngô Đỉnh Nguyên gật gật đầu, đột nhiên nói:
- Chủ nhân, ta có thể nói cho hắn, chúng ta hình như phát hiện ra một chút khí tức Yêu long, cái này nhất định sẽ có lực hấp dẫn. Tên Lôi Tiêu này ích kỷ tự lợi, nếu thật là huyết mạch của Yêu long thì hắn nhất định sẽ không đi chia sẻ với kẻ khác đâu. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Như vậy là tốt nhất!
Quả nhiên như lời của Ngô Đỉnh Nguyên nói, Lôi Tiêu nghe nói có khí tức Yêu long xuất hiện, vội vàng hỏi tỉ mỉ cẩn thận. Ngô Đỉnh Nguyên tự nhiên đem những lời ma quỷ mà hắn đã chuẩn bị xong xuôi nói ra.
Trong lòng Lôi Tiêu sau một trận tranh đấu, cuối cùng quyết định một mình đi xem kết quả trước, sau đó xem tình hình rồi mới tính lại có nên thông báo cho Yến Truy Dương biết hay không.
Dù sao, Yến Truy Dương cùng lắm là ở trong năm trăm trượng xung quanh, bất kể là gặp tình huống gì thì trong phạm vi năm trăm trượng cũng có thể dễ dàng tới tập hợp.
Hai trăm trượng thủy lộ, đối với một kẻ như Lôi Tiêu mà nói thì căn bản không cần phải mất bao nhiêu lâu, rất nhanh, hắn liền tới gần đó.
Nhưng mà độ cảnh giác của Lôi Tiêu không hề thua kém gì tên Hồ Khâu Lan kia. Thậm chí còn hơn cả vậy.
Dù sao, Lôi Tiêu và Yến Truy Dương cũng là một cặp đôi nhỏ, cùng với bọn Ngô Đỉnh Nguyên và Hồ Khâu Lan cũng có chút không thân thiết cho lắm.
Tuy rằng nói bọn chúng đều đứng cùng một chiến tuyến, vì cùng một mục đích mà tới. Nhưng ở trong một phiến thủy vực hắc ám sâu mấy trăm trượng này, biết mặt không biết lòng, có trời mới biết hai cái tên gia hỏa này có ý nghĩ gì khác hay không?
Xa xa nhìn thấy Ngô Đỉnh Nguyên ở bên kia, Lôi Tiêu cũng không có buông lỏng cảnh giác đề phòng. Ngô Đỉnh Nguyên vẫy vẫy tay:
- Lôi huynh, bên này.
Lôi Tiêu hỏi:
- Không phải là Hồ Khâu Lan ở cùng với ngươi sao? Hắn đâu?
- Hồ Khâu huynh bị một đám linh thú Cự Giải bao vây, bị thương một chút, đang tạm thời nghỉ ngơi ở trong một đống đá ngầm phía trước. Đúng rồi? Yến huynh đâu?
Lôi Tiêu nói:
- Hắn ở bên kia, còn có một khu vực chưa có đi tới, cho nên đi trước xem xem, rất nhanh sẽ cùng tập hợp ở đây thôi.
Hai kẻ này mỗi kẻ trong lòng đều có ý xấu, hiển nhiên là không có nói thật ra.
- Yến huynh không có tới, việc này có chút không dễ bàn…
Ngô Đỉnh Nguyên cố ý nói như vậy.
- Như thế nào?
Lôi Tiêu khó hiểu hỏi.
- Ta cùng Hồ Khâu huynh thấy phía trước có một mảnh thủy vực, hình như là một động phủ bị bỏ hoang. Xung quanh đó có một đám linh thú hung hãn tuần tra xung quanh. Không dễ dàng đột phá qua. Nếu Yến huynh ở đây thì hợp sức của bốn người chúng ta vào có lẽ sẽ nắm phần thắng nhiều hơn một chút.
- Động phủ bỏ hoang? Lớn cỡ nào?
Lôi Tiêu trong lòng khẽ động.
- Ta căn bản không nắm rõ nó lớn bao nhiêu, nhưng ta cảm giác được một luồng khí mãnh liệt, cảm giác phải là hơi thở của Thái cổ Yêu long.
Lôi Tiêu lẩm bẩm nói:
- Thái cổ Yêu long? Thái cổ Yêu long này chẳng lẽ còn tồn tại ở trong thủy vực này sao?
Ngô Đỉnh Nguyên cười khổ nói:
- Vấn đề này tiểu đệ cũng không biết được. Lôi huynh, các ngươi tìm được tung tích của Tần Vô Song chưa?
Lôi Tiêu thở dài:
- Tên tiểu tử đó quả nhiên giảo hoạt, thủy chung vẫn không có cách gì tìm ra nửa phần tung tích của hắn. Đáng tiếc, Yến huynh không thể đem Thiên Phạt Chi Ưng xuống đâu, nếu không sao lại có thể phí sức như thế này?
Hiển nhiên, trong một tháng mù quáng truy tìm tung tích, khiến cho Lôi Tiêu giờ cũng có chút không nhẫn nhịn được nữa. Dù sao thì thời gian kéo dài càng lâu thì sự đả kích sĩ khí đối với bọn chúng lại càng lớn.
- Lôi huynh, chúng ta nên làm thế nào bây giờ? Ta thấy càng đi xuống thủy vực này thì lại càng nguy hiểm, ta thật nghĩ cũng không muốn tiếp tục đi xuống.
Ngô Đỉnh Nguyên cố ý rụt rè nói.
- Ngô huynh, ngươi không phải là bỏ cuộc giữa đường đó chứ?
Lôi Tiêu có chút bất mãn hỏi.
Ngô Đỉnh Nguyên có chút cười khổ nói:
- Lôi huynh, chúng ta mù quáng như vậy, cũng không phải là biện pháp tốt. Ở đây nơi nơi xung quanh đều có nguy hiểm, ta mấy ngày nay đã bị linh thú công kích hơn chục lần. Linh thú bên trên thủy vực đã ngang ngược như vậy. Xuống sâu thêm chút nữa, ta sợ nuốt không trôi. Lần này Hồ Khâu huynh đã bị thương, may mà không có nghiêm trọng lắm, nếu không chúng ta có bốn người xuống, nhưng lại chỉ có ba người lên thì thật là không đáng rồi.
Lôi Tiêu lạnh lùng nói:
- Ngô huynh, bây giờ mới là bắt đầu, ngươi đã nói mấy lời nhụt chí thế này, sau này trận đánh trở nên ác liệt thì còn đánh như thế nào nữa?
Ngô Đỉnh Nguyên thở dài:
- Lôi huynh, tiểu đệ chỉ là nhất thời xúc động nói ra thôi, chúng ta đi xem Hồ Khâu huynh trước đi.
Hắn là cố ý biểu hiện rụt rè cho Lôi Tiêu thấy, khiến cho tâm lý phòng hờ của Lôi Tiêu từ từ mà hao mòn mắt