Khí Trùng Tinh Hà

Chương 633

Gã thanh niên trẻ tuổi kia, tên là Tần Thiếu Hồng, trong một thế hệ thanh niên ở Tần gia Vấn Đỉnh Sơn, cũng không hề nghi vấn nằm trong hàng ngũ năm người đứng đầu.
Hơn nữa, trong một thế hệ trẻ tuổi của Tần gia Vấn Đỉnh Sơn, ngoại trừ một gã được công nhận là siêu nhiên nhất đẳng, là Tần Thái Trùng ra, mấy kẻ trong năm hạng đứng đầu còn lại ra, ai nấy cũng đều không phân trên dưới, ai cũng không phục ai.
Tần Thiếu Hồng này còn có một thân phận khác, đó là truyền nhân trực hệ của Tôn giả Tri Hòe. Bởi vì Tôn giả Tri Hòe ở trong mười hai đại Tôn giả, địa vị cũng vô cùng siêu nhiên, có thể xếp vào ba hạng đầu tiên.
Ngoại trừ ba vị Chưởng môn, Tôn giả chính là tồn tại có địa vị tối cao trong Tần gia. Tôn giả bài danh ba hạng đầu, địa vị lại là rất gê ghớm.
Bởi vậy, Tần Thiếu Hồng thân là đệ tử đích truyền của Tôn giả Tri Hòe, địa vị tại Tần gia cũng là khá cao, ở trong cái phạm vi tu luyện nhỏ hẹp của hắn trên Thăng Long Pha, coi như là một nhân vật đầu lĩnh.
Cùng với gã Tần Thiếu Hồng này, cũng có thêm máy gã Đệ tử Trung tâm không nhiều lắm khác, chỉ khoảng sáu, bảy gã, đều tự có một phạm vi tu luyện cá biệt của mình, tạo thành một tiểu đoàn thể.
Những cái phạm vi nhỏ, hoặc tiểu đoàn thể này nhìn thì chỉ là một chuyện nhỏ không lớn lắm, nhưng kỳ thực cũng là gián tiếp phản ánh một phần tình trạng của Tần gia Vấn Đỉnh Sơn.
Thanh niên của một thế hệ nhỏ gặp nhau, giao kết bằng hữu, kỳ thực cũng là đang âm thầm thắt chặt mối quan hệ với thế hệ lớn tuổi. Cái vòng quan hệ của một thế hệ lớn tuổi, truyền xuống đến thế hệ tiếp theo của bọn hắn, phạm vi biến hóa cơ bản sẽ không lớn, thậm chí là coi như không có biến hóa.
Tần Thiếu Hồng này, xưa nay ở trong cái phạm vi lớn của Đệ tử Trung tâm thuộc về thế lực của mình, cũng không hề phục bất cứ kẻ nào cả. Lúc này nhìn thấy kẻ đang đứng trước mặt chẳng hiểu là ai, một đại hán lạ lẫm, nhìn qua, dường như cùng với Tần gia cũng có chút ít quan hệ.
Nếu là đệ tử Tần gia, không nhận ra Tần Thiếu Hồng hắn, mà lại còn dám tu luyện trên địa bàn của mình? Đây không phải là cố ý tự tìm phiền phức hay sao?
- Hồng thiếu gia, có cần qua dạy dỗ hắn một chút không?
Tên đệ tử Tần gia có vóc dáng lùn lùn dùng một loại khẩu khí nịnh bợ hỏi Tần Thiếu Hồng. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG
Tần Thiếu Hồng cười lạnh một tiếng, quát lớn Cô Đơn:
- Thức thời thì mau mau xưng tên ra!
Cô Đơn lườm hắn một cái:
- Ngươi là ai? Tùy tiện dựa vào cái gì mà ta phải nói cho ngươi biết tên tuổi của ta?
Cô Đơn cũng thập phần côn đồ, hắn nghĩ bốn kẻ hung hăng này, thấy thế nào đều không vừa mắt, nó tung hoành nửa đời rồi, luôn luôn đều quen cường thế, lúc này thấy đối phương dáng vẻ bệ vệ kiêu căng như vậy, mặc dù đối phương tu vi mạnh hơn mình, nhưng nó vẫn là thấy rất khó chịu.
Tần Thiếu Hồng giận dữ cười lại:
- Tiểu tử, ta thấy ngươi là sống có chút không kiên nhẫn rồi. Ý định tự tìm phiền phức đúng không?
Tên đệ tử Tần gia có vóc dáng lùn cũng nói đệm theo:
- Này, tên đại ngu ngốc kia, ngươi còn dám tranh luận? Biết địa vị của Hồng thiếu gia ở Vấn Đỉnh Sơn hay không? Khu vực này, là địa bàn của Hồng thiếu gia, các ngươi thật là to gan, dám tu luyện tại nơi này?
- Địa bàn của ngươi?
Cô Đơn không phải kẻ hồ đồ. Xung quanh gần sườn núi, căn bản không có phòng ốc, nói cách khác, là khu vực tự do hoạt động.
Thăng Long Pha đối với Đệ tử Trung tâm mà nói, chỉ có địa phương chu vi xung quanh phòng ốc, mới tính là lãnh vực cá nhân, mới có thể xưng là địa bàn của chính mình. Ngoài ra, đều là khu vực công cộng.
Cô Đơn thấy đối phương nói láo trắng trợn, rõ ràng là một loại xỉ nhục đối với trí tuệ của nó:
- Ngươi thật không biết xấu hổ, nơi này rõ ràng là khu vực công cộng, từ lúc nào phân thành địa bàn của riêng các ngươi? Thật cho rằng ta là kẻ ngu si sao?
Tần Thiếu Hồng mắt lạnh nhìn Cô Đơn, kẻ này dám nói như vậy, xem ra vô cùng hiểu biết đối với Thăng Long Pha, không giống như là kẻ vô tình chạy loạn vào trong này.
Nhưng mà Thăng Long Pha luôn luôn có một quy tắc ngầm, sườn núi này cách lãnh địa riêng của hắn không xa, nơi này tính ra là một bộ phận kéo dài của lãnh địa hắn, tuy rằng chỉ có vài trăm dặm, nhưng hắn vẫn đương nhiên cho rằng, mảnh đất này cũng là lãnh địa riêng của hắn.
Còn quy tắc ngầm này, trong Đệ tử Trung tâm, cũng là hiểu ngầm mà hình thành nên. Những Đệ tử Trung tâm của Tần gia thuộc các khu vực riêng khác, bình thường đều không dám tiến tới địa bàn này.
Trên danh nghĩa là khu vực công cộng, sau khi có cái loại quy tắc ngầm này, tất cả mọi người đều cam chịu bị phân chia phạm vi thế lực. Nói trắng ra, đây là một loại chiếm núi xưng vương mà thôi.
Kẻ có vóc dáng lùn xủn nghe Cô Đơn nói như vậy, cũng biết kẻ này không dễ gì lừa bịp, nhưng không nổi giận, mà là kêu lên:
- Tiểu tử, ngươi hỗn với ai? Sao không có mắt nhìn à? Không hiểu quy củ của Thăng Long Pha sao? Địa bàn này, là phạm vi thế lực của Hồng thiếu gia, các ngươi tại đây tu luyện, đó chính là tự ý xông vào, là đại bất kính với Hồng thiếu gia. Tiểu tử, thông minh chút đi, đừng tưởng rằng vào Thăng Long Pha, thì có thể tự tung tự tác, chính là tiến vào Thăng Long Pha, mắt ngươi phải nhìn xa trông rộng một chút, không phải ở đâu cũng có thể loạn chiếm. Còn không nhanh tiến lên, nhận sai với Thiếu Hồng?
Những lời tô vẽ này, nhưng thật ra so với Tần Thiếu Hồng càng thêm hăng say, càng thêm khó nghe.
Cô Đơn khóe miệng vênh lên, ngạo nghễ nói:
- Xin lỗi hắn? Phỉ nhổ! Lão tử chỉ biết là, Thăng Long Pha chỉ có trong nội viện mới là lãnh địa riêng. Nơi này, cách khu vực sinh hoạt đều ngoài trăm dặm, đây chính là khu vực công cộng. Kẻ nào cũng đừng nghĩ chiếm nơi đây thành lãnh địa riêng của mình.
Tần Thiếu Hồng lãnh đạm nói:
- Nhìn không ra một tên ngốc như ngươi, cũng lại thật là nhanh mồm nhanh miệng. Tên kia, ngươi rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Cô Đơn đĩnh đạc nói:
- Ngươi đừng quản ta là có lai lịch gì, ở đây không chào đón các ngươi, nhanh cút đi, đừng quấy rầy đồng bạn ta tu luyện.
Khẩu khí của Cô Đơn không một chút khách khí, hắn biết Tần Thiếu Hồng này thực lực mạnh, nhưng thế lực của Hư Võ Đại viên mãn, bức bách trước mặt Cô Đơn nó vẫn có thể được, nhưng trước mặt Lão Đại, đó chỉ là một đám cặn bã mà thôi. Lão Đại tùy tiện phái ra một đầu linh thú nào đó, liền có thể xử lý bọn người này vô cùng dễ dàng. Thể diện của Lão Đại tại Tần gia, không thể chủ động khiêu khích làm loạn, nhưng kẻ khác chủ động gây sự, sẽ không cần phải quá ẩn nhẫn rồi.
Tần Thiếu Hồng lúc này thật sự vô cùng nổi giận, chỉ vào Cô Đơn lãnh đạm nói:
- Xem ra ngươi là cố ý tự tìm phiền phức đúng không? Được, nếu như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Nói xong, thân hình dũng mãnh của Tần Thiếu Hồng xông lên, toàn bộ thân thể nhất thời hóa thành một trận cuồng phong, bay thẳng tới chỗ Cô Đơn.
Cô Đơn nhìn thấy đối phương nói ra ra tay liền ra tay, hơn nữa tu vi không ngờ lại rất mạnh, khiến nó quả thực căn bản là không thể chống đỡ nổi, cuồng phong thổi qua, thân hình Tần Thiếu Hồng đã gần chụp xuống người Cô Đơn rồi.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một trận kình phong cường đại giống hệt như vậy cũng nhất thời xoay tròn mà đến, một nhát hất văng khí thế của Tần Thiếu Hồng trở lại.
Hai luồng lực đạo nhất thời va chạm, vừa đánh vừa đẩy, song song hóa thành hư ảnh, ở trên không trung không ngừng rung động, vừa lúc rơi xuống mặt đất, lại khôi phục diện mạo trước kia, Tần Thiếu Hồng trong mắt giật giật, nhìn chằm chằm về phía Cô Đơn.
Bên cạnh Cô Đơn, là một gã nam nhân toàn thân áo bào trắng, tướng mạo thậm chí có chút xấu xí, lạnh mắt nhìn Tần Thiếu Hồng, bộ dáng như muốn nói ngươi muốn tới, thì cứ tiếp tục ra tay.
Tần Thiếu Hồng không khỏi cả kinh, từ lúc nào, Thăng Long Pha xuất hiện nhiều kẻ kỳ quái đến như vậy? Nếu như chỉ là tính cách quái đản thì cũng không cần phải nói, đằng này quan trọng nhất là, thực lực cũng vô cùng đáng sợ. Tần Thiếu Hồng tuy rằng tự phụ thực lực bản thân, nhưng cũng cảm giác được, tên nam tử bạch y xấu xí trước mắt, cũng đủ chống lại hắn rồi.
- Các ngươi rốt cuộc là ai?
Tần Thiếu Hồng cũng mơ hồ nghĩ có chút không thích hợp.
- Hừ!
Bạch y xấu xí lại không trả lời, chỉ là hừ lạnh một tiếng, hướng nhìn vào khe núi chỗ Bao Bao bế quan, nhìn thấy kim quang chậm rãi ảm đạm xuống, biết tiểu hầu tử đã sắp kết thúc rồi. Hắn quay sang nói với Cô Đơn:
- Ngươi đi tiếp ứng tiểu hầu tử, sau đó rời khỏi, chủ nhân nói không nên gây chuyện.
Cô Đơn thấy có kẻ tới giúp đỡ, sức mạnh nhất thời tăng cao, vốn dự định cùng đối phương cự cãi một trận, nghe đồng bạn nói Lão Đại không muốn gây náo loạn, lúc này mới căm giận xoay người bước đi.
Tên bạch y xấu xí kia, tự nhiên chính là linh thú Huyễn Vân Thần Khuyển, cấp bậc Hư Võ Đại viên mãn, thuộc hạ của Tần Vô Song.
Tần Thiếu Hồng dù sao cũng không phải Thần đạo cường giả, nhìn không ra bản thể của linh thú biến thân, còn cho rằng không biết từ lúc nào tại Thăng Long Pha đột nhiên xuất hiện ra mấy tên cao thủ kỳ dị này cơ chứ?
Thấy Cô Đơn chuẩn bị rời đi, Tần Thiếu Hồng trong mắt chợt lóe tia sắc nhọn, quát:
- Chậm đã!
Cô Đơn từ từ xoay người lại:
- Ngươi còn muốn thế nào?
- Không khai báo rõ ràng, đừng nghĩ rời khỏi đây! Bổn thiếu gia hoài nghi các ngươi căn bản không phải là đệ tử Tần gia, mà là gian tế từ bên ngoài lẻn vào.
Cô Đơn và Huyễn Vân Thần Khuyển đối mặt nhìn nhau, vậy cũng có thể được sao? Cái lý do này không tránh khỏi quá gượng ép rồi? Khu vực lãnh địa của Đệ tử Trung tâm, trừ phi Tần gia bị người tới phá, nếu không, sao có thể có kẻ ngoài tới ẩn núp ở đây? Xem ra, Tần Thiếu Hồng này vẫn là chưa từ bỏ ý định, nhất định muốn sinh sự.
Huyễn Vân Thần Khuyển thản nhiên nói:
- Người trẻ tuổi, nếu như ta là ngươi, cũng tự biết khó mà rút lui. Ngươi còn muốn dây dưa tiếp, có cái quỷ kế gì thì cứ bày ra đi.
Tần Thiếu Hồng hình dạng hiên ngang lẫm liệt:
- Đừng có giở giọng đó với ta. Nếu không báo danh của các ngươi, ta sẽ không khách khí nữa.
Huyễn Vân Thần Khuyển cười lạnh nói:
- Ngươi không khách khí? Nói thật, ta lại muốn xem xem ngươi không khách khí thế nào? Tiểu tử, đừng ngông cuồng nữa. Nếu như không phải là chủ nhân của ta dặn dò, chứ không ta chỉ cần động thủ một cái, các ngươi hôm nay không chết thì cũng tàn tật mà rời khỏi đây.
Lời này không khác gì lửa đổ thêm dầu. Ở Tần gia Vấn Đỉnh Sơn, kẻ dám nói chuyện với Tần Thiếu Hồng như thế, thực sự không nhiều lắm, nhất là tại một phần ba mảnh đất Thăng Long Pha này, căn bản lại càng là không có!
Cho dù là nhân vật cấp bậc thủ lĩnh có địa vị và thân thủ không chênh lệch nhiều so với hắn, giữa đôi bên cũng là khách khách khí khí, chí ít biểu hiện ra chút công phu cũng là đủ rồi, còn phải nể mặt đối phương một phen nữa.
Thật không thể ngờ rằng, hắn ngông cuồng, ngang nhiên lại còn có kẻ ngông cuồng hơn hắn.
- Hồng thiếu gia, thằng nhãi này, không phải là điên rồi chứ? Hắn cho rằng hắn là ai vậy?
Tu luyện giả vóc dáng lùn kia, vẻ mặt hoang đường nhìn Huyễn Vân Thần Khuyển, nghĩ tên bạch y xấu xí quả thật não hắn có vấn đề rồi.
- Nói tên tuổi của chủ nhân ngươi, để bổn thiếu gia thử coi coi, Thăng Long Pha, tự lúc nào xuất ra một đại nhân tài như thế?
Tần Thiếu Hồng trong lòng rất tức giận. Hắn vẫn chưa đụng qua một kẻ ương bướng nào ở Thăng Long Pha. Vốn dĩ, hắn là muốn bức bách kẻ khác, trước mặt Cô Đơn tự cao tự đại, vênh váo lên mặt.
Đây cũng là niềm yêu thích nhất của Tần Thiếu Hồng, cho tới nay, gặp phải loại tình huống này, tới cuối cùng khi đối phương nghe được tên của hắn, đều sẽ xấu hổ mà rút lui, khiến hắn thỏa mãn được cảm giác ưu việt của hắn. Thật không ngờ lần này, ngang nhiên đụng phải kẻ cứng như sắt đá.
Huyễn Vân Thần Khuyển nhìn Tần Thiếu Hồng giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc vậy, để ý cũng không thèm để ý, hướng về phía khe núi hô:
- Hai người các ngươi, nếu như mọi chuyện xong rồi, vậy thì lập tức trở lại. Đừng ở chỗ này gây sự, một mình ta là đủ rồi.
Tần Thiếu Hồng nghe xong những lời này càng thêm tức giận, cái gì mà một mình ta là đủ? Đây không phải là đang chửi người ta sao?
- Tiểu tử, ngươi thật ngông cuồng. Xem ra, không cho ngươi nếm chút vị đắng, ngươi là không biết trên đầu Mã Vương gia có ba con mắt à!
Tần Thiếu Hồng, luôn luôn lấy chiêu bài là Tôn giả Tri Hòe, đã quá quen thuộc rồi. Bởi vậy lúc này, tự nhiên mà vậy, khí phách lan tràn.
Sau lưng chủ nhân ngươi dù có mạnh tới đâu đi nữa, có thể mạnh hơn sư phụ Tôn giả Tri Hòe của ta không?
Bình Luận (0)
Comment