Khí Trùng Tinh Hà

Chương 673

Nhược Bình Tiên Tử trước đây cũng từng qua vài lần tình quan, nhưng nói thật thì những nam tử đó căn bản không thể khiến cô động lòng. Còn lúc này, Nhược Bình Tiên Tử lại mơ hồ có một thứ khát vọng cùng qua tình quan với Tân Vô Kỵ, bất luận có qua được không nhưng cô cũng cảm thấy đáng.
Sức sát thương của Tân Vô Kỵ quả thực quá lớn!
- Tiên Tử, thời khắc này thật không có gì sánh nổi!
Tân Vô Kỵ thở dài một tiếng, phối hợp với ánh mắt đầy tình tứ mà nóng bỏng. Nguồn: http://truyenggg.com
Tên Tân Vô Kỵ này không tiếc thân mà dùng mỹ nam kế!
Nhìn ánh mắt nồng nhiệt đó, đạo tâm của Nhược Bình Tiên Tử bị thất thủ thêm một ít, ngón tay vân vê tà áo, ngượng ngùng nói:
- Tân Vô Kỵ, ngươi đứng cách xa ta ra một chút có được không?
Tân Vô Kỵ lùi lại một bước đầy phong độ, khẽ thở dài:
- Vô Kỵ không kìm lòng được thôi. Thôi được rồi, Tiên Tử, hãy tìm một nơi tránh tai mắt của kẻ khác, để tiểu đệ nói tường tận cho Tiên Tử nghe, thế nào?
- Tân Vô Kỵ, không phải ngươi muốn hại ta đấy chứ?
Nhược Bình Tiên Tử ngốc nghếch hỏi một câu. Hỏi ra câu ngốc nghếch này đã đủ chứng minh, tâm tư của cô đã bị Tân Vô Kỵ lấy đi mất một nửa rồi.
- Tiên Tử, nếu Vô Kỵ muốn hại Tiên Tử thì lúc nãy đã đánh lén, chắc chắn Tiên Tử sẽ không thể chống lại. Không biết Tiên Tử có nghĩ vậy không?
Tân Vô Kỵ nói đầy bá khí.
Nhưng những lời đó vào tai Nhược Bình Tiên Tử lại có ý tứ khác. Nhược Bình Tiên Tử nghĩ, người ta nói cũng đúng, vừa rồi mình thất hồn lạc phách, nếu Tân Vô Kỵ đánh lén thì mình chẳng thể chống lại.
Nói như thế, đúng là Tân Vô Kỵ không có ác ý. Tân Vô Kỵ theo phía sau Nhược Bình Tiên Tử mừng thầm, xem ra kế sách của hắn bước đầu đã thành công rồi.
Tiếp theo, có thể hoàn toàn đại công cáo thành không thì phải xem liệu Nhược Bình Tiên Tử có hợp tác hay không.
Nhược Bình Tiên Tử rất quen thuộc địa giới của Vạn Hoa Cốc nên rất nhanh đã tìm được một nơi kín đáo.
- Ở đây đi, đảm bảo không có ai đến!
Nhược Bình Tiên Tử nói đến đây, tai bỗng đỏ lên, trán cũng nóng bừng bừng, cảm thấy lời mình nói có ý như đang quan hệ lén lút vậy.
- Tiên Tử, không biết Tiên Tử có hoàn toàn tín nhiệm Vô Kỵ không?
Tân Vô Kỵ hỏi thẳng vấn đề.
Nhược Bình Tiên Tử sững lại rồi nói:
- Còn phải xem ngươi nói gì.
- Thôi được, điều Vô Kỵ muốn nói là, ban đầu đúng là Vô Kỵ có ý muốn đoạt Thần Đạo Quả, vì khi đó Vô Kỵ nghĩ Thần Đạo Quả không có chủ, căn bản là không biết có Nga Mi Đạo Trường ở đằng sau.
Tân Vô Kỵ tỏ ra rất thành thực.
Hắn thẳng thắn thừa nhận như thế khiến Nhược Bình Tiên Tử lại càng thấy có cảm tình với hắn, gật đầu:
- Ừm, coi như ngươi thành thật, người ta tin ngươi chín phần rồi!
- Ừm, chín phần tuy chưa đủ nhưng cũng là sự khởi đầu tốt đẹp, không phải sao?
Tân Vô Kỵ cười cởi mở, rồi nói:
- Nhưng Vô Kỵ không ngờ bọ ngựa bắt ve sầu nhưng chim sẻ lại chờ đằng sau.
- Vậy là sao?
Nhược Bình Tiên Tử ngạc nhiên.
- Khi ta đến cửa huyệt động thì có kẻ đã ra tay rồi. Ta ở cửa động cứ nghĩ sẽ chặn được hắn nhưng không ngờ hắn quỷ kế đa đoan, thủ đoạn vô số. Cuối cùng hắn vẫn thoát mất. Đúng lúc định rời khỏi Vạn Hoa Cốc thì một đạo cấm chế đánh bọn ta ngã xuống.
Tân Vô Kỵ kể lại chi tiết về tình hình lúc đó.
Nhược Bình Tiên Tử nghe đến đây thì hoàn toàn tin rồi.
- Nghe ngươi nói vậy, đúng là có chuyện đó. Kẻ đó có thể thoát khỏi sự đeo đuổi của ngươi, lại có vũ khí Thần đạo, lại có Linh thú Phong ấn, thực lực rất mạnh đây! Không biết hắn từ đâu đến?
Tân Vô Kỵ cười cười:
- Ban đầu ta cũng không nhận ra hắn, mãi đến khi hắn lấy ra vũ khí Thần đạo thì ta mới chợt bừng tỉnh, thì ra ta biết hắn. Hơn nữa hắn cũng là đệ tử tám môn Thiên Đế Sơn ở Hiên Viên Khâu. Chỉ có điều hắn dùng pháp thuật gì che giấu được diện mạo thật. Hắn tên là Tần Vô Song!
- Đệ tử của Tần gia Thiên Đế Sơn sao?
Nhược Bình Tiên Tử ít nhiều hiểu biết về Hiên Viên Khâu, tám môn Thiên Đế Sơn như tiếng sấm bên tai. Các vùng Cấm địa của Thần, giữa các thế lực chủ yếu vẫn có tìm hiểu lẫn nhau.
- Tiên Tử hiểu nhiều biết rộng, tên Tần Vô Song đó đúng là đệ tử của Tần gia. Tu vi của hắn thật ra không phải mạnh, cùng lắm là Hư Võ Đại viên mãn, nhưng hắn may mắn, lại có vũ khí Thần đạo, vì thế lần này mới lấy được Thần Đạo Quả. Có điều ông trời có mắt đã không cho hắn chạy thoát.
Tân Vô Kỵ nói đầy phẫn nộ.
Nhược Bình Tiên Tử cười:
- Tân Vô Kỵ, Tần Vô Song đó là đệ tử của Tần gia Hiên Viên Khâu, nói ra thì cũng giống ngươi, cùng là đệ tử của tám môn Thiên Đế Sơn. Giữa các ngươi lẽ nào không có thân tình gì sao? Ngươi không phải muốn lừa gạt ta đấy chứ?
Tân Vô Kỵ nghiêm nghị nói:
- Tiên Tử chỉ biết một mà không biết hai. Tần Vô Song hắn và ta trước nay đều bất hòa. Tần Vô Song cũng là kẻ thù với Tân gia ta. Ta cũng chẳng có cảm tình gì với hắn. Vì thế Vô Kỵ thành tâm muốn kết đồng minh với Tiên Tử cùng đối phó với Tần Vô Song. Tiên Tử sẽ không bắt ta thề độc đấy chứ?
Nhược Bình Tiên Tử tươi cười nhìn Tân Vô Kỵ:
- Thôi được rồi, tin ngươi là được chứ gì. Có điều, vô duyên vô cớ, sao ngươi lại giúp ta chứ?
- Giúp Tiên Tử cũng là vì danh tiếng xinh đẹp của Tiên Tử khiến Vô Kỵ ngưỡng mộ. Hai là, đối phó với Tần Vô Song là nghĩa vụ Vô Kỵ không thể thoái thác. Thần Đạo Quả được Tiên Tử lấy đi không có ảnh hưởng gì với Vô Kỵ, nhưng nếu bị tên Tần Vô Song đó lấy mất thì đó là tin rất xấu đối với Tân gia.
Lại là những lời nói có cánh, Nhược Bình Tiên Tử nghe mà lòng như nở hoa, cảm thấy Tân Vô Kỵ thật sự rất thẳng thắn với mình. Tân gia là Thiên Đế Môn, đề phòng với Tần gia, Thiên Đế Môn tiền nhiệm là chuyện bình thường. Tân Vô Kỵ không muốn Tần Vô Song có được Thần Đạo Quả là chuyện đương nhiên.
- Ừm, Thần Đạo Quả lấy lại được, ngươi thì không có phần nhưng bản Tiên Tử có thể nể ngươi đã giúp đỡ mà mở một góc cấm chế cho ngươi rời khỏi Vạn Hoa Cốc.
Nhược Bình Tiên Tử nói với khẩu khí đang làm việc công.
Tân Vô Kỵ cười:
- Tiên Tử, Vô Kỵ đáng ghét vậy sao? Sao Tiên Tử qua cầu rút ván, vội vàng đuổi Vô Kỵ đi như thế?
- Đây là mở cho ngươi đường sống đó, ngươi còn muốn thế nào?
Nhược Bình Tiên Tử nửa cười nửa không, ánh mắt có phần e lệ.
- Vô Kỵ không thể ở lại với Tiên Tử lâu hơn chút sao? Được nhìn dung nhan như hoa như ngọc của Tiên Tử nhiều hơn một chút cũng là vinh hạnh lớn lao đối với Vô Kỵ, là sự ban thưởng lớn nhất rồi!
- Hi hi, ngươi toàn nói những lời lấy lòng ta. Có điều người ta đúng là vui lắm. Vô Kỵ công tử, nghe ngươi nói thế người ta quả thật muốn ngươi giúp một việc.
- Tiên Tử cứ dặn dò!
Tân Vô Kỵ nói.
- Không biết Vô Kỵ công tử có gan cùng người ta vượt qua tình quan hay không?
Nói ra câu này Nhược Bình Tiên Tử cảm thấy má đỏ bừng, tim cũng đập thình thịch. Cô chưa từng nghĩ mình lại có thể bạo gan đến thế.
Tim Tân Vô Kỵ rung lên, gần hơn một bước đến mục tiêu rồi. Hắn cười:
- Tiên Tử, không phải đang đùa với Vô Kỵ chứ?
- Hừ, không đồng ý thì thôi, coi như ta chưa nói.
- Tiên Tử bớt giận. Không biết tình quan là cái gì?
Tân Vô Kỵ biết rồi nhưng vẫn cố tình hỏi.
- Thôi được, nói ngươi biết cũng không sao. Tình quan là một cửa ải trong quá trình tu luyện của bọn ta. Mỗi lần qua tình quan là tu vi lại tăng lên một lần. Nam tử kiệt xuất như Vô Kỵ công tử, nếu người ta có thể qua được tình quan với ngươi thì tu vi sẽ tăng rất cao.
- A, vậy không phải là lấy ta ra là bàn đạp sao?
- Đúng thế, ngươi có dám không?
Nhược Bình Tiên Tử ưỡn ngực hỏi.
- Tiên Tử không sợ không qua được tình quan này sao?
Tân Vô Kỵ bỗng cười.
- Nếu ngươi có tự tin khiến ta không qua được cũng được thôi. Vậy thì sau này ta là người của ngươi.
Nhược Bình Tiên Tử cũng không hàm hồ.
Tân Vô Kỵ trầm ngâm một lúc rồi cười:
- Tiên Tử, Vô Kỵ đồng ý. Có điều Vô Kỵ phải nói trước, ta cũng sẽ nghĩ mọi cách để có được trái tim Tiên Tử, nếu không phải Tiên Tử không qua được tình quan thì cũng không được trách tội ta!
- Trách ngươi gì chứ? Đến lúc đó ta là người của ngươi rồi, yêu ngươi còn không kịp!
Nhược Bình Tiên Tử nháy mắt, rất tự nhiên bám vào tay Tân Vô Kỵ.
Tân Vô Kỵ cười thầm, Nhược Bình Tiên Tử tìm Tân Vô Kỵ hắn là tự chui đầu vào lưới rồi. Tân Vô Kỵ hắn cũng giỏi đối phó với nữ nhân lắm đó!
Vào thời khắc quan trọng, thi triển một chút thủ đoạn nắm gọn Nhược Bình Tiên Tử, cướp Thần Đạo Quả rồi ngầm trừ bỏ Nhược Bình Tiên Tử, thần không biết quỷ không hay… Tân Vô Kỵ âm thầm tính toán.
- Tiên Tử không sợ đồng môn lén cáo trạng sao?
Tân Vô Kỵ hỏi thăm dò.
- Cáo trạng gì chứ? Vạn Hoa Cốc, ta là đứng đầu, không cho họ biết không phải là xong sao? Vô Kỵ à, người ta nói cho ngươi biết, Thần Đạo Quả có hai quả, nếu ngươi giúp được bản Tiên Tử, có lẽ người ta sẽ suy nghĩ chia cho ngươi một quả đó!
Tân Vô Kỵ cười hì hì, nghĩ bụng:
- Chia ta một quả? Ta muốn là muốn hai quả kìa, một đâu có đủ?
Nhưng miệng thì nói:
- Tiên Tử, Thần Đạo Quả, Vô Kỵ không quan tâm. Không phải Vô Kỵ nói khoác, cảnh giới Thần đạo không quá ba năm là Vô Kỵ có thể đột phá!
Nhược Bình Tiên Tử thích sự tự tin và bá khí đó của Tân Vô Kỵ. Tình tứ nhìn gương mặt góc cạnh của Tân Vô Kỵ mà nhất thời ngẩn ngơ.
Tân Vô Kỵ nhìn thấy thế, lập tức nhân cơ hội khẽ nâng cằm Nhược Bình Tiên Tử lên, cúi đầu hôn lên đôi môi đó.

Cùng lúc đó, Tần Vô Song đang ngẩn người nhìn Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn. Tên Tân Vô Kỵ này đang giở trò gì vậy? Sao lại càng ngày càng xa?
Sự thay đổi này không hề khiến Tần Vô Song cảm thấy nhẹ nhõm, hắn mơ hồ có một cảm giác không hay. Với những gì hắn hiểu về Tân Vô Kỵ, Tân Vô Kỵ tuyệt đối không phải người dễ dàng chịu bỏ cuộc. Lẽ nào hắn lại đang suy tính độc kế gì?
Bình Luận (0)
Comment