- Chủ nhân sao vậy?
Nhược Đồng tinh ý, nhìn Tần Vô Song có biểu hiện khác thường, không kìm được hỏi. Tần Vô Song lắc đầu cười buồn:
- Không sao, tiểu sư muội của các ngươi ở trong sơn cốc sao?
- Đúng vậy, muội ấy tu luyện ở ngay trong động huyệt của Hổ Thánh đại nhân.
- Tu luyện trong động huyệt? Ngươi chắc chắn chứ?
Tần Vô Song hỏi với vẻ không thể tin nổi.
- Chắc chắn!
Nhược Đồng nói kiên định, rồi thấy lạ hỏi:
- Chủ nhân, lẽ nào người lấy Thần Đạo Quả không phải ngài sao?
- Là ta!
Tần Vô Song không che giấu.
- Vậy thì lạ thật! Sao tiểu sư muội lại không phát hiện ra chủ nhân chứ? Muội ấy ở ngay dưới vực sâu phía trước thạch đài.
Nhược Đồng thắc mắc.
- Dưới vực sâu?
Tần Vô Song kinh ngạc. Hắn rất có ấn tượng với cái vực đó, lúc ấy hắn căn bản không thể ngờ dưới đó lại có người!
- Đúng thế, chủ nhân. Nếu thật sự chủ nhân lấy Thần Đạo Quả thì ngài thật may mắn. Tiểu sư muội tu luyện ở đó đồng thời phụ trách điều khiển cấm chế mạnh nhất. Nếu lúc đó muội ấy khởi động cấm chế thì dù ngài có là Thần đạo cường giả thì cũng khó tránh được sự công kích của cấm chế. Nhưng không biết tại sao tiểu sư muội lại không khởi động cấm chế. Bọn ta hỏi Đại sư tỷ nhưng tỷ ấy cũng không giải thích.
Nhược Bình Tiên Tử từng đối chất với Thủy Nhược Lan, căn bản là không tin lời Thủy Nhược Lan, vì thế đương nhiên cũng không giải thích cho Thủy Nhược Lan.
Đương nhiên cô cũng không có gan để bịa ra lời đồn có hại cho Thủy Nhược Lan.
- Thế tiểu sư muội của ngươi lúc này vẫn ở dưới vực sâu đó?
Tần Vô Song hỏi.
Nhược Đồng giật mình:
- Chủ nhân không phải muốn đi đối phó với tiểu sư muội chứ?
- Ừm?
Tần Vô Song bình thản.
Nhược Đồng lắc đầu:
- Nếu ngài đi đối phó với Đại sư tỷ ta không có ý kiến gì nhưng tiểu sư muội là người tốt, rất đơn thuần. Hơn nữa, tuy tiểu sư muội chỉ là Hư Võ Đại viên mãn nhưng nếu muội ấy khởi động cấm chế thì chủ nhân sẽ rất khó khăn.
Tần Vô Song lắc đầu:
- Ngươi không cần nói nữa, ý ta đã quyết.
Nhược Đồng đang định nói gì bỗng phát hiện Ngọc bài Truyền thức có tín hiệu liên lạc:
- Chủ nhân, là Đại sư tỷ.
- Ngươi coi như không có ta ở đây.
Tần Vô Song phẩy tay.
Nhược Đồng mở Ngọc bài Truyền thức:
- Đại sư tỷ đến chưa?
- Ừm, Nhược Đồng sư muội, lần này muội làm tốt lắm. Ta sẽ lập tức đến ngay. Muội đừng đánh rắn động cỏ!
Nhược Đồng nói:
- Được ạ, Đại sư tỷ, tỷ mau đến đi, muội sợ chúng đi mất!
- Muội cứ ở đó theo dõi là được. Chúng có bỏ đi thì cũng đừng chặn, biết chưa?
Khẩu khí của Nhược Bình Tiên Tử có vẻ rất tự tin.
- Vâng!
Ngắt liên lạc, Nhược Đồng nhìn Tần Vô Song:
- Chủ nhân, hình như Đại sư tỷ sắp đến rồi. Nếu tỷ ấy đến thì rất có khả năng cùng đến với Hổ Thánh đại nhân.
Nhắc đến con Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ đó, Tần Vô Song lại cảm thấy bất lực. Có con Thần thú biến thái đó, dù Tần Vô Song có trăm phương ngàn kế thì cũng chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó là chạy càng xa càng tốt.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGGTrước mặt thực lực tuyệt đối thì kế sách chẳng là gì. Kế sách có tốt mấy thì cũng không thể rút ngắn khoảng cách giữa hắn với con Thần thú Hóa Thần Đạo tám kiếp.
- Hừ, tính toán của cô ta rất tốt. Đem theo Thần thú, lẽ nào ta ở đây đợi cô ta sao? Ta sẽ chơi trốn tìm với cô ta!
Tần Vô Song khoát tay:
- Tất cả linh thú lập tức về vị trí, lập tức đi khỏi đây!
Mệnh lệnh vừa được hạ các linh thú ở bên ngoài lập tức quay lại.
Tần Vô Song nói:
- Nga Mi Đạo Trường đã nhắm mục tiêu là ta. Xem ra những ngày sau này chúng ta không yên ổn rồi. Các ngươi về Phong ấn Đồ quyển hết đi.
Cũng may, trải qua nỗ lực, Tần Vô Song lúc này đã củng cố được cảnh giới Hư Võ Đại viên mãn. Hắn quyết định bất luận thế nào cũng phải trở lại động huyệt trước xem Thủy Nhược Lan còn ở đó không.
Tuy Tần Vô Song không thay đổi được sự thật rằng Thủy Nhược Lan đã là đệ tử Nga Mi Đạo Trường nhưng dù thế nào thì Tần Vô Song cũng không thể mặc kệ không quan tâm được.
Bất luận Thủy Nhược Lan giờ đang ở đâu, hắn cũng phải gặp mặt cô rồi tính tiếp.
- Vô Kỵ, ngươi nói xem kẻ mà Nhược Đồng đang theo dõi có phải Tần Vô Song không? Nếu hắn lợi hại như ngươi nói thì với tu vi của Nhược Đồng có thể giám sát hắn mà không bị phát hiện không?
Nhược Bình Tiên Tử hỏi có phần không chắc chắn.
Nhược Bình Tiên Tử không hề tiết lộ cho bất cứ đồng môn nào về Tân Vô Kỵ, với thực lực của hắn che giấu đệ tử Nga Mi Đạo Trường cũng rất dễ dàng.
- Tiên Tử, tên Tần Vô Song đó có thể triệu hồi linh thú, hơn nữa theo tin tình báo của ta thì thực lực của đám linh thú đó cũng có mạnh có yếu. Nhược Đồng sư muội phát hiện được chắc chắn là linh thú khá yếu. Nếu chúng ở đó thì chắc chắn Tần Vô Song cũng ở không xa. Bất luận có phải không chúng ta cứ đến xem sao, cũng chẳng thiệt thòi gì!
- Vô Kỵ, vậy ta nghe ngươi! Đúng rồi, có cần mời Hổ Thánh đại nhân cùng đi không?
Nhược Bình Tiên Tử hỏi.
- Tiên Tử, không phải Tân Vô Kỵ ta huênh hoang. Nếu tìm được Tần Vô Song, chỉ cần Tiên Tử trợ giúp, ta đảm bảo Tần Vô Song hắn không thể thoát được. Giết gà cần gì phải dùng dao mổ trâu?
Tân Vô Kỵ hắn không muốn qua lại với con Thần thú đó, huống hồ tham vọng của hắn đâu chỉ là một Thần Đạo Quả! Mà là có cả hai!
Mấy ngày nay Tân Vô Kỵ dùng tâm kế, có thể nói là dỗ cho Nhược Bình Tiên Tử quay mòng mòng, cũng chỉ còn phòng tuyến cuối cùng nữa thôi.
Hắn đang nghĩ sẽ nắm gọn Nhược Bình Tiên Tử trong tay, rồi ngọt nhạt lừa Nhược Bình Tiên Tử mở cấm chế Vạn Hoa Cốc, chỉ cần ra khỏi Vạn Hoa Cốc là hắn sẽ lập tức giết ngay cô ta.
Dù sao thì Vạn Hoa Cốc cũng chẳng có ai biết Tân Vô Kỵ hắn câu kết với Nhược Bình Tiên Tử. Việc này thần không biết, quỷ không hay, chỉ cần làm gọn gàng sạch sẽ thì có ai biết được?
Rất nhanh hai người đã đến chỗ của Nhược Đồng, nhưng lúc này Tần Vô Song đã đi từ lâu rồi.
- Hắn đâu?
Nhược Bình Tiên Tử hỏi.
- Đại sư tỷ, hắn đi rồi.
Nhược Đồng được Tần Vô Song dặn, đương nhiên biết làm sao đối phó với Đại sư tỷ.
- Đi rồi? Đi lúc nào?
Nhược Bình Tiên Tử tức giận hỏi.
- Mới đi không lâu, nhiều nhất là nửa giờ. Đại sư tỷ, nếu tỷ đến sớm một chút thì nhất định sẽ gặp chúng. Muội có dự cảm rất có thể chúng là kẻ trộm Thần Đạo Quả. Có thể là hắn đã ăn mất Thần Đạo Quả rồi ở đây bế quan luyện hóa Thần Đạo Quả!
Nhược Đồng thêm mắm dặm muối khiến sắc mặt Nhược Bình Tiên Tử rất khó coi:
- Luyện Hóa Thần Đạo Quả? Trừ phi hắn đã là Kỳ Diệu Huyền Cảnh. Nếu không, hắn muốn luyện hóa Thần Đạo Quả chỉ là mộng tưởng!
- Được rồi, ở đây không có việc của muội nữa. Muội đi tập hợp với các đồng môn khác đi, ta tìm xung quanh xem có dấu vết gì không.
Nhược Bình Tiên Tử đang muốn điều hết người khác đi để có không gian với Tân Vô Kỵ. Dù gì thì có đồng môn ở cạnh cũng không tiện.
Nhược Đồng chỉ muốn lập tức thoát khỏi tầm mắt của Nhược Bình Tiên Tử. Những người khác còn được chứ trước mặt Đại sư tỷ cô sợ sẽ để lộ sơ hở. Nghe Đại sư tỷ nói vậy gật đầu ngay nói:
- Đại sư tỷ, vậy tỷ phải cẩn thận, muội thấy chúng không đơn giản đâu.
Nhược Bình Tiên Tử cười khinh miệt, nghĩ với chút tu vi của muội đương nhiên chúng đáng sợ. Nhược Bình Tiên Tử ta là Kỳ Diệu Huyền Cảnh, cộng với Tân Vô Kỵ thì còn sợ tên tiểu tử kia sao?
Nhược Bình Tiên Tử phẩy tay:
- Muội đi trước đi!
Sau khi Nhược Đồng đi rồi, Tân Vô Kỵ mới đi ra, nói:
- Tiên Tử, đây chắc chắn là nơi Tần Vô Song từng đến! Khí tức này ta đã quá quen rồi!
- Tần Vô Song không phải kẻ ngốc, hắn sẽ để lại khí tức ở đây sao?
Nhược Bình Tiên Tử nghi hoặc.
- Tên tiểu tử đó mặc dù rất tỉ mỉ, nhưng bất cứ ai đã ở lâu một nơi, muốn xóa hoàn toàn khí tức là không thể. Hơn nữa ta vừa hay có cách có thể xác định được. Nếu ta đoán không nhầm thì hắn từng ở đây tu luyện. Nếu không thì khí tức cũng không đậm đặc thế này! Tên này gan cũng không nhỏ, trong tình hình này vẫn còn có tâm tư tu luyện.
Nhược Bình Tiên Tử không kìm được hỏi:
- Vô Kỵ, không phải hắn đã luyện Hóa Thần Đạo Quả rồi đấy chứ?
- Không thể nào, tu vi của hắn không thể luyện hóa được Thần Đạo Quả. Ta thấy cùng lắm hắn chỉ là Hư Võ Đại viên mãn.
Tân Vô Kỵ phủ nhận.
- Vô Kỵ, hay chúng ta mời Hổ Thánh đại nhân ra mặt? Hổ Thánh đại nhân dùng thần thức Thần đạo thì lo gì không đuổi kịp Tần Vô Song?
Tân Vô Kỵ đương nhiên không cho phép chuyện đó xảy ra. Nếu Thần thú ra mặt thì Tân Vô Kỵ hắn còn có cơ hội chạm tay vào Thần Đạo Quả sao? Đương nhiên là không thể. Muốn đoạt Thần Đạo Quả, nhất định phải là hắn liên thủ với Nhược Bình Tiên Tử. Hắn bèn nói:
- Tiên Tử yên tâm. Tần Vô Song chưa đi xa, chúng ta cứ bám theo sẽ tìm được dấu vết.
- Thôi được, Vô Kỵ, ta nghe ngươi.
Tần Vô Song nhanh chóng di chuyển, chiều ngày hôm sau đã đến gần động huyệt. Lúc này xung quanh động huyệt vẫn là một vùng điêu tàn, hiển nhiên là Thần thú vẫn chưa quay về.
Tần Vô Song cũng không dám đánh rút dây động rừng, đến cửa vào động huyệt dùng thần thức kiểm tra, đảm bảo an toàn thì mới chậm rãi bước vào trong.
Không biết tại sao, tuy biết lúc này rất an toàn nhưng tim Tần Vô Song không kìm chế được mà đập dồn dập. Thủy Nhược Lan ở đó thật sao?
Tuy hắn biết Nhược Đồng không thể nói dối nhưng hắn vẫn lo lắng. Mấy năm không gặp, Thủy Nhược Lan còn là thiếu nữ trong trắng như bông hoa lan trong thâm cốc không, có còn là thiếu nữ tâm địa thiện lương không?
Mọi thứ đều không thể chắc chắn được.
Nga Mi Đạo Trường quả thực quá đáng sợ, trong hoàn cảnh đó, Tần Vô Song thực sự không dám tưởng tượng Thủy Nhược Lan sẽ bị cải tạo thành ra thế nào nữa.
Đến trước vực sâu, Tần Vô Song ngẩn ra. Mức nước đã vơi hẳn đi, Tần Vô Song dùng thần thức kiểm tra thì bên dưới đó căn bản không có một ai.
Đâu có Thủy Nhược Lan?
Lẽ nào Nhược Đồng nói dối? Tần Vô Song gạt đi khả năng đó. Là con rối của Thần Cổ thì Nhược Đồng không thể nói dối với chủ nhân. Vậy thì chỉ có một khả năng, Thủy Nhược Lan đã ra khỏi đây.
Thần thức Tần Vô Song bỗng rung lên, bên ngoài cửa động vang lên tiếng bước chân!