Cầm một viên đá to ném mạnh xuống bóng hình dưới hồ, dường như không muốn nhìn thấy cái bóng đó. Người này có thể nói là sự kết hợp giữa Nhược Bình Tiên Tử và Tân Vô Kỵ.
Lần đó Tân Vô Kỵ bị Tần Vô Song dồn ép, nhục thể tự phát nổ thật ra là một chiêu che mắt, nổ càng to càng che mắt được Tần Vô Song.
Đương nhiên cái giá phải trả là nhục thể của Tân Vô Kỵ tan thành tro bụi, ngay vũ khí và trang bị Thần đạo cũng bị hủy theo.
Nhưng là con trai của Thiên Đế, Tân Vô Kỵ cũng có được một số bảo vật của Thiên Đế Môn. Lần tự phát nổ này là hắn dùng Ngưng Thần Chân Hồn Bảo Triện mà trước khi hắn rời khỏi Thiên Đế Môn, Thiên Đế cấp riêng cho hắn. Cho một chút nguyên thần vào trong Ngưng Thần Chân Hồn Bảo Triện luyện thành một Thần hồn giả. Thần hồn này không có sức mạnh của Thần đạo cường giả thật sự, nhưng có thể sống được ở Ngưng Thần Chân Hồn Bảo Triện, đồng thời có thể nhân cơ hội đoạt xác kẻ khác.
Thần hồn giả thai nghén trong Ngưng Thần Chân Hồn Bảo Triện, trong một thời gian nhất định mà không tìm được nhục thể thì Thần hồn giả sẽ dần tan biến.
Sau khi Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ, Lý Bố Y và Tần Vô Song rời đi, Nhược Bình Tiên Tử đã động lòng, muốn quay lại nhặt xác cho Tân Vô Kỵ.
Đúng lúc Thần hồn giả của Tân Vô Kỵ đã đến giai đoạn trưởng thành, nhân cơ hội Nhược Bình Tiên Tử không đề phòng, chui vào Nê Hoàn Cung của Nhược Bình Tiên Tử, giết chết nguyên thần của cô ta.
Nguyên thần thuộc trạng thái không trưởng thành, còn Thần hồn là nguyên thần sau khi đã trưởng thành. Thần hồn có thể tồn tại độc lập, là hình thái cuối cùng của nguyên thần. Vì thế, dù Tân Vô Kỵ là Thần hồn giả nhưng vẫn dễ dàng giết được nguyên thần của Nhược Bình Tiên Tử và đoạt xác của cô ta.
Như vậy, nguyên thần là Nhược Bình Tiên Tử, nhưng luận bản thể Thần hồn thì lại là Tân Vô Kỵ. Tân Vô Kỵ trong lúc vội vàng đương nhiên không có lựa chọn nào khác.
Chỉ là đường đường là con trai của Thiên Đế lại biến thành một nữ tử, điều này cũng là nguyên nhân tại sao hắn lại trút giận lên mặt nước.
Trước nay Tân Vô Kỵ luôn tự hào với dáng người nam nhi thân cao bảy thước của mình, rất hài lòng với nhân duyên và sức sát thương nữ nhân của bản thân. Nhưng chỉ sơ sẩy một chút suýt chút nữa mạng cũng không còn. Nay tuy may mắn đoạt được thể xác nhưng lại biến thành nữ nhân.
Giết Nhược Bình Tiên Tử, Tân Vô Kỵ chẳng có gì áy náy, hắn phẫn nộ vì mình biến thành nữ nhi. Tuy căn cơ của Nhược Bình Tiên Tử rất tốt, tuy không bằng nhục thể vốn có của Tân Vô Kỵ, hắn nhưng ít ta cũng là Động Huyền Cảnh cường giả, cũng chỉ kém Thông Huyền Cảnh đỉnh phong hắn một bước thôi.
Nhưng nếu được lựa chọn, Tân Vô Kỵ thà chọn một nam nhân Hư Võ Đại viên mãn cũng không muốn trở thành nữ nhân. Lúc đi đường, cảm giác không thích ứng nổi khi ngực cứ rung lên cũng khiến Tân Vô Kỵ tức muốn chết rồi.
Không quen, không quen à!
- Tần Vô Song, Tân Vô Kỵ ta mà không bắt ngươi phải trả giá, cả trời và người đều không thể tha thứ!
Tân Vô Kỵ nghiến răng trèo trẹo. Hắn cũng không dám kéo dài thời gian nữa, hắn phải lập tức về Thiên Đế Sơn, với bộ dạng này của hắn thì không thể đến Vạn Pháp Triều Tông Hội nữa rồi. Có đi cũng chết thôi. Nếu để kẻ khác biết hắn đoạt nhục thể của Nhược Bình Tiên Tử thì sợ là Nga Mi Đạo Trường sẽ nghiền nát hắn mất.
Vì thế Tân Vô Kỵ chỉ có một lựa chọn là mau chóng về Thiên Đế Sơn xin phụ thân nghĩ cách làm lại chân thân bản thể cho hắn.
Lúc này trang bị của Tân Vô Kỵ đều bị hủy hết, Ngọc bài Truyền thức cũng không còn nữa, vì thế hắn cũng không thể liên lạc với đồng môn, có muốn báo tình hình cũng không được, chỉ đành toàn lực trở về Hiên Viên Khâu.
- Ắt xì!
Tần Vô Song bỗng nhiên hắt xì hơi liên tục, bất giác nghĩ:
- Lẽ nào có kẻ đang trù ẻo mình?
Rồi bật cười, có lẽ Diệu Vân Tiên Cô đang chửi rủa mình đây? Tần Vô Song cảm thấy vô cùng thoải mái, thấy nét mặt Diệu Vân Tiên Cô lúc đó hắn rất hả hê. Nhưng sau đó thì lại lo lắng cho Thủy Nhược Lan.
Bái một sư phụ độc ác như thế, Tần Vô Song quả thật rất lo lắng cho Thủy Nhược Lan. Có điều Thủy Nhược Lan cố chấp không đi, hắn cũng không thế coi mình là đấng cứu thế bắt ép cô ấy đi.
Thủy Nhược Lan đã lựa chọn như vậy, Tần Vô Song cũng chỉ đành tôn trọng sự lựa chọn đó.
Trong nơi ở của Tân gia, mấy tiểu bối của Tân gia đều không có mặt, chỉ có ba người là Tân Thiên Thần và hai vị Chưởng môn của Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông.
Ba Thần đạo cường giả này họp tại một chỗ, sắc mặt ai cũng rất nặng nề.
Lôi Minh không kìm được, làu bàu:
- Đúng là đáng ghét, sau tên Tần Vô Song đó lần nào cũng may mắn như vậy? Con Thần thú của Nga Mi Đạo Trường còn giải thoát cho hắn? Lẽ nào nhân mạch của Tần Vô Song lại rộng đến như vậy sao?
Tân Thiên Thần phủ nhận ngay:
- Không thể nào, Diệu Vân Tiên Cô rất ghét Tần Vô Song, con Thần thú chắc chắn không thể vì Tần Vô Song được. Có lẽ bọn Vô Kỵ đã mạo phạm Thần thú nên Thần thú mới không muốn nói cho chúng.
Yến Quy Nam cười khổ:
- Điều này cũng không có lý. Thần thú không nói giúp chúng ta cũng dễ hiểu nhưng nói như vậy không phải cũng là không nể mặt Nga Mi Đạo Trường sao?
- Ài, Quy Nam huynh, vậy huynh nói xem lẽ nào Đại Chưởng môn Mộng Huyễn Thiên Trì lại bảo Thần thú Bạch Hổ nói vậy? Chưởng môn Tuyết Thiền không phải nói, Đại Chưởng môn của họ gọi Bạch Hổ đến đó sao?
Yến Quy Nam thở dài:
- Có lẽ chỉ có thể giải thích như vậy. Có thể Đại Chưởng môn cảm thấy mọi người đến tham gia Vạn Pháp Triều Tông Hội, chuyện làm lớn lên cũng chẳng có gì tốt cho Côn Luân Tiên Tông. Vì thế Đại Chưởng môn mới có ý định chuyện lớn coi như chuyện bé, chuyện bé coi như không có, nên bảo Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ nói thế.
Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có khả năng đó. Chúng tuyệt đối không tin người của Tần gia lại có thể có quan hệ gì tới thế lực Đồ Đằng ở tận Mộng Huyễn Thiên Trì.
Nếu Tần gia có quan hệ rộng rãi như vậy thật thì cũng không đến nỗi như con rùa rụt cổ ở Vấn Đỉnh Sơn.
- Thôi được rồi, chuyện này tuy còn mơ hồ nhưng cũng dừng ở đây thôi.
Tân Thiên Thần kìm nén nộ khí, trầm giọng nói:
- Giờ vấn đề quan trọng là làm thế nào để dập tắt khí thế của Tần gia. Nếu cứ để Tần Vô Song trưởng thành với tốc độ này thì các ngươi tưởng tượng xem, ân oán của Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông với Tần gia, sau này liệu Tần Vô Song có để các ngươi đứng vững trong tám môn Thiên Đế Sơn không?
Lời nói này đã đánh trúng chỗ hiểm, Yến Quy Nam và Lôi Minh đều tái mặt, đặc biệt là Lôi Minh, bóp mạnh nắm đấm, đau khổ nói:
- Ngay cả Tân Vô Kỵ cũng bị hắn giết, giờ ta có phần không tin. Tên tiểu tử đó không phải từ các quốc gia nhân loại đến sao?
Tân Thiên Thần cũng đau thương lạ thường:
- Sự thực đúng là như thế. Vì thế, tên Tần Vô Song này, chúng ta không thể dùng lý lẽ thông thường để suy đoán hắn. Phải động thủ với Tần gia, không thể chần chừ nữa!
- Thiên Thần huynh, Thiên Đế bệ hạ có thể hạ quyết tâm không?
Yến Quy Nam hỏi.
- Bệ hạ đau lòng vì mất con, sao lại không thể hạ quyết tâm?
Tân Thiên Thần nói:
- Giờ chỉ xem hai ngươi có đồng lòng không. Trở về Thiên Đế Sơn là lập tức liên hợp tấn công Tần gia.
- Được!
Lôi Minh kêu lên:
- Nếu ba nhà chúng ta liên thủ Tần gia không bị tiêu diệt mới lạ!
Yến Quy Nam nói:
- Phải xem Hiên Viên Tộc nữa mới được. Ta thấy Bạt đại nhân không hài lòng vì hành động vừa rồi của chúng ta.
Yến Quy Nam rất nhanh nhạy, hắn biết Hiên Viên Bạt chắc chắn là không vui, vì dù sao hành động của chúng cũng làm mất mặt Hiên Viên Khâu. Nhưng Tân Thiên Thần nói:
- Không cần lo về Hiên Viên Tộc, Bạt đại nhân nói vậy rõ ràng là không muốn nhúng tay vào tranh chấp của chúnng ta. Chuyện của Thiên Đế Sơn thì Thiên Đế Sơn chúng ta giải quyết. Vấn đề quan trọng lúc này là chúng ta phải thống nhất lời nói, bảo là Tần Vô Song giết đệ tử môn hạ của chúng ta. Chỉ có thế chúng ta mới danh chính ngôn thuận đối phó với Tần gia.
- Cái này thật ra lại rất đơn giản. Thiên Đế bệ hạ đã có dặn dò từ trước, Tần gia đã vi phạm, như vậy là chúng ta đã có lý do.
Tân Thiên Thần gật đầu:
- Được, vậy chúng ta thông báo cho những người đứng đầu trong tông môn, về Thiên Đế Sơn là lập tức động thủ!
Tân Thiên Thần hầm hầm nói:
- Nhất định phải đánh cho Tần gia không kịp trở tay!
- Được!
- Giết chết Tần gia, chúng chiếm cứ ở Thiên Đế Sơn cũng đủ lâu rồi, vừa thối tha vừa ương ngạnh. Ta tin, trừ bỏ Tần gia sẽ có rất nhiều người vỗ tay ủng hộ.
Lôi Minh nói.
Nhưng Yến Quy Nam trầm ngâm nói:
- Các ngươi nói xem, rốt cuộc Tần Vô Song có được Thần Đạo Quả không? Mà chúng ta động thủ khi chúng về tông môn rồi hay là chặn đánh giữa đường? Thiên Đế không có nói không được động thủ khi quay về!
- Ta nghĩ nửa đường giết bọn chúng là tốt nhất.
Lôi Minh nói:
- Để bọn chúng tập hợp lại thì phiền lắm!
Tân Thiên Thần lại lắc đầu:
- Không ổn, muốn động thủ, nhất định phải đợi chúng trở về đã. Động thủ giữa đường, đánh rắn động cỏ. Tổng bộ Tần gia sẽ kịp thời điều chỉnh. Chúng ta nhất định phải không cho chúng thấy sự thù địch của chúng ta, phát động tấn công bất ngờ, đánh một mẻ hết luôn!
Sự thù hận của ba kẻ này với Tần gia có thể nói đã vào tận xương tủy.
Sâu trong Mộng Huyễn Thiên Trì, một bóng người nho nhã đứng trên đỉnh Thiên Trì. Lúc này đêm đã khuya. Dáng người của người này không cao to, thậm chí có phần yếu ớt.
Chăm chú nhìn lên bầu trời sao, khẽ thở dài, tự lẩm bẩm:
- Thời gian trôi qua thật là nhanh, lại sắp đến lúc mở Thần Khí Chi Môn rồi. Vận mệnh của Đại lục Thiên Huyền có được sự thay đổi không? Hay vẫn bị người ta chèn ép, nhìn sắc mặt người khác mà sống?
Người này là Lý Bố Y, bình thường cứ hi hi ha ha cười đùa, nhưng lúc này ánh mắt đầy sự đau buồn lo lắng cho đời cho người.
- Bầu trời sao… Bầu trời sao thật mỹ lệ!
Lý Bố Y lẩm bẩm, sắc mặt bỗng sầm lại, khẽ nói:
- Nhị vị, ở đây không có ai, ra đây đi!
Hai bóng người như sao băng rơi xuống đỉnh Thiên Trì.
- Bố Y huynh vẫn khỏe chứ?
Hai người này dáng người cao lớn tương đương, cho người ta cảm giác siêu nhiên, một người áo cam, một người áo tím, nhìn gương mặt cũng chỉ khoảng ba mươi, cử động rất tiêu sái tự nhiên.
Nhưng khi nhìn thấy Lý Bố Y, ba người nhìn nhau, giữa hàng lông mày lại ẩn chứa sự lo lắng.
- Dật Phong huynh, Dật Hiên huynh, mấy vạn năm rồi không gặp. Hai vị phong thái vẫn như ngày nào, thật đáng mừng.
Khẩu khí Lý Bố Y đầy tang thương, như một tiếng thở dài như từ thời xa xưa.
Người áo cam là Lý Dật Phong. Còn người áo tím là Tiêu Dật Hiên. Hai người này đều là cường giả tương đương cấp bậc với Lý Bố Y. Nguồn: http://truyenggg.com
Thân phận ba người đều vô cùng thần bí. Đương nhiên, ở Đại lục Thiên Huyền, hai người này thầm lặng hơn Lý Bố Y, ngay cả Đồ Đằng Tộc gần như chưa ai nghe đến tên của họ. Nhưng luận thực lực, Đồ Đằng cường giả e là phải cúi đầu trước họ.
- Bố Y huynh, mấy vạn năm nay huynh đã đi khắp Đại lục Thiên Huyền, có thu hoạch gì không?
Lý Dật Phong cười hỏi.
- Đúng thế, với tuệ nhãn của Bố Y huynh chắc là đã có rồi phải không?
Tiêu Dật Hiên nhìn với ánh mắt chờ đợi.
Lý Bố Y thở dài:
- Ta chỉ có thể nói là, trận pháp đó đã khởi động rồi, đã xuất hiện chủ nhân. Chỉ có điều chủ nhân của nó vẫn đang trong quá trình trưởng thành. Thời gian xuất hiện tuy muộn hơn ta nghĩ nhưng tốc độ trưởng thành của hắn thì nhanh hơn ta tưởng. Chư vị, vạn năm búng tay là qua, đợi hắn mấy chục năm cũng được phải không?
- Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận khởi động rồi?
Lý Dật Phong và Tiêu Dật Hiên đều lộ vẻ vui mừng.