Phù!
Lưu quang lóe lên trên hòn đảo. Tần Vô Song đứng vững lại thân mình, quan sát qua tình hình xung quanh.
Giọng nói vừa rồi hắn cũng nghe thấy. Hòn đảo thứ chín này có không ít linh thú cấp bậc Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, vì thế ngoài việc đối phó với sự uy hiếp từ đối thủ còn phải đề phòng với những nguy hiểm riêng của hòn đảo nữa.
Có điều lúc này Tần Vô Song cũng không có lựa chọn nào khác nữa. Đến bước này rồi thì chỉ còn cách dốc toàn lực chiến đấu giành thành tích cao nhất mà thôi!
Lấy Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn ra lập tức xác định vị trí của bốn người còn lại.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.comTần Vô Song khẽ thở dài:
- Ông trời không nghe lời cầu nguyện của mình. Thái Trùng sư huynh cách xa mình như vậy, cũng may dường như vị trí của mỗi người đều cách nhau rất xa. Ba người kia chắc chắn sẽ tìm cách hạ thủ với Thái Trùng sư huynh trước. Điều này có thể biết được từ ánh mắt của chúng trên Truyền Tống Trận.
Tần Vô Song rất nhạy cảm với cục thế, hắn biết trong hoàn cảnh này, gặp Tần Thái Trùng sư huynh chưa chắc là sự lựa chọn lý tưởng nhất. Vì ba người kia rất có khả năng sẽ hình thành thế bao vây tấn công với huynh đệ Tần gia. Tuy rằng quy tắc không cho phép liên thủ, nhưng sự giao hẹn ngầm có thể lách được khe hở của quy tắc.
- Xem ra phải điều chỉnh chiến thuật một chút. Giành bốn vị trí đầu chỉ có một cách, giúp Thái Trùng bị loại chậm hơn một bước, chỉ cần bất cứ ai trong ba người kia bị loại trước là Thái Trùng sư huynh chắc chắn sẽ vào bốn hạng đầu.
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song lại quan sát Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, bỗng nhếch mép lên:
- Lục Thanh Xuyên của Phi Hồng Đạo Trường? Chính là ngươi rồi!
Theo Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn thì Lục Thanh Xuyên cách Tần Vô Song gần nhất, khoảng ba nghìn dặm. Còn Tần Thái Trùng và hai người kia thì ít nhất cũng phải vạn dặm.
Vì thế Tần Vô Song quyết định mạo hiểm với Lục Thanh Xuyên. Phi Hồng Đạo Trường… Tần Vô Song cũng không có thiện cảm với cái tên này.
Ngày đầu tiên vào Mộng Huyễn Thiên Trì đã gặp phải Lục Nhất Tiếu tự xưng là người của Phi Hồng Đạo Trường lừa bọn họ lên phi thuyền Tiên Diệp rồi chịu khổ sở. Đến giờ Tần Vô Song vẫn không hiểu rốt cuộc là chuyện gì. Lục Thanh Xuyên đã gần như vậy thì mình hãy động thủ với cô ta vậy!
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song vận linh lực tẩy lễ toàn thân. Nếu đã muốn chủ động động thủ thì bất luận đối phương có dùng Truy Tông Phù với mình hay không thì cũng phải hóa giải. Nếu không thì đối phương sẽ dễ dàng phát hiện ra mình đến gần. Tần Vô Song là người rất nhạy bén, những lỗi vớ vẩn như thế đương nhiên hắn sẽ không mắc phải.
Tần Thanh Xuyên là một nữ tử, là nữ tử duy nhất trong năm người đứng đầu. Có điều từ trước tới nay Lục Thanh Xuyên luôn thích giả trang nam nhân. Lúc này cô ta đang đứng dưới một cái cây đại thụ như một công tử oai phong chầm chậm mở mắt ra.
- Phù!
Lục Thanh Xuyên thở ra một luồng trọc khí, trên hàng lông mày lá liễu hiện lên sự ảo não:
- Tần gia không phải thế lực đứng đầu Hiên Viên Khâu, sao có thể yêu nghiệt như vậy? Trong năm người đứng đầu lại có tận hai người Tần gia? Thực lực tên Tần Thái Trùng cũng bình thường, dựa vào gì mà vào năm hạng đầu? Chắc chắn là chó ngáp phải ruồi! Còn cả tên Tần Vô Song kia, thực lực còn chưa đến Kỳ Diệu Huyền Cảnh, không biết giở bàng môn tà đạo gì mà có thể cùng vào năm hạng đầu với bản cô nương?
Lục Thanh Xuyên là loại nữ nhân tin tưởng tuyệt đối vào thực lực, được sự giáo dục truyền thống của Mộng Huyễn Thiên Trì, nói về nam nhân, Lục Thanh Xuyên cũng chẳng lựa chọn từ ngữ.
Tuy sự biến thái trong tâm lý của cô ta không bằng Diệu Vân Tiên Cô của Nga Mi Đạo Trường, nhưng cô ta tự đánh giá mình rất cao.
- Lăng Thiên Chí và Khương Quỳ có lẽ cũng nghĩ như bản cô nương, không thể cứ để Tần gia cười mãi được, nên hành động rồi.
Lục Thanh Xuyên cười ngạo nghễ, giống như con chim khổng tước luôn đẹp đẽ, mang đầy tính tự sướng.
- Hử?
Lục Thanh Xuyên bỗng giật mình:
- Có người?
Tay đặt lên chuôi kiếm, hai thanh đoản kiếm nắm chắc trong tay lóe lên ánh sáng chói mắt mà lạnh lẽo.
- Lục cô nương, đừng căng thẳng!
Một bóng người vụt ra từ hư không, là Lăng Thiên Chí!
- Căng thẳng?
Lục Thanh Xuyên nhếch mép:
- Lăng Thiên Chí, ngươi thấy mình đủ tư cách khiến bản cô nương căng thẳng sao?
Lăng Thiên Chí cười ha ha:
- Đúng rồi! Thực lực của Lục cô nương hơn ta, nhưng chúng ta hình như không nên tỷ thí ở đây thì phải?
Lục Thanh Xuyên nhíu mày:
- Ngươi có ý gì? Lẽ nào ngươi định thuyết phục ta liên thủ?
- Ha ha, đương nhiên không phải, không phải đồng môn thì không được liên thủ.
Lăng Thiên Chí mỉm cười:
- Điều này ta biết chứ. Có điều, mục tiêu đầu tiên lần này của ta không phải Lục cô nương, cũng không phải Khương Quỳ. Cụ thể là ai chắc Lục cô nương cũng biết rồi…
Lục Thanh Xuyên trong lòng biết rõ nhưng ngoài miệng lại nói:
- Ta không biết!
Lăng Thiên Chí bật cười ha ha:
- Lục cô nương đã xác định mục tiêu chưa?
Lục Thanh Xuyên nói:
- Có phải ngươi muốn hỏi mục tiêu của ta có phải là ngươi?
Lăng Thiên Chí ngạo nghễ nói:
- Nếu Lục cô nương bình tĩnh suy nghĩ thì thế nào cũng không phải ta. Được rồi, chúng ta không nói nhiều nữa, nói nhiều thì hơi giống liên thủ đấy. Hắc hắc, ai làm việc người nấy, được chứ?
Lục Thanh Xuyên khẽ hừ một tiếng:
- Tùy ngươi!
Đúng lúc đó, sắc mặt Lục Thanh Xuyên hơi thay đổi, đồng thời sắc mặt Lăng Thiên Chí cũng lạnh đi.
- Chuyện gì vậy?
Grào!!!
Một tâm thanh lớn vang lên, từ trong khu rừng rậm rạp trườn ra một con rắn lưng đen khổng lồ, khí thế hừng hực, uốn lượn thân hình đáng sợ của nó, cái lưỡi tanh tưởi giống như sợi dây thừng khổng lồ, vô cùng đáng sợ.
- Đây là linh thú Thông Huyền Cảnh đỉnh phong!
Lăng Thiên Chí hét lên.
Hiển nhiên là Lục Thanh Xuyên cũng biết:
- Đến đúng lúc lắm, bản cô nương đang buồn chán vì không có cơ hội luyện tập đây! Lăng Thiên Chí ngươi có thể cút đi được rồi!
Đúng lúc đó, từ trong bụi cây, huyền quang tỏa sáng, từ trong hư không chui ra một con mãnh thú khổng lồ, những sợi lông cứng như gai thép, cực kỳ hung dữ, toàn thân có lớp vảy giáp bao phủ, gầm lên một tiếng, cả hư không như rung chuyển.
- Lại một con nữa!
Lăng Thiên Chí hét khẽ.
Hai hướng nam bắc liên tiếp có hai con linh thú, một con trâu màu vàng có thân hình khổng lồ, và một con hổ khổng lồ vằn đỏ.
Bốn con, bốn con linh thú!
Tuy Lục Thanh Xuyên rất tự phụ nhưng lúc này cũng không tránh khỏi thấy sợ hãi.
Lăng Thiên Chí nhởn nhơ nói:
- Lục cô nương, vậy ta cung kính không bằng tuân lệnh, ta cút trước đây. Có lẽ cô nương đối phó được phải không?
Da đầu Lục Thanh Xuyên trở nên tê dại, nếu một hai con cô ta còn tự tin chứ một lúc ra tận bốn linh thú Kỳ Diệu Huyền Cảnh thì còn đâu sự tự tin đó nữa?
Sắc mặt lạnh tanh trừng mắt nhìn Lăng Thiên Chí:
- Ngươi muốn chạy, nhưng ngươi nghĩ mình có thể chạy nổi không? Bất luận chạy về hướng nào thì chúng cũng có thể tấn công ngươi!
Lăng Thiên Chí cười khổ:
- Vậy thì phải làm sao?
Lục Thanh Xuyên cười lạnh:
- Tùy ngươi muốn làm gì thì làm.
Lăng Thiên Chí thở dài:
- Xem ra chỉ còn cách sánh vai chiến đấu cùng Lục cô nương thôi. Ài, sao vận khí lại kém thế này, tự nhiên lại nhảy ra tận bốn con linh thú biến thái đến vậy?
Lục Thanh Xuyên lạnh lùng nói:
- Nói ít thôi, mỗi người hai con, ngươi chọn đi!
- Grào!
Con trâu vàng bắt đầu trước tiên, nó cúi đầu xuống, bốn chân giậm mạnh, toàn thân lao lên trước như tia chớp, hai chiếc sừng khổng lồ hình thành hai đạo lưu quang màu vàng kim xông thẳng tới.
Đồng thời lúc đó, con rắn lưng đen khổng lồ cũng bắt đầu trườn đi, đuôi quất một cái tạo nên khí thế xé tan hư không nhằm thẳng đỉnh đầu Lục Thanh Xuyên!
Ầm!
Khí thế như ngọn núi Thái Sơn ập xuống!
Lục Thanh Xuyên cơ thể nhẹ nhàng di chuyển, nắm chắc hai thanh đoản kiếm chém ra hai nhát hình chữ thập về phía đầu của con rắn.
Điều khiến Lục Thanh Xuyên không ngờ được là, đúng lúc cơ thể cô ta di chuyển thì hai con linh thú kia cùng lao về phía cô ta.
Đặc biệt là con linh thú có bộ lông cứng như gai thép. Miệng há lớn, ánh sáng lóe lên hình thành một luồng xoáy ốc khổng lồ có sức hút mạnh mẽ đến biến thái khiến cơ thể Lục Thanh Xuyên lập tức cứng đờ.
- Không hay rồi!
Lục Thanh Xuyên cuống cuồng, cô ta không ngờ Lăng Thiên Chí lại bỏ mặc không làm gì cả, hơn nữa mục tiêu của hai con linh thú chết tiệt kia lại là một mình cô ta!
- Lăng Thiên Chí!
Lục Thanh Xuyên hét lớn.
- Lục cô nương!
Lăng Thiên Chí kêu lên:
- Ta đến đây!
Lục Thanh Xuyên nghe thấy thế vội nói:
- Giúp ta đối phó con quái thú đầy lông kia! Mau!
- Được thôi!
Lục Thanh Xuyên nghiêng người bay tới, vào khoảnh khắc lướt qua Lục Thanh Xuyên, hai tay hắn vung lên, từ mười đầu ngón tay bắn ra vô số đạo kiếm khí.
Kiếm khí như mưa sao băng toàn bộ lao về phía Lục Thanh Xuyên.
- Ngươi?
Lục Thanh Xuyên không thể ngờ được Lăng Thiên Chí lại hạ thủ với mình.
- Ha ha ha ha… Lục cô nương, đắc tội!
Tiếng cười này lập tức thay đổi, thân hình Lăng Thiên Chí đáp xuống đất gương mặt biến về tướng mạo của Tần Vô Song.
- Là ngươi!
Lục Thanh Xuyên tuyệt vọng rơi xuống đất, yếu huyệt trên toàn thân đều đã bị Tần Vô Song phong tỏa, khí hải đan điền bị kiếm khí phong tỏa, dù là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong cũng chẳng thể làm gì.
Bốn con linh thú kia biến thành lưu quang chui vào trong Phong ấn Đồ quyển của Tần Vô Song. Tần Vô Song mỉm cười:
- Là ta, Lục cô nương, không phải cô nương, Lăng Thiên Chí và Khương Quỳ muốn cùng đối phó với huynh đệ Tần gia ta sao? Ta chỉ là tiên hạ thủ vi cường mà thôi.
Lục Thanh Xuyên mặt đỏ phừng phừng:
- Ngươi bỉ ổi, vô sỉ!
Tần Vô Song cười:
- Là Lục cô nương quá ngây thơ thôi. Có điều, dù ban nãy ta có là Lăng Thiên Chí thật thì trong hoàn cảnh đó có lẽ hắn cũng sẽ tấn công cô nương. Loại bỏ ai chứ? Không phải loại bỏ một đối thủ sao?
Lục Thanh Xuyên không nói được gì… Cô ta không thể ngờ mình lại bị loại nhanh đến vậy, chỉ mới vừa đến hòn đảo thứ chín mà thôi