Tần Vô Song cặp mày nhướng lên, nói với nhị vị Chưởng môn:
- Chưởng môn, ta ra ngoài một lát, hai người phối hợp với ta, giúp ta mở cấm chế, để ta vòng ra phía sau tấn công bọn chúng. Chỉ cần vòng qua những Thần đạo cường giả, công kích từ phía sau khẳng định có thể làm hỗn loạn đội hình của bọn chúng. Ta công kích thành công xong lại quay về cấm chế ngay, hai người chờ sẵn ở đó mở cấm chế cho ta vào, thế nào?
- Công kích từ phía sau?
Tần Vân Nhiên và Tần Trọng Dương quay sang nhìn nhau. Đề nghị này mặc dù có chút mạo hiểm nhưng còn có tính an toàn hơn chuyện tấn công trực diện vào thế trận của đám Thần đạo cường giả.
Việc không nên trì hoãn, nếu như để đối phương tiếp tục công kích thế này thì bảy đạo cấm chế nhất định sẽ bị tổn hại chí ít ba đến bốn đạo. Tần Trọng Dương dù cẩn thận đến đâu cũng biết đã đến lúc nên làm chút chuyện gì đó, nên gật gật đầu, nói với Tần Vân Nhiên:
- Được, Lão Nhị, ngươi ở đây chủ trì, ta ra bên cạnh cấm chế phía ngoài lén đưa Tần Vô Song ra ngoài, để hắn tấn công bọn chúng từ phía sau.
Rồi quay đầu nói với Tần Vô Song:
- Vô Song, cho ngươi ra thì dễ thôi, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều, không được ham chiến. Một khi đã bị Thần đạo cường giả xúm lại vây công thì ngươi không còn cơ hội sống sót trở về nữa đâu.
Tần Vô Song trịnh trọng gật đầu, hít một hơi thật sâu, đồng ý nói:
- Tam Chưởng môn, cái này thì ta biết, người hãy yên tâm, ta sẽ không liều lĩnh với mạng sống của mình đâu.
Tần Trọng Dương thấy Tần Vô Song trước khi bước vào trận đại chiến mà vẫn có thể thoải mái như vậy, tâm thái quả nhiên đủ vững vàng, nhân tài của những trận đại chiến như thế này, chính là thứ mà Tần gia cần nhất.
- Chỗ này tạm thời nhờ ngươi đấy, cấm chế phía chính diện vô cùng quan trọng, tất cả không được hành sự lỗ mãng.
Tần Trọng Dương dặn dò.
Tần Vân Nhiên ha ha cười nói:
- Yên tâm đi, ta biết mà!
Tần Trọng Dương nói với Tần Vô Song:
- Vô Song, ngươi đi theo ta!
Tần Vô Song khẽ mỉm cười, chắp tay nói với đám đông:
- Chư vị, hãy đợi tin tốt lành từ ta!
Nói đoạn nhún chân, phiêu nhiên đuổi theo Tần Trọng Dương, bước nhanh ra ngoài. Tôn giả Tri Hòe nhìn Tần Vô Song khí khái như vậy, thong dong như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy hổ thẹn, lại nhớ đến thái độ trước đây của mình với Tần Vô Song, Tôn giả Tri Hòe chợt thấy mấy trăm năm qua của mình trôi qua thật lãng phí.
Trong lòng hạ quyết tâm, nếu như lần này Tần gia có thể qua được nguy hiểm, ông ta nhất định sẽ xin lỗi Tần Vô Song, đích thân đi các quốc gia nhân loại mang di cốt của Tần Vũ về Xá Thân Cốc.
Đến trước một đạo cấm chế phía bên hông, Tần Trọng Dương nói với Tần Vô Song:
- Vô Song, những cấm chế này móc nối liên hoàn với nhau, mở một cái không đủ cho ngươi ra ngoài, cũng không đủ để ngươi đi vào. Chí ít phải mở ba cấm chế thì mới có thể cho ngươi ra được. Nhưng ngươi yên tâm, lúc trở về, ngươi chỉ cần mở cấm chế thứ nhất là đã an toàn tuyệt đối. Đối phương mà đuổi theo thì cũng không dễ dàng phá bỏ cấm chế ngay được. Ta sẽ đi theo giúp ngươi mở các cấm chế phía sau. Thời gian vô cùng thoải mái. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ là không được tham chiến, một khi đã tham chiến rất có thể sẽ rơi vào vòng vây của địch. Đến lúc đó, ta và Nhị Chưởng môn cũng không thể cứu ngươi được đâu.
Tần Vô Song lộ ra một nụ cười tự tin, ra dấu tay, ngưng thần nói:
- Tam Chưởng môn, bắt đầu đi, tranh thủ thời gian!
Lặng lẽ không một tiếng động, Tần Trọng Dương dẫn theo Tần Vô Song liên tục mở ra ba đạo cấm chế, chỉ vào một thông đạo truyền tống, nói với Tần Vô Song:
- Đi ra từ thông đạo này, ngươi có trực tiếp tới được phía bên phải, nơi đó là con đường dẫn đến Thăng Long Pha, ngươi chắc đã thông thạo địa thế ở đó rồi chứ?
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Vậy càng không thành vấn đề, cứ để đó cho ta!
Tần Vô Song chui vào thông đạo nhanh như một con cá và phiêu nhiên như một làn gió mát. Ra tới phía cánh phải Vấn Đỉnh Sơn, Tần Vô Song tiềm phục quan sát. Nơi này chỉ cách chiến trường chính khoảng ba bốn mươi dặm. Tần Vô Song suy nghĩ một lát rồi mang Phong ấn Đồ quyển ra, hiệu triệu hai đầu linh thú Thông Huyền Cảnh đỉnh phong.
- Nhị vị, đại chiến đến rồi, có hứng thú chiến đấu cùng ta không?
- Chủ nhân, kẻ thù ở đâu?
- Ha ha, chiến đi chiến đi, tiếp tục không được chiến đấu ta sẽ chết vì buồn mất!
Tần Vô Song nói sơ qua thế cục, nhấn mạnh:
- Nhị vị, ta dám triệu hồi nhị vị ra đây là bởi vì thiên phú thần thông của nhị vị vô cùng lợi hại, có thể tạo ra lực sát thương cực lớn. Nhưng nhị vị phải đồng ý với ta rằng, không được tham chiến, nghe hiệu lệnh của ta, chuẩn bị quay về Phong ấn Đồ quyển bất cứ lúc nào. Phải quay trở lại Phong ấn Đồ quyển trước khi Thần đạo cường giả kịp phản ứng. Biết chưa?
- Tuân lệnh!
Tần Vô Song ra dấu tay, chỉ về vòng chiến phía xa:
- Ta đã quan sát rồi, Thần đạo cường giả tập trung toàn bộ ở kia, chủ lực phía sau có hai, ba mươi Thông Huyền Cảnh đỉnh phong. Nhị vị không nên khiêu khích đám Thần đạo cường giả. Ngoài ra, tất cả kẻ thù đều là của các vị! Có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu. Nhưng trước hết phải nghe hiệu lệnh của ta. Hiệu lệnh nhất xuất, lập tức thu binh, không được chậm trễ!
- Rõ!
Tần Vô Song hít một hơi thật sâu, cầm Thần Tú Cung trong tay, trầm giọng nói:
- Xuất phát!
Hai con linh thú Thông Huyền Cảnh đỉnh phong theo sau Tần Vô Song, Tần Vô Song di chuyển bằng Vân Thường Vũ Y Thuật, nhẹ nhàng mà tốc độ cực nhanh nên đối phương hoàn toàn không phát hiện ra.
Đội quân do Thiên Đế Môn Tân gia thống soái lần này có khoảng một ngàn tên! Thấp nhất cũng là Động Hư Cảnh cường giả, đa số là Hư Võ Đại viên mãn, thậm chí là Kỳ Diệu Huyền Cảnh cường giả, có thể nói uy thế kinh nhân.
Tần Vô Song cưỡi trên đám mây, truyền thức nói:
- Các ngươi xem, ở phía trước cấm chế, hãy chia cắt đội ngũ của chúng ra, chỉ có chia cắt thì chúng ta mới có cơ hội công kích. Nhớ là công kích chỉ được một lần, bất luận giết được bao nhiêu cũng đều phải tản ra!
Hai đầu linh thú Thông Huyền Cảnh đỉnh phong ma quyền sát chưởng, chỉ chực xông lên.
Tần Vô Song lấy toàn bộ chín mũi Xạ Nhật Tiễn ra, ánh mắt lóe lên một tia sát ý, âm thầm chuẩn bị khí thế, mục tiêu lần này của hắn là đám Thông Huyền Cảnh đỉnh phong cường giả kia.
Hai, ba chục người này đều là những nhân vật xuất sắc của các tông môn chỉ sau Thần đạo cường giả. Nếu một đòn có thể giết chết cả đám thì đúng là một sự đả kích cực lớn với kẻ thù!
- Đi!
Tần Vô Song ra lệnh, hai con linh thú Thông Huyền Cảnh đỉnh phong pháp thân lóe lên, từ giữa không trung lao xuống, thôi động khí thế lên tới cảnh giới cực hạn!
- Thần thông bí thuật: Thôn Thiên!
Thôn Thiên Lục Ngô há rộng cái miệng đỏ lòm, rống lên một tiếng.
Một lực thôn phệ cường đại nhất thời hình thành nên một đường khí lưu xoắn ốc, làm điên đảo hư không.
Hắc Bối Huyền Xà cũng không chịu thua, vung thân thể khổng lồ, đập mạnh chiếc đuôi như một chiếc roi lớn xuống, miệng há rộng:
- Thiên phú thần thông: Độc Nha!
Hai đại sát thần bất ngờ lao ra như sấm sét giữa bình địa, hình thành nên một lực sát thương cực lớn sau lưng đối phương. Lực hút Thôn Thiên vô tình cuốn trọn cả mười mấy Hư Võ Cảnh cường giả vào.
Một cái đập đuôi của Hắc Bối Huyền Xà cũng một lúc quét sạch mười mấy tên, tên nào cũng đứt gân gãy xương mà chết. Đáng sợ nhất là Độc Nha, huyễn hóa thành vô số răng độc, phi vũ giữa không trung, nhìn thấy kẻ nào là cắn kẻ đó, chết ngay tại chỗ, độc tính vô cùng mạnh.
Lực sát thương của Thôn Thiên Lục Ngô cũng không hề thua kém Hắc Bối Huyền Xà. Pháp thân không ngừng phóng to, múa may nanh vuốt, giết người mà nhẹ nhàng như giết một con thỏ.
Chớp mắt đã có vài chục người thiệt mạng.
Hậu phương rối loạn, trận thế lập tức cũng rối loạn theo, đám Kỳ Diệu Huyền Cảnh nhất loạt quay lại, nhất là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong cường giả nhìn thấy Thần thú có cùng cấp bậc đến đột kích, đều tự giác hình thành nên một vòng vây, không ngừng tiến đến. Những Thần đạo cường giả phía xa nhìn thấy hai con linh thú Thông Huyền Cảnh đỉnh phong nhưng cũng chẳng thèm quan tâm, mà chỉ chú tâm tập trung vào chuyện đối phó với cấm chế của Tần gia.
Đúng lúc này, bỗng xuất hiện một thân ảnh chao liệng giữa không trung, tay cầm một thứ cong cong lấp lánh kim quang, nghênh phong phóng đến. Là cung tiễn!
Những mũi tên lấp lánh kim quang!
Còn nhanh hơn lưu tinh, nhanh hơn những tia chớp!
Một mũi, hai mũi, ba mũi… chín mũi!
Chín đạo mũi tên kim quang liên tiếp như cửu tinh liên châu, hình thành nên một cơn lốc công kích đáng sợ, trong chớp mắt đã hình thành một vòng vô cùng công kích cường đại.
Uy thế của một mũi tên đủ dể giết chết một Thần đạo cường giả, vòng công kích mà cửu tiễn liên châu hình thành nên cường đại đến nỗi ngay cả Tần Vô Song cũng không tưởng tượng ra được.
Ầm!
Những đường kim quang cường đại đan xen nhau và nhất thời biến thành hàng ngàn hàng vạn những lưỡi dao sắc bén, chụp lấy mười mấy Thông Huyền Cảnh đỉnh phong cường giả vừa mới lập thành vòng vây.
Ầm!
Kim quang nổ tung, quang mang bắn ra tứ phía, kim quang bắn vụt ra như vô số mảnh vụn, còn chín mũi Xạ Nhật Tiễn thì lại bay trở về, Tần Vô Song một tay thu hồi toàn bộ.
Nơi mà quang đoàn phát nổ, mười mấy Thông Huyền Cảnh đỉnh phong cường giả ngay cả một chút xương tàn cũng không còn, hoàn toàn bị luồng kim quang cường đại trực tiếp biến thành tro mịn!
Những Thông Huyền Cảnh đỉnh phong chậm chân hơn thì bị những mảnh vụn của kim quang quét qua, máu chảy không ngừng, sợ hãi vô cùng, hoảng loạn rút lui, miệng la hét không ngừng, tâm lý thập phần hoảng sợ.
Tần Vô Song cười lớn, hô vang:
- Lui!
Phong ấn Đồ quyển phất lên, hai đường quang mang chụp lấy hai đầu linh thú, hai đầu linh thú đang chém giết hứng khởi, dù đã có không dưới một trăm người chết dưới thiên phú thần thông của chúng những chúng vẫn chưa thấy đã.
Nghe thấy lệnh triệu hồi của Tần Vô Song, cả hai miễn cường biến thành hai đường lưu quang, trở về Phong ấn Đồ quyển.
Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGGTần Vô Song cũng không lưu lại lâu, thét lên một tiếng:
- Những kẻ trợ hổ làm ác kia, những kẻ hôm nay làm tay sai cho Tân gia, Tần gia tất diệt mãn môn, tuyệt vô hư ngôn!
Tần Vô Song trong lòng cảm thấy vô cùng khuây khỏa, kiểu giết chóc này khiến hắn tự tin hơn rất nhiều! Chớp mắt đã giết chết mười mấy Thông Huyền Cảnh đỉnh phong cường giả, chiến tích này đã vượt qua kỷ lục mà hắn lập được ở Mộng Huyễn Thiên Trì.
Tất cả những điều này, đương nhiên có được đều nhờ vào Thần Tú Cung cả.
Trên Thần Tú Cung dường như có một thứ ma lực nào đó có thể thay đổi toàn bộ khí chất trên người Tần Vô Song. Trong khoảng khắc giết chóc ấy, tâm tính của Tần Vô Song quả quyết vô cùng, không hề có chút dao động, cảm giác như việc giết mấy Thông Huyền Cảnh đỉnh phong đó chỉ đơn giản như chẻ mấy thanh gỗ mà thôi!
Đám Thần đạo cường giả bên kia đã tỉnh ngộ ra, đồng loạt hét lên:
- Là Tần Vô Song, là Tần Vô Song!
Đám Thần đạo cường giả miệng dù hét như vậy nhưng chẳng có ai dám đuổi theo. Ở đây, Ngưng Thần Đạo cường giả chiếm số đông, tất cả đều đã tận mắt chứng kiến cái chết của Lôi Minh nên Hóa Thần Đạo cường giả còn không động thủ thì chúng cũng tuyệt đối không dám lỗ mãng.
Lôi Việt nhìn thấy Tần Vô Song, không chờ phải nói đến câu thứ hai, nhe răng cười gằn:
- Tiểu tử, ngươi không trốn trong cấm chế thì nạp mạng đi!
Thân thể phóng lên, lập tức đuổi theo.
Yến Bắc Phi vội vàng quát:
- Lôi Việt huynh, không được lỗ mãng, cẩn thận sập bẫy hắn!
Lôi Việt hừ lạnh một tiếng, không thèm quay đầu. Tần gia từ trên xuống dưới, trừ Đại Chưởng môn ra, Lôi Việt chẳng sợ bất cứ kẻ nào. Dù có quân mai phục thì cũng làm gì được hắn?